Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 99

"Tiểu Lạc à, cháu đã về rồi sao? Là được nghỉ đông sao?" Giọng lão Lý kéo lại bước chân đang đi của Lạc Vân Thanh.
Chỉ thấy lão ngồi trên ghế nhỏ trước quầy hàng của mình, một bên cùng người mua hàng trả giá, một bên chào hỏi Lạc Vân Thanh.


Nghe được thanh âm chào hỏi của lão, Lạc Vân Thanh đem lực chú ý tới đám người bày quán bán hàng vỉa hè kia, chỉ thấy mười mấy lão nhân lão thái rất là quen mặt.
"Ông Lý?"
"Các ông đây là....đang phát triển nghề phụ sao?"


Nhìn nhóm người trước mặt, Lạc Vân Thanh nghi hoặc mở miệng hỏi, các vị lão nhân hàng xóm này khi nào phát triển ra sở thích như vậy?
Phải biết là lúc trước cậu ở đây cũng không thấy qua người bày quán bán hàng nha.
"Phải phải."


Lão Lý cười ha ha trả lời cậu, vốn còn muốn tán gẫu với Lạc Vân Thanh vài câu, nhưng nhìn người khách kia chuẩn bị xoay người rời đi, lão Lý nóng nảy vội vàng nói: "Ai ai ai, anh bạn đừng đi nha, tôi tính giá rẻ cho cậu một chút, giảm 10%."


"Quá đắt quá đắt, giảm 10% tôi cũng không mua nổi, như vậy, 100 đồng Liên bang, được thì tôi mua, không được tôi liền đi."


"100 đồng Liên bang tôi còn chưa đủ vốn đâu, anh bạn cậu xem lão tuổi lớn như vậy còn phải ra ngoài bày quán cũng không dễ dàng, nếu không mọi người cùng nhượng bộ một bước, 150 đồng Liên bang được không?"


"Tôi thấy ông lớn tuổi như vậy đúng là thật không dễ dàng, như vậy đi tôi trả 120 đồng Liên bang được chưa?"
"Không được đâu, vậy quá ít, 120 đồng Liên bang mới bằng giá nhập hàng, có thành ý thì 130 đồng Liên bang lấy đi."
"......"


"Vậy 125 đồng Liên bang đi, chúng ta cũng không cần nói nhiều nữa."
"Được, tôi lấy cái túi đựng cho cậu."
"....."
"Cảm ơn đã chiếu cố nha anh bạn." Lão Lý tươi cười đầy mặt tiễn vị khách trẻ tuổi kia đi, đắc ý nhìn tài khoản của mình tăng thêm 125 đồng Liên bang.


Tuy kiếm không nhiều lắm, nhưng lão vẫn rất vui nha!
"......"
Xem xong tài khoản của mình nhiều thêm 125 đồng Liên bang, lão Lý mới xoay người lại, nhìn Leonard bên cạnh cậu hòa ái hỏi: "Vân Thanh, đây là bạn học của cháu sao? Lần này là cùng cháu tới chơi?"


Nhìn bộ dáng Leonard vừa thấy liền không phải người đơn giản, lão Lý cảm thấy khá tốt, dù sao trong mắt lão Lạc Vân Thanh không phải người đơn giản, bạn bè của cậu nếu không nổi bật phỏng chừng tình hữu nghị cũng không lâu dài.


Lạc Vân Thanh gật gật đầu, sau đó khóe miệng mỉm cười nhìn lão thúc giục lão nhân bên cạnh lão.
Lão Lý đẩy đẩy lão Vương chậm rãi bên cạnh: "Lão Vương, đừng viết nữa, mau thu thập đồ vật về thôi."


"Cháu muốn mang bạn học đi ăn cơm sao? Đợi lát nữa đi theo chúng ta, ta sẽ mời các cháu đi ăn cơm."


Lão Lý nhiệt tình tiếp đón hai người bọn họ, đem đồ vật đóng gói xong đưa cho người máy mang trở về, mặc cho bọn họ từ chối như thế nào cũng không phản ứng, cuối cùng hai người chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo tới quán ăn.


Vì hai vị lão nhân bối phận cao, cho nên Lạc Vân Thanh và Leonard dọc theo đường đi nhìn thấy những người dân bản địa nhiệt tình chào hỏi bọn họ: "chú Lý", "bác Vương", "ông cậu"....các loại xưng hô.


