Khách một tiếng, con tuyết lang( sói tuyết) bay lên, xương cốt bên dưới bị đập nát bấy, không bị chết ngay tại chỗ, nhưng đã mất đi lực chiến đấu.Bảy, tám con tuyết lang ngăn trở đường đi, trong đó ba con hung mãnh đánh về phía đại cá tử(tên bự con), một con từ trên mặt đất nhảy lên, giương chiếc mỏ nhọn hướng ngay cổ của đại cá tử, một con khác từ mặt bên nhảy lên, cố gắng cầm lấy khúc xương thú bên tay phải, còn một con âm hiểm nhất, dán sát mặt đất, há mồm cắn hướng hạ bộ của đại cá tử.Ba con tuyết lang phân công minh xác, trước hết công kích chính là cổ tay đại cá tử, tiếp theo là cổ, cuối cùng là hạ bộ. Tần Tiểu Thiên thấy vậy kinh ngạc không thôi, công kích như vậy có thể xưng là tuyệt sát, nếu như mình không có tu hành, căn bản là không cách nào ngăn cản.Cổ tay đại cá tử trầm xuống, đem khúc xương thú để ngang cổ, con tuyết lang mặt bên đang muốn cắn vào cánh tay hắn, nhưng con tuyết lang chính diện lại đang cắn lên khúc xương thú, bị hắn tay trái một quyền, đánh cho bay đi ra ngoài. Con tuyết lang chồm tới hạ bộ bị một đại hán bên cạnh dùng chĩa ghim trên mặt đất, mũi chĩa bằng đá bén nhọn, xuyên qua cổ tuyết lang, đâm vào trên mặt đất gãy thành mấy đoạn.Đại cá tử cao giọng kêu thảm, dùng sức hất cánh tay, tay trái chế trụ đầu sói, ngón tay cái đâm vào thật sâu vào trong đôi mắt tuyết lang. Chỉ một thoáng, tuyết lang tràn tới, bầy sói cuối cùng đã tiến công.Hơn bảy mươi con tuyết lang chia làm ba lần, thay nhau công kích. Một người nguyên thủy vừa mới đâm xuyên con tuyết lang, đã bị tuyết lang mặt bên đánh gục, lập tức bị một con tuyết lang khác cắn cổ, máu tươi phún dũng ra. Bầy sói càng thêm điên cuồng lên, không để ý hết thảy đánh về phía đám người.Tần Tiểu Thiên nguyên bổn vốn không muốn để ý tới, nhưng hắn lại rất thưởng thức sự hãn dũng của đại cá tử, hơi thoáng tìm tòi một chút, rất nhanh đã tìm được một đầu lang đứng cách đó không xa. Đó là một con tuyết lang dài tới hơn ba thước, lông mao của nó dài chừng nửa thước, đôi mắt màu đỏ đậm đang nhìn chằm chằm nơi liệp trường( trường săn) của nó, bộ dáng vô cùng hung mãnh.Tần Tiểu Thiên trực tiếp thuấn chuyển qua trước đầu con tuyết lang, lúc này mới phát hiện, con tuyết lang đầu lĩnh này thật lớn, nằm trên mặt đất thấy rất cao, nếu nó đứng thẳng lên, thì tự mình sợ rằng chỉ đứng đến ngang eo của nó. Chỉ nghe nó phát ra tiếng thở dốc hô lỗ, đại khái Tần Tiểu Thiên xuất hiện quá đột nhiên, làm cho nó giật mình không nhỏ, hơi thoáng lui ra sau một bước, lập tức phẫn nộ rít gào lên.Một con tuyết lang cho dù thân thể khổng lồ hay hung ác, thì đối với Tần Tiểu Thiên cũng không có bất cứ uy hiếp gì, cho dù đứng bất động, tuyết lang cũng không cách thương tổn hắn.Tần Tiểu Thiên một chưởng phách đi, bàn tay còn chưa chạm đến đầu sói, một cỗ kình lực vô hình đã đánh vào trên đầu sói, đó là do hắn khắc ý thu liễm, nếu không một cái tát có thể đánh rơi đầu của tuyết lang.Ba! Đầu lang phát ra một tiếng ô yết thê thảm vô cùng, thân thể thật lớn hoành bay ra ngoài, không đợi rơi xuống đất, Tần Tiểu Thiên lại xuất hiện trước người nó, lại một cái tát bay tới, lúc này nó lại bay bắn về phía liệp trường kích đấu.Bầy sói