Lạc Vân Thanh không muốn phỏng vấn quá khó, người có thể lọt vào vòng phỏng vấn thứ hai cơ bản coi như bước nửa chân vào Phúc trang rồi, như vậy chắc chắn sẽ không bị đào thải.
Khác với kế hoạch lúc trước, Lạc Vân Thanh sửa lại một chút, vòng phỏng vấn thứ hai biến thành không cần lấy số thứ tự chờ phỏng vấn, tiến vào phòng phỏng vấn hoàn toàn tự nguyện, chỉ cần trong phòng không có ai ngươi muốn phỏng vấn liền có thể tiến vào.
Nhưng quy tắc càng đơn giản càng dễ dàng bị suy nghĩ lệch đi, vòng phỏng vấn thứ hai không xác định trình tự phỏng vấn này ở trong mắt bọn họ xem ra rất có thể là đề mục phỏng vấn đầu tiên.
Nếu là đề mục phỏng vấn, chắc chắn liên quan tới việc mình có thể ở lại Phúc trang hay không, người suy nghĩ như vậy rất nhiều, người đi vào phỏng vấn đầu tiên có thể bị cho rằng quá tự tin không khiêm tốn hay không? Ngược lại nếu là người cuối cùng đi vào có bị cho rằng là không có năng lực không đoạt được vị trí hay không, hơn nữa công việc cũng rất có thể chậm rì rì thậm chí là được chăng hay chớ không?
Các vị thí sinh bổ não quá nhiều đại bộ phận đều muốn tiến vào tầm giữa giữa, dù sao từ trước tới nay vị trí trung gian rất ít khi mắc lỗi.
Vì thế lúc bắt đầu phỏng vấn 15 người là các loại khiêm nhượng cho nhau, không có ai muốn trở thành người đầu tiên!
Mà Lưu Cảnh Huy ngay lúc này liền vui sướng đứng lên, trong ánh mắt sáng ngời của mọi người sắc mặt bình thường tiến vào phòng phỏng vấn.
Trong phòng phỏng vấn rất trống trải, chỉ có một mình Lạc Vân Thanh ngồi ở đó.
Nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, đang trầm mê với những việc khác không thể tự kiếm chế cậu mới ngẩng đầu lên.
Khi nhìn ra là người "ngoại lệ" gặp khi múc cơm kia, Lạc Vân Thanh lập tức trở nên đầy hứng khởi.
Khi Lưu Cảnh Huy ngồi xuống, Lạc Vân Thanh liền gấp không chờ nổi mở miệng nói: "Anh trước tiên tự tự giới thiệu một chút đi."
Lưu Cảnh Huy gật gật đầu.
"Lưu Cảnh Huy, người Thủ Đô Tinh, lúc trước đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc ở một công ty niêm yết....."
Hắn dùng ngữ khí hở hững kể ra chiến tích huy hoàng của mình.
Lạc Vân Thanh kinh ngạc phát hiện những việc hắn nói có một số cậu cư nhiên cũng biết, trong đó có một việc thậm chí còn lên sách giáo khoa của học viện cao đẳng, nhưng tên Lưu Cảnh Huy này rất phổ biến, cho nên nhất thời cậu không đem vị Lưu Cảnh Huy nổi tiếng kia liên hệ với hắn mà thôi.
Cho nên......
Loại cấp bậc lão đại này vì sao lại đến nơi nhỏ bé như Phúc trang này làm việc? Không phải là nên bị công ty cũ gắt gao giữ lại mới đúng chứ?
Khi hắn còn đang tiếp tục nói, Lạc Vân Thanh hơi nhấc tay nói: "Mạo muội quấy rầy một chút."
Lưu Cảnh Huy gật đầu: "Xin hỏi là có yêu cầu gì muốn biết?"
"Tôi muốn hỏi một chút, vì sao anh lại tới phỏng vấn công việc này? Theo tôi được biết bản thân công ty mà anh làm việc là một trong những nghề nhất lưu, mà anh cũng đang đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở trong công ty đó."
"Đúng vậy, nguyên bản tôi đảm nhiệm chức vụ quản lý cấp cao ở công ty cũ, nhưng vì nguyên nhân thân thể nên đã từ chức, vốn định từ chức điều dưỡng thân thể một chút, nhưng vừa vặn phát hiện ra công việc mà tôi cảm thấy rất có tiền cảnh này."
