Nhìn một đám người kêu loạn ở dưới chân núi, sắc mặt Leoanrd rất thối.
Tuy leo núi với hắn mà nói cũng không phải việc khó khăn gì, nhưng nó cũng không phải là việc sẽ khiến người sung sướng gì đó, đặc biệt loại loại đón người chỉ có hắn và Úc Tuyên phụ trách này, những người khác đều đi theo Lạc Vân Thanh tới phòng bếp hỗ trợ, loại buồn bực này càng sâu.
Vốn dĩ phân đoạn phỏng vấn không có hạng mục "Đăng Vân Thê" này, nhưng thứ nhất hôm nay người tới phỏng vấn có chút nhiều, Phúc trang tạm thời không có nhiều phương tiện chuyên trở (ngoại trừ xe vận tải hàng, nhưng thùng xe vận tải trống rỗng không có chỗ để người ngồi), thứ hai bọn họ cảm thấy leo lên đăng vân thê có lẽ có thể đào thải một đám người mang tâm thái vui chơi mà tới.
Dù sao thạch thang nhìn có vẻ dài, nhưng nếu đánh một tiếng trống tăng lên tinh thần leo lên trên cũng không khó, dù sao đăng vân thê này cũng chỉ có hơn 1000 bậc đá, tố chất thân thể tốt liền giống như đi chơi, tố chất thân thể hơi kém một chút, có nghị lực, cũng có thể đi lên.
Cho nên nếu ngay cả đăng vân thê này còn không leo lên nổi, Leonard đoán bọn họ có lẽ cũng không cần đi tới Phúc trang làm việc nữa. Dù sao việc nhà nông khác với những công việc chân tay khác, cho dù là có máy móc, việc nhà nông vẫn như cũ càng hao phí thể lực hơn những công việc lao động chân tay khác. Mà công việc duy nhất không cần thể lực, vừa nhìn đã thấy nhẹ nhàng là kế toán đã sớm bị Úc Tuyên chiếm mất rồi.
Đi tới trước đăng vân thê, Leonard bất động thanh sắc, lẳng lặng ở bên cạnh quan sát một hồi.
Phát hiện tuy lần này người đến rất nhiều, nhưng người chân chính để bụng tới công việc này cũng không nhiều lắm, vốn phỏng vấn phải là tâm trạng khẩn trương căng thẳng, nhưng mọi người ở đây vẫn tụ tập lại bên nhau hóng gió tán gẫu, trên mặt mỗi người đều là tươi cười nhẹ nhàng, căn bản không giống với loại không khí khẩn trương giống như hồi Leonard phỏng vấn thông báo tuyển dụng ở Thất Ngôn.
Nhưng ngẫm lại theo tình hình trước mắt ở bên ngoài hiểu biết về Phúc trang, hình như đúng là không có cái gì đáng để khẩn trương.
Tới thời gian phỏng vấn, không chờ ai, Leonard dẫn đầu đám người đi lên bậc thang đá, lập tức vào thẳng chủ đề: "Chào các vị, tôi là một trong những người người phụ trách phỏng vấn lần này, mọi người đều tới đủ rồi chứ? Tới đủ thì liền đi theo tôi."
Sau khi nói xong lập tức xoay người liền đi, hoàn toàn không cho đám người kia một thời gian để giảm xóc.
Nghe được Leonard nói, đa số người ở bên dưới còn chưa phản ứng lại được, đứng tại chỗ vẻ mặt mộng bức nhìn theo bóng dáng hắn đi xa.
Nhưng rất nhanh, liền có người theo sau, nhìn càng ngày càng nhiều người hướng lên trên đi, người bên dưới không tự giác cũng hướng lên trên đi theo.
Vì Leonard quá lạnh lùng, người tới phỏng vấn có ý định lôi kéo làm quen đều không còn dám mở miệng, trong lòng vẫn luôn bồn chồn.
Này còn không phải chỉ là một địa phương nhỏ phỏng vấn thôi sao? Sao lại có cảm giác khó như vậy, còn có người phụ trách phỏng vấn, trịnh trọng như vậy?