nhất thời đại loạn, đầu lang vọt vào công kích, những con tuyết lang khác toàn bộ quay đầu đánh về phía Tần Tiểu Thiên.Tần Tiểu Thiên cười, hắn một mực thu liễm hơi thở của chính mình, cô gắng để mình có thể đi đến gần người bình thường, nhưng lúc bầy sói vây lên thì hắn không hề do dự nữa, bỗng nhiên thả ra tiên linh khí.Dã sinh động vật mẫn cảm nhất, cỗ áp lực khổng lồ kinh khủng phóng thích đi ra, cả bầy sói rối loạn, đó chính là uy hiếp tử vong tuyệt đối. Tất cả đám tuyết lang đều phát ra thanh âm ô yết khuất phục, không có một con nào dám tiếp tục tấn công, cũng không có một con nào dám chạy trốn, ngay cả những người nguyên thủy đang liều mạng cùng tuyết lang, tất cả cũng xụi lơ trên mặt đất, bọn họ cũng như vậy không chịu được áp lực đáng sợ như thế.Tần Tiểu Thiên lập tức dừng tay. Con lang đầu lĩnh ô yết chớp đầu lên, nó còn chưa tỉnh táo lại từ trong đả kích, trên mặt đất lung lay hoảng hoảng vài bước, chân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất, con ngươi màu đỏ đậm toát ra ý vị sợ hãi. Nó sợ cực kỳ, đó là một loại sợ hãi phát ra từ trong nội tâm.Tần Tiểu Thiên ngồi xổm xuống, cười hì hì nhìn đầu lang kia. Con lang này thật xinh đẹp, nhất là một thân lông sói như tuyết trắng, sờ lên mềm nhẵn ấm áp. Hắn vỗ vỗ đầu sói, cảm giác con lang này giống như lúc mình còn bé nuôi con chó nhỏ. Đầu lang lấy lòng liếm liềm bàn tay hắn, trong miệng phát ra tiếng ô yết khuất phục.Thu liễm tiên linh khí, Tần Tiểu Thiên xoay người đi về hướng đám người nguyên thủy. Tới gần mới phát hiện, đám người nguyên thủy này so với người chân chính có chênh lệch rất lớn, hình dáng đặc thù chẳng khác gì người vượn.Tần Tiểu Thiên chậm rãi đi về phía trước. Tất cả đám người nguyên thủy đều cũng quỳ rạp trên mặt đất, đối mặt với sự tồn tại cường đại như thế, bọn họ căn bản không cách nào đứng lên, thậm chí ngay cả đầu cũng không cách ngẩng lên, một đám xụi lơ trên mặt đất run rẩy không ngừng. Theo Tần Tiểu Thiên tới gần, trong lòng bọn họ càng ngày càng sợ hãi, trong miệng phát ra tiếng ô yết khuất phục như đám tuyết lang." Đứng lên đi." Tần Tiểu Thiên nhẹ giọng nói." Ô ô..."Không ai để ý tới lời của Tần Tiểu Thiên, tất cả mọi người đang không ngừng run rẩy." Đứng lên đi!" Tần Tiểu Thiên không khỏi tăng thêm giọng nói.Ba người nguyên thủy không ngờ miệng phun máu tươi, đang sống sờ sờ thì bị hù chết. Lần này Tần Tiểu Thiên hết chỗ nói, hắn đã kiệt lực thu nhiếp tiên linh khí, bọn người nguyên thủy này sao lại mẫn cảm như thế. Một cái đảo qua, hắn mới hiểu được, ba người chết là do vừa rồi bị tuyết lang làm bị thương nặng, không chịu được thêm áp lực của mình, ước chừng lục phủ ngũ tạng đều bị vỡ vụn.Tần Tiểu Thiên đột nhiên phát giác, đám người nguyên thủy này so với con người còn có linh hồn cường đại hơn. Chỉ thấy ba đạo linh hồn phóng lên cao, mờ mịt nhìn thân thể của mình trên bầu trời, tựa hồ không biết nên hướng đi đâu, cuối cùng gió lạnh lẫm liệt phiêu khởi, từ từ tiêu tán trong không trung.Người khác nhìn không thấy linh hồn, chỉ có Tần Tiểu Thiên tu luyện qua linh hồn pháp môn, có thể thấy rõ hết thảy.Hắn biết rõ đám người nguyên thủy này không có khả năng tu luyện