-Nắm chắc mấy cái gai trên sống lưng Firedrake và dùng đai buộc chặt cậu vào với cậu ấy. Nếu không chỉ một cơn gió mạnh là cậu bị thổi bay như nắm giẻ.
Ben gật. Firedrake ngoái lại hỏi:
-Sẵn sàng chưa?
Sorrel hí hởn:
-Sẵn sàng! Nàooo, phương nam thẳng tiến!
Firedrake hỏi lại:
-Nam?
-Ừ, nam trước, chừng nào tôi bảo, cậu mới chuyển sang đông.
Con rồng xòe rộng hai cánh sáng ngời, cất mình bay bổng lên. Chúng bỏ lại phía sau thành phố ồn ào, náo nhiệt. Bóng tối và sự tĩnh lặng bao phủ chúng và chỉ một thoáng sau, thế giới loài người chẳng còn gì, ngoài những ánh đèn nhấp nhánh tuốt dưới kia.
Sorrel hỏi lớn:
-Ben, cậu thích không? Có bị chóng mặt không hả?
Ben nhìn xuống những con đường với những ánh đèn lúc tỏ, lúc mờ trong bóng đem, như vết bò của một con sên phát sáng:
-Không, chỉ thấy tuyệt vời quá! Wow! Tớ… tớ không thể nào tả được!
-Mình bắt đầu chóng mặt rồi. Chỉ ăn chút gì mới đỡ được. Làm ơn lấy trong ba lô mình một cái nấm đi. Cái nấm đen ấy.
Ben lấy nấm cho Sorrel, rồi lại ngắm nhìn khung cảnh phía dưới. Gió rào rào hai bên tia nó.
Sorrel ăn xong liếm môi nói:
-Đã quá! Gió thuận chiều. Kiểu này mình tới núi trước khi trời sáng. Này, Firedrake. Rẽ qua hướng đông đi. Wow! Hướng đông thẳng tiến!
-Sao, tới lúc đổi hướng rồi à?
Ben vừa hỏi vừa nhìn qua vai Sorrel. Ả đang dò vạch màu hoàng kim trên bản đồ để trên đùi. Ben kêu lên:
-Chưa tới điểm chuyển hướng bay mà.
Lấy trong túi ra cây com-pa nhỏ. Đèn pin, com-pa và con dao bấm là tất cả tài sản của nó. Nó bảo Sorrel:
-Phải bay xa nữa về nam, mới chuyển hướng được.
Cô lâm thần vỗ bụng hí hởn bảo:
-Cậu lầm rồi. Đây, tự nhìn đi, óc nấm ung.
Nó đưa bản đồ co Ben. Gió thổi phần phật, Ben cố giữ và tìm những vạch lão chuột trắng đã vẽ, rồi kêu lớn:
-Đúng là chúng ta phải bay thêm về nam. Rẽ trái bây giờ chúng ta sẽ đụng con đường màu vàng mất.
Sorrel chán nản nhắm mắt:
-Thật vật sao? Thế thì quá tốt rồi. Đó chính là nơi Đuôi Xám bảo chúng ta có thể an toàn nghỉ ngơi.
-Không, ông ấy không bảo thế. Vùng màu xám mới là nơi an toàn. Đuôi Xám cảnh giác chúng ta phải tránh điểm màu vàng. Nhìn này.
Ben rọi đèn pin vào cuối tấm bản đồ: những hàng chữ của lão chuột trắng rành rành “Vàng = nguy hiểm, bất hạnh”.
Sorrel vùng quay lại:
-Tôi biết ngay từ đầu mà. Loài người các cậu bao giờ cùng tưởng mình nhất, cái gì cũng biết. Nói thật nhé, cậu là con người cuối cùng tôi gặp đấy. Từ nay, không bao giờ tôi thèm giao thiệp với loài người nữa. Rách việc lắm. Hừ, chúng ta đang bay đúng hướng một cách tuyệt đối chính xác. Rõ? Cái mũi của tôi không bao giờ bị sai lấm. Hiểu?
Firedrake giảm tốc độ, quay lại hỏi:
-Các cậu cãi nhau gì vậy?
-Ồ, không có chi.
Ben làu bàu trả lời, cuốn bản đồ, bỏ lại vào ba lô của Sorrel. Nó nhìn bầu trời đêm, đầy lo lắng.
