Khương Nguyên Bằng chật vật lao ra khỏi quang môn, cuối cùng cũng bảo vệ được cái mạng nhỏ này. Sợ hãi. Chân chính sợ hãi. Dương Thiên Vấn kia quỷ dị tới cực điếm, thù đoạn vô số, đúng là địch nhân tối kinh khủng, thâm khả trắc. Địch nhân không rõ nông sâu mới là đáng sợ nhất.Đương nhiên dù sợ nhưng Khương Nguyên Bằng cũng cực kỳ hận Dương Thiên Vấn. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ hắn bị đả kích như vậy. Trước sau hai lần đều thua bởi Dương Thiên Vấn, cho dù ai đều tức đến thổ huyết.Thất bại. Lần này lại thất bại. Khương Nguyên Bằng biết về sau Minh Nguyệt Ma Cầm này sợ là vĩnh viễn vô duyên với hắn rồi. Mặc dù bọn họ lấy không được cầm thì chỉ sợ lần sau cũng khó tìm cách vào được bí cảnh nữa. Chỉ thiếu một chút nữa mà thôi. Thiếu chút nữa thôi là lấy được Minh Nguyệt Ma Cầm, là có thể trở thành cường giả tại Thần giới rồi!Khương Nguyên Bằng không cam lòng, phi thường không cam lòng. Thể xác và tinh thần hắn bị đả kích nặng nề mà trong lòng gào thét."Khương Nguyên Bằng. Ngươi thế nào rồi? Thứ kia có lấy được không?" Tham Lang Thần Vương sử dụng phân thần hỏi.Mà bên kia năm vị gia chù vẫn đang bị hơn mười vị Thượng Vị Thần và năm Thiên Thần giai cao thù vây công. Lần hành động này có thể nói là tổn hại thảm trọng, mang đến gần trăm vị cao thù mà đều bị tử thương thảm trọng.Năm vị gia chù thật cường hãn, có thể dưới tình huống bị cao thù đồng cấp và hơn mười Thượng Vị Thần vây công mà vẫn có thể duy trì được một cục diện không thắng bất bại.Thiên Lan chú ý tới quẫn thái của Khương Bằng nhưng không cách nào phân tâm tới xử hắn được. Bất quá nếu tỉ mỉ nhìn kỹ sẽ phát hiện ra Khương Nguyên Bằng đang không chịu nổi nên trong lòng âm thầm thở phào, xem ra hẳn đã thất bại rồi?Tham Lang Thần Vương tự nhiên cũng nhìn ra hình dạng của Khương Nguyên Bằng nhưng trong thâm tâm vẫn nuôi một tia hy vọng."Xin lỗi đại nhân. Thất bại rồi bởi vì...""! Phế vật!" Tham Lang Thần Vương tức giận nghiến răng hận không thể giết ngay tên phế vật Khương Nguyên Bằng này.Bên kia bản thể Tham Lang Thần Vương đang chơi cờ thiếu chút nữa là bóp nát quân cờ trong tay may là hắn kịp kiềm chế thả quân cờ nhẹ nhàng lên trên bàn cờ."Ha ha ha... Tham Lang. Chiêu thức ấy quá mất tiêu chuẩn đi", nhìn Tham Lang Thần Vương lão giả vừa cười vừa nói. Kết quả tự nhiên là Tham Lang Thần Vương đại bại rồi."Ai... vẫn là kỹ thuật của lão ca hơn một bậc, ta thua". Tham Lang nuốt hận chịu thua nói."Triệt!" Tham Lang Thần Vương quả đoán hạ lệnh lụi lại đồng thời hạ lệnh nói: "Đem tên phế vật kia về cho bản vương!" Nguyên Bằng này chính là vật để thỏa hiệp với ngũ đại thế gia nên không thế mất đi, bất quá Thuận Dương Phủ sợ là không ở nổi nữa rồi. Một nước sai cả bàn cờ thua rồi!Núi xanh còn đó không sợ thiếu cùi đốt. Tham Lang vương hiện tại chỉ cầu là có thể rời khỏi Thuận Dương Phủ. Lần đọ sức với ngũ đại thế gia này xác thực là hắn đã thua nhưng thua là thua. Tham Lang Thần Vương chưa bao giờ đi oán trời trách đất làm gì. Lần sau có thể thắng lại mà.