công pháp như nhau, linh hồn của bọn họ sở dĩ có thể cường đại, là bởi vì có điều kiện tự nhiên thật sự quá tốt, linh khí khổng lồ trong tự nhiên lớn mạnh hết thảy. Rất hiển nhiên linh hồn của bọn họ cũng do tự nhiên hình thành, không có trải qua tu luyện, bởi vậy trong gió lạnh xâm nhập, rất nhanh sẽ tiêu tán. Tần Tiểu Thiên giật mình, đột nhiên nghĩ linh hồn cũng là tài liệu luyện khí phi thường tốt.Nhìn đám người đang quỳ rạp trên mặt đất, Tần Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng hiểu rõ ràng, tự mình không cách nào cùng bọn họ trao đổi, xoay người vỗ vỗ đầu tuyết lang đầu lĩnh, nói: " Đi thôi."Con tuyết lang phi thường thông minh, phát ra một tiếng tru ngắn, tuyết lang chung quanh như được đại xá, lập tức tứ tán né ra, chỉ có bốn con tuyết lang vẫn như trước theo sát không chịu rời đi.Dẫn theo năm con tuyết lang, Tần Tiểu Thiên tiếp tục đi về phía trước, hắn vẫn không hề dùng phi hành, tốc độ đi lại cũng thả chậm xuống, năm con tuyết lang bôn ba chung quanh hắn, đi theo sát, tùy thời cảnh giới, lộ ra vẻ thông tuệ dị thường.Đợi sau khi Tần Tiểu Thiên rời đi, đám người nguyên thủy đứng lên, đại cá tử cầm đầu gào thét một tiếng, suất lĩnh mọi người hướng xa xa chạy đi.Bọn họ đi tới dưới chân một ngọn núi tuyết, trước một mảnh rừng tuyết rậm rạp liền quỳ xuống, đại ca tử liều mạng kêu lên vài tiếng, chấn đến tuyết đọng trên cây rừng rơi lả tả, rất nhanh, một đồng tử thanh tú từ trong rừng bay ra, rơi vào trước người đại cá tử. Hai người thầm thì một lát, đồng tử đưa cho đại cá tử một túi đồ vật, sau khi phân phó vài câu thì lại bay đi vào.Đại cá tử giơ túi, mang theo mọi người la lên vài tiếng, tựa hồ như đang tỏ vẻ cảm tạ, lập tức rời đi.Tần Tiểu Thiên chậm rãi từ dưới mặt đất trồi lên, một màn vừa rồi toàn bộ rơi vào trong tim của hắn, dựa vào thuật truy tung, dùng thần thức lướt nhìn là có thể thấy rõ hết thảy.Hắn hiểu rõ ràng, người nguyên thủy có thể là thuộc hạ của một nhân vật thần thông quản đại, hoặc là nô đãi do bọn họ quyển dưỡng, thậm chí có thể là hình người sinh vật do bọn họ chế tạo. Đây là một địa phương bất khả tư nghị, là một thời đại viễn cổ làm cho người ta khó thể tưởng tượng, hết thảy đều có thể làm ra.Phải tìm được địa phương loài người ở lại, Tần Tiểu Thiên mới có thể tìm được khu xác thích hợp, bây giờ duy nhất trở ngại hắn chính là từng được giáo dục, muốn làm chuyện giết người đoạt xá, sẽ phản lại cách làm người của hắn. Mặc dù có được thực lực cường đại, không có bất luận kẻ nào có thể hạn chế được hành động của hắn, nhưng hắn cũng không cách nào siêu việt được để tuyến trong lòng mình.Tần Tiểu Thiên càng đi càng chậm, cuối cùng dừng dưới một gốc cây đại thụ, lâm vào trầm tư. Hắn phải tìm được con đường thích hợp của mình, một mục tiêu có thể theo đuổi.Từ khi được Xích Minh mang ra khỏi địa cầu, hắn vô số lần suy nghĩ qua vấn đề này, vẫn một mực không có đáp án minh xác, mỗi lần suy tư kết quả càng thêm mê mang, trong nội tâm cũng có ý nghĩ buông thả. Hắn biết là bởi vì mình có được rất dễ dàng, đối với thực lực mình có đã rất thỏa mãn, không muốn lại tiếp tục theo đuổi, tự mình đã thiếu đi động lực thúc đẩy mình tích cực.Sở