Lạc Vân Thanh nếu cùng Henry nói lát nữa cậu sẽ đi qua nhà Leoanrd tự nhiên sẽ không phải là nói lừa tiểu hài tử, hiện tại việc của cậu cũng đã chuẩn bị tốt, cũng không sai biệt lắm nên rời đi.
Từ chối kiến nghị ngủ lại của giáo sư, Lạc Vân Thanh gọi một chiếc xe huyền phù điều khiển tự động rời khỏi trường học, toàn bộ hành trình đạm nhiên bình tĩnh, ngoại trừ ngay lúc đầu vui sướng còn có hiện tại trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt ra không có một chút bộ dáng kiêu ngạo tự mãn nào, hai vị lão giáo sư thấy nhịn không được gật gật đầu, trong lòng có loại cảm giác hài lòng không thể hài lòng hơn.
Nhìn theo học trò đắc ý của mình rời đi, tận đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cậu nữa, hai lão mới trở lại đóng cửa lại lần nữa thoải mái cười to.
Học sinh nhà ai có thể cho bọn họ nở mày nở mặt như Vân Thanh?
Lại có mấy người có thể ở vào lứa tuổi như của cậu được vào danh sách đề cử giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô?
Quan trọng nhất chính là cậu đạt được danh hiệu đề cử cao như vậy còn có thể bình thản chờ đợi, này cũng thật không có mấy người có thể làm được!
Tuy nói được vào danh sách đề cử cũng không chứng tỏ nhất định có thể đoạt giải, nhưng nhìn tầm quan trọng của chất lỏng sinh mệnh với Liên Bang, còn có tác dụng sau này của nó cùng với thái độ kiên định hợp tác với chính phủ, bọn họ cơ hồ có thể khẳng định người đoạt giải thưởng lần này tuyệt đối là Lạc Vân Thanh!
Dù sao trong một đám người được đề cử, thành quả nghiên cứu của cậu không chỉ quan trọng mà còn có thể phổ cập.
"Lão Ân này, một việc chúng ta đã làm đúng nhất là không về hưu sớm." Vương lão nhịn không được cảm thán.
Phải biết rằng lúc trước vì tuổi lớn, tố chất thân thể giảm xuống rất nhiều, hơn nữa trường kỳ không có hạt giống tốt xuất hiện, mấy người bọn họ đều thất vọng muốn tu dưỡng mấy năm đem thân thể điều dưỡng tốt rồi lại tiếp tục hăng hái chiến đấu, nhưng cuối cũng vẫn là phần không cam lòng khiến cho bọn họ quyết định chiến đấu tiếp một năm, nếu một năm này còn không tìm ra mấy hạt giống tốt có lẽ thực sự sẽ phải dừng lại tu dưỡng.
Nhưng không nghĩ đúng 1 năm này, bọn họ gặp Lạc Vân Thanh, gặp được lứa học sinh hệ thực vật hoàn toàn không giống những khóa trước, đúng là lứa học sinh này đã làm cho bọn họ thấy được ánh sáng rạng động quật khởi của hệ thực vật, cũng làm cho bọn họ một lần nữa sôi trào nhiệt huyết, có thể nhìn ra, có mục tiêu phấn đấu liền khiến cho bọn họ dường như trẻ ra mười mấy tuổi.
"......"
"Hiện tại đúng là thời điểm cần những lão xương cốt chúng ta, hẹn cái thời gian đem bọn họ đều gọi xuất hiện đi, thương định từng kế hoạch học tập của từng học kỳ, thuận tiện nhìn xem đến lúc đó có thể phân một ít học sinh đi theo mọi người cùng nhau làm nghiên cứu hay không."
Ân Kỳ còn suy nghĩ hơn Vương Tú Nông nhiều, ông biết lý luận quan trọng, nhưng thực tiễn hiển nhiên càng quan trọng hơn, dựa vào tình hình trước mắt, lý thuyết mọi người đều học không tồi rồi, còn thực tiễn cũng đang cố gắng thực tiễn, ông sẽ cố gắng cung cấp càng nhiều cơ hội thực tiễn, nhưng bọn nhỏ có thể trưởng thành thành dạng gì liền phải tự xem bản thân.