Ngay cả khi đến quán ăn cũng không ngoại lệ, nguyên bản còn chưa có chỗ, dựa theo lẽ thường mà nói là không thể ăn, nhưng chủ quán lại mời bọn họ tới gian nhà phía sau, cho bọn họ một bàn.


"Ta nói với các cháu nha, hiện tại cũng vào mùa du lịch tấp nập, cho nên bên này giá cả lại tăng, các cháu tự mình đi chắc chắn sẽ bị làm thịt, chúng ta tới thì khác, chúng ta ở chỗ này lâu như vậy, mọi người đều nhận thức."


Hửm? Nghe đến đó Lạc Vân Thanh nhướng mày, thì ra người địa phương thu phí còn khác nhau?
"Đợi lát nữa ta dẫn các cháu đi dạo một vòng làm quen với mọi người, đến lúc đó mọi người đều quen biết, bọn họ sẽ không thu nhiều tiền của các cháu."


Lão Lý một bên ăn một bên nói như vậy với Lạc Vân Thanh, lão Vương bên cạnh gật gật đầu theo.


Ở bên này nói tốt cũng tốt, nói không tốt cũng không tốt, tốt là hoàn cảnh không tồi, không tốt chính là tiêu phí cao, đặc biệt là vào mùa du lịch, giá cả đều không phải tăng theo tỷ lệ bình thường, trực tiếp liền dựa theo bội số mà tăng, có đôi khi chỉ là đồ vật ba bốn mươi đồng Liên bang có thể tăng lên 100 đồng Liên bang. Này đã coi như là bình thường, cao đến đâu cũng có, nhưng người nơi này cũng không đến nỗi lòng dạ hiểm độc, giá cả tăng cao, chất lượng cũng tăng cao theo, coi như đề cao phẩm chất, đương nhiên hàng giả tạm thời còn chưa thấy xuất hiện.


"Cháu lần này tới muốn ở bao lâu thế?" Lão Vương hỏi.
Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ nói: "Hết kỳ nghỉ đông này ạ."


Lạc Vân Thanh tính toán như vậy, dù sao nghỉ đông có một cái tết năm mới, mọi người có ngày đoàn viên mình cũng không có chỗ để đi, không bằng ở chỗ này còn hơn, cậu cũng biết trấn nhỏ Vân Quế bên này năm mới đều sẽ tổ chức hoạt động.


Có thể nghĩ tới bản thân cô độc một mình ở cái thời đại tinh tế không quen thuộc này qua năm mới, Lạc Vân Thanh tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại bắt đầu có chút cô đơn, đột nhiên hết muốn ăn.


Ở đây đều là người tinh mắt, sao có thể không phát hiện cảm xúc Lạc Vân Thanh thay đổi trong phút chốc, tuy không rõ là vì sao, nhưng mấy người bắt đầu bâng quơ nói sang chuyện khác.
"......"
"Vân Thanh, cháu biết vì sao lại có không khí bày quán bán hàng này không?"
"Không biết ạ!"


Điều này đúng là rất tò mò, phải biết là từ khi đi vào Thủ Đô tinh, cậu chưa từng thấy có người bày bán hàng vỉa hè, nguyên bản còn nghĩ là Thủ Đô tinh không cho phép hành vi bày quán bán hàng trên vỉa hè, kết quả hôm nay lại thấy, tự dưng bị sợ hết hồn.


Lạc Vân Thanh đúng lúc đặt câu hỏi làm lão Lý càng có ham muốn nói chuyện!
"Edward dạy chúng ta!"
Nhưng mà, không chờ lão mở miệng, lão Vương đã nói trước, khiến lão Lý vừa định mở miệng nói hận không thể đập chết lão.
Chú Edward?


Tuy kinh ngạc nhưng cậu vẫn tiếp thu, chỉ là có chút buồn bực, chú Edward vì cái gì lại dạy bọn họ bày quán bán hàng vỉa hè thế này.
"Không phải hắn dạy chúng ta, là chúng ta học hắn." Lão Lý sửa đúng nói.


Học hắn? Vậy là chú Edward ở bên này bày quán bán? Cậu...càng không hiểu đây là cái thao tác gì!


Nhìn vẻ mặt không thể hiểu được của Lạc Vân Thanh, lão Lý thở dài một hơi nói: "Lão Vương, ông chừng nào thì có thể thay đổi tính nết, muốn nói thì phải nói hết, ông xem ông nói không có đầu đuôi gì như vậy."