Trời tang tảng sáng. Và trong cái ánh sáng chạng vạng đó, lần đầu tiên trong đời, Ben nhìn thấy núi. Những bóng núi đen sừng sững nhô lên từ sương sớm. Những đỉnh núi vòi vọi như đụng tới bầu trời. Vầng dương hiện ra giữa hai chóp núi, nhuộm muôn vàn màu sắc rực rỡ lên nền đá xám. Firedrake xuống thấp dần, bay vòng vòng quanh những dốc sâu, tìm nơi hạ cánh, rồi nó tiến tới một mảng xanh, chung quanh có những cây linh sam còi cọc. Con rồng lượn tới đó như một con chim khổng lồ, vỗ mạnh đôi cánh đầy sức lực hai ba lần, cho đến khi gần như trụ lại trong không gian, rồi nhẹ nhàng đáp xuống bên hàng cây.
Ben và Sorrel xuống khỏi lưng rồng, đứng nhìn quanh. Phía trên chúng là một ngọn núi vươn tới trời. Firedrake ngáp dài, ngó quanh quất, tìm một chỗ ngủ. Trong khi đó, Ben và Sorrel thận trọng từng bước ra gần bờ đai của cao nguyên.
Hình dáng những con bò trên đồng cỏ phía dưới, trông nhỏ xíu như những con bọ hung, làm Ben chóng mặt. Nó vội lui lại mấy bước.
Sorrel tiến sát bờ vực, gió lồng lộng thốc lên, hất ngược chùm lông phủ hai chân nó. Nó trêu chọc Ben:
-Cậu sao vậy? Không thích cảnh núi à?
-Mình sẽ quen dần, như cậu phải làm quen với chuyện bay trên lưng rồng vậy.
Ben trả lời, rồi quay lại nhìn Firedrake đang ngủ ngon lành bên một hốc đá.
Sorrel thì thầm:
-Bay làm mất sức rồng khủng khiếp lắm. Nếu không được ngủ, rồng sẽ trở nên rầu rĩ. Chúng ủ dột tới nỗi chẳng ai có thể làm gì giúp được. Còn nếu trời mưa thì…
Nó nhìn trời rồi tươi hẳn lên:
-May quá, trời này thì không thể nào mưa được. Sao? Hay cậu cũng không đồng ý? Cậu có muốn lại cãi nhau nữa về vấn đề này không?
Ben lắc đầu, ngơ ngác nhìn quanh. Sorrel lại kiếm chuyện:
-Thấy cái gì cậu cũng há hốc mồm ra thế kia, mình biết là cậu chưa thấy núi bao giờ, đúng không?
-Mới chỉ một lần mình ngồi lên một cái nắp thùng rác, trượt xuống một cái dốc thấp hơn mấy cây kia kìa.
Ngồi xuống cái ba lô ướt sương, nó cảm thấy giữa cảnh núi non hùng vĩ này, nó quả là bé nhỏ - nhỏ tí như một con côn trùng – nhưng đồng thời nó cũng không ngớt ngắm nhìn cho thỏa thê những ngọn núi lồi lõm trải dài tới chân trời.
Trên đỉnh một ngọn núi xa xa, Ben thấy một lâu đài hoang phế. Những ngọn tháp thẫm đen trên nền trời buổi sáng và dù lâu đài, nhìn từ xa, chỉ lớn hơn một bao diêm, vẫn mang một vẻ đầy hăm dọa.
Ben huých nhẹ Sorrel:
-Nhìn kìa. Cậu có thấy lâu đài đằng kia không?
Sorrel ngáp dài hỏi:
-Đâu? Ồ, cái đó hả? Tưởng gì. Trên đường đi, tôi và Firedrake gặp thiếu gì. Chỗ ở ngày xưa của con người đó. Cậu phải biết chứ.
Mở ba lô, nó lấy ra nắm lá đã hái ở chân cầu đưa lên miệng, vừa nhai vừa nói:
-Bây giờ tôi và cậu, đứa ngủ đứa gác. Cầu oẳn tù tì coi đứa nào nghỉ trước không?
-Không sao đâu, cậu nghỉ trước đi. Ngay lúc này tôi cũng chưa ngủ được.
-Tùy cậu. Nhưng đừng giở trò gì, như bỏ trốn chẳng hạn. Rõ?
Vừa nói cô ả vừa ngáp, lại bên con rồng, cuộn mình nằm và chỉ vài giây sau đã ngáy khò khò.
