Đường ra khỏi thành phố có đôi trai gái đang chạy xe đạp song song với nhau, cười nói rất vui vẻ.
đó chính là Văn Thiện và Tiểu Yến nó, chẳng phải ai xa lạ hết.
Nó đang dẫn Văn Thiện đến một nơi đặc biệt. Cả hai đều thích chạy xe song song như thế, có thể nhìn thấy nhau có thể cười nói vui vẻ với nhau.
Đạp xe suốt một tiếng đồng hồ cuối cùng nó dừng xe lại trước một căn nhà nhỏ, xung quanh trồng rất nhiều hoa dại khác nhau khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Văn Thiện bước xuống xe nhìn xung quang và tò mò hỏi:
"Đây là đâu vậy Tiểu Yến?"
Nó nháy mắt:
"Là căn cứ bí mật của hội đó."
Trước cửa Văn Thiện để thấy có ổ khoá đặc biệt, nếu muốn mở cửa thì chắc là phải nhập mặt mã. Không biết là cố ý hay vô tình mà lúc nhập mặt mã nó đã che mất tầm nhìn của Văn Thiện, điều đó khiến cho anh có chút gì đó không vui.
"Anh vào đi."
Sau cánh cửa được mở thì nó vui vẻ nói. Văn Thiện gật đầu và khẽ bước vào. Bên trong nhà có đủ mọi thứ, trước mặt Văn Thiện giờ là một tủ sách cao để vài cuốn sách nhưng phần lớn là để hồ sơ. Bên cạnh là một máy vi tính, có cả máy in. Giữa nhà là chiếc bàn dài hơn 20 người có thể ngồi chung, trên bàn còn có bình hoa hồng giả. Và có ba phòng, một phòng ngủ, một phòng bếp, phòng còn lại thì là nhà vệ sinh.
"Ở đây thật thoải mái."
Văn Thiện quay qua nhìn nó và nói. Nó nhìn xung quanh và cười tươi:
"Thật ra đây là nhà bà nội em, sau bà mất thì anh hai em lấy làm căn cứ của hội."
Văn Thiện nhẹ gật đầu:
"Thì ra như thế."
Nó đặc biệt nói thêm:
"Mặt mã cửa chỉ có hai anh em của em mới biết thôi, đó là nội quy của hội."
"Tiểu Yến..."
Nó vừa dứt lời thì có một giọng nữ khác bỗng vang lên. Văn Thiện và nó ngạc nhiên quay qua nhìn thì mới biết đó chính là cô bạn Yến Nhi.
Đôi lông mày xinh đẹp của Yến Nhi đang nhíu lại, nhìn nó và hỏi:
"Sao mày lại dẫn anh Thiện đến đây? Nội quy của hội rõ ràng là người tham gia vào sáu tháng mới được đến mà."
Nghe xong Văn Thiện ngạc nhiên quay lại nhìn nó và hỏi:
"Là thật sao?"
Nó nhìn Văn Thiện một cái rồi vội chạy đến bên Yến Nhi và nói:
"Sẽ không sao đâu."
Yến Nhi liếc nhìn nó và tỏ ra lo lắng:
"Cái gì mà không sao nếu để anh Lâm biết được mày sẽ bị phạt đấy."
Nó cười cười:
"Chỉ cần chúng ta không nói là được rồi mà."
"Tao biết rồi khỏi giấu."
Bầu không khí đang trong lành thì đột nhiên có một giọng lạnh hơn băng giá vang lên khiến cho người khác thấy lạnh thấu xương. Đó chính là Gia Lâm, anh hai của nó.
"Anh hai...sao giờ anh hai lại ở đây...không phải anh hai...đang đi làm sao?"
Nó nhìn anh hai mình và lắp bắp hỏi. Ánh mắt lạnh lùng của Gia Lâm đang hướng về phía Văn Thiện, y muốn xem thử là người như thế nào mà có thể khiến cho em gái mình vi phạm nội quy của hội.