Hơn nữa nhìn thế nào cũng cảm thấy đăng vân thê này là một cửa ải thế nhỉ? Tất cả những người không leo lên nổi hoặc là không tới đúng giờ có lẽ đều sẽ bị đào thải?
Nhưng mà....phỏng vấn khó một chút cũng chứng tỏ công việc này tiền cảnh và phúc lợi càng tốt.
Nghĩ đến đây, người vốn đang có ý định rút lui có trật tự liền thay đổi tâm thái của mình. Mặc kệ thế nào, trước leo tới nơi rồi tính tiếp!
Tố chất thân thể của người ở thời đại tinh tế kỳ thực không kém, nhưng đối với người không thích vận động hoặc trường kỳ ngồi văn phòng mà nói leo lên hơn 1000 bậc thang đá này vẫn là sẽ thở hồng hộc.
Vì thế Leonard mặt không đỏ khí không suyễn ở trong một đám người đang thở hổn hển liền có vẻ phá lệ thong dong bình tĩnh.
Cầm lấy chìa khóa trong tay, Leonard cắm nó vào ổ khóa của đại môn cổ xưa kia, dưới ánh mắt tò mò của mọi người nhẹ nhàng chuyển động cổ tay.
"Răng rắc" một tiếng....
Chỉ thấy ổ khóa ở giữa hai cái then cửa chậm rãi mở ra hai bên, lộ ra máy vân tay giấu bên dưới.
Leonard đem ngón tay cái bên trái và phải của mình dựa theo phương hướng ấn xuống, vài giây sau, đại môn chậm rãi mở ra, cánh cửa gỗ dày nặng phát ra thanh âm "chi nha" khi bị đẩy ra.
Phía sau đại môn chính là sau núi Phúc trang, cũng là nơi Lạc Vân Thanh trồng cây. Chỉ thấy một vài cây còn thấp bé vừa thấy liền biết là loài cây hoa đào bốn mùa đều nở, cây quế hoa rộng lớn trải dài khắp núi. Cánh hoa trắng trắng thẹn thùng nở rộ trên cành cây, gió nhẹ thổi qua, mang tới một làn hương hoa cũng cuốn lên tàn hoa trên mặt đất.
Tuy vì những cây đó đều mới trồng nên cảnh sau núi cũng chỉ coi như tạm được, nhưng theo hình ảnh trước mắt, chỉ cần qua một hai năm nữa, nơi này tuyệt đối sẽ biến thành một vùng tiên cảnh.
"Hoàn cảnh ở đây không tồi nha, xem ra làm việc ở đây sẽ thực thoải mái."
"Các anh xem, từ nơi này nhìn xuống bên dưới, trấn nhỏ Vân Quế thực đẹp nha."
"Thật thần kỳ, ở dưới nhìn lên cảm thấy ở bên trên có mây che khuất, nhưng từ chỗ này nhìn xuống lại không thấy mây, phải lên trên cao hơn xem mới có."
"Không khí thực tươi mát, hoàn cảnh trên núi tốt hơn tôi nghĩ."
"...."
Phỏng vấn được an bài ở trong nhà, bên kia cách nơi này rất xa, cho nên chắc chắn không có khả năng để những người này tự đi bộ qua, vì thế chỉ có thể từng nhóm một đi qua. Cho nên Lạc Vân Thanh mượn hết xe trượt huyền phù của hàng xóm dưới chân núi, hơn nữa còn của Phúc trang, cuối cùng hai người dùng một chiếc cũng miễn cưỡng đủ dùng.
Cảnh sắc ở Phúc trang thực đẹp, mặc kệ là vườn đào sau núi hay là guồng nước, cối xay gió trên sườn núi..., đều khiến đám "người nhà quê" chưa thấy qua sự đời này mở rộng tầm mắt, sôi nổi kinh hô không thôi.
Cho đến khi tới tòa nhà hình chữ "Hồi", mọi người còn đang trên xe trượt huyền phù vẫn còn đang say sưa nhớ lại cảnh tượng vừa đi qua.
Một bên cùng người bên cạnh cảm khái một bên đi theo Leonard vào đại sảnh lầu một.
