Ký Ức Lạc Ngân Hà

Quyển 3 - Chương 2: Ánh sáng và bóng tối

Từ khi tin tức quan chỉ huy của liên bang Odin dị biến bị bại lộ, toàn thể loài người trong vũ trụ đều cảm thấy vừa khiếp sợ vừa căm ghét dị chủng.

Ân Nam Chiêu ra lệnh cho Sở Mặc kiên nhẫn thông tin đến loài người, cố gắng giúp bọn họ hiểu biết cái gì là dị biến đột phát —— đó không phải là chuyện thần kỳ quỷ quái gì, chỉ là một loại gene bệnh đáng được thông cảm.

Sở Mặc công khai công bố toàn bộ các nghiên cứu của liên bang Odin về dị biến đột phát trong mấy trăm năm qua cho loài người được biết, hắn còn liên hệ với các bác sĩ giỏi cùng các giáo sư nghiên cứu gene nổi tiếng, cung cấp tài liệu cho nhóm nghiên cứu bọn họ, chứng minh dị biến đột phát chỉ xuất hiện ở những người có thể năng cấp A "mang gene dị chủng", còn toàn bộ cộng đồng dị chủng thì xác suất phát bệnh rất thấp.

Ân Nam Chiêu hy vọng loài người hiểu được, các dị chủng có thể năng nhỏ hơn cấp A sẽ không dị biến, nói cách khác, người "mang gene dị chủng" bình thường sẽ không đột nhiên biến thành dã thú, gây hại cho người khác; hy vọng loài người không nên sợ hãi và căm ghét thú dị biến mà lây sang các nhóm người dị chủng bình thường khác.

Thế nhưng, vì cảm xúc khủng hoảng quá mức, không ai muốn cố gắng lắng nghe, ngay cả các bác sĩ chuyên môn và các chuyên gia di truyền cũng đều từ chối dùng lý trí phân tích, mọi người đều cho rằng tất cả dị chủng đều sẽ biến thành dã thú man rợ, gây hại cho loài người.

Các tinh cầu thủ đô bắt đầu đuổi giết, bắt bớ người mang gene dị chủng, người dị chủng chỉ còn cách trốn chạy đến nơi khác.

Ân Nam Chiêu ra lệnh cho Tử Yến điều động tài nguyên sẵn có, cố gắng giúp đỡ các dị chủng trốn đến liên bang Odin, nhưng không phải dị chủng nào cũng đều đồng ý chạy đến liên bang Odin, bởi vì chính dị chủng cũng sợ sẽ gặp phải các dị chủng đột nhiên bị dị biến.

Hơn nữa, Thần Sa dị biến đã làm cho loài người và dị chủng bước vào tình thế bất lưỡng lập, khiến "người mang gene dị chủng" bình thường chỉ trong một đêm mất hết nhà cửa người thân, bọn họ đối với liên bang Odin chưa từng đến kia thậm chí còn ngầm chứa căm hận.

Bọn họ có người gia nhập binh đoàn đánh thuê, dựa vào bán mạng để nuôi gia đình; có người tham gia nhóm hải tặc, dựa vào đánh cướp mà kiếm sống; còn có người lưu lạc ngân hà, dựa vào các nghề không sáng sủa để mưu sinh...

Tương tự như tác dụng của sức mạnh bảo vệ tác động lẫn nhau, tổn thương giữa người với người cũng luôn luôn tác động qua lại lẫn nhau. Khi loài người truy sát dị chủng, dị chủng sẽ mang oán hận nổi dậy phản kháng, khi phản kháng tạo thành thương vong, loài người lại càng cho rằng dị chủng là dã thú hung tàn khát máu.

Loài người và dị chủng đối địch, không chỉ khiến vô số dị chủng trôi dạt khắp nơi, tan nhà nát cửa, mà còn khiến cho vô số nhân loại mất gia đình, mất thân nhân.

Toàn thể ngân hà trở nên hỗn loạn rối ren, nhà không ra nhà, nước không phải nước.

Khi Anh Tiên Diệp Giới khai chiến dị chủng với thái độ cương quyết, tất cả các tinh cầu thủ đô giống như tìm được người tâm phúc, lần lượt tuyên bố ủng hộ Đế Quốc Ar, điều động quân đội trợ giúp Đế Quốc Ar quyết chiến tiêu diệt Liên Bang Odin.

Hơn sáu trăm năm trước, khi Đế Quốc Ar là tinh quốc lớn mạnh nhất ngân hà, chỉ có khoảng hai mươi tinh quốc tự nguyện liên minh cùng thảo phạt dị chủng, nhưng lúc này đây, đã có gần một trăm tinh quốc gia nhập liên minh, còn có quân đoàn lính đánh thuê, gần như toàn thể vũ trụ, mọi thế lực loài người đều tham gia chiến tranh.

Cuộc chiến tại tinh vực G2299 không chỉ là cuộc chiến giữa Liên Bang Odin và Đế Quốc Ar, mà còn là cuộc chiến giữa dị chủng và nhân loại.

Những tinh quốc có thực lực mạnh đều trực tiếp phái nhiều chiến hạm cỡ lớn đến trợ giúp Đế Quốc Ar, rất nhiều tinh quốc nhỏ không thể điều động chiến hạm vũ trụ tầm cỡ như vậy, thì tuyên bố cung cấp năng lượng cho Đế Quốc Ar, bảo đảm con đường tiếp viện năng lượng thông thoáng, tiện lợi, nhanh chóng, tiết kiệm hơn một phần mười thời gian và chi phí so với Liên Bang Odin.

Trong một thời gian ngắn có thể không thấy gì khác biệt, nhưng thời gian càng kéo dài, sự khác biệt sẽ càng khiến cho các quan chỉ huy giỏi nắm hoàn toàn thế cục trong tay, dễ dàng bóp chết đối phương.

Bách Lý Lam là bộ trưởng bộ năng lượng giao thông, cũng am hiểu quân sự, đương nhiên có thể hiểu được khác biệt lớn này.

Hắn vẫn luôn tự phụ với khả năng tiếp viện năng lượng của Liên Bang Odin, từng ở trước cuộc họp, khi Thần Sa không đồng ý khai chiến, kiêu ngạo khiêu khích Thần Sa rằng: "Ở đâu có chiến tranh vũ trụ, ở đó có năng lượng, với nguồn năng lượng của tôi, khắp nơi đều là chỗ để chiến hạm của cậu chinh phục!"

Nhưng hiện tại, khi đối mặt với liên minh nhân loại, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu được lời nói của Tử Yến: "Đối địch với Đế Quốc Ar và đối địch với toàn thể loài người là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau."

————•————•————

Tuy rằng thiên thời địa lợi nhân hòa, mọi tình thế đều có lợi cho Đế Quốc Ar, nhưng Anh Tiên Diệp Giới biết đối thủ của mình không phải người thường, tuyệt đối không thể khinh địch.

Mặc dù trong lòng mang thù hận ngất trời, hành động của hắn cũng rất bình tĩnh kiềm chế, không lập tức khai chiến toàn diện, mà chỉ đồng thời vừa thăm dò vừa tiến công, cố gắng chú trọng chỉnh đốn quân ngũ.