Văn Thiện cúi đầu nhẹ chào Gia Lâm:
"Chào anh ạ, em là Văn Thiện mới tham gia vào hội."
Gia Lâm khẽ gật đầu:
"Chào cậu, tôi tên Gia Lâm."
Rồi y bước vào trong để balô đen nặng của mình xuống bàn và nói:
"Tiểu Yến, mày có ba phút để giải thích."
Nó không suy nghĩ gì đã nói:
"Đơn giản là em tin tưởng anh Vàn Thiện, hơn nữa tụi em đến đây để viết bài cứu giúp động vật nhỏ thôi."
Gia Lâm kéo ghế ngồi xuống và nói:
"Lí do không hợp lí, mày phải chịu phạt."
Nghe câu đó Văn Thiện và Yến Nhi đều hoảng hốt. Văn Thiện vội bước tới và nói:
"Anh Lâm, đừng phạt Tiểu Yến mà."
Gia Lâm liếc nhìn và nói:
"Vi phạm nội quy thì chịu phạt, đó là chuyện rất bình thường."
Văn Thiện khẽ nhíu mày lại:
"Nếu anh không thích thì em sẽ rời khỏi đây ngay, xin anh đừng phạt Tiểu Yến."
Gia Lâm vẫn ung dung nói:
"Nếu thích thì cậu chịu phạt với nó luôn đi."
Văn Thiện kiên định gật đầu:
"Dạ được."
Nó vội lắc đầu:
"Không được như vậy, em làm thì em chịu. Sao anh hai lại phạt cả anh Văn Thiện nữa chứ?"
Yến Nhi tuy mới gặp Gia Lâm vài lần nhưng cô ấy hiểu tánh y nói là làm và biết rõ hội Nhân Ái không phải là một trò đùa, hội trước giờ vẫn đang điều tra một dám người rất nguy hiểm nên thông tin của các thành viên đều để ở căn cứ bí mật này.
Những người được đến đây đều vượt qua được điều tra và xem xét kĩ suốt sáu tháng của hai anh em nó. Thế nên việc Gia Lâm muốn phạt nó, cô ấy chỉ đành im lặng.
Văn Thiện kéo nhẹ tay nó và lắc đầu:
"Không sao. Để em chịu phạt một mình thì trong lòng anh sẽ khó chịu lắm."
Nãy giờ Gia Lâm vẫn quan sát Văn Thiện, từng ánh mắt từng hành động nhỏ của Văn Thiện đều không qua khỏi đôi mắt y. Quan sát nãy giờ y nhận thấy ánh mắt Văn Thiện mỗi khi nhìn nó luôn rất chân thành, còn nói chuyện với y thì ánh mắt Văn Thiện lại kiên định vô cùng. Không vì y là anh trai của nó mà muốn lấy lòng. Nhưng như vậy chưa đủ để y tin tưởng đâu.
"Anh hai phạt một minh em thôi đừng có phạt anh Văn Thiện nha, được không anh hai?"
Nó đưa đôi mắt long lanh nhìn Gia Lâm và nói. Gia Lâm thở dài:
"Tao chưa nói sẽ phạt như thế nào mà mày lo gì?"
Nó phồng má nói:
"Vậy anh mau nói đi."
"Tao phạt mày và Thiện phải viết bài cứu giúp động vật nhỏ thật hay."
Gia Lâm nhếch cười nhẹ.
Nghe xong cả ba người rất ngạc nhiên. Nhất là Yến Nhi, cô ấy không ngờ bản băng Gia Lâm cũng biết giỡn nữa. Nó đặt tay lên ngực và thở ra, làm nó hết hồn à.
Gia Lâm nhìn sang qua Văn Thiện và hỏi:
"Lí lịch của cậu đâu."
Văn Thiện vội cởi balô trên vai mình xuống và lấy ra một sấp giấy rồi đưa cho Gia Lâm:
"Đầy đủ thông tin của em."