Nếu không phải bất đắc dĩ, Lưu Cảnh Huy căn bản sẽ không không làm việc!
Hơn nữa cho dù hắn từ chức, muốn thoát thân khỏi công ty cũ cũng mất sức chín trâu hai hổ, dù sao hắn thực sự quá quan trọng!
Không đến một khắc cuối cùng, lão bản căn bản không muốn thả cho hắn rời đi, quan trọng nhất chính là lão bản sợ hắn bị công ty khác đào đi, đến lúc đó quay lại đối đầu với mình thì không tốt, cho nên nhìn người rất chặt chẽ, sau khi biết hắn muốn từ chức còn muốn dùng cổ phần đem hắn giữ lại.
Nhưng Lưu Cảnh Huy căn bản không thèm để ý tới những cổ phần đó, dù sao làm một người quản lý cấp cao có thể ngăn cơn sóng dữ, trong tay hắn không có khả năng không có cổ phần của công ty, nếu đã có, thì có thêm cổ phần cũng chỉ là vẫn đề tiền mà thôi.
Hắn lại không thiếu tiền, hắn thuần túy là thích đánh cờ trong thương nghiệp.
Nhưng công ty lúc trước hắn làm không biết có phải do lão bản tuổi lớn rồi, mấy năm nay từ tác phong khai thác biến thành tác phong gìn giữ cái đã có, không còn có bộ dáng như lúc hắn mới tiến vào lúc đầu nữa, điều này khiến hắn cảm thấy thực không thú vị.
Tiền đã có, nên sống cuộc sống mình thích đi? Vừa vặn thân thể cũng xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, vì thế thuận lý thành chương hắn liền từ chức, sau đó ở bệnh viện ngoan ngoãn ngây người hai tháng.
Đúng là trong hai tháng này khiến lão bản hết hy vọng, không còn gọi hắn trở về nữa, dù sao có thể khiến một người cuồng công việc quên đi tất cả mọi thứ liên quan, thành thật ngốc ở viện trị liệu 2 tháng, vậy chứng tỏ thân thể hắn thật sự xuất hiện vấn đề lớn!
Không nghĩ tới hắn vừa mới hết hy vọng mấy ngày, Lưu Cảnh Huy liền thấy Phúc trang thông báo tuyển dụng, ngốc không nổi nữa hắn quyết định làm một hai năm công nhật, dù sao cuộc sống bên này thoạt nhìn hoàn cảnh tốt, vừa vặn có thể điều dưỡng thân thể, chờ dưỡng tốt thân thể xong hắn lại là một trang hảo hán!
Nhưng hắn không nghĩ tới chủ nhân sau lưng Phúc trang cư nhiên là Lạc Vân Thanh! Là người phát minh ra chất lỏng sinh mệnh thực vật!
Thú vị, thực thú vị!
Lưu Cảnh Huy cảm thấy phần công việc này của mình cũng không phải là cái gì "cuộc sống dưỡng lão", đây là một trận chiến tranh giành thiên hạ! Nghĩ tới đây hắn liền phấn chấn!
Nghe được cách nói của Lưu Cảnh Huy, Lạc Vân Thanh: Vô ngữ.jpg
Dưỡng thân thể?
Ba chữ này thành công khiến Lạc Vân Thanh nghĩ ngay tới Úc Tuyên, trong lòng có chút buồn bực như thế nào bọn họ đều đem Phúc trang thành chỗ nhàn nhã dưỡng lão.
Nhưng thức thời cậu không đem cái này hỏi ra, bằng không sẽ lại rước lấy "nhục nhã".
Dù sao lấy năng lực của bọn họ mà nói, công việc ở Phúc trang mà nói cũng không nhiều lắm, hơn nữa cũng không yêu cầu hao phí đại khí lực đi quan hệ nhân tế, địa phương như vậy đối với bọn họ mà nói có lẽ thực sự không khác với viện dưỡng lão là mấy.