"Không phải là tôi đang chuẩn bị nói sao? Ông đừng ngắt lời tôi." Lão Vương bị ghét bỏ còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng đây cũng không phải là thẹn quá thành giận.


"Không phải Phúc trang trồng một đám rau củ sao? Lúc trước một bộ phận thành thục, người làm việc trên núi cũng không ăn hết, nhưng những rau củ đó bị ném đi thì lãng phí, tìm người bán thì càng phiền toái, dù sao còn thừa cũng không nhiều lắm, cho nên Edward nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định liền ở bờ sông bày quán bán hàng vỉa hè."


"Đúng là khá! Những thứ hắn bán đúng là tươi ngon! Phẩm chất cao không nói, hơn nữa bán cũng không đắt, vừa mới bày ra đã bị người cướp sạch, sau đó còn có người tìm tới cửa muốn mua, nhưng Edward không đồng ý, dù sao những rau củ đó hắn nói phải cung cấp cho người ở Phúc trang ăn trước, tuy không đồng ý có bao nhiêu bán bấy nhiêu, nhưng hắn đáp ứng sẽ đem rau củ dư bán đi, cho nên thỉnh thoảng có bày quán bán vài lần."


"Chúng ta thấy cách làm của hắn khá tốt, vì thế học theo đem một số đồ vật trong nhà không dùng tới ra bán, không nghĩ tới đúng là bán đi không ít! Sau đó chúng ta dùng tiền này mua đồ vật cần dùng, xem như tái sử dụng."


"Những người khác thấy cách làm như vậy thực tốt, cũng bắt đầu làm theo, người làm theo nhiều, thấy được đồ vật muốn lẫn nhau còn có thể lấy vật đổi vật nữa."
"......"


"Sau đó không biết vì cái gì có du khách biết được chỗ này, bọn họ bỗng nhiên tìm tới đây mua đồ của chúng ta, người bán bán mua mua tự nhiên nhiều lên."


"Vốn dĩ chúng ta về hưu cũng không có việc gì làm, hiện tại mỗi ngày bán hàng hai ba tiếng cũng không tồi, hơn nữa xung quanh còn có một đám người có thể nói chuyện phiếm, dần dần ngày càng nhiều người thêm."
"......"
Khi kể những chuyện này trên mặt hai vị lão nhân đều là tươi cười vui vẻ.


Làm việc cả đời, kiếm tiền cả đời, người sau khi về hưu kỳ thực sẽ không quen, tuy có lẽ trong tay bọn họ có tiền, nhưng cũng không phải mỗi người đều thích ăn nhậu chơi bời, cho nên rất nhiều người sau khi về hưu đều muốn tìm chút việc để làm.


Mỗi ngày bày quán bán hai ba tiếng, có thể kiếm tiền, có thể cùng người giao lưu, còn có thể huyên thuyên với bạn bè, bọn họ cảm thấy như vậy liền rất tốt.


Thậm chí có người bày quán không phải vì kiếm tiền, chỉ là để mình vui vẻ một chút mới đi bày quán bán hàng, bằng không đồ vật bọn họ bán cũng không phải cái giá này.


Phải biết là đây chính là cảnh khu! Nếu để kiếm tiền, bọn họ sẽ đem giá cả tăng lên gấp hai cũng có thể bán đi được, hiện tại bán cái giá này tuy không đến mức lỗ vốn, nhưng cũng chỉ là kiếm chút vui mừng thôi. Dù sao bọn họ bán đồ thực tùy duyên, có đôi khi gặp người hợp mắt liền bán lỗ vốn, hơn nữa mỗi sạp hàng chỉ bày bán hai ba tiếng đồng hồ mà thôi, khi nào bày còn phải xem tâm tình ngày hôm đó của bọn họ! Vì thế kiếm đồng tiền lớn cũng đừng mơ!


Cơm nước xong bốn người cũng không vội vã rời đi, ngược lại câu được câu không nói chuyện phiếm.


Trong chén trà là lá trà mình yêu nhất, nhưng tâm tư lão Lý không ở trên chén trà này, nghĩ tới tình huống lúc trước mình hỏi thăm ra, lão Lý có chút ngượng ngùng hỏi Lạc Vân Thanh: "Vân Thanh à, nghe nói công nhân ở Phúc trang của cháu là bao ăn ở à?"