dĩ mê mang như thế, là bởi vì Tần Tiểu Thiên chưa từng chịu qua gian nan thật sự, hắn cơ hồ không phải nếm khổ gì, có tu luyện công pháp cường đại, lại có vị sư tôn biến thái, hơn nữa vận khí không tệ, khi còn bé những oán khí tích tồn đã sớm tiêu tán, trường kì tu luyện, làm cho tâm cảnh từ từ trở nên bình thản, tâm tình hỉ nộ ai nhạc cũng càng ngày càng ít, hơn nữa thiếu mất đi trần thế tẩy luyện, hắn dần dần bị mê thất phương hướng.Tần Tiểu Thiên chậm rãi ngồi trên tuyết, năm con tuyết lang nhu thuận vây lại, gục ở bốn phía, đảm nhiệm trách nhiệm cảnh vệ.Chốc lát, Tần Tiểu Thiên chìm vào thiên địa, phảng phất hết thảy cùng hắn không quan hệ, giống như một người đứng xem, đối với chuyện gì cũng không hề kinh tâm.Tuyết không ngừng rơi xuống, năm con tuyết lang bất an chớp thân thể, lắc cho tuyết đọng trên mình rơi xuống, con lang đầu lĩnh phát ra một tiếng gọi ngắn, bốn con tuyết lang lập tức đứng dậy, hướng vào trong rừng rậm chạy đi.Thân thể Tần Tiểu Thiên dần dần bị tuyết bao trùm, hình thành một mỏm tuyết không lớn lắm, tuyết rơi liên tục hơn mười ngày, không ngờ lại đã chôn hắn đi mất. Con tuyết lang đầu lĩnh hơn mười ngày sau cũng rời đi, bởi vì nó không cách nào cảm ứng được hơi thở của Tần Tiểu Thiên, Tần Tiểu Thiên tựa như đã biến mất. Nguồn tại http://Truyện FULLTần Tiểu Thiên không hề biết biến hóa bên ngoài, tâm thần hoàn toàn dung nhập trong thiên địa, hết thảy bốn phía toàn bộ khắc trong lòng, không vui không buồn, không gánh nặng không tâm sự, chỉ có một mảnh mờ mịt.Tâm thần hoàn toàn dung nhập vào giữa thế giới, mà thế giới này cũng chính là thế giới của thần khí Thiên Diễn, tâm thần của Tần Tiểu Thiên trong lúc vô tình cũng dung nhập Thiên Diễn thế giới, còn về phần hắn đã chiếm được cái gì, lúc này không ai biết được.Tuyết rơi tuyết ngừng, thiên âm thiên tình, mấy tháng thời gian chớp mắt trôi qua.Đương khi Tần Tiểu Thiên phục hồi tinh thần lại, hoảng sợ phát giác, tự mình đã bước chân vào cánh cửa của Diễm Ba Động cảnh giới. Hơi chút tính toán, trong lòng không khỏi kinh hãi, nhiều nhất chỉ còn vài ngày thời gian là độ kiếp, mà tự mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, một khi độ kiếp không qua, hậu quả thật không thể chịu nổi.Áp lực tích tụ trong lòng càng lớn, loại cảm giác trầm muộn buồn bực này làm cho kẻ khác hít thở không thông. Đối với tiên kiếp, Tần Tiểu Thiên cơ hồ không có khái niệm, căn cứ trong cổ ngọc giản ghi lại, hình thức của tiên kiếp đủ các loại các dạng, mỗi một người độ kiếp sẽ gặp tiên kiếp không giống nhau, cho dù có tiên khí thì đối với tiên kiếp cũng không thông, chỉ có dựa vào bản lãnh của bản thân ngạnh kháng, may ra còn có chút vận khí.Đương nhiên, nếu như bên cạnh có người hỗ trợ, thì đối với người độ kiếp nhất định sẽ có trợ giúp. Đáng tiếc Tần Tiểu Thiên cái gì cũng không có, nguyên bổn muốn trông cậy nếu độ kiếp không được thì chuyển đổi thân thể, bây giờ cũng thành bọt nước.