Dẫu sao hắn cũng vừa đăng cơ, cho dù là quân đội, hay là quốc nội của Đế Quốc Ar, rất nhiều người không ủng hộ hắn, nếu lúc này hắn sơ sẩy bại trận, chẳng những sẽ làm sĩ khí tiêu tan, mà còn có thể khiến cho những kẻ không ủng hộ hắn nhân cơ hội nổi loạn.

Diệp Giới nghĩ sâu tính kỹ, cho rằng kéo dài thời gian cũng không hẳn bất lợi cho hắn. Chi bằng lợi dụng khối đá mài Ân Nam Chiêu kia giúp mài thanh đao Đế Quốc Ar đã rỉ sét sắc bén hơn một chút, đợi đến khi lưỡi dao đủ sắc bén, sẽ phóng ra càng dễ dàng đẹp mắt.

Ân Nam Chiêu ngay lập tức phát hiện ý đồ của Anh Tiên Diệp Giới, nhưng Liên Bang Odin chiến đấu là vì bảo vệ mình, không phải chiến đấu vì xâm lược, quyền chủ động nằm trong tay Diệp Giới, không phải trong tay hắn.

Vừa đúng lúc Liên Bang Odin đã qua hơn bốn trăm năm chưa từng đánh trận chiến vũ trụ nào lớn, hầu hết các quân nhân trên mẫu hạm Bắc Thần vẫn còn non kém, bọn họ cần phải trải qua một quá trình trưởng thành đẫm máu.

Anh Tiên Diệp Giới lợi dụng hắn làm đá mài để luyện binh, hắn cũng có thể dùng Anh Tiên Diệp Giới làm đá mài để luyện binh.

————•————•————

Trải qua nhiều chiến dịch, Liên Bang Odin và Đế Quốc Ar đều có thắng có thua, biểu hiện trạng thái giằng co.

Bách Lý Lam vẫn luôn chú ý thật kỹ mỗi một chiến dịch.

Giống như trước đây, sau khi kết thúc một chiến dịch, hắn đều lên máy tính mô phỏng lại trận chiến để diễn tập, giả sử mình là quan chỉ huy sẽ chỉ huy trận đánh như thế nào.

Không biết do hắn đang tiến bộ, hay do Ân Nam Chiêu đang thụt lùi, hắn không thể có lại cảm giác sùng bái, nhiệt huyết sôi trào, ngưỡng bộ tài năng khi mô phỏng các trận đánh do Ân Nam Chiêu chỉ huy như trước kia.

Hắn sinh ra không bao lâu, mẹ hắn đã qua đời vì gene bệnh.

Cha hắn là thợ mỏ khai thác năng lượng trên hành tinh năng lượng, thu nhập sung túc, nhưng hằng năm phải bôn ba bên ngoài, và vì muốn hắn có một cuộc sống yên ổn tốt đẹp, cha đã gửi hắn đến nhà của họ hàng nuôi dưỡng, mỗi tháng chu cấp cho bọn họ một số tiền sinh hoạt phí rất lớn.

Khi cha hắn còn sống, cuộc sống của hắn rất tốt, hơn nữa, mỗi năm khi cha hắn trở về nghỉ ngơi hai tháng, luôn cực kỳ vui vẻ.

Cha hắn thích đi dã ngoại, nên thường xuyên dẫn hắn ra ngoài cắm trại phiêu lưu.

Trong loều trại, dưới ánh đèn tiết kiệm năng lượng mờ ảo, cha kể cho hắn nghe chuyện khai thác khoáng thạch trên hành tinh năng lượng.

Bên bờ suối róc rách, dưới bầu trời đầy sao, cha kể cho hắn nghe chuyện hành tinh năng lượng bảo vệ Liên Bang Odin như thế nào.

...

Những câu chuyện của cha đều vô cùng kỳ lạ, cực kỳ lý thú. Nhà thám hiểm, hải tặc, lính đánh thuê, quân nhân, buôn lậu súng, thương nhân... hắn nghe đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tim đập nhanh, hận không thể lập tức trưởng thành, dấn thân vào thế giới phấn khích muôn màu đó.

Mùa hè năm tám tuổi, hắn mỏi mắt trông đợi cha trở về, nhưng cha hắn không bao giờ trở về nữa.

Người họ hàng nói cha hắn không may mắn, bị hải tặc vũ trụ giết chết. Hắn khóc lóc hỏi có biết tung tích của hải tặc hay không. Người họ hàng trợn mắt nói rằng hải tặc giết xong bỏ chạy, không có tung tích, đi đâu mà tìm? Nên tự nhận xui xẻo!

Sau ngày đó, cuộc sống của hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Rõ ràng người họ hàng có nhận một số tiền trợ cấp rất lớn từ cha hắn, đủ nuôi hắn đến lúc trưởng thành, nhưng bọn họ nói hắn ăn không ngồi rồi, thường xuyên đánh mắng hắn, cảnh cáo hắn nên ngoan ngoãn nghe lời.

Có lẽ trong máu của hắn không có gene ngoan hiền, đánh chửi ngược đãi chẳng những không khiến hắn ngoan ngoãn, mà ngược lại còn làm cho hắng ngày càng hung hăng hiếu chiến.

Hắn điều tra được nguyên nhân cái chết của cha ở trên mạng, thì ra cha hắn vì muốn gặp hắn sớm hơn, đã không lên phi thuyền đón khách bình thường, mà lên phi thuyền vận chuyển quặng mỏ năng lượng, không may gặp phải hải tặc vũ trụ đánh cướp, bị giết chết.

Phía sau tin tức phi thuyền gặp phải hải tặc đánh cướp, còn có một thông tin ngắn gọn  ——

Tuy sau khi hải tặc vũ trụ đánh cướp, đã lập tức kích nổ phi thuyền, hủy hết chứng cứ, biến mất trong biển vũ trụ. Nhưng bảy ngày sau, một đội quân đã tìm thấy bọn chúng, tiêu diệt toàn bộ nhóm hải tặc. Tướng quân chỉ huy chiến dịch lần đó đã công khai một đoạn tin nhắn trước toàn thể ngân hà: Những kẻ tay nhuốm máu công dân Liên Bang Odin cuối cùng đã bị vùi thây trong vũng máu của chính mình.

Bách Lý Lam nhớ rõ tên của vị tướng quân đó —— Ân Nam Chiêu.

-----

Hắn nghĩ sẽ tìm thấy rất nhiều tin tức về "Ân Nam Chiêu", nhưng không tìm được gì.

Trong lúc đau khổ cô độc vì mất đi người thân, trong lúc hoang mang lo lắng nhất, hắn dường như đã tìm được một chút an ủi, một hướng đi mới.

Hắn quyết chí tòng quân, khát vọng trở thành đại tướng quân, chỉ huy thiên quân vạn hạm với tinh thần rộng mở.

Thế nhưng, không có trưởng bối chỉ dẫn, chỉ có chỉ trích mắng mỏ của người thân, khát vọng rực cháy của hắn không tìm được cơ hội thích hợp thỏa chí, chỉ khiến hắn ngày càng lâm vào phiền muộn và bế tắc.