Nói thật, lúc trước không tuyển được người Lạc Vân Thanh còn đang hoài nghi giá trị may mắn của bản thân có phải mất đi hiệu lực hay không, nhưng không nghĩ tới không tuyển được người thì thôi, đã tuyển thì đều là lão đại, lại còn là lão đại có muốn mà cũng không có được này nữa!
"Anh định làm ở đây bao lâu?"
Nghe được tên tuổi hắn, Lạc Vân Thanh quyết định nhận hắn, duy nhất khiến cậu rối rắm là hắn sẽ làm ở Phúc trang bao lâu, nếu chỉ ngốc một hai tháng thôi, vậy cậu liền an bài một việc tùy người có thể thay thế.
Nào biết Lưu Cảnh Huy cho một đáp án ngoài dự đoán: "Nếu không có gì xảy ra, tôi sẽ làm rất lâu."
Lạc Vân Thanh:
Chẳng lẽ...... Bởi vì mỹ thực?
Suy nghĩ nửa ngày, Lạc Vân Thanh chỉ nghĩ đến cái khả năng này.
Nhưng mà mặc kệ là mèo đen hay mèo trắng, mèo nào bắt được chuột chính là mèo tốt! Ở trong lòng hắn mặc kệ là cái gì, chỉ cần có thể giữ lại người là được, mỹ thực thì mỹ thực, có thứ để động tâm sẽ không sợ hắn rời đi rồi.
Xác định có thể đem người lưu lại, Lạc Vân Thanh mang theo tâm tình sung sướng tiếp tục nhận người.
Không thể không nói ánh mắt của Úc Tuyên và Leonard rất tốt, người có thể tiến vào vòng phỏng vấn thứ hai tất cả đều là người có bản lĩnh của riêng mình, cuối cùng trò chuyện trò chuyện, tất cả người đểu được tuyển.
Cùng ngày tuyển người, Lạc Vân Thanh dẫn bọn họ đi tới tòa nhà, để bọn họ tự tiến hành lựa chọn phòng ở.
...........
Phúc trang tuy ở trên núi, điều kiện cuộc sống bình thường, nhưng phòng ở lại làm rất tốt, mặc kệ là bố cục hay bắt sáng, thậm chí ban công cũng cách điệu không tồi, có thể thấy được dụng tâm của đội thi công công trình.
Nhưng Lạc Vân Thanh là làm nông trang chứ không phải khách sạn, cho nên phòng có tốt như thế nào cũng không có khả năng đạt tới tiêu chuẩn xách hành lý vào ở luôn, thậm chí bên trong còn trống không, vì vậy người vào ở trước tiên phải tiến hành trang trí cơ bản, mua giường, sô fa một loạt đồ gia dụng.
Đương nhiên trang trí cơ bản bản này rất nhân tính hóa, ngươi thích phong cách gì Lạc Vân Thanh cũng không quan tâm, ngươi có thể tùy tiện trang hoàng, muốn mua đồ gia dụng gì cũng có thể gửi báo cáo xin tài chính, chỉ cần trong phạm vi tài chính quy định, tùy tiện mua, nếu vượt quá thì có thể tự mình bù thêm, nếu không thì đổi cái rẻ hơn.
Ví dụ như Úc Tuyên, trong tay chả có gì ngoài tiền, thật đúng là không chịu tạm bợ!
Khi Lạc Vân Thanh đem chuyện này nói cho Úc Tuyên, mặc kệ là Lạc Vân Thanh nói như thế nào, mắt Úc Tuyên cũng không thèm chớp liền hạ đơn đặt hàng, gọi chuyên gia tới yêu cầu một cái phục vụ hạng sang nhất, nói rõ không đem việc "bỏ thêm tiền" này để vào trong mắt, tiêu tốn tầm 150.000 đồng Liên bang mới đem phòng trang trí xong.
Phải biết là Lạc Vân Thanh đưa ra hạn mức chi trả là 30.000 đồng Liên bang mà thôi, dư lại 120.000 đồng Liên bang đều là y tự bỏ tiền túi ra!!!
Dẫn người tới tòa nhà, Lạc Vân Thanh vẻ mặt ý cười đối với đám người sau này sẽ là công nhân của mình nói: "Hoan nghênh mọi người gia nhập đại gia đình Phúc trang, hy vọng mọi người có thể tìm được vui vẻ cùng lòng trung thành ở Phúc trang."