Gia Lâm cầm lấy sấp giấy từ tay Văn Thiện và đọc sơ qua:
"Diệp Văn Thiện, tên cũng được quá chứ?"
Rồi y bước đến tử sách để vào.
Giờ Văn Thiện Văn Thiện mới để ý đến, ổ khoá của tủ sách cũng phải nhập mặt mã giống cửa nhà, hai anh em nó quá cẩn thận.
Gia Lâm quay qua hỏi:
"Bữa nay còn ai đến nữa không?"
Nó nhẹ lắc đầu:
"Anh Nghĩa và Vy với Thủy đi điều tra vụ kìa rồi."
Yến Nhi vội lên tiếng nói:
"Hồi sớm Lùn nhắn tin nói bữa nay không đến được."
Nó nghiêng đầu nhìn Yến Nhi và thắc mắc hỏi:
"Nhưng tại sao lại không đến được chứ? Tao nhớ mình đâu có trao nhiệm vụ gì cho Nhi Nguyễn đâu ta."
Yến Nhi nhún vai:
"Ai biết đâu."
Gia Lâm vừa bước đi vừa nói:
"Bữa nay mấy đứa ở lại đây ăn cơm nha. Giờ anh đi chợ đây."
Lúc đi ngang qua Yến Nhi, y bất chợt đứng lại và hỏi:
"Cô có muốn đi chợ chung tôi không?"
Hỏi mà không cho Yến Nhi trả lời, tục tiếp kéo cô ấy đi theo luôn.
Nhìn thấy anh trai và cô bạn của mình như vậy thì nó khẽ cười, thế nào cũng thành một đôi cho coi.
Rồi nó quay người lại thì vô tình bắt gặp được ánh mắt Văn Thiện đang nhìn mình, không biết tại sao mỗi khi thấy ánh mắt này của anh thì nó lại có cảm giác quen thuộc. Nó hỏi:
"Anh Văn Thiện, sao anh lại nhìn em như vậy?"
Văn Thiện vẫn không rời khỏi mắt nó, anh hỏi khẽ:
"Tại sao em lại đưa anh đến đây khi biết rõ không đúng nội quy?"
Nó vừa bước vào vừa nói:
"Lúc nãy anh cũng nghe rồi mà, chỉ đơn giản là em tin tưởng anh thôi."
Văn Thiện bước đến bóp mũi nhẹ nó và nói:
"Lần sau không được như vậy nữa, biết chưa? Anh không muốn em bị phạt đâu."
Nó vô tư cười tươi:
"Dạ em biết rồi. Thôi chúng ta mau viết bài đi, em đã nghĩ ra một truyện ngắn rồi nè."
Văn Thiện nhẹ gật đầu rồi vui vẻ cùng với nó bước đến bàn máy vi tính.
"Gia Lâm, anh đang làm gì thế hả? Mau buông tay tôi ra, buông ra"
Yến Nhi khó chịu khi bị Gia Lâm kéo đi, cô ấy quát lên. Đi xa nhà Gia Lâm mới chịu buông tay ra:
"Cô thật ồn ào."
Yến Nhi xoa xoa cổ tay mình và khó chịu nói:
"Ai kêu anh kéo tôi đi theo chi?"
Gia Lâm bỏ hai tay vào túi quần và nói:
"Tôi muốn trao nhiệm vụ cho cô."
Yến Nhi kinh ngạc:
"Là niệm vụ gì?"
Gia Lâm vừa bước đi vừa nói:
"Đi xác nhận lại hết tất cả thông tin của Văn Thiện."
Yến Nhi vội đi theo và khó hiểu hỏi:
"Không phải đây là công việc của anh và Yến sao?"
Gia Lâm vẫn khẽ bước đi:
"Tiểu Yến tin tưởng cậu ta như vậy, cô nghĩ nó sẽ đi xác nhận lại thật hả? Còn tôi thì dạo này hơi bận."
