Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 62

"Cháu ăn rất ngon, thím không cần lo lắng." Lạc Vân Thanh vội vàng trả lời, chỉ sợ mình trả lời chậm, sẽ khiến Bulma hiểu sai ý mà gửi tới đây một đống đồ vật.


"Còn ăn ngon nữa, đừng nói bừa, cháu xem mặt cháu sắp gầy đến trơ xương rồi kìa, còn nói ăn ngon, đồ vật Nông nghiệp tinh chúng ta tương đối dưỡng người, nếu không thím gửi cho cháu chút trái cây, gạo, rau củ..." Bulma bên này tính toán trong lòng, định lát nữa liền chọn mấy thứ tốt gửi qua cho Lạc Vân Thanh.


Không nghĩ tới không đợi nàng nói xong, Lạc Vân Thanh liền lắc đầu cự tuyệt, khiến nàng cũng không biết phải nói cái gì mới được.


"Thím không cần vội, cháu không bị đói, thím xem, cháu ăn rất ngon, gần đây cũng rèn luyện, còn có cơ bắp nữa." Lạc Vân Thanh nói xong xốc lên áo lộ ra bụng, chỉ thấy bụng không phải một đoàn thịt mềm mềm, mà là nhân ngư tuyến đại biểu cho gợi cảm.


"Được rồi, được rồi, thím không gửi đồ cho cháu nữa là được chứ gì, chưa thấy ai như cháu, người khác ước gì thím gửi qua nhiều thêm, cháu thì ngược lại, gửi cho cháu một chút đồ vật cũng không cần."Tuy Bulma hiểu vì sao Lạc Vân Thanh lại cự tuyệt, nhưng vẫn không khỏi thở dài một hơi.


"Cháu đều có, nếu không chắc chắn sẽ để thím gửi đồ cho cháu, đến lúc đó thím đừng luyến tiếc nha." Thấy Bulma vẻ mặt không cao hứng, Lạc Vân Thanh vội vàng an ủi nói.
"Chắc chắn sẽ không, đến lúc đó thím vui còn không kịp ấy." Cuối cùng Bulma bị chọc cười.


Lạc Vân Thanh nhớ tới nông trang của mình, vui vẻ báo tin vui cho Bulma: "Thím, cháu ở Hải thị bên này mua một quả núi, định xây dựng nông trang."
Nghe vậy Bulma ngốc lăng một hồi.


Hải thị? Nông trang? Hải thị ở Thủ Đô tinh sao? Nhưng vì sao lại muốn mua đất ở đó, hơn nữa còn xây dựng nông trang, nghĩ tới giá đất ở Thủ Đô tinh nàng thực khó hiểu, vì thế thực tự nhiên hỏi: "Sao cháu lại đột nhiên muốn mua đất làm nông trang thế? Cháu ở chỗ này cũng có nông trường mà, hơn nữa giá đất ở Thủ Đô tinh rất cao, mua làm nông trang cũng không quá thích hợp đi?"


Tuy rằng mình có nông trường, nhưng đã cho thuê, thời hạn thuê còn có mấy năm nữa, hơn nữa vì phải học tại cao đẳng học viện 4 năm, cho nên trong 4 năm này Lạc Vân Thanh đều phải trường kỳ ngốc tại Thủ Đô tinh, chạy tới tinh cầu Nông nghiệp khác mua nông trường căn bản không hiện thực, mà Hải thị bên kia cũng gần Đế Đô, ngày thường có việc có thể đi qua, rất là tiện lợi.


Đương nhiên quan trọng nhất chính là bên kia nói là nông trường, kỳ thật cũng coi như nửa cái căn cứ thực nghiệm, Lạc Vân Thanh tính toán dùng để gây giống, sau đó gieo trồng, này cũng coi như tạo con đường cho bàn tay vàng của mình, tránh khỏi bị lộ ra ngoài, bị người bắt lấy cắt lát thí nghiệm.


Sau khi giải thích như vậy với Bulma một hồi, nàng vui vẻ tiếp thu, việc học vấn nàng không hiểu, nhưng nàng biết Lạc Vân Thanh đủ tiền là được, mặt khác không có vấn đề gì.
Dù sao tiền ấy mà, kiếm tới là để tiêu, cuộc sống ấy mà, quan trọng nhất chính là vui vẻ.


"Đúng rồi thím, chờ nông trưởng của cháu xây dựng xong thím có thể gửi cho cháu một ít hạt giống không?"