"Đúng là cũng đến lúc rồi." Ngẫm lại thực vật trồng đầy học viện Liên bang đệ nhất, Vương Tú Nông gật gật đầu.
Tân sinh hệ thực vật chăm chỉ, lão sinh không muốn bị thụt lùi cũng chăm chỉ theo, vì thế phương án dạy học năm nay lại sửa lại một lần, thời gian một học kỳ liền đuổi kịp nhiệm vụ học tập 1 năm lúc trước, hơn nữa nhìn bọn họ thành thạo ở chỗ này nháo nháo, nơi đó làm làm, tinh lực dư thừa khiến cho bọn họ cảm thấy đám học trò này còn có bó lớn tiềm lực có thể áp bức.
Vì thấy được tương lai tươi sáng, Ân Kỳ và Vương Tú Nông cảm thấy toàn thân tràn ngập sức lực, nói đến cùng hệ thực vật dù sao cũng xuống dốc từ lâu, đừng nói tới tình cảnh mấy trăm năm trước trăm hoa đua thắm khoe hồng, hiện tại ngay cả người lành nghề xuất sắc bên trong cũng rất khó làm được.
Hai người bọn họ có thể coi là trâu bò trong ngành, nhưng có thể làm gì đó cũng không nhiều lắm, đa số đều là cải tiến cải tiến, thật muốn bọn họ phát minh ra đồ vật có thể tạo phúc cho nhân loại thật sự là quá khó khăn. Không giống những ngành nghề mới phát, cơ hồ mỗi năm đều có kỹ thuật khoa học mới nhất ra đời.
Cho nên hôm nay bọn họ vì cái gì cao hứng như vậy? Đầu tiên là vì Lạc Vân Thanh đạt được danh sách đề cử giải thưởng sáng tạo khoa học kỹ thuật, tiếp theo là vì Lạc Vân Thanh là nhân sĩ duy nhất trong 30 năm đổ lại đây hơn nữa rất có hy vọng đạt được giải thưởng chuyên ngành thực vật này, lại còn là trẻ tuổi tương lai dài.
"......"
"Lão Vương, ông nói Vân Thanh có khả năng đồng thời đạt được danh sách đề cử giải thưởng Khoa học tự nhiên Liên bang hay không?" Trước khi trở về phòng, Ân Kỳ nhịn không được hỏi Vương Tú Nông một câu.
Con người đều sẽ tham lam, có một liền muốn có hai, lúc trước khi chất lỏng sinh mệnh thực vật mới ra đời bọn họ nghĩ có thể đạt được danh sách đề cử giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô đã là tốt rồi, nhưng hiện tại có được danh sách đề cử bọn họ lại muốn giải thưởng càng cao hơn. Đương nhiên đây cũng là vì chất lỏng sinh mệnh thực vật trong lòng bọn họ có thể xứng đáng với cái giải thưởng này.
"Có khả năng này." Vương Tú Nông cũng không biết, nhưng mặc kệ có thể đạt được danh sách đề cử giải thưởng kia hay không, bọn họ đều vui vẻ.
"Đừng nghĩ quá nhiều, cũng đừng tỏ vẻ gì trước mặt Vân Thanh, nó còn trẻ, tuổi trẻ liền đại biểu hết thảy đều có khả năng.
"Đúng vậy, nó còn trẻ mà."
..................
Lạc Vân Thanh được nhớ thương cũng không biết hai vị sao sư hưng phấn như vậy, cả buổi tối không ngủ còn đang nói chuyện về mình.
Cậu đạt được danh sách đề cử giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô là việc mà Vương Tú Nông và Ân Kỳ nói cho cậu hôm nay, đối với việc hai vị trâu bò trong ngành này có thể trước tiên biết được tin tức này Lạc Vân Thanh cũng không cảm thấy kỳ quái, thậm chí còn cảm thấy bình thường.
Mà khi bọn họ tự hào đem chuyện này nói cho mình, Lạc Vân Thanh lại khó giải thích được có chút chột dạ.