Yến Nhi thở dài và gật đầu:
"Thôi được, để tôi."
Rồi không biết nhớ ra gì mà cô ấy vội hỏi:
"Nhưng tôi chưa xem qua lí lịch anh Thiện và anh cũng đã cất vào tủ rồi mà, sao tôi xác nhận lại được đây?"
Gia Lâm quay người nhìn và nhếch môi cười:
"Cô có giấy viết không?"
Yến Nhi gật đầu rồi lấy từ túi đeo trên người mình ra một cuốn sổ tay nhỏ và cây viết đưa trước mặt Gia Lâm:
"Ủa anh tính làm gì?"
Gia Lâm cầm lấy cuốn sổ và cây viết từ tay Yến Nhi, ghi ghi gì đó rồi trả lại.
Nhìn vào cuốn sổ thì ánh mắt Yến Nhi khẽ sáng:
"Anh nhớ hết sao? Nhưng rõ ràng lúc nãy tôi thấy anh chỉ nhìn sơ qua thôi mà."
Gia Lâm tự tin nói:
"Vì tôi tài giỏi mà. Cô xác nhận lại nhanh nha."
Yến Nhi nhẹ gật đầu:
"Đã rõ."
Gia Lâm nhìn và hỏi:
"Cô có biết nấu món gì không?"
Yến Nhi đang đi nghe câu hỏi đó thì đứng hình, cô ấy lắp bắp nói:
"Tôi...biết...nấu...canh...chua..."
Gia Lâm nhẹ gật đầu và cười mỉm.
"Vậy cũng được, tôi sẽ kho thịt. Tiểu Yến thích ăn lắm đấy."
Nói xong thì y thẳng bước. Yến Nhi vẫn chưa hiểu gì, ý của y là muốn cô ấy cùng nấu ăn hả?
Văn Thiện và nó đang ngồi chung nhau trước máy vi tính, cả hai đều muốn viết một bài thật hay về những động vật nhỏ để tất cả mọi người không làm hại chúng nữa.
Đang viết nó cảm thấy khát nước tính đứng dậy đi tìm nước uống, vừa đứng dậy thì ly nước đã xuất hiện trước mặt. Nó ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn thì mới biết người đang cầm ly nước chính là Văn Thiện, trên môi anh đang khẽ nở một nụ cười hiền.
"Em đang khát nước, phải không?"
Văn Thiện nhìn và hỏi khẽ.
Nó nhận lấy ly nước từ tay và nhìn chằm chằm anh:
"Làm sao anh biết?"
Văn Thiện đứng tựa tủ sách và cười nói:
"Môi em khô hết rồi kia."
Nó nhẹ gật đầu và uống ngụm nước:
"Anh Văn Thiện chu đáo như vậy chắc bạn gái anh hạnh phúc lắm."
Văn Thiện nhẹ lắc đầu:
"Anh chưa có bạn gái."
Nó vừa mới ngồi xuống nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn và hỏi:
"Anh Văn Thiện có xạo với em không vậy? Em thấy nhiều người theo anh quá trời luôn mà."
Văn Thiện chóng hai tay xuống bàn và cúi người xuống gần nó rồi nói thật khẽ, chỉ vừa đủ một mình nó nghe thôi:
"Mà dạo gần đây có một cô bé khiến anh rung động rồi, nhưng cô ấy có thích anh hay không thì anh chưa biết."
Nó nhẹ gật đầu và cười rất vô tư:
"Anh Văn Thiện tốt vậy thì nhất định bạn ấy sẽ thích anh mà."
Văn Thiện khẽ lắc đầu và bất chợt thở dài:
"Em đúng là đồ ngốc mà."
********Hết chương 16********
Chương này có chút bí mật, sẽ được giải đáp mấy chương sau. Vậy đừng bỏ lỡ nhé.