Bởi vì tính khí thích khoe khoang lại ương ngạnh, hắn trở thành học sinh khiến cho các thấy giáo phải đau đầu trong trường học; bởi vì lén trộm tài khoản của họ hàng, lên mạng gây thù chuốc oán với nhiều người, hắn trở thành kẻ bị người thân coi không ra gì.

Mới tí tuổi đầu đã mang tiếng khắp nơi, sau lại có lúc kéo bè tụ tập đánh nhau phải vào đồn cảnh sát.

Cơ duyên hảo hợp, khi đó Lão công tước bộ trưởng bộ trị an vừa đúng lúc nhìn thấy hắn, có hứng thú với tính khí trẻ con của hắn.

Hắn liền trở thành người kế nhiệm tiếp theo của công tước khu V.

Bởi vì có quyền hạn, có thể đăng ký lên trang web của quân đội, hắn tìm được tin tức của Ân Nam Chiêu ngày càng nhiều.

Hắn vừa kích động vừa hài lòng, có một loại cảm giác "không hổ danh tôi sùng bái ngài" không thể giải thích.

Khi bọn hắn là một nhóm những đứa trẻ tiếp nhận huấn luyện quân sự, lúc được chơi trò chiến tranh giả lập trên máy tính, những người khác đều thích vào vai Du Bắc Thần, hắn lại thích một mình nhập vai Ân Nam Chiêu.

Hắn thích Ân Nam Chiêu hiểm ác sặc mùi máu tanh, một kẻ từ trước đến nay không bao giờ lùi bước.

Hắn biết, trước khi Ân Nam Chiêu lấy đi sinh mạng của một người, ông ta đã sớm đặt sinh mạng của mình lên bàn hiến tế.

Ngày đó, khi Ân Nam Chiêu theo Chấp Chính Quan và Quan chỉ huy đến thăm bọn hắn, một đám nhóc phấn khích xông đến vây lấy Ân Nam Chiêu, lao nhao lộn xộn hỏi han, Ân Nam Chiêu vẻ mặt ôn hòa trả lời từng câu hỏi, khiến cho bọn hắn vô cùng hớn hở vui sướng, ngay cả Tông Ly tính cách hướng nội cũng không thể nhịn mà chen chân lên trước.

Một kẻ luôn thích khoe mẽ ương ngạnh như hắn lại mềm nhũn tay chân, chỉ dám đứng từ xa, kính nể lặng lẽ nhìn.

Trong mắt Phong Lâm bọn họ, Ân Nam Chiêu là con đường dẫn đến hy vọng, nhưng hắn đã nhiều lần vào vai ông ta, kinh qua hàng trăm cách chiến đấu của ông ta, chỉ có hắn mới biết rõ người đàn ông này không phải là hy vọng, mà hoàn toàn trái ngược, là tuyệt vọng.

Sau khi cha mẹ của Thần Sa qua đời, Ân Nam Chiêu trở thành Chấp Chính Quan.

Phàm là những người nhạy cảm với tình hình chính trị lúc đó, đều có thể cảm nhận được liên bang Odin đang lâm vào trình trạng loạn lạc thù trong giặc ngoài.

Bởi vì Chấp Chính Quan và Quan Chỉ Huy cùng lúc tử vong ngoài ý muốn, bảy khu tự trị cùng khu hành chính trung ương khó có thể ngăn chặn được cục diện ổn định bị đánh phá, nhóm công tước rất có thể sẽ xảy ra nội chiến. Hoàng đế vương quốc Ar Anh Tiên Mục Hoa đang theo dõi chặt chẽ, chắc chắn sẽ nhân cơ hội đánh chiếm liên bang Odin, ý đồ thu phục Relicta.

Nếu xử lý không khéo, liên bang Odin sẽ có thể bị chia năm xẻ bảy một lần nữa, rơi vào chiến tranh liên miên không dứt.

Phong Lâm, Tông Ly bọn họ tuy có loáng thoáng hiểu rõ, nhưng dù sao tuổi đời còn nhỏ, vẫn chưa xác định được địa vị thừa kế, nên luôn cảm thấy đó là chuyện xa vời, chỉ lo phấn khích xem náo nhiệt.

Những đứa thường xuyên thích đùa giỡn hoạt náo như hắn và Tử Yến lại trở nên kiệm lời, Tử Yến vốn thông minh, đoán chừng đã nhận ra, còn hắn thì vì kính nể.

Từ lúc Ân Nam Chiêu chỉ huy chiến dịch, hắn đã nhận thấy linh hồn của ông ta chỉ có cô độc và cái chết.

Hắn không hiểu tại sao, người đàn ông này chỉ lớn hơn hắn – có ba mươi tuổi, rõ ràng còn trẻ như vậy, lại đứng sừng sững trên đỉnh núi, tiền đồ xán lạn, nhưng linh hồn của ông ta là một mảnh cô độc, giống như chỉ toàn là bóng tối.

Mấy tháng sau, hoàng đế Anh Tiên Mục Hoa của Đế quốc Ar trị vì đất nước hưng thịnh, nhưng lại tử vong ngoài ý muốn trên một hành tinh nguyên thủy. Con trai độc nhất Anh Tiên Diệp Giới còn chưa đầy một tuổi, người em là Anh Tiên Mục Hằng đăng cơ kế vị, trở thành Hoàng đế mới của Đế Quốc Ar.

Anh Tiên Mục Hoa từ nhỏ đã được bồi dưỡng đào tạo thành thái tử, tài năng xông xáo, chí khí ngất trời, Anh Tiên Mục Hằng thì trái ngược hoàn toàn với anh mình, cẩn thận chặt chẽ, ôn hòa nhát gan, ông ta chỉ muốn làm một hoàng đế an phận, hoàn toàn không muốn chiến tranh.

Liên bang Odin tự nhiên được hóa giải họa ngoại xâm, Ân Nam Chiêu liền có thể từ từ xử lý các lão công tước.

Cho đến hôm nay, Bách Lý Lam cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn đến kết quả.

Trong vài chục năm, sáu vị công tước, chết hết ba người, bị trọng thương hai người.

Công tước khu VI gặp chuyện ngoài ý muốn qua đời, Tử Yến trở thành công tước kế vị sớm nhất trong nhóm bọn hắn.

Sau khi công tước khu I thăng đến thể năng 3A, trong yến hội ăn mừng đột nhiên bị dị biến, giết chết công tước khu III, vốn định giết thêm công tước khu II, thì cha của Sở Mặc là Sở Thiên Thanh liều mạng cứu giúp, nên sau đó cả hai đều bị trọng thương.

Công tước khu V vốn mang gene bệnh mãn tính, cử động ngày càng chậm chạp, đã không còn hoạt động như bình thường.

Nhóm công tước già người thì chết, người thì bị thương, kẻ thì bệnh tật, nên mấy người bọn hắn hầu như đều cùng một lúc trở thành các công tước kế nhiệm.

Thế lực cũ được dẹp gọn, thế lực mới sải cánh tung bay.

Đến lúc này, vấn đề quốc nội của liên bang Odin cũng giải quyết xong.

Vài năm sau, lão công tước khu I và lão công tước khu V vì thương thế rời khỏi trần gian; lão công tước khu IV Sở Thiên Thanh tuy còn sống, nhưng sức khỏe vẫn không tốt, cần quanh năm tịnh dưỡng.