Âm thầm truyền âm hạ lệnh, thu liễm toàn bộ hoạt động mau chóng rời khỏi Thuận Dương Phủ.Các thế lực lớn Thuận Dương Phủ giao phong không liên quan đến Dương Thiên Vấn lúc này.Sau khi giải quyết xong đám nanh vuốt còn lại Dương Thiên Vấn thu hồi Phá Diệt Chi Thương."Cư sĩ thực lực thật mạnh"."Làm cho ta đại khai nhãn giới rồi!" Mông Thanh Thanh khi nói chuyện cũng bất giác lộ ra kính ngữ nói."Không biết tình hình bên ngoài ra sao rồi?" Dương Thiên Vấn cũng không muốn sau khi ra ngoài bị một đám cao thủ vây công nên hỏi."Cái này... Chúng ta cũng không rõ ràng lắm, ta được năm vị gia chù yểm hộ liều mạng mới đột phá được vòng vây mà tiến vào nên giờ cũng không rõ ràng". Mọi người đáp."Mà thôi chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi thôi". Thiên Vấn than thở nói.Mọi người gật đầu, Dương Thiên Vấn vừa rồi biểu hiện ra thực lực cường đại đã thuyết phục được những thế gia tinh anh này. Mơ hồ bọn họ đều đi theo Dương Thiên Vấn dẫn đầu. Cường giả vi tôn là quy cù và lý niệm tại Thần giới mà.Nhìn số thạch thê (bậc đá) này đại khái có hơn ba trăm bậc."Đây là Luyện tâm chi thê, phải đi qua Luyện tâm chi thê khảo nghiệm thì mới có thế đi vào trong bảo tháp". Mông Thanh Thanh hiến nhiên không phải lần đầu tiên vào nên giải thích nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn"Nga..". Dương Thiên Vấn nói: "Luyện tâm chi thê? Có ý tứ"."Tiểu Bạch. Các ngươi ở đâu?" Dương Thiên Vấn dùng linh hồn liên hệ với Tiểu Bạch nói. Qua một hồi lâu sau Tiểu Bạch mới có hồi âm nói: "Lão đại. Ta và Lan tỷ phân khai rồi nên cũng không biết Lan tỷ đang ở nơi nào.Bất quá là không có nguy hiểm gì đâu. Được rồi, lão đại đi nhanh lên một chút. Trong tháp bảo bối thật đúng là không ít".Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút rồi không có quá mức lo lắng. Mọi người đều tự có duyên pháp của mình, bí cảnh này xác thực là một khảo nghiệm mà không làm tổn thương người đi vào". Chúng ta cũng đi lên thôi".Nói xong hắn là người thứ nhất bước lên, thong dong mà leo lên, một hơi đi hơn năm mươi bậc mà một chút cảm giác cũng không có.Cổ quái. Cái thang này lẽ nào đối với ta không có tác dụng?Lúc này mọi người còn lại đại thể cũng đứng cách Dương Thiên Vấn không xa nhưng bọn hắn không có dễ dàng như hắn, trên trán đã có mồ hôi rồi.Mông Thanh Thanh hiển nhiên biểu hiện khá dễ dàng nhưng thấy Dương Thiên Vấn ngừng lại mà còn có lòng dạ thảnh thoi ngắm mọi nơi thì trong lòng thầm than. Luyện tâm chi thê này mỗi một bậc đi lên tác dụng giảm thiểu đi vài phần nhưng có thể tại lần đầu tiên dễ dàng leo lên năm mươi bậc xác thực là không tầm thường.Dương Thiên Vấn tiếp tục leo lên, tuy nhiên khi Dương Thiên Vấn leo lên đến bậc thứ bẩy mươi thì đã có người hóa thành một đạo hư ảnh tiêu thất. Ngay sau đó lục tục có người hóa thành hư ảnh tiêu thất."Không cần quan tâm. Bọn họ tiến vào tháp rồi. Luyện tâm chi thê này cũng không cần đi hết mà vẫn có thể tiến vào tháp". Mông Thanh Thanh lúc này trên trán cũng mơ hồ lộ ra một chút mồ hôi nói.Dương Thiên Vấn vừa nghe nói thì liền minh bạch. Tuy nhiên Dương Thiên Vấn như không có việc gì tất nhanh đã vọt tới bậc cuối cùng nhưng cảm thấy khá kỳ quái, Luyện tâm chi thê này sao lại cảm giác không có bao nhiêu tác dụng với mình thế? Một cước nữa bước ra lúc này cảnh vật chung quanh đã biến đổi biến thảnh một cái Tu La ác quỷ thế giới tràn ngập máu tanh kinh khủng với vô số ác quỷ kinh khủng lao về hướng Dương Thiên Vấn mà cắn xé.