Làm lão bảo Phúc trang, phỏng vấn cỡ lớn như vậy Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ vẫn là có mặt một chút, mặc dù buổi sáng phỏng vấn không cần đến cậu, nhưng vừa vặn làm lão bản cho nên sao có thể không lộ mặt cho được? Vì thế bận rộn trăm việc cậu vẫn bớt thời gian tới một chuyến.
Nhìn người lục tục tiến vào cậu phảng phất thấy được khí thế ngất trời sau này của Phúc trang, Lạc Vân Thanh cười đặc biệt vui vẻ.
Leonard đi lên trước, đứng ở phía sau cậu, Úc Tuyên đứng cùng hàng với hắn.
Đây là một cái xã hội nhìn mặt người, ba người vẻ ngoài đều xuất sắc mỗi người một vẻ đứng chung một chỗ, lập tức tỏa ra quang mang vạn trượng đem đám người mù hết mắt chó.
Nhìn một hàng ba người Lạc Vân Thanh giá trị sắc đẹp có thể đánh nhau, đám người phía dưới trong lòng sôi nổi phun tào, biết thì hiểu đây là nông trang tuyển người, không biết còn tưởng rằng đây là tuyển dụng minh tinh người mẫu gì nữa chứ!
Nói đạo lý chút đi, các ngươi đây là hình tượng của bác nông dân giản dị hay sao?
Nhìn vẻ mặt một người hai người, phi phi...mọi người không hẹn mà cũng nghĩ: Này không tiến vào giới giải trí lăn lộn cũng thật lãng phí.
Không biết bọn họ suy nghĩ cái gì, Lạc Vân Thanh làm chủ đứng ra, cùng bọn họ chào hỏi: "Chào các vị, rất vui vì có thể quen biết mọi người, ở đây tôi đại diện Phúc trang hoan nghênh mọi người tới, tôi là Lạc Vân Thanh, là người phụ trách phỏng vấn vòng thứ hai lần này."
"Leonard là người phụ trách phỏng vấn vòng đầu tiên."
"Chào mọi người, tôi là một trong những người phụ trách phỏng vấn vòng đầu tiên, mọi người có thể gọi tôi là Úc Tuyên."
"....."
"Mẹ chym, cư nhiên là Leonard, vừa nhìn thấy hắn tôi đã nói sao người này lại quen mắt thế, nếu không phải hắn nói một câu liền quay người rời đi, tôi chắc chắn sẽ lập tức nhận ra hắn."
"Lần này xem ra phải liều mạng, có Lạc Vân Thanh ở đây, tôi tin thức ăn nhất định ngon, vì mỹ thực, bằng giá nào cũng phải lưu lại."
"Y là Úc Tuyên kia sao? Là người ba năm trước lên hot search phải không? Tổng giám đốc tài vụ đẹp nhất?"
"Hình như là y, nhìn giống như đúc với ảnh chụp, nhưng vì sao y lại ở Phúc trang? Không phải đang làm quản lý cao cấp ở một công ty siêu lớn sao?"
"Có thể là bị người đào tới đây?"
"Đào tới đây cũng không kỳ quái, phải biết đây chính là Phúc trang của Lạc Vân Thanh, Lạc Vân Thanh người nghiên cứu ra chất lỏng sinh mệnh thực vật! Đi theo cậu ta lăn lộn tuyệt đối sẽ có tiền đồ."
"......"
Sau khi Úc Tuyên nói xong bên dưới liền bùng nổ, vốn là hướng về mỹ thực mà tới, không nghĩ tới cư nhiên có thể ở nơi này gặp được ba người nổi tiếng trên Thiên Bác.
Đúng vậy, ba người ở Phúc trang đều đã từng lên hot search! Đặc biệt là Lạc Vân Thanh và Leonard, ai không biết bọn họ biết ăn, có thể ăn, hơn nữa thực lực vận khí còn nghịch thiên như vậy.
Vì vậy, một vài người vốn đã có tâm lại càng hạ quyết tâm phải biểu hiện một phen, tranh thủ có thể lưu lại.