Bách Lý Lam vẫn không thể nào tự nói với mình, tất cả đều không liên quan đến Ân Nam Chiêu.

Dù gì hắn cũng không có cảm tình với các lão công tước, chuyện không liên quan đến hắn, hắn cũng chẳng quan tâm.

Ân Nam Chiêu sau khi chấp chính thì cực kỳ xem trọng giáo dục bọn hắn, ông ta tự mình phụ trách huấn luyện thể năng.

Cho nên đám trẻ bọn hắn, ngay cả những đứa bị loại từ đầu, sau đó mỗi người đều thăng lên thể năng cấp A, mặc dù không được chọn làm công tước, nhưng đều là những nhân tài ưu tú trong các ngành cạnh tranh ở chính phủ, tiền đồ xán lạn.

Khi lão công tước tuyên bố hắn là người thừa kế, thứ làm hắn kích động nhất không phải là có thể được làm công tước, kế thừa tài phú quyền lực, mà là rốt cuộc hắn đã có thể trở thành Quan Chỉ Huy, giống như Ân Nam Chiêu thống lĩnh quân đội, chỉ huy chiến đấu.

Hắn lớn hơn Thần Sa, gia nhập quân đội sớm hơn Thần Sa, cũng cố gắng nỗ lực hơn hẳn Thần Sa. Nhưng rốt cuộc Thần Sa lại trở thành Quan Chỉ Huy.

Bách Lý Lam không thể nói Ân Nam Chiêu bất công, bởi vì Thần Sa bất kể là thể năng hay năng lực chiến đấu đều khiến cho người ta không thể xoi mói, nhưng Bách Lý Lam vẫn không thể lý giải được lựa chọn của Ân Nam Chiêu.

Thần Sa vô cùng "trong sáng", cuộc đời của hắn xuôi chèo mát mái, căn bản không biết được lòng người hiểm ác, cũng căn bản không hiểu rõ thế nào là chiến tranh. Hắn và Ân Nam Chiêu tuyệt đối là hai mặt đối lập, một bên thuộc về bóng đêm, còn một bên thuộc về ánh sáng.

Bách Lý Lam vốn cho rằng Ân Nam Chiêu sẽ chọn người tương đồng với ông ta là hắn, nhưng thật không ngờ, Ân Nam Chiêu lại lựa chọn một kẻ hoàn toàn bất đồng là Thần Sa.

...

Chiến tranh xảy ra lúc này, Bách Lý Lam cũng hoàn toàn không thể hiểu được Ân Nam Chiêu.

Loài người và dị chủng đã khai chiến toàn diện, dị chủng đã không còn đường lui.

Hoặc là dị chủng hoàn toàn chinh phục loài người, loài người sẽ không dám phản kháng lần nữa, phục tùng dị chủng; hoặc là dị chủng hoàn toàn bị loài người đánh bại, để mặc cho loài người thỏa sức tàn sát.

Dựa theo phong cách tác chiến trước kia của Ân Nam Chiêu, thì đây là chiến dịch ông ta nắm rõ nhất, thế nhưng hiện tại ông ta lại đánh dở dở ương ương, hoàn toàn khác với phong cách của ông ta.

Với trên một trăm tinh quốc cùng các binh đoàn lính đánh thuê, nhân loại có binh lực dồi dào, nguồn năng lượng phong phú, chiến hạm hằng hà sa số, phi cơ chiến đấu càng không đếm xuể...

Ân Nam Chiêu giống như một ngọn núi ỳ ạch không thể chuyển dời, đứng im lặng trước sóng dữ cuộn trào mênh mông ở trước mặt, ngăn cản toàn bộ ý đồ hủy diệt Liên Bang Odin.

Bách Lý Lam không phải không thừa nhận Ân Nam Chiêu vẫn rất hùng mạnh, vững vàng kiềm hãm được tiến công của loài người. Nhưng chẳng lẽ ông ta không hiểu?

Cho dù liên bang Odin hùng mạnh đến cỡ nào, thì cũng chỉ là một tinh quốc.

Chiến tranh lần này không giống với cuộc chiến của hơn sáu trăm năm trước, hiện tại cả nhân loại muốn giết chết dị chủng, Ân Nam Chiêu muốn dùng một quốc gia chống lại toàn thể nhân loại, căn bản là không thể.

Trận chiến lần này đánh càng lâu càng có lợi cho loài người, Ân Nam Chiêu rõ ràng có thể lợi dụng khả năng am hiểu sắc bén, ra tay chớp nhoáng lạnh lùng, không để lại đường lui, dùng tiến công chưa từng có từ trước đến nay, dùng thủ đoạn vũ bão đánh tan liên minh nhân loại, dùng máu tanh chinh phục triệt để bọn họ.

Thế nhưng, Ân Nam Chiêu thật giống như mất đi tác phong sắc bén, ông ta dùng phương pháp tác chiến bảo thủ, cẩn thận phòng ngự trước tiến công của liên minh nhân loại.

Bách Lý Lam cực kỳ thất vọng.

Bởi vì kính nể từ nhỏ đến lớn, nên thất vọng của hắn càng lúc càng sâu sắc, thậm chí còn xen lẫn phẫn nộ, giống như lòng tin vững chắc với một người từ bấy đến giờ đã bị phản bội.

----

Hành tinh Relicta, cung điện Spera.

Các quan viên cấp cao của bảy khu tự trị cùng khu hành chính trung ương đang tụ tập tại phòng hội nghị, mở cuộc họp.

Thông qua màn hình ảo, Ân Nam Chiêu cũng tham dự cuộc họp.

Hắn lười nhác dựa người trên ghế, tay hơi chống đầu, vô cùng hứng thú xem Tông Ly đang chầm chậm phát biểu.

"...Cho đến bây giờ, ngài vẫn không điều động mẫu hạm Nam Chiêu, vẫn luôn chỉ huy chiến hạm Bắc Thần, khiến người ta không thể không nghi ngờ ngài có tư tâm —— vì bảo toàn binh lực của mẫu hạm Nam Chiêu, không tiếc hao tổn binh lực của mẫu hạm Bắc Thần."

"Tính đến hiện tại, theo số liệu mới thống kê được, tổng quân số trên mẫu hạm Bắc Thần là 74.094 người, tử trận 2.038 người, phi cơ chiến đấu thiệt hại 18.294 chiếc, chiến hạm tổn thất 16 chiếc..."

Tông Ly báo cáo một chuỗi con số, có người hung hăng chất vấn Ân Nam Chiêu: "Nam Chiêu mới là mẫu hạm do ngài chỉ huy, tại sao ngài không điều khiển Nam Chiêu ra tiền tuyến, mà phải dùng đến Bắc Thần không hề quen thuộc?"

Sở Mặc hòa giải nói: "Lúc đó Thần Sa đã đột ngột dị biến, trong tình huống khẩn cấp, Chấp Chính Quan chỉ có thể tiếp quản quyền chỉ huy của Bắc Thần."

"Thời gian Thần Sa gặp nạn đã qua hơn nửa năm, đây không phải là lý do."

Ân Nam Chiêu tỏ thái độ giống như không liên quan đến chuyện này, bình tĩnh hỏi: "Bộ trưởng Tông Ly cảm thấy tôi nên làm gì?"