Bulma mỗi ngày tiếp xúc cùng với mấy nhà nông ở Nông nghiệp tinh ngần ấy năm, hoặc là giao tiếp với người kinh doanh nông sản, nhận thức người bán nông phẩm cũng nhiều, so với mình càng có con đường bắt được hạt giống nông sản chất lượng tốt hơn.


"Đương nhiên có thể, đến lúc đó cháu muốn cái gì, thím đều tận lực lấy cho cháu." Bulma sang sảng vỗ vỗ ngực, một bộ để ta bao tất.
"Đúng rồi, tiểu Thanh, nông trang kia của cháu khi nào mở?" Bulma hỏi, trong lòng bắt đầu tính toán đi tìm mấy người có cây giống chất lượng tốt.


"Không nhanh như vậy, vừa mới bắt đầu xây dựng thôi ạ, chờ xây dựng xong có lẽ cháu cũng nghỉ đông." Kỳ thực cũng rất nhanh, hiện tại khoảng cách tới kỳ nghỉ đông cũng không đến hai tháng.


"Không phải cháu còn phải đi học sao? Không ai trông nom được không?" Nghe được vừa mới bắt đầu xây dựng, Bulma có chút lo lắng sốt ruột.


Đội xây dựng có người giám sát và không có người giám sát hoàn toàn là hai dạng nha. Không nói lớn lao, chỉ cần kéo dài thêm một hai tuần thời gian Lạc Vân Thanh đều phải chi ra thêm một bút tiền, hơn nữa bên kia nhân công còn cao, thật bị hố vậy cũng không phải ít, nghĩ đến đây nàng không khỏi nhíu mày.


"Nếu không để chú Edward của cháu đi qua giúp cháu trông coi, dù sao hiện tại nông nhàn, hắn ở chỗ này cũng không có việc gì, cả ngày xem phim, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi."
Bulma càng nói càng cảm thấy có lý, Edward nhàn rỗi khi nông nhàn có thể rời đi, một tháng mà thôi mình cũng có thể ứng phó được.


Lạc Vân Thanh nghe thấy cái này đề nghị trong lòng ấm áp, tuy Bulma nói hiện tại là nông nhàn, nhưng vào tháng 11 thì nơi nào thật sự nông nhàn chứ, chú Edward có thể lại đây, nhưng như vậy việc nhà nông lại đè hết lên người ở Bulma, tuy có máy móc, nhưng có những việc phải tự tay con người làm mới được, như vậy sẽ khiến nàng mệt chết.


"Không cần đâu, cháu ở bên này có người giám sát đội thi công, thím yên tâm." Lạc Vân Thanh ôn nhu cự tuyệt Bulma đề nghị.
"......"
"Thực sự có người? Không gạt thím chứ?" Bulma hoài nghi hỏi.


Chính là nàng không nhìn thấy bất luận dấu vết nói dối gì khuôn mặt bình tĩnh kia của Lạc Vân Thanh, vì thế hoài nghi cũng biến thành nửa tin nửa ngờ.


"Thật sự có người, cho nên thím không cần lo lắng." Mình còn không phải là người sao! Cùng lắm thì xin nghỉ thêm mấy ngày, vất vả một chút, cách một hai ngày lại tới một lần, cậu không tin như vậy còn có thể xảy ra vấn đề!


Hơn nữa trải qua hôm nay quan sát, cậu cảm thấy hai người Triệu Kiến Thiết cùng Triệu Đại Trí còn coi như đáng giá tin cậy, chỉ nhìn hai người bọn họ cũng không vì Lạc Vân Thanh không hiểu việc liền liều mạng cho qua hoặc dùng một vài vật liệu đắt đỏ tới lừa cậu là biết.


"Được rồi, thím không lo lắng, nhưng cháu có việc gì khó nhất định phải nói với thím nha."
"Vâng vâng, thím yên tâm, có việc nhất định cháu sẽ nói với thím." Lạc Vân Thanh hống như vậy.
"......"


Vì thế nguyên bản chỉ muốn báo tin vui, nhưng kết quả nói chuyện lại xảy ra thay đổi 360 độ, kết quả cuối cùng cư nhiên nói đến cây nông nghiệp?!
...........
Đặt thiết bị truyền tin xuống, Bulma vẫn có chút lo lắng, tuy Lạc Vân Thanh nói có người hỗ trợ giám sát, nhưng thấy thế nào cũng giống như lấy cớ.