Lạc Vân Thanh nghe vậy lập tức gật gật đầu, nhìn Lý lão, trong lòng dâng lên một tia hy vọng! Tuyển người có hy vọng!


Phải biết rằng hiện tại tuyển người thật sự không dễ, Phúc trang của cậu còn chưa tuyển đủ người đâu, những người đó tự giới thiệu không phải cái này không được thì chính là cái kia không tốt, chọn mãi đến nỗi cậu cảm thấy bản thân yêu cầu cao, nhưng những người đó đúng là không thích hợp.


"Vậy nói như vậy các cháu về sau sẽ mở nhà ăn sao?" Công việc ở Phúc trang đều là bao ăn ở, người nhiều chắc chắn sẽ mở nhà ăn nhỏ đi?
"Nếu công nhân đủ chắc chắn sẽ mở."
Aiz....!


Cậu cũng muốn mở một nhà ăn nhỏ nha! Có thể mở nhà ăn nói lên công nhân của cậu chắc chắn có số lượng nhất định, đầu cần phiền như bây giờ.
"Vậy, mở nhà ăn có thể cho đám lão già chúng ta cũng đi vào ăn cơm sao?" Nói tới đây mặt già của lão Lý cũng đỏ lên.


Nhưng cho dù mặt già có đỏ ông vẫn nhịn không được nói ra!
Món kho! Rau củ! Còn có những món ngon khác!
Xuất phẩm từ tay Lạc Vân Thanh và Phúc trang còn có thể kém sao? Đó là không có khả năng!


Không cần nói nhiều, chỉ những rau củ từ Phúc trang đưa ra kia, lúc trước Edward lấy ra bọn họ cũng đã đoạt tới rách đầu, vì thật sự là ăn quá ngon, căn bản không cần chế biến cầu kỳ, chỉ cần cho vào nước luộc, chấm chút nước chấm đã ngon lành không chịu được.
Lạc Vân Thanh:


Nhìn biểu tình nghi hoặc của Lạc Vân Thanh, hai lão hình như cũng biết cách nói như vậy của mình không được tốt, vì thế vội vàng mở miệng nói: "Đương nhiên, chúng ta đến lúc đó chắc chắn sẽ trả tiền."


"Hơn nữa không phải cháu còn đang nhận người sao? Ông có thể đề cử công nhân cho cháu, nhưng chỉ có thể làm ngắn hạn, cháu xem có thể chứ?"


Nói xong, lão Vương hiếm thấy lo sợ bất an nhìn Lạc Vân Thanh một cái, cảm thấy cách làm này của mình không tốt lắm, chỉ là cơ hội khó có được! Bỏ lỡ lần này, lần sau lại muốn tìm việc gì đó kéo phúc lợi cho mọi người liền khó khăn.


Lạc Vân Thanh có chút lo lắng nói: "Không phải là làm một hai tháng chứ ạ?"
"Chắc chắn không phải, ít nhất nửa năm." Lão Lý trả lời chắc chắn.
"Thật vậy ạ?" Lạc Vân Thanh kinh hỉ nói.
Có thể tuyển được người, ngắn hạn thì ngắn hạn! Có người làm là tốt rồi!


Đương nhiên với cậu mà nói nửa năm cũng không tính là rất ngắn, có nửa năm này cậu tuyệt đối có thể tìm đủ người, hơn nữa....Lạc Vân Thanh cũng không tin, ăn ngon uống tốt cung cấp cho đối phương, đãi ngộ phúc lợi còn không kém, cơ hội ở lại làm lâu dài hẳn là rất lớn đi?


"Thật, hơn nữa không phải ông nói quá, chắc chắn sẽ không giới thiệu cho cháu người kém cỏi, giới thiệu cho cháu toàn là nhân sĩ tinh anh, tuyệt đối có thể giúp đỡ cháu, đến lúc đó có yêu cầu gì cứ việc nói cho y là được." Lão Lý nói rất là tự tin.


Lạc Vân Thanh không quan tâm, dù sao có thể phù hợp yêu cầu là được, có lợi hại hay không cậu cũng không cầu.
"......"
"Vậy nhà ăn?"
"Chỉ cần người tới, chắc chắn có nhà ăn."


Nhà ăn gì đó không khó lắm, thật sự không được thì đến lúc đó chọn vài người dạy bọn họ một hồi, chắc chắn có thể ứng phó! Hiện tại quan trọng là tuyển người, bằng không một đống công việc không có người đi làm!