Tông Ly nói: "Ngài nên dùng mẫu hạm Nam Chiêu, như vậy sẽ phù hợp hơn..."

Bách Lý Lam đứng lên, lớn tiếng phản bác: "Ngài nên tiếp tục sử dụng Bắc Thần."

Tông Ly há miệng muốn nói gì đó, Bách Lý Lam liền chất vấn: "Chẳng lẽ bộ trưởng Tông cho rằng chiếc Bắc Thần đang rối ren hỗn loạn kia nên giao cho người khác chỉ huy mới hợp lý?"

Tông Ly không lên tiếng.

Ân Nam Chiêu làm như không hề nghe thấy ẩn ý chế giễu trong lời nói của Bách Lý Lam, hắn lạnh nhạt nói: "Nếu mọi người đều không có ý kiến, tôi sẽ tiếp tục sử dụng mẫu hạm Bắc Thần. Còn cần bàn vấn đề nào khác nữa không?"

Cả phòng im lặng.

Ân Nam Chiêu đang muốn tắt màn hình rời khỏi cuộc họp, Bách Lý Lam đột nhiên nói: "Thưa ngài, có phải nên xác nhận Thần Sa đã chết theo pháp luật?"

Mặt nạ của Ân Nam Chiêu chuyển hướng Bách Lý Lam, đôi mắt màu lam không có chút ấm áp.

Bách Lý Lam vô thức nắm chặt nắm tay, trong lòng tự nói với mình, hắn không làm gì sai!

Hắn ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm Ân Nam Chiêu, "Chỉ sau khi xác nhận Thần Sa đã chết, mới có thể đề cử người mới đảm nhiệm vị trí quan chỉ huy. Tình thế của liên bang bây giờ phải nhanh chóng có quan chỉ huy mới, mẫu hạm Nam Chiêu không thể bỏ trống, phải có người chỉ huy, nhận trọng trách bảo vệ liên bang."

"Tôi... đồng ý."

"Tôi cũng đồng ý."

Đại sảnh phòng họp vang lên từng tiếng đồng tình, từ chần chừ đến kiên quyết, tất cả mọi người đều đồng ý với đề nghị của Bách Lý Lam.

Ân Nam Chiêu thu ánh mắt, bình tĩnh nói: "Thần Sa biến thành thú dị biến vẫn đang còn sống, bây giờ xác nhận cậu ta đã chết, hợp pháp sao?"

"Con thú dị biến kia còn sống là bất hợp pháp!" Tả Khâu Bạch đứng lên, lạnh lùng nói: "Tôi không hiểu tại sao ngài lại cố chấp cho rằng nó còn sống, dựa theo luật quân đội, nó đã sớm bị xử tử!"

Ân Nam Chiêu nói: "Đây không phải là chuyện một mình tôi quyết định, mà là tòa án quân sự quyết định, Giáo sư An và giáo sư Sở đã giải thích rồi, thú dị biến có thể biến trở lại thành Thần Sa."

Tả Khâu Bạch chế giễu: "Vậy sao? Lúc Phong Lâm chết, tại sao không ai nói như vậy? Lúc đó Thần Sa có thể chém một kiếm đứt đầu Phong Lâm, tại sao bây giờ không thể chém đứt đầu hắn? Phong Lâm không giết hại một ai, Thần Sa lại giết chết hơn trăm người, là tội giết người nặng tày trời!"

Ân Nam Chiêu không muốn dây dưa với Tả Khâu Bạch đang mất lý trí, hắn phớt lờ Tả Khâu Bạch, nói với Bách Lý Lam: "Tôi đồng ý đề nghị của cậu, liên bang nên có một quan chỉ huy mới."

Bách Lý Lam đạt thành mục đích, nên không cần quan tâm đến thú dị biến sống hay chết.

Dù sao nửa năm qua, bọn họ đã thử đủ mọi cách, Ân Nam Chiêu mềm dẻo khó đối phó, vẫn không chịu lùi bước. Cho dù có to gan, bọn họ cũng không dám chạy đến địa bàn của Ân Nam Chiêu giết thú dị biến.

Bách Lý Lam nói: "Việc này không nên chậm trễ, tôi đề nghị ngay bây giờ lập tức bỏ phiếu đề cử quan chỉ huy mới."

Ân Nam Chiêu vuốt vuốt tay, không để ý nói: "Cậu có đề nghị chọn ai không?"

Bách Lý Lam thản nhiên nhìn Ân Nam Chiêu, "Là tôi."

Ân Nam Chiêu chưa bày tỏ ý kiến, đã đảo mắt bốn phía, "Còn ai muốn đảm nhiệm chức vụ quan tổng chỉ huy không?"

Tử Yến cười mỉm đưa tay lên: "Tôi cũng muốn tham gia cho náo nhiệt!"

Ân Nam Chiêu thấy không còn ai muốn ứng cử, nên nhập lệnh cho máy tính bắt đầu bỏ phiếu kín.

Bách Lý Lam vẫn kiên quyết theo chủ chiến.

Bình thường, người phản đối hắn có không ít, nhưng với tình thế trước mắt, dị chủng và loài người đã như nước với lửa, không thể cùng tồn tại, rất nhiều người phản đối hắn cũng không thể không theo đại cục mà quay lại ủng hộ hắn.

Vài phút sau, kết quả bỏ phiếu được đưa ra, Bách Lý Lam thắng với số phiếu áp đảo.

Ân Nam Chiêu nhanh chóng ký tên, phê chuẩn bỏ phiếu có hiệu lực.

Sau khi văn kiện được đệ trình, máy tính tuyên bố: "Từ hôm nay, Bách Lý Lam sẽ đảm nhiệm chức vụ quan tổng chỉ huy của Liên Bang Odin."

Phòng họp vang lên tiếng vỗ tay.

Tả Khâu Bạch cao giọng hỏi Ân Nam Chiêu: "Nếu ngài đã đồng ý tiếp tục sử dụng mẫu hạm Bắc Thần, vậy mẫu hạm Nam Chiêu có phải nên giao cho Bách Lý Lam?"

Tiếng vỗ tay chợt dừng lại, hơn trăm con người trong phòng họp lặng ngắt như tờ, có thể nghe được tiếng kim rơi.

Bách Lý Lam chưa bao giờ dám nghĩ sẽ tiếp quản mẫu hạm Nam Chiêu, hắn chỉ quan tâm đến mẫu hạm Bắc Thần, thật không ngờ những lời vô ý trước đó lại cho ra kết quả này, hắn khẩn trương đến độ toàn thân đều phát rung.

"Có thể."

Ân Nam Chiêu không hề nâng mi mắt, lạnh nhạt giống như hắn đang giao một vật bé nhỏ không đáng kể, không phải là một thứ mang tầm cỡ một nửa quân số hay một nửa sức mạnh của Liên Bang Odin.

Tất cả mọi người đều không thể tin, cảm thấy bản thân đã nghe nhầm, ngay cả kẻ đưa ra đề nghị là Tả Khâu Bạch cũng kinh ngạc sửng sốt.