Ý niệm thứ nhất trong đầu Tần Tiểu Thiên là tìm kiếm linh mạch, còn về phần tìm kiếm khu xác kí sinh thì hắn đã không còn vọng tưởng, chỉ còn lại mấy ngày thời gian, không thể lãng phí thêm nữa.Thần thức dọc theo đại địa khuếch tán ra. Bởi vì tu vi tiến nhanh, thần thức trong nháy mắt khuếch tán ra phương viên mấy ngàn dặm, hắn phát hiện hơn mười linh mạch, đồng thời cũng phát hiện rất nhiều người tu hành cường đại. Trước kia cảm giác không tới, bây giờ đều có thể xem xét rõ ràng, đây là sau khi bước vào Diễm Ba Động cảnh giới mới có hiện tượng. Cơ hồ mỗi một chỗ linh mạch đều có người tu hành, nhân số còn nhiều hơn phía nam.Tần Tiểu Thiên nguyên bổn là muốn tìm một cụ thân thể, cho nên mới từ phương nam chạy tới, ai biết ngồi suốt mấy tháng, lại bước chân vào Diễm Ba Động cảnh giới. Dựa theo nguyên bổn vốn chỉ là phỏng chừng, nhưng nếu muốn bước vào Diễm Ba Động cảnh giới cũng phải cần mười mấy năm thời gian, lần này coi như đã tính lầm.Thần thức lướt nhìn trong phạm vi lớn, kinh động mấy vị đại cao thủ, thần thức đối phương lập tức theo sát tới. Tần Tiểu Thiên không muốn kinh động, vội vàng thuấn di đi. Lần này hắn không tiếp tục lên phía bắc, mà là trở về Thực Luyện bộ lạc, dù sao có người quen, có thể xong được sự trợ giúp nhất định.Từ phương bắc trời băng đất tuyết trực tiếp thuấn chuyển qua nam phương ấm áp, Tần Tiểu Thiên không khỏi cảm thán, lần này hành động chẳng những không đạt được mục đích, còn lại dẫn phát tiên kiếp đến nhanh hơn, tự mình phải nội trong mấy ngày thiết lập phòng ngự trận, thời gian trở nên phi thường khẩn bách.Sau khi Dữu Trạch nhìn thấy Tần Tiểu Thiên, hưng phấn nói: " Tiểu Thiên, ngươi đã về rồi."Mọi người rối rít vây lên, một đám người trên mặt lộ vẻ tươi cười, Nha Trác và Dương Khả cũng dựa theo quy củ lúc trước, một trái một phải, theo sát phía sau hắn.Tần Tiểu Thiên nói: " Dữu Trạch, ngươi mang theo mấy hảo thủ, theo ta đi Trạch Mạn sơn, Nha Trác, Dương Khả, hai ngươi lưu lại đi." Thực lực hai người họ tương đối yếu kém, Tần Tiểu Thiên không muốn để cho bọn họ đi đối mặt tiên kiếp.Dữu Trạch quay đầu lại chỉ bốn người, đều là hảo thủ lợi hại nhất của Thực Luyện bộ lạc, từng được Tần Tiểu Thiên chỉ điểm, tu vi cũng không tệ, hắn hỏi: " Đến nơi nào của Trạch Mạn sơn?"Trạch Mạn sơn rất lớn, Tần Tiểu Thiên ở chỗ này mười năm, hiểu rõ địa thế Trạch Mạn sơn. Trạch Mạn sơn có một linh mạch thật lớn, hắn tính toán định đi Tây Cát Cốc nơi có linh lực tốt nhất của Trạch Mạn sơn, linh lực nơi đó có thể so sánh với Thanh Mộc Lâm nơi tiên giới." Tây Cát Cốc."Dữu Trạch cũng không nhiều lời, đi theo Tần Tiểu Thiên bay về phía Tây Các Cốc, nằm giữa Trạch Man sơn, chiếm địa thế ước chừng hơn mười mẫu, đáy cốc có hai đầm nước không lớn, hơn mười cây cổ thụ che trời sinh trưởng quanh đầm, lớp vỏ cây màu đen, lớn cỡ vòng tay ôm, thẳng tắp như cây thương, không có cành lá, chỉ có ở ngọn cây có một vòng lá cây dày đặc.Tần Tiểu Thiên cực kỳ mừng rỡ, hắn chưa có tới qua Tây Cát Cốc, chẳng qua chỉ dùng thần thức nhìn qua nơi đây, không nghĩ tới lại có Tử Mộc Thụ hiếm thấy, cũng chính là hình thái thực vật Tử Lôi Mộc tại phụ cận Ương Táng Hạp, cổ thụ như thế đã sớm diệt tuyệt.Từng lũ lũ linh khí từ đáy cốc thăng đằng dựng lên, bị hấp vào phụ cận Tử Mộc, một con rắn toàn thân như ngọn lửa từ trên ngọn cây trườn xuống phía dưới, hướng về phía Tần Tiểu Thiên phát ra thanh âm tê tê