Ben lấy hộp bánh bột và cái muỗng trong ba lô ra. Nó dùng dao bấm mở hộp, rồi ngồi trên cỏ, giữ khoảng cách an toàn với dốc vực sâu thẳm. Vừa ăn, nó vừa trông chừng chung quanh. Liếc lên phía lâu đài xa xa, nó chợt thấy có những chấm đen lượn vòng vòng trên bầu trời phía lâu đài, làm nó liên tưởng đến những con quạ Đuôi Xám đả nhắc tới. Ôi! Quên đi, nó tự nhủ, cứ nghĩ mãi đến những lời của lão chuột trắng đó, không khéo mình thấy cả ma hiện ra bây giờ.
Mặt trời lên cao dần, xua tan sương mù trên thung lũng, Ben lơ mơ buồn ngủ. Nó đứng dậy đi tới đi lui cho tỉnh táo. Nghe tiếng ngày của Sorrel, nó cúi xuống, mở ba lô của cô ta, lấy ra tấm bản đồ.
Rút com-pa từ túi áo ra, Ben kéo sợi ru băng trắng, nhìn kỹ vùng núi chúng vừa đáp xuống. Sau đó nó quan sát những nẻo đường do Đuôi Xám đã vạch ra. Ben lẩm bẩm:
-Chết rồi! Mình nghĩ đúng mà. Đâm đầu ngya vào vùng có vạch vàng. Rắc rối to rồi.
Thình lình sau lưng nó có tiếng sột soạt. Ben ngửng đầu nghe ngóng. Đó, rõ ràng thêm tiếng nữa. Firedrake và Sorrel vẫn ngủ say. Chỉ có cái đuôi rồng hơi ve vảy trong cơn mê. Hay là rắn? Rắn là loài duy nhất làm Ben khiếp hãi. Ồ chắc chỉ là một con thỏ thôi. Nó cuộn bản đồ trả lại vào ba lô của Sorrel, nhưng…
Ben không còn tin vào chính mắt nó nữa.
Một người mập ú, nhỏ bé xuất hiện từ sau tảng đá lớn phủ đầy rêu, đang sợ sệt tiến một bước tới gần nó. Con quỉ mới hiện hình này, lớn không bằng một cong à, đội một cái mũ to đùng, màu xám xịt, giống hệt màu của núi đá chung quanh. Tay gã còn nắm một cây rìu nhỏ.
Con người bé nhỏ nhìn Ben từ đầu đến chân, lẩm bẩm:
-Làm sao đại ca biết được, Thạch Tu?
Tiếng hỏi nhao nhao từ ba gã củng lùn tịt, tròn quay, đang núp sau tảng đá. Chúng trố mắt nhìn Ben như nhìn một con vật lạ lùng rớt từ trên trời xuống vậy.
Gã tên Thạch Tu trả lời:
-Đây là một con người, các huynh để không thấy sao? Một con người còn nhỏ. Nhưng nếu thằng nhóc này không là hắn, sao da đầu chúng ta lại bị rần rần lên như kiến bò thế nhỉ?
Gã lùn đại ca lo ngại nhìn bốn hướng, nhìn cả lên trời. Rồi gã mạnh bạo tiến về phía Ben đang ngơ ngác, rùm người trên mặt đất. Thạch Tu đứng ngay trước mặt Ben, tay nắm chắc cây rìu, như đang sẵn sàng chiến đấu với một người khổng lồ. Ba huynh đệ của gã nín thở nhìn vị đại ca đầy can đảm.
Thạch Tu vỗ vỗ đầu gối Ben, lên tiếng hỏi:
-Này, người. Còn ai ở đây với mi nữa?
Ben lắp bắp:
-Cáiiii… cái… gì?
Gã lùn mập, quay nhìn đám đàn em, vỗ vỗ lên trán, thông báo:
-Trúng mánh rồi. Gặp ngay phải thằng tâm thần. Nhưng ta sẽ có cách.
Quay lại Ben, gã gào lên từng tiếng:
-CÓ – AI - Ở - ĐÂY – CÙNG – MI – KHÔNG?
Vô tình Ben quay nhìn Firedrake và Sorrel đang ngủ.
-Aaaa!
Thạch Tu rú lên, kinh ngạc đến ngộp thở. Mắt gã tròn xoe như sắp lòi tròng. Lột cái mũ khổng lồ ra, gãi đầu lia lịa, rồi lại đội lên. Gã lấy hơi mà gào:
-Các huynh đệ, Hắc-Ám, Hoa-Cương-Diện, Tiểu-Thạch-Tu. Mau lại đây. Không thể nào tin nổi. Một con rồng! Một con rồng bạc hẳn hoi!
Gã nhón gót, từ từ mon men lại gần Firedrake. Lũ đàn em ríu rít chạy lại sau Thạch Tu.