Đáng tiếc, Dương Thiên Vấn đạo tâm kiên định nên chúng căn bản là vô pháp dẫn động tâm ma của hắn. Khi còn tại hạ giới Dương Thiên Vấn đã kinh tâm luyện chi đồ cùng loại, hơn nữa vô luận là cường độ hay sự nguy hiểm đều hơn xa cái này. Đáy biển thần điện Tâm Luyện Chi Lộ, ngươi không qua nổi sẽ chết ở bên trong thế nhưng ở đây chỉ cần chống đỡ đến cực hạn sẽ bị truyền tống đi.Dương Thiên Vấn cười, đối với những cái cảnh này tịnh không thèm để ý mà dứt khoát bước đi sau đó thân hình chợt lóe lên mà bị truyền tống đi.Mà lúc này ở lại cuối cùng chỉ có Mông Thanh Thanh một mình đứng ở bậc thang thứ tám từ trên xuống và đang nỗ lực khôi phục lại tâm thần. Thấy Dương Thiên Vấn không cần tốn nhiều sức đã dễ dàng lên đỉnh thì kinh ngạc không hiểu.Dương Thiên Vấn chợt lóe lên rồi xuất hiện trước một cái tiểu thác nước, phía dưới tiền thác nước có một cái hồ nước nhỏ. Giữa hồ có một cái tiểu đảo, trên đảo có một loạt trúc lâu phối hợp với thảm thực vật xanh biếc xung quanh khiến phong cảnh thập phần thanh nhã."Di?" Dương Thiên Vấn kinh ngạc di một tiếng. Rất cổ quái mình sao lại đến đây chứ. Lẽ nào nơi đây là trong tháp rồi?Đột nhiên từ trong trúc lâu truyền ra từng đợt tiếng đàn êm dịu mà tiếng đàn này giai điệu nghe thập phần quen thuộc. Dương Thiên Vấn liền bay qua.Hắn tài cao mật lớn bước vào trúc lâu, từng bước đi lên tầng hai. nơi đây kiến thiết giản dị nhưng lộ ra một cố khí tức nhu hòa."Lan nhi!" Dương Thiên Vấn khẽ kêu lên, thảo nào tiếng đàn nghe quen thuộc như thế: "Không, ngươi không phải là Lan nhi. Ngươi là ai!" Dương Thiên Vấn nhìn thấy Thủy Thấm Lan hai mắt trống rỗng vô thần mà tâm sinh cảnh giác hỏi."Dương công tử. mời ngồi đi".Dương Thiên Vấn biết lúc này có xông tới cũng không có bất luận tác dụng gì nên bình tĩnh ngồi xuống rồi nhìn chung quanh một vòng. Khi nhãn thần của hắn rơi lên cây cầm trên bàn kia thì dừng lại, cây cầm này được chạm khắc vô số thiên ma huyễn ảnh sinh động như sống vậy. Có vẻ như nó liếc mắt một cái là có thể đem hồn phách người ta dẫn đi vậy. Hơn nữa cây đàn còn tản ra ma lực và lực hấp dẫn cường đại, tuy nhiên cố quái nhất là loại cảm giác này lúc ấn lúc hiện vừa mị hoặc nhân tâm đồng thời làm cho người ta có một loại cảm giác thư thích.Đột nhiên Dương Thiên Vấn hình như nhớ tới cái gì, đúng rồi là thời Không Bảo Tháp."Ngươi là Minh Nguyệt Thần Hoàng hả?!" Dương Thiên Vấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hắn đoán đây chính là cường giả đứng đầu thời thượng cổ, cách Chủ Tế cũng bất quá nửa bước mà thôi"."Thiếp thân có thể nói là như vậy mà cũng có thể nói là không phải". "Thủy Thấm Lan" lộ vẻ sầu khổ hồi đáp."Nói như vậy là có ỷ tứ gì?" Dương Thiên Vấn không giải thích được hỏi."Chuẩn xác mà nói ta bất quá chỉ là một đạo phân thần ý thức mà thôi. Hơn nữa không phải là chù hồn, sau khi hồn phi phách tán thì ký túc vào cây cầm này, ta vẫn còn bộ phận ký ức của chù hồn thế nhưng Minh Nguyệt chân chính thì đã chết rồi". "Thủy Thấm Lan" nhẹ giọng đáp."Được rồi. Ngươi muốn làm cái gì?" Dương Thiên Vấn hạ quyết tâm đi thẳng vào vấn đề nói. Mặc kệ vị này có phải là Minh Nguyệt Thần Hoàng hay không. Là chù hồn cũng tốt, phân thần cũng không sao. Dương Thiên Vấn minh bạch hiện tại quyền chù động không phải nằm trong tay mình nên cần bình tĩnh đối phó."Dương công tử không cần lo lắng. Ta sẽ không làm thương tổn đến Thủy cô nương đâu". Minh Nguyệt nhẹ giọng hồi đáp.Dương Thiên Vấn cũng không lạc quan. Việc phân thần đoạt xá cũng không phải là việc gì hiếm lạ. Vạn nhất..."Được rồi". Dương Thiên Vấn không rõ ràng lắm. VỊ này nói mình là phân thần của Minh Nguyệt Thần Hoàng thế nhưng đến tột cùng vẫn bảo lưu được bao nhiêu thực lực cũng không biết. Một phân thần của thượng cổ Thần Hoàng dù cho chi bảo lưu được một phần trăm thần thông thì cũng không phải mình bây giờ có thể chống lại được. Dương Thiên Vấn phi thường minh bạch điểm này.