Hắn chỉ vì tức giận cho Phong Lâm mà công kích Thần Sa, cũng bởi vì bất mãn Ân Nam Chiêu quá bảo bọc Thần Sa, nên cố ý làm khó Ân Nam Chiêu. Thật ra, hắn không cảm thấy đề nghị của mình là hợp lý, càng không cảm thấy lời đề nghị của mình có thể thành công.

Tuy Ân Nam Chiêu không biểu hiện gì khiến người ta hài lòng, thậm chí có thể nói, hắn đã làm cho những người vẫn luôn quan sát cẩn thật cuộc chiến này thật sự thất vọng, nhưng Ân Nam Chiêu cũng không phạm sai lầm gì, một khi hắn không muốn, cho dù bọn họ có mơ ước, cũng không ai dám thận sự lấy đi thứ gì đó của Ân Nam Chiêu.

Bách Lý Lam hoàn toàn không ngờ hắn lại có thể chỉ huy mẫu hạm Nam Chiêu, vui mừng đến rơi nước mắt.

Hắn đứng lên, ánh mắt chân thành nhìn Ân Nam Chiêu, tay đặt trước ngực, trịnh trọng nói: "Tôi biết mình còn rất nhiều khuyết điểm và không đủ năng lực, nhưng hôm nay đứng tại đây, nơi Chấp Chính Quan đầu tiên cùng bảy vị công tước tuyên thệ khai quốc, tôi dùng sự thẳng thắn và lòng trung thành của mình xin thề, sẽ không chiến đấu vì vinh quang của bản thân, không chiến đấu vì thắng lợi của bản thân, không chiến đấu vì dục vọng của bản thân, mà chiến đấu vì sự sinh tồn của dị chủng! Tôi nguyện vì liên bang dùng máu tươi của mình khai phá tinh vực, vì liên bang dùng tính mạng của mình bảo vệ tinh vực, có chết không hối hận!"

Lời nói của Bách Lý Lam phát ra từ đáy lòng, mỗi câu đều hết sức chân thành.

Tất cả mọi người bị lời của hắn tác động, nhiệt huyết sục sôi đứng lên, lớn tiếng vỗ tay hoan hô.

Bách Lý Lam chăm chú nhìn Ân Nam Chiêu không nháy mắt, trông đợi sự thừa nhận của hắn.

Mặt nạ trên mặt Ân Nam Chiêu không chút cảm xúc, giống như mãi mãi không quan tâm, bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến hắn xúc động hay để ý.

Hắn lạnh nhạt liếc nhìn Bách Lý Lam một cái, ra lệnh máy tính ngắt tín hiệu máy truyền tin.

Toàn bộ ảnh ảo của Ân Nam Chiêu biến mất.

Trong mắt của Bách Lý Lam toát ra vẻ thất vọng không cam lòng, hắn tự giễu mỉm cười, xoay người nhìn đại sảnh trong phòng họp đông nghịt người.

Ân Nam Chiêu đã từng nói: Relicta là vứt bỏ, Spera là hy vọng, từ vứt bỏ đến hy vọng chỉ có thể tiến thẳng không lùi.

Nếu Ân Nam Chiêu đã mất đi nhuệ khí tiến thẳng không lùi, hắn sẽ tự nguyện giống như Ân Nam Chiêu lúc còn trẻ, vì dị chủng quyết chiến đến cùng.

Bách Lý Lam giơ cao tay, dốc hết toàn bộ khí lực, la to: "Liên bang tất thắng! Liên bang tất thắng..."

Trước sinh tử tồn vong, liên bang tất thắng không chỉ là niềm tin, mà còn là cơ hội sống sót duy nhất của dị chủng, tất cả mọi người đều không thể kiềm chế, cùng Bách Lý Lam hò hét: "Liên bang tất thắng, liên bang tất thắng..."

-----

Mẫu hạm vũ trụ Anh Tiên, phòng họp.

"...Tính đến hiện tại, theo số liệu thống kê mới nhất, có 27.839 người bị thương, 15.525 người chết, thiệt hại 26.484 phi cơ chiến đấu, tổn thất 9 chiến hạm..."

Lâm Lâu tướng quân đọc xong báo cáo, bất an nhìn Diệp Giới.

Diệp Giới thở dài, "Về mặt huấn luyện quân đội, ta vẫn còn kém xa Ân Nam Chiêu."

Lâm Lâu tướng quân vội nói: "Sao như vậy được? Nghe nói người bị thương của Liên Bang Odin rất nhiều, bác sĩ và khoang chữa bệnh không đủ dùng, các binh lính của các hạm đội khác vì tranh giành vật liệu chữa bệnh mà đấu đá lẫn nhau."

Diệp Giới cười tự giễu, hỏi: "Ông thích săn bắn không?"

Lâm Lâu tướng quân không hiểu tại sao đề tài lại đột nhiên bị đổi, nên thẳng thắn nói: "Không thích."

Diệp Giới híp mắt, dường như đang nhớ lại chuyện đi săn trước kia, "Trong bầy sói, con sói nào sống sót được qua tay của thợ săn mới là con sói khó đối phó nhất, số liệu thương vong của Liên Bang Odin nhất định ít hơn chúng ta."

Lâm Lâu tướng quân không phục nói: "Quân số trong quân đội của chúng ta lớn hơn bọn họ rất nhiều.

Diệp Giới cười khinh thường.

Lâm Tạ tướng quân tính cách ổn trọng kiên nhẫn dạy em trai: "Quân đội của chúng ra là liên quân với quân đội của các tinh quốc khác, nhìn qua đông người thế mạnh, nhưng khuyết điểm rất rõ ràng, đối với khả năng phục tùng và chấp hành mệnh lệnh kém xa một quân đội thống nhất. Hơn nữa, đội quân như vậy tập hợp rất khó, nhưng giải tán thì cực kỳ dễ, cho dù không có bất kỳ mâu thuẫn nào, sĩ khí cũng sẽ tự tiêu tán, sụp đổ theo thời gian."

Lâm Lâu tướng quân liền hiểu ra.

Diệp Giới nhìn biểu đồ sách lược tác chiến: "Lâm Tạ tướng quân nói rất đúng, nhân lúc sĩ khí còn đang dâng cao phải khởi động tổng tiến công."

Mọi người đồng loạt đứng lên, mặt nghiêm túc im lặng lắng nghe.

Diệp Giới mắt đầy mãn nguyện nhìn tất cả tướng lĩnh trong phòng hội nghị.

Trải qua hơn nửa năm chỉnh đốn, hắn đã nắm chặt quân đội trong tay, nội chính của Đế Quốc Ar cũng yên ổn thái bình, đây là thời điểm tốt nhất bắt đầu tổng tiến công dị chủng.

Chuẩn bị vài chục năm, rốt cuộc đã đợi được ngày này, đáng tiếc, người đi chung đường với hắn vẫn không ở đây.

Nhưng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở về. Hy vọng đến lúc đó, hắn có thể cùng nàng sóng vai đứng trên Relicta, nói với nàng rằng: "Chúng ta đã đến đích, đã làm được rồi!"

————·————·

Mẫu hạm vũ trụ Bắc Thần.

Phòng thí nghiệm tạm thời.

Lạc Tầm ghi chép xong một vài số liệu, vẫn không có phát hiện gì mới, nàng không chịu được mệt mỏi, thở dài.