Tiểu Thanh mới đi Thủ Đô tinh bao lâu chứ, hơn nữa còn là đi học, cậu quen biết trừ bỏ giáo sư thì chính là bạn học đi? Bọn họ có thời gian đi giúp cậu sao?
Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, Bulma cảm thấy đứa nhỏ tiểu Thanh này khẳng định là sợ mình lo lắng cho nên hống mình thôi.


Nghĩ đến đây, Bulma buông dao trong tay, đi đến phòng khách, đối với Edward đang ở trong phòng khách xem phim cẩu huyết mẹ chồng nàng dâu nói: "Ông xã, tiểu Thanh ở Thủ Đô tinh mua một miếng đất, nói muốn xây dựng nông trang, hay là anh đi tới Thủ Đô tinh giúp tiểu Thanh một tháng đi?"


Nghe được bà xã của mình nói Edward còn chưa phản ứng lại, Henry "như hổ rình mồi" ở bên cạnh đột nhiện "ầm" một cái nhảy dựng lên, vẻ mặt cao hứng hô: "Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi."
Nhóc biết Vân Thanh ca ca ở Thủ Đô tinh, nhóc cũng muốn đi tìm cậu!


"Không được, con phải đi học." Mặc kệ Henry khóc nháo như nào, Bulma luôn hòa ái dễ gần đối diện với vấn đề nguyên tắc có vẻ dị thường lãnh khốc.


"Không mà, còn muốn đi, còn liền muốn đi mà." Henry tuy trong miệng còn nói muốn đi, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Bulma, thanh âm dần dần nhỏ xuống, cuối cùng lau nước mắt, trộm nhìn mẹ mình một cái, không nhìn thấy chút hy vọng gì nữa mới ngạo kiều "hừ" với cha mẹ mình một cái, lộc cộc chạy về phòng mình.


Bulma bị Henry chọc cười, thằng nhãi con này một ngày không đánh là muốn leo lên nóc nhà lật ngói đúng không? Chẳng mấy khi ngoan ngõan không đến nửa ngày lại đầu gấu lên muốn ăn đòn.


Nhìn Bulma định đuổi theo, Edward ở bên cạnh quan chiến vội vàng ôm chầm eo bà xã, vỗ vỗ lưng nàng trấn an nói: "Đừng chấp nhặt với tiểu tử kia, cẩn thận tức đến hại thân mình."


Nói chưa dứt lời, Bulma liền nhịn không được giận chó đánh mèo, chính là bởi vì Edward gần đây cưng chiều nó, chiều đến nó không biết tới trời cao đất dày là gì.
"Anh cứ chiều nó đi." Bulam bất mãn véo Edward một phen.


Cảm nhận được đau đớn ở cánh tay, Edward cũng không có bất mãn, hàm hậu nở nụ cười, cười ha hả cho qua, nhìn Bulma còn nhớ mong Henry, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Em sao đột nhiên bảo anh đi Thủ Đô Tinh?"
Nói đến Thủ Đô Tinh, Bulma nhớ tới mình vừa rồi có việc tìm Edward.


"Vân Thanh mua một quả núi ở Hải thị muốn xây dựng nông trang, nhưng nó còn cần đi học nữa, làm sao rảnh, chúng ta không phải đang thời kỳ nông nhàn sao? Em muốn anh qua đó trông coi một chút."


Edward cũng ngây người ở Nông nghiệp tinh vài chục năm, việc Bulma có thể nghĩ tới sao hắn không thể nghĩ tới được chứ, chỉ bằng giao tình hai nhà, để hắn vào lúc nông nhàn đi một tháng hỗ trợ chắc chắn không thành vấn đề, nhưng nếu hắn đi, việc trong nhà toàn bộ đè trên người Bulma, nghĩ tới đây Edward có điểm do dự.


Tuy do dự, nhưng nhịn không được Bulma thúc giục, Edward vẫn thu thập tốt hành lý, đặt chuyến phi thuyền vũ trụ gần nhất, cuối cùng vẫn quyết định đi một tháng rồi lại trở về.


Cầm bao lớn bao nhỏ đồ vật bước lên phi thuyền, Edward trải qua ba ngày rốt cuộc tới đế đô Thủ Đô tinh, dựa theo Bulma phân phó, khi bước tới đế đô mới được gọi cho Lạc Vân Thanh.