"Công việc ở Phúc trang là bao ăn bao ở, ăn thì ở nhà ăn, chính là chỗ chúng ta ăn cơm lúc trưa, ở thì chính là ở tòa nhà này."
"Mọi người có thể tự lựa chọn phòng mà mình thích, chỉ cần là phòng trống thì đều có thể lựa chọn, chọn xong thì thông báo với tôi một tiếng nha, tôi phải đăng ký trên hệ thống, đăng ký tên của ai thì đại biểu phòng đó là của người đó."
Chờ cậu nói xong, chỉ thấy người trẻ tuổi nhất trong đám người giơ tay lên, tỏ vẻ có vấn đề muốn hỏi.
Lạc Vân Thanh gật gật đầu, ý bảo hắn có thể đặt câu hỏi.
"Vậy nếu hai người nhìn trúng cùng một phòng thì sao?"
Lạc Vân Thanh: "Xem ai ghi danh trước, ghi danh trước liền đại biểu phòng đó là của người đó.
"Nếu còn chưa đăng ký, nhưng lại đồng thời chạy đến trước mặt cậu yêu cầu đăng ký thì sao"
"Vậy các ngươi tự mình bàn bạc, hoặc là rút thăm cũng được."
"Vâng, hiểu rồi, cảm ơn lão đại."
"Còn có vấn đề gì khác không?" Lạc Vân Thanh hỏi.
Mọi người lắc đầu, sau đó Lạc Vân Thanh tùy tiện mở ra một gian phòng, dẫn bọn họ đi vào, vừa đi vừa nói: "Tòa nhà dùng vật liêu rất tốt hơn nữa chúng tôi cũng chú ý tới thông khí, cho nên tuy mới được xây dựng không bao lâu, nhưng tuyệt đối không có tại họa ngầm không an toàn, điểm này mọi người có thể yên tâm, mặt khác chính là mọi người cũng thấy rồi, phòng chỉ có tường được chuẩn bị tốt, những đồ vật khác thì chưa có."
"Cho nên bọn tôi có thể tự mình làm sao?"
"Có thể tự mình làm sao?"
Lạc Vân Thanh: "Đúng vậy, tôi cũng không biết mọi người thích phòng phong cách như nào, cho nên dứt khoát liền không trang trí, đến lúc đó mọi người muốn bố trí thế nào cũng được, chỉ cần không phá hư phòng là được, mặt khác nói thêm mỗi phòng có thể xin 30.000 đồng Liên bang phí dụng trang trí, vượt qua phần tiền này tôi sẽ không chi trả ha, cho nên mọi người mua đồ đạc thì chú ý một chút."
"Vượt quá không chi trả? Vậy không đủ thì chúng tôi có thể tự mình bỏ thêm tiền làm được không?" Đây là người nóng lòng muốn thử.
"Tôi có thể bỏ tiền, nhưng tôi không muốn làm, có thể trực tiếp ủy thác cho đội thiết kế sao?" Đây là người ngại phiền toái.
"Thật sự phong cách gì cũng được sao? Phong cách hắc ám? Phong cách hải dương? Phong cách tây phương?" Đây là người muốn thử rất nhiều phong cách.
"......"
Lạc Vân Thanh: Rơi dưa.jpg
Nghe đám công nhân tương lai mồm năm miệng mười thảo luận, dù sao mặc kệ là phương án nào, nói tóm lại chính là gia không thiếu tiền!
Đây là, cậu mới phát hiện thì ra bản thân toàn tuyển phải người có tiền
Trò đùa gì vậy, là ta không theo kịp thời đại hay là thế giới biến hóa quá nhanh? Hiện tại người có tiền đều khiêm tốn như vậy sao? Từ lúc nào một người hai người đều chạy tới nông trang tìm việc làm?
Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy thì thôi, bản thân chức vị cao, có tiền, hơn nữa nhìn tình huống là tới Phúc trang này để giải sầu điều dưỡng thân thể là chính, nhưng những người khác thì sao? Có cần có tiền như vậy hay không?
Nhìn bọn họ thảo luận giống như hận không thể lập tức tiến vào ở như vậy, Lạc Vân Thanh nhịn không được đỡ trán.