Chất lỏng sinh mệnh thực vật đối với bên ngoài nói là cậu phát minh sáng tạo cũng không sai, vì chất lỏng sinh mệnh thực vật là một mình cậu độc lập làm ra, nhưng khác với suy nghĩ của người khác cho rằng cậu có chủ ý thiên tài cùng ý tưởng thiên tài, đây là do "bàn tay vàng" giúp cậu thực nghiệm ra, hơn nữa còn là đồ vật giúp cậu che dấu bàn tay vàng mới liều mạng đi làm mà thôi.
Cứ cảm thấy bản thân có thể thản nhiên tiếp thụ vinh dự khi đối mặt với hai vị giáo sư mừng rỡ như điên còn có ánh mắt vui mừng của bọn họ khi nhìn mình mang theo "em là người nối nghiệp tương lại của hệ thực vật học", Lạc Vân Thanh bỗng nhiên cảm thấy áp lực như núi.
Bưng một bộ tư thái phong khinh vân đạm đi ra cổng trường, ở thời điểm người khác không nhìn thấy cậu liền sụp bả vai, vui sướng trong lòng bị rối rắm thay thế, cả người thở dài một hơi thật sâu.
Người nhìn thấy cảnh tượng này hoàn toàn sẽ không tin cậu vừa mới nghe được tin tức bản thân đạt được danh sách đề cử giải thưởng khoa học kỹ thuật trọng đại, ngược lại giờ phút này cậu càng giống như là một học sinh tuyệt vọng vì học dốt không thể tốt nghiệp phát hiện sự thật không thể đi cửa sau để có được bằng tốt nghiệp vậy.
Kéo theo bước chân nặng nề, Lạc Vân Thanh lên chiếc xe huyền phù điều khiển tự động kia hướng nhà Leonard mà đi, một đường im lặng không khí đê mê, chờ tới khi đi tới cửa nhà Leonard mới mạnh mẽ tỉnh táo lấy lại tinh thần, lộ ra gương mặt tươi cười.
Lạc Vân Thanh đi vào, Henry đang buồn ngủ ngồi ở trên sô pha lập tức bừng tỉnh, dụi dụi mắt nhìn về phía cửa lớn, sau khi phát hiện là Vân Thanh ca ca liền lộ ra một khuôn mặt tươi cười lớn, duỗi tay muốn ôm một cái.
Ở trong một hoàn cảnh xa lạ Henry vẫn có chút sợ hãi, đã sớm tới giờ đi ngủ cho dù có Leonard người quen này dỗ dành cũng không chịu ngủ, cố chấp nhất định phải chờ Lạc Vân Thanh trở về.
Lạc Vân Thanh vươn tay, bế lên vẻ mặt buồn ngủ Henry mềm nhẹ vỗ vỗ bờ vai của nhóc.
"Henry buồn ngủ sao?"
"Buồn ngủ, Vân Thanh ca ca anh về muộn thế."
"Thực xin lỗi Vân Thanh ca ca về trễ, em có thể tha thứ cho anh sao?"
"Tha thứ cho anh."
"Vân Thanh ca ca hiện tại đã về rồi, anh ôm Henry đi ngủ, nơi nào cũng không đi."
"Ừm."
Nghe được Lạc Vân Thanh bảo đảm, Henry dụi dụi hai mắt của mình, sau đó đột nhiên ngáp một cái.
Nghe được tiếng ngáp Leonard hướng về phía trước vài bước đem thảm nhỏ trên sofa bọc lại thân thể nhỏ bé của Henry, sau đó quay đầu đi xuống bếp lấy một bình sữa ấm tới.
Tiếp nhận bình sữa, Lạc Vân Thanh đem núm ɖú cao su nhét vào trong miệng đứa nhỏ, Henry phản xạ có điều kiện ʍút̼ vào.
ʍút̼ vào miệng liền bất động, lại qua vài phút, Leonard mới đem bình sữa rút ra, mà Lạc Vân Thanh thì bế đứa nhỏ về phòng của mình, nhìn nhóc ngủ an ổn mới đi xuống.
"Ngủ rồi?"
"Ừ."
"Không phải nói có tin tức tốt muốn nói cho tôi sao? Sao lại không cao hứng?" Nhìn Lạc Vân Thanh một cái, tuy trên mặt Lạc Vân Thanh mang ý cười, nhưng Leonard cứ cảm thấy cậu cười có chút miễn cưỡng.