Từ chối đề nghị tới đây đón hắn của Lạc Vân Thanh, Edward tự mình thuê một xe huyền phù đi tới học viên Liên bang đệ nhất.
"Chú Edward bên này."


Học viện Liên bang đệ nhất trừ bỏ có lão sư, giáo sinh, nhân viên công tác ra, những người không liên quan khác không thể tiến vào học viện, cho nên nhận được Edward thông tin Lạc Vân Thanh đã sớm chờ ở cửa học viện, vừa thấy Edward xuống xe vội vàng đi tới đón.


"Khá lắm, mấy tháng không gặp trông khỏe mạnh lên!" Edward vừa thấy Lạc Vân Thanh liền cười, so sánh với cơ thể bệnh nhược trước kia, sắc mặt hồng nhuận, thân thể thon dài ưu nhã mang theo một chút cơ bắp, nhìn Lạc Vân Thanh khỏe mạnh lên không ít, cũng chắc nịch không ít.


Nghe được đánh giá của Edward về mình Lạc Vân Thanh cũng rất cao hứng, tiếp nhận một cái bọc nhỏ Edward đưa cho, Lạc Vân Thanh mang the hắn đi tới khu đăng ký thông tin ở cổng trường, lúc sau mới dẫn hắn tiến vào sân trường.


Tuy học viện Liên bang dựa trên nguyên tắc không cho phép những người khác vào, nhưng cũng không phải không có chút tình người nào, mỗi một học sinh một học kỳ đều có cơ hội có người nhà đến thăm một lần, mỗi học kỳ bọn họ có thể mang theo một người nhà hoặc một bằng hữu tiến vào trường học, nhưng không thể ngủ lại, trước 11 giờ tối vị khách này cần phải rời trường học.


Gọi một chiếc tiểu ong nghệ, hai người mang theo một đống bao lớn bao nhỏ về ký túc xá, dọc theo đường đi, Edward nhìn say sưa ngon lành, đặc biệt là khi nhìn thấy ký túc xá của Lạc Vân Thanh lại càng hâm mộ không thôi.


Trước kia khi hắn đi học nào có điều kiện ăn ở tốt như vậy nha! Quả nhiên học viện Liên bang đệ nhất chính là học viện Liên bang đệ nhất, điều kiện trong trường tốt như vậy.
Mặc kệ thế nào, về sau để Henry cũng nỗ lực thi đậu vào!


Lạc Vân Thanh không biết Edward suy nghĩ cái gì, nhưng cậu có thể từ vẻ mặt của hắn mà đoán ra, không ngoài chính là tâm thái bình thường của gia trưởng mà thôi.


Nói thật, hôm nay khi thu được tin tức của Edward cậu thực ngoài ý muốn, nhưng đồng thời cũng thực cảm động, cậu đương nhiên biết Edward là tới làm gì, nhưng chính là bởi vì biết, cho nên mới cảm động.


Nói thật hai nhà chỉ là hàng xóm mà thôi, nhưng thiện ý của Bulma và Edward thường thường khiến Lạc Vân Thanh cảm giác hai nhà càng giống thân nhân.


"Những trái cây và đồ ăn này đều là thứ cháu thích, thím của cháu cố ý bảo ta mang cho cháu." Edward mở ra một cái rương lớn nhất trong đó, bên trong đều là rau củ trái cây tươi ngon, thậm chí có một ít trứng vịt muối là do Lạc Vân Thanh trước khi rời đi dạy Bulma muối.


Nhìn thấy tầm mắt Lạc Vân Thanh dừng trên trứng vịt muối, Edward vội vàng nhẹ nhàng lấy nó ra đặt lên bàn, sau đó mới nói với Lạc Vân Thanh: "Lúc trước cháu dạy thím cháu muối, tháng trước liền có thể ăn, chọc đũa vào một cái, lòng trứng đỏ tràn ra, ăn rất ngon, cháu cũng nếm thử đi."


Nói xong dường như nhớ tới điều gì Edward ngẩng đầu, quay đầu về phía Lạc Vân Thanh hỏi một câu: "Cháu ở đây có làm cái này không?"


Lúc trước chỉ nghĩ tới ăn ngon cũng không nghĩ tới cái gì khác, nhưng hiện tại ngẫm lại, đây chính là Lạc Vân Thanh dạy, tự cậu làm cũng không kỳ quái, nếu cậu làm mình còn mang tới thì có chút lãng phí diện tích, còn không bằng mang nhiều một chút đặc sản đế đô không có tới.