Nghe được bọn họ bình luận Úc Tuyên cũng không giận, ngược lại lộ ra một nụ cười mỉm ấm áp tiếp tục nói: "Nói một chút về quy định ở đây cho mọi người, đầu tiên tiến hành rút số thứ tự, sau đó dựa theo số thứ tự tiến hành vòng phỏng vấn thứ nhất, phụ trách phỏng vấn là tôi và Leonard, chờ mọi người kết thúc vòng phỏng vấn đầu tiên, mọi người có thể dời chân tới nhà ăn, bên kia có tiệc đứng đang chờ mọi người, ăn xong tiệc đứng mọi người có thể tự nghỉ ngơi, buổi chiều 3 giờ tiến hành bắt đầu vòng phỏng vấn thứ hai."
"Bây giờ mọi người tới đây rút số thứ tự."
Tới phân đoạn rút số, Lạc Vân Thanh liền quay lại phòng bếp, đồ ăn còn chưa làm xong đâu, còn chưa có thời gian rảnh rỗi.
Tiến vào phòng bếp, nhiệt khí liền phả vào da mặt, thân thể vốn dĩ còn đang cảm thấy lạnh liền lập tức ấm lên.
"Vân Thanh, những thứ này đã thái xong."
"Vân Thanh, tôi cho một nửa chè vào tủ lạnh làm lạnh rồi."
Tuy cậu không ở, nhưng hai người cũng không lười biếng, ngắn ngủn hơn mười phút mà thôi đã đêm nguyên liệu trong nhà biếp cần dùng thái xong.
Nhìn từng chậu rau củ được rửa sạch và thái xong, Lạc Vân Thanh vừa lòng cười cười, khen bọn họ nói: "Các anh làm thực không tồi, chờ hôm nào có rảnh, tôi dạy các anh món mới."
Nghe thấy tin tức này hai người phấn chấn không thôi, đem dao thái rau cứ gọi là răng rắc vang vọng.
Vì người phỏng vấn nhiều, cho nên Lạc Vân Thanh không cho tất cả hàng xóm lên Phúc trang hết, trừ bỏ một vài người có tay nghề nấu nướng còn có thể xung phong tới hỗ trợ ra, những người khác đều ở dưới chân núi nôn nóng chờ tới giờ cơm trưa, bộ dáng cứ gọi là đứng không được mà ngồi cũng không xong.
Đặc biệt là khi nghĩ tới những người đi tới hỗ trợ trong bếp chắc chắn sẽ ăn vụng, lại càng hận không thể cho thời gian trôi qua thật nhanh.
Cuối cùng ngồi tới ngồi lui, thật sự không thể ngồi nổi nữa mọi người lắc lư đi tới trước đăng vân thê, làm bộ làm tịch chậm rì rì leo lên, mỹ kỳ danh là "tản bộ".
Nhìn thấy người thì nói bản thân tay già chân yếu, đi không nhanh, vì không để muộn giờ cơm, cho nên leo lên trước một chút.
Nhưng dáng vẻ "xoát xoát xoát" so với tiểu tử còn cường tráng hơn kia đã bại lộ tiểu tâm tư của bọn họ.
Cái gì mà sợ muộn giờ cơm, còn không phải là không kiềm chế được thèm ăn, muốn chạy nhanh tới Phúc trang mà thôi.
Nhưng leo lên trên rồi cũng vô dụng, dù sao thời gian bọn họ tới khác với thời gian bàn bạc lúc trước, cho nên không có ai tới đón bọn họ, mà bọn họ thì sao? Biết hiện tại mấy người Lạc Vân Thanh đang bận việc, ai cũng ngượng ngùng quấy rầy người ta.
Cuối cùng một đám lão nhân lão thái chỉ có thể ở trên cao nhìn ra xa, nơi này nhìn sang nơi đó nhìn xem, chỉ vào trấn nhỏ Vân Quế tốp năm tốp ba kể lại một đống hồi ức năm xưa.
Đương nhiên cũng có một vài người đầu óc linh hoạt, biết lên được cũng không vào được, cho nên mang theo bàn cờ cùng tú lơ khơ, hô bằng gọi hữu ngồi trên mặt đất, ngươi một cái ta một cái bắt đầu đánh bài lên.
Khí thế ngất trời kia giống như hoàn toàn không cảm thấy được gió lạnh.