Leonard hiểu ra người yêu của mình tâm tình kỳ thực cũng không cao hứng, thậm chí có thể nói là buồn bực?
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Lạc Vân Thanh tựa đầu vào bờ vai dày rộng của Leonard, nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Em đạt được danh sách đề cử giải thưởng Khoa học kỹ thuật."
Leonard gật gật đầu, không có thay cậu vui vẻ cũng không có lên tiếng dò hỏi, chỉ an an tĩnh tĩnh làm một người nghe.
"Lúc đầu tôi nghe được cũng thật cao hứng, cảm thấy mình rất lợi hại, lúc trước trả giá nhiều thời gian và tinh lực như vậy rốt cuộc có hồi báo, nhưng mà....khi tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt giáo sư còn có mong đợi của bọn họ với tôi tôi lại thấy áp lực không gì sánh kịp."
"Tôi chỉ hy vọng bọn họ nói thẳng hy vọng tôi về sau có thể thế nào thế nào, nhưng bọn họ lại cố tính không nói, ngược lại bảo tôi bình thản đối đãi với chuyện này, còn bảo tôi không nên kiêu ngạo tự mãn, nhưng càng như vậy tôi càng áp lực lớn hơn."
Nói thật, Lạc Vân Thanh tình nguyện bị nhóm giáo sư nói trắng ra, như vậy chính cậu cũng có thể ích kỷ một chút, thuyết phục bản thân dựa theo ý nghĩ của cá nhân mình mà sống, nhưng cố tính giáo sư lại đối với cậu quan tâm giáo dục như vậy, đặt cậu lên trước tiên, điều này khiến cậu cảm thấy có đôi khi có lẽ về sau làm việc cần lo lắng nhiều đến những người đáng yêu lại thân thiện này.
"Cậu nói nếu về sau tôi không ra được thành quả nghiên cứu khác thì làm sao bây giờ? Thành tựu của tôi chỉ dừng bước ở chất lỏng sinh mệnh thực vật này thôi thì phải làm sao....?" Giờ phút này trong giọng nói của Lạc Vân Thanh tràn ngập không tự tin mà ngay cả cậu cũng không phát hiện.
Không ra được thành quả thì phải làm sao bây giờ?
Nghe đến đó Leonard lại cười, hỏi lại một câu: "Này có cái gì quan hệ sao?"
Lạc Vân Thanh ngẩng đầu cau mày nhìn hắn một cái, giống như không rõ Leonard là có ý gì.
"Việc tương lai không có ai biết được, cậu chỉ cần làm việc mình có thể làm, liền không ai có thể trách cứ cậu, hơn nữa cậu phải biết rằng chất lỏng sinh mệnh thực vật cũng không phải đồ vật mà cái gì có thể thay thế được, nếu cậu không nghiên cứu ra, có lẽ phải qua thật lâu thật lâu mới có người phát hiện ra, cho nên thành nghiên cứu này ban cho cộng đồng cũng đủ cho cậu hưởng thụ đến trọn đời."
Leonard nói khẳng định, giống như cả đời chỉ nghiên cứu ra một thứ là một việc đương nhiên vậy.
Nhưng cố tình chính là lời nói thoạt nhìn càn quấy như vậy lại làm Lạc Vân Thanh cười, tiện đà bỏ xuống một tia không xác định trong lòng kia.
Đúng vậy, mình cũng không biết về sau sẽ xuất hiện tình huống như thế nào, có thể tiếp tục ra thành quả cũng không thể tiếp tục ra thành quả thì thế nào chứ, đã nghiên cứu ra đồ vật ban phúc cho mọi người, không thể ra thứ gì nữa không phải cũng không ảnh hưởng gì sao? Chẳng lẽ vì không có gì nữa liền phủ nhận tất cả những thứ ban đầu? Không thể nào, không thẹn với tâm như vậy đủ rồi.
Dù sao...cậu cũng không phải chúa cứu thế, thế giới thiếu cậu liền muốn hủy diệt sao?
Bất luận việc gì tận lự đi làm, có thể làm tốt cũng tốt, không thể làm tốt cũng không hối hận, sống vui vẻ mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều là thứ yếu.