Ben, đã lấy lại bình tĩnh, nhảy tới chặn đám lùn:
-Này, đứng lại!
Bốn anh em chỉ cao bằng bốn chai nước ngọt, nhưng đồng loạt vung búa và rìu lên, trừng trừng nhìn Ben.
Thạch Tu gầm lên:
-Tránh ra, con người! Chúng ta chỉ muốn nhìn con rồng một chút thôi.
Ben ngoái ra sau vai, kêu lớn:
-Sorrel! Sorrel! Dậy mau. Có đám người tí xíu, kỳ cục lắm!
-Hả? Bé tí xíu kỳ cục lắm?
Thạch Tu tiến sát Ben giận dữ:
-Mi dám ám chỉ anh em ta như vậy hả. Các huynh đệ nghe thằng nhóc này gọi chúng ta là gì không?
-Cái gì mà om xòm thế?
Sorrel vừa ngáp vừa bò từ phía sau Firedrake ra hỏi.
Hắc-Ám hốt hoảng:
-Một ả lâm-thần.
Sorrel “à” một tiếng:
-Thì ra đám lùn sơn cước. Ở đâu cũng không được yên với tụi này.
Chỉ một cú nhảy, Sorrel đứng giữa đám người bé nhỏ. Nó nắm cổ áo Hắc-Ám nhấc bổng gã này lên. Gã lùn cuống quít làm rớt cây búa, hai chân đạp lung tung trong không khí. Các bạn hắn lập tức tấn công Sorrel. Không một chút ráng sức, cô ả xòe móng vuốt tịch thu hết búa rìu của chúng:
-Này, ta hỏi thật: các ngươi không biết rằng, đừng bao giờ nên đánh thức một con rồng đang ngủ sao? Không sợ nó sẽ dùng các ngươi làm món điểm tâm à? Trông các ngươi cũng béo tốt, ngon lành lắm đấy.
-Hừ, đúng miệng lưỡi của một tiểu yêu rừng rú!
Vừa lèm bèm, Thạch Tu vừa tránh xa mấy bước cho… chắc ăn.
Anh lùn mập nhất đám núp sau tảng đá, léo nhéo nói ra:
-Rồng không ăn những vật biết thở. Chúng sống nhờ ánh trăng. Tất cả sức lực của chúng đều do trăng mà ra. Thậm chí chúng còn không bay nổi khi trăng lặn.
Sorrel đặt Hắc-Ám đang dãy dụa xuống đất, bảo tất cả:
-Bây giờ cho ta biết, vì sao các ngươi biết chúng ta ở đây?
Bốn gã bối rối nhìn ả lâm thần. Thạch Tu xô anh lùn nhỏ nhất đám, bảo:
-Tới lượt mi nói đó, Hoa-Cương-Diện.
Hoa-Cương-Diện ngập ngừng tiến lên một bước, đối diện hai sinh vật khổng lồ, run run nói:
-Chúng tôi sống tuốt trên đỉnh núi. Nhưng sáng nay đầu cứ rần rần cả lên. Thường thì chúng tôi chỉ bị như thế khi đến gần lâu đài thôi.
Sorrel nhăn mặt hỏi:
-Mi nói lung tung cái gì vậy. Da đầu các người ngứa ngáy thì ăn nhằm gì tới vụ này?
-Mỗi khi da đầu chúng tôi rần rần lên, chứng tỏ có sinh vật lạ lùng xuất hiện rất gần. Loài người và động vật không gây ra hiệu quả này.
Sorrel nghi hoặc nhìn cả bốn gã. Ben quì thấp bằng Hoa-Cương-Diện, hỏi:
-Anh vừa nói đến một lâu đài. Phải cái lâu đài xa xa kia không?
Anh béo ị đằng sau tảng đá lại léo nhéo ra:
-Chúng tôi không biết gì hết là không biết gì hết.
Thạch Tu quát:
-Im đi Tiểu-Thạch-Tu.
Hoa-Cương-Diện run rẩy như một con thỏ khiếp đảm, liếc Ben một cái rồi ù té chạy về đồng bọn. Nhưng Thạch Tu bước lại gần cậu bé:
-Đúng, chính là lâu đài trên đó. Nó làm da đầu chúng tôi rần rần không chịu nổi. Vì vậy mà nhiều năm nay chúng tôi không dám tới gần, mặc dù ngọn núi đó, hơi vàng bốc ra mạnh tới nỗi có thể hất tung cả mũ nón người nào lại gần.