uy hiếp.Thần thức Tần Tiểu Thiên rất nhanh đảo qua sơn cốc, hắn phát hiện ngoại trừ con rắn màu đỏ này, trong sơn cốc không có bất cứ đại hình sinh vật nào, nhìn xem con rắn màu đỏ này chính là chủ nhân của nơi này.Ngẩng đầu nhìn lại, con rắn này phi thường xinh đẹp, lớp vảy dày đặc màu đỏ có ban ban điểm một chút màu lam, chỉ cỡ cánh tay, thân thể dài chừng bảy, tám thước, đang quấn quanh thân Tử Mộc một vòng, phía phần đầu sinh trưởng một đôi móng vuốt màu bạc, khẩn bám ngay ngực, lộ ra bộ dáng thật quỷ dị, nó tựa hồ rất căm tức, chậm rãi trườn về phía Tần Tiểu Thiên.Dữu Trạch sắc mặt đột biến, quát: " Cẩn thận! Đó là Lôi Tiêu, có kịch độc."Tần Tiểu Thiên không cho là đúng, nói: " Dù là linh thú cũng chưa tới, không cần lo lắng." Một thủ ấn cấm chế đánh ra, đã đem con rắn màu đỏ giam cầm lại trên Tử Mộc. Trừ phi gặp phải đại hình linh thú, còn dã thú động vật đối với Tần Tiểu Thiên không tạo thành nguy hiểm gì, dùng cấm chế bình thường là có thể làm cho bọn chúng không thể động đậy." Lập tức xem xét sơn cốc, tìm thử xem có đồ vật gì nguy hiểm hay không."Đây là nơi Tần Tiểu Thiên độ kiếp, hắn phải làm cho rõ có thứ gì uy hiếp tới mình hay không. Thời gian khẩn bách, cho nên để cho mọi người cùng nhau đi kiểm tra sơn cốc.Dữu Trạch lớn tiếng đáp ứng, năm người tản ra, chia nhau lục soát.Tần Tiểu Thiên nhìn thoáng qua con rắn đỏ trên thân cây Tử Mộc, chậm rãi ngồi xuống, thần thức khuếch tán ra, hắn phải cẩn thận lục soát hết thảy trong sơn cốc, không thể lưu lại bất cứ ẩn hoạn gì, không có thân thể dự bị, khiến cho hắn không thể không toàn lực ứng phó việc độ kiếp. Trong lòng hắn hiểu rõ ràng, lần này không có may mắn, chỉ có thể cạn kiệt đem hết toàn lực may ra có thể chạy ra kiếp nạn. Hắn ngầm thề, sau này bất luận làm gì, nhất định phải chuẩn bị cho tốt, tuyệt không xúc động làm việc.Không lâu, đám người Dữu Trạch quay lại báo cáo, nơi đây rất an toàn.Tần Tiểu Thiên cũng có kết luận như vậy, thần thức của hắn thậm chí xuống đất, không có phát hiện chuyện gì không ổn.Thời gian có hạn, Tần Tiểu Thiên lấy ra phần lớn linh ngọc, bắt đầu bày trận. Có đám người Dữu Trạch trợ giúp, một tòa phòng ngự tiên trận nhanh chóng thành hình, trong lòng Tần Tiểu Thiên rõ ràng, bây giờ không phải lúc cần điêu khắc tinh tế, cho nên hắn dùng phương pháp đơn giản nhất bày trận, sử dụng phần lớn linh ngọc và thượng phẩm tiên thạch, thành lập một tòa phòng ngự tiên trận có uy lực thật lớn, hoàn toàn dựa vào cực phẩm tài liệu chống đỡ.Tử Mộc cũng nhét vào trong phòng ngự trận, trở thành một phần phòng ngự độ kiếp, chuyên môn dùng chống đỡ kiếp lôi.Tổng cộng bố trí hai tòa phòng ngự tiên trận, một lớn một nhỏ, trong ngoài kết hợp.Bốn ngày thời gian trôi qua, Tần Tiểu Thiên đã cảm giác được tiên kiếp tới gần.Phòng ngự tiên trận rốt cuộc cũng thành công trước khi tiên kiếp tới, Tần Tiểu Thiên hơi thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn hạ lệnh cho đám người Dữu Trạch rời đi sơn cốc, đi xa thủ hộ, để ngừa hữu tâm nhân thừa dịp đánh cướp.Dữu Trạch đám người vừa mới rời đi, sắc trời đột nhiên âm trầm xuống tới, trong lòng Tần Tiểu Thiên chợt có một tia hiểu ra, tiên kiếp đã tới.