Nàng ngẩng đầu chống đỡ thắt lưng, vừa chuyển động cần cổ đang cứng đờ, vừa xoay bả vai.

Một đôi tay khoác lên người nàng, giúp nàng xoa bóp cổ và bả vai. Lạc Tầm không quay đầu lại, chỉ dựa vào ghế, mỉm cười nhắm mắt lại, để Ân Nam Chiêu xoa bóp.

Đến lúc cơ thể thư giãn, nàng mới hỏi: "Sao hôm nay anh rảnh rỗi vậy?"

"Anh thất nghiệp."

Lạc Tầm xoay ghế dựa một vòng, nhìn Ân Nam Chiêu, thỏa mãn hiếu kỳ.

Ân Nam Chiêu nói: "Bởi vì Thần Sa không thể đảm nhiệm chức trách, Bách Lý Lam đã thay thế Thần Sa, trở thành quan tổng chỉ huy của Liên Bang Odin. Vừa rồi cậu ta đã ra đến tiền tuyến, tất cả các tướng lĩnh đều đang báo cáo với cậu ta, từ nay về sau, cậu ta sẽ chỉ huy chiến dịch. Đợi sau khi mẫu hạm Nam Chiêu chạy đến tiền tuyến, mẫu hạm Bắc Thần sẽ rút khỏi đó, quay về đóng binh ở tinh vực Odin.

Lạc Tầm không nói gì.

Nàng biết hiện giờ đang là thời kỳ chiến tranh, chức vị quan chỉ huy không thể bỏ trống. Bách Lý Lam là phe chủ chiến cực đoan, đương nhiên sẽ được nhiều người ủng hộ. Nhưng, từ ngày nàng đến Relicta, quan tổng chỉ huy chính là Thần Sa, chẳng lẽ mọi người đều khẳng định Thần Sa đã chết sao?

Ân Nam Chiêu ôn hòa nói: "Anh biết thâm tâm em không thể chấp nhận, nhưng tất yếu, chỉ có thể chấp nhận."

Lạc Tầm ôm lấy thắt lưng Ân Nam Chiêu, rầu rĩ nói: "Bách Lý Lam làm quan chỉ huy, chắc chắn sẽ không chịu bị động mà phòng thủ, thế nào cũng sẽ khởi động tổng tiến công, có phải sẽ không có hy vọng hòa giải giữa loài người và dị chủng?"

Ân Nam Chiêu nhẹ nhàng vỗ đầu nàng.

Lạc Tầm cực kỳ khó chịu.

Nếu nàng có thể nghiên cứu ra loại thuốc chữa khỏi bệnh cho Thần Sa, chứng minh dị chủng vẫn là "con người mang gene dị chủng", có thể khiến cho người bình thường không còn sợ hãi dị chủng, có lẽ có thể ngăn được cuộc chiến giữa hai bên đang ngày càng ác liệt.

Nàng không kiềm được suy nghĩ, nếu như là Long Tâm, có lẽ đã tìm ra cách chữa khỏi bệnh cho Thần Sa!

Ân Nam Chiêu dường nhưng đoán được nàng đang nghĩ gì, hắn cúi người hôn lên trán nàng, "Đừng suy nghĩ lung tung. Em cứ yên tâm làm việc, chuyện khác để anh lo."

Lạc Tầm im lặng gật đầu.

Ân Nam Chiêu nói: "Chiến tranh giữa loài người và dị chủng, không liên quan đến việc ai là quan chỉ huy, không cần đợi Bách Lý Lam phát động tổng tiến công, Anh Tiên Diệp Giới cũng sẽ khởi động tổng tiến công."

Ân Nam Chiêu vừa dứt lời, liền vang lên tiếng báo động chói tai.

Sau tiếng còi báo động, giọng nói của Bách Lý Lam vang lên: "Tôi là Bách Lý Lam, quan chỉ huy của Liên Bang Odin. Chiến hạm mạnh nhất của liên quân đang tiếp cận với tốc độ cao nhất, sắp đột phá vòng vây cuối cùng, tất cả các nhân viên tham chiến, mọi người lập tức quay về vị trí của mình, chuẩn bị nghênh chiến."

Khi hắn nói, từng quả tên lửa tầm xa đã bắn trúng mẫu hạm vũ trụ.

Tuy mẫu hạm đã mở lưới năng lượng bảo vệ, nhưng tên lửa ùn ùn kéo đến, liên tiếp phát nổ, hình thành sóng xung kích rất lớn, khiến cho mẫu hạm khổng lồ chấn động.

Phòng thí nghiệm tạm thời có vài nơi bố trí không chắc chắn, rất nhiều dụng cụ thí nghiệm nghiêng ngả theo cơn chấn động, rơi xuống đất.

Ân Nam Chiêu phản ứng nhanh nhạy, mau chóng đẩy cả người và ghế của Lạc Tầm vào vách khoang thuyền, dùng thân mình che chắn, ôm chặt nàng vào lòng.

Đế Quốc Ar và Liên Bang Odin đánh hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên đánh trực diện vào mẫu hạm vũ trụ.

Lạc Tầm thì thào: "Đây là trận quyết chiến cuối cùng sao?"

Ân Nam Chiêu vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh nói: "Cùng lắm là trận chiến giữa các chiến hạm vũ trụ, loài người và dị chủng... đâu có đơn giản như vậy?

————·————·————

Sau lượt tấn công ác liệt lần thứ nhất kết thúc, Lạc Tầm dự định dọn dẹp thu nhặt những thiết bị thí nghiệm vừa rơi vỡ.

Ân Nam Chiêu giữ nàng lại, giúp nàng đi ra ngoài, "Cứ giao cho người máy xử lý. Sẽ lập tức có thêm đợt tấn công mạnh hơn, nơi này không an toàn."

Lạc Tầm chỉ có thể theo Ân Nam Chiêu đi ra ngoài, "Thần Sa ở bên kia..."

"Nó vẫn đang ngủ mê, Túc Nhất, Túc Ngũ đều ở đó, nếu có chuyện họ sẽ liên hệ với anh, không cần lo lắng.

Lạc Tầm nghĩ Ân Nam Chiêu sẽ đưa nàng trở lại khoang, nhưng không ngờ hắn lại dẫn nàng đến khu huấn luyện binh lính đặc chủng.

Hiện tại đang đánh nhau, các nhân viên tham chiến đều đang dốc sức ứng phó nghênh chiến, những nhân viên không tham chiến cũng giữ vững vị trí của mình trên mặt trận, sẵn sàng đón địch. Trong khu huấn luyện không có một ai, cực kỳ vắng vẻ.

Vì coi trọng tâm trạng của các binh sĩ phải huấn luyện trường kỳ trên mẫu hạm, không gian khu huấn luyện hình trứng cực kỳ trống trải, các mặt tường đều trong suốt, có thể nhìn ra biển vũ trụ ở bên ngoài.

Những chiếc phi cơ chiến đấu dày đặc giống như bầy chim chi chít đang xoay vòng bay múa, chúng gào rít nhắm vào quân địch ở phía trước, những con mệt và bị thương thì chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.

Một quả tên lửa xẹt qua hư không, bay đến thật nhanh, giống như một ngôi sao chổi khổng lồ, từ chín tầng mây rơi xuống, đánh vào mẫu hạm vũ trụ.