Ben và Sorrel cùng ngước nhìn tòa lâu đài trên đỉnh núi. Ben hỏi:
-Ai ở trên đó?
Hoa-Cương-Diện lí nhí:
-Chúng tôi không biết.
Tiểu-Thạch-Tu nhìn Ben và Sorrel đầy vẻ khó chịu:
-Đã bảo không biết gì hết là không biết gì hết rồi mà.
Thạch Tu làu bàu:
-Không biết và không muốn biết. Anh em tụi này không muốn dính dáng đến những chuyện quỉ ma trên đó, đúng không các huynh đệ?
Cả bốn gã lại đứng dính chùm vào nhau, đồng thanh:
-Đúng đúng đúng là đúng đúng đúng.
Sorrel bảo Ben:
-Không hỏi gì thêm được với đám dở hơi này nữa đâu. Có lẽ muốn biết sự thật, chúng ta phải bay lên đó.
Ben áy náy nhìn Firedrake đang ngủ, nói:
-Tớ đã bảo cậu phải tránh xa vùng màu vàng ra. Chưa bay xa về phương nam, cậu đã bảo Firedrake rẽ trái rồi. Cậu có tin tớ đâu.
-Thôi, đủ rồi, đủ rồi. Bây giờ còn làm sao được nữa mà cậu cứ lải nhải mãi thế? Dù sao cũng phải đợi mặt trời lặn mới đi tiếp được chứ. Firedrake cần phải ngủ cả ngày, nếu không làm sao cậu ấy đủ sức bay đêm nay. Cũng là dịp may để tìm thêm ít lương thực. Này, mấy chú lùn sơn cước, biết chỗ nào có rễ non hay dâu rừng không?
Bốn gã thì thầm bàn tán. Một lúc lâu sau, Thạch Tu trịnh trọng lại gần, tằng hắng nói:
-Chúng tôi sẽ chỉ chỗ hái dâu rừng, nhưng với điều kiện đổi lại: rồng phải đánh hơi núi đá cho chúng tôi?
Sorrel ngạc nhiên hỏi lại:
-Đánh hơi núi đá là cái khỉ gì?
Tiểu-Thạch-Tu béo ị cũng hăng hái tiến lên, thì thầm đầy vẻ bí mật:
-Rồng có thể đánh hơi, phát hiện kho tàng. Ai chẳng biết chuyện đó.
-Thật sao? Ai cho các ngươi biết như thế?
-Đầy trong chuyện cổ tích. Những chuyện kể lại thời loài rồng còn sống ở nơi này.
Hoa-Cương-Diện buồn rầu nói thêm:
-Trước kia, nơi đây đầy rồng. Giờ thì chúng đã bỏ đi hết rồi.
Hắc-Ám say mê nói:
-Ông nội tôi đã từng cưỡi một con rồng. Con rồng đó đã kiếm cho ông rất nhiều vàng bạc, châu báu.
Sorrel nhún vai:
-Được. Ta sẽ nói với cậu rồng giúp các ngươi, khi cậu ấy ngủ dậy. Nhưng mi phải chỉ cho ta nơi nào kiếm được món ăn nào thật ngon. Đồng ý?
-Theo chúng tôi.
Bốn anh lùn sơn cước đưa Sorrel đến bên một vách núi dựng đứng dẫn xuống thung lũng phía dưới, rồi chúng bắt đầu nhau nhẹn bò xuống rất tài tình.
Sorrel giật mình lùi lại, hỏi:
-Các ngươi bắt ta phải xuống tận dưới đó sao? Không, không thể được. Ta không thể bò xuống cái vách núi thăm thẳm, lồi lõm toàn đá nhọn như tai mèo kia được. Thế này nhé, các ngươi tự xuống và lấy cho ta ít đồ ăn. Ta đợi tại đây, khi nào cậu rồng thức dậy, ta sẽ gọi các ngươi, được không?
-Tùy cô, nhưng nhớ gọi chúng tôi đấy nhé.
-Lời hứa danh dự của một lâm-thần mà. Yên chí đi.
Nhìn bốn anh lùn thoăn thoắt nhảy từ chỏm đá này qua chỏm đá kia, Sorrel phát chóng mặt. Nó lẩm bẩm:
-Hy vọng chúng biết khẩu vị của lâm-thần.
Rồi nó quay vào thay ca gác cho Ben. Vì vậy Sorrel đã không phát hiện được Tiểu-Thạch-Tu, gã lùn mập ú, tách khỏi nhóm, mất hút dưới những rặng cây linh sam.