Tấm lưới năng lượng bảo vệ vô hình, mỗi khi có tên lửa nổ mạnh, sẽ hiện ra những đường ánh sáng nhiều màu sắc, rung động nhấp nhô giống như sóng nước tỏa ra bốn phía.

Theo từng đợt tên lửa không ngừng bắn tới, sóng nước trên mẫu hạm vũ trụ cũng không ngừng rung động nhấp nhô, màu sắc biến ảo không chừng, tựa như một cảnh mộng nhuốm đầy máu tươi, hào quang lấp lánh, sắc màu huyền ảo.

Lần đầu tiên Lạc Tầm nhìn thấy trận đánh  vũ trụ với khoảng cách gần như vậy, nàng ngơ ngác đứng trước vách khoang trong suốt thật lớn,rung động đến nỗi không nói nên lời.

Đột nhiên, một quả tên lửa dừng lại trước mặt bọn họ, theo tiếng nổ cùng khói lửa mù trời, một trận rung lắc dữ dội truyền đến.

Trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, Lạc Tầm hét lên thất thanh, cơ thể rung lắc, may mắn Ân Nam Chiêu ôm lấy hông nàng, mới không bị té ngã.

Ân Nam Chiêu đứng vững như cây tùng, chắc như núi cao, trấn an nói: "Sóng xung kích sẽ kích phát rung lắc mãnh liệt, giống như thuyền chạy trên mặt nước, đừng lo."

Lạc Tầm nhìn hàng loạt tên lửa đang không ngừng phóng tới, lo lắng hỏi: "Anh thật sự yên tâm với Bách Lý Lam?"

Ân Nam Chiêu thản nhiên nói: "Lo lắng cũng chỉ có thể chờ đợi kết quả. Trên chiến trường kiêng kỵ nhất hai chuyện, một là không có chỉ huy, rắn mất đầu; một là có quá nhiều chỉ huy, không biết phải nghe ai. Nếu bây giờ anh can thiệp, sẽ khiến kết quả tồi tệ hơn."

Lạc Tầm nhìn bốn phía, ngay cả ghế có đai an toàn cũng không có, nàng khó hiểu hỏi: "Anh dẫn em đến đây làm gì?"

Ân Nam Chiêu cởi áo choàng đen, cởi bỏ mặt nạ, cầm hai khẩu súng huấn luyện đưa cho nàng, "Trước đây hai chúng ta đều không có thời gian, hiện tại vừa đúng lúc em không thể làm thí nghiệm, anh cũng không có gì làm, vậy có thể dạy em cách để bảo vệ bản thân trong chiến tranh vũ trụ."

Trong phút chốc Lạc Tầm sợ hãi, Ân Nam Chiêu rốt cuộc đang lo lắng chuyện gì? Sợ hãi điều gì?

Ân Nam Chiêu dịu dàng nói: "Tiểu Tầm, là để phòng ngừa chuyện không may. Chẳng may anh không thể ở bên cạnh em, em có thể tự bảo vệ mình."

"Không có chẳng may! Em không phải là quân nhân, nếu em ở trên chiến trường, nhất định phải ở bên anh!" Lạc Tầm khẳng định như đinh đóng cột, xoay người bước đi.

Nàng hiểu ý muốn của Ân Nam Chiêu.

Hắn hy vọng, cho dù chẳng may hắn không có ở bên cạnh, nàng cũng có thể dùng những kỹ năng hắn dạy để tự bảo vệ mình, nhưng, sẽ không có chẳng may.

Ân Nam Chiêu lao vút tới, chặn trước mặt nàng, gần như năn nỉ, nói: "Tiểu Tầm, anh biết mình rất ích kỷ, nhưng anh là Ân Nam Chiêu, là Chấp Chính Quan của Liên Bang Odin!"

Lạc Tầm nhìn hắn, đôi mắt của hắn giống như đêm tối, sâu không thấy đáy, ẩn chứa rất nhiều điều khó nói.

Lạc Tầm rơm rớm nước mắt, nở nụ cười, "Ân Nam Chiêu, em cho anh biết! Em sẽ cố gắng học những gì anh dạy, nhưng không phải để phòng chuyện không may, phải sống một mình; mà để ngừa chuyện không may tới, cả hai cùng nhau chiến đấu!"

Nàng cởi áo blouse trắng, cầm súng huấn luyện, "Đến đây!"

————·————·———

Ngoài bức tường trong suốt to lớn là chiến trường ác liệt của loài người và dị chủng.

Phi thuyền chiến đấu của hai bên đối đầu trực diện, biến hóa thành các loại đội hình khác nhau.

Trong khu huấn luyện rộng rãi lại im ắng khác thường, chỉ có một người nam mặc trang phục tác chiến màu đen cùng với một người nữ mặc trang phục quân nhân y tá màu trắng.

Lạc Tầm vô cùng chăm chú, nàng đang giao chiến với một nhóm quân địch đã đột nhập vào chiến hạm, mục tiêu của nàng là đánh lùi quân địch, lấy phi thuyền cứu nạn chạy trốn.

Ân Nam Chiêu đứng một bên, nhắc nhở nàng nên chú ý từng tình huống, đôi khi còn tạm dừng quy trình huấn luyện, làm mẫu giúp nàng biết nên công kích và tự vệ như thế nào cho hiệu quả, dạy nàng lúc giáp lá cà nên dùng dao găm tấn công âm thầm như thế nào để một nhát lấy mạng kẻ địch.

Mẫu hạm vũ trụ không ngừng xóc nảy, lúc thì dữ dội, lúc thì nhẹ nhàng.

Lạc Tầm cứ thất bại, rồi lại thất bại.

Từ từ, nàng quen dần với rung lắc, chẳng những không bị rung lắc ảnh hưởng đến tốc độ và động tác, mà còn có thể lợi dụng rung lắc, bóng dáng càng biến đổi nhanh đến chóng mặt, khiến cho kẻ địch khó bắt được nàng.

Cuối cùng, Lạc Tầm nhân cơ hội trốn thoát khỏi kẻ địch, lấy phi thuyền cứu nạn thành công.

Lạc Tầm gác súng huấn luyện lên nơi gác súng, xoay người cùng tà áo, làm ra tư thế "mời tấn công", ý bảo Ân Nam Chiêu đến tấn công nàng.

Ân Nam Chiêu thấy đầu của Lạc Tầm đổ đầy mồ hôi, trên mặt và tay đều là máu bầm, không nỡ ra tay, "Huấn luyện hôm nay dừng ở đây, chúng ta đến phòng y tế lấy chút thuốc."

Lạc Tầm cười tươi rạng rỡ, tỏ vẻ bản thân không sao, "Em còn thừa sức lực, không phải anh chê em lúc đấu sáp lá cà, động tác còn chưa được nhanh nhẹn dứt khoát sao? Huấn luyện thêm một lát đi!"

Ân Nam Chiêu chợt nhói lòng.

Hắn có một cái tên đại diện cho ánh sáng, đích thực cũng đã mang đến ánh sáng cho không ít người, nhưng bản thân hắn và người hắn yêu nhất, lại phải đấu tranh vật lộn trong đêm tối.