Tiểu-Thạch-Tu đã mở một kẽ dài, mảnh như sợi chỉ, trên lớp vỏ đá. Hắn vừa đưa búa lên, định mở rộng vết nứt thêm một chút, khối đá dưới chân hắn bỗng lay động rất nhẹ. Hắn ghé tai sát đường nứt, lắng nghe. Tiếng sột soạt như những cái vảy cọ vào đá. Thêm nhiều đường răng rắc, rạn ra dưới chân hắn. Tiểu-Thạch-Tu nhảy vội xuống, trúng ngay bụng cậu bé. Ben choàng ngồi dậy:
-Ui cha! Chuyện gì thế?
Tiểu-Thạch-Tu nhảy cỡn trên bụng Ben, kêu rầm lên:
-Thành công rồi!
Chân-sậy dụi mắt quay nhìn những con rồng đá, bảo Ben:
-Tiểu chủ, nghe kìa.
Nhưng Ben đã nghe thấy rồi. Những tiếng khụt khịt, rên nho nhỏ vọng ra từ khối đá. Ben xách cả Chân-sậy và Tiểu-Thạch-Tu chạy lại Firedrake:
-Dậy đi, Firedrake.
Nó kêu lớn tới nỗi làm tất cả đều thức dậy. Lola nhảy khỏi máy bay, hốt hoảng:
-Cái gì thế? Lại chuyện gì nữa thế?
-Tảng đá… tảng đá nở ra con rồng.
Chỉ hai cú nhảy, cô chuột béo ị đã thót lên vai cậu bé. Khối đá Tiểu-Thạch-Tu đã tách một đường bỗng rạn nứt, vỡ tung ra từng mảnh.
Tất cả giật mình lùi lại.
Bụi bám đầy mình, ho sù sụ, bốn chân lóng ngóng, một con rồng bò trên đống đá vụn. Nó cố vùng vẫy rũ mấy mảnh đá trên vảy, lết đi vài bước, rồi mở mắt. Con rồng thẫn thờ nhìn quanh, như ai đó vừa kéo nó ra khỏi một giấc mộng dài.
Mai-A tiến lên một bước hỏi:
-Đuôi Sáng(°), anh nhận ra tôi không?
Con rồng cứ ngẩn ra nhìn, một lúc sau mới vươn cổ ra đánh hơi Mai-A. Nó thều thào:
-Mai-A, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nó nhìn tất cả hỏi:
-Ai thế này, Mai-A?
Bưa Bưa Chan khoanh bốn tay trước ngực trả lời:
-Một trong số này là phúc thần bốn tay, còn nhớ không, Đuôi Sáng?
Đuôi Sáng gật đầu, chưa hết bàng hoàng. Rồi nó bắt gặp những gì còn lại của Nettlebrand, giật lùi thảng thốt:
-Kẻ-Bằng-Vàng cũng ở đây sao?
Sorrel trả lời:
-Nó ĐÃ đến đây. Nhưng chúng tôi đã làm nó tan chảy ra rồi.
Bưa Bưa Chan nói thêm:
-Chính xác là Firedrake và Mai-A đã phun lửa rồng hạ nó.
Đuôi Sáng rụt rè tiến gần Mai-A:
-Chỉ có hai con rồng mà hạ được Kẻ-Bằng-Vàng?
Nó lắc đầu nhắm mắt như không thể nào tin nổi:
-Không phải vậy. Đây chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ quá tuyệt vời.
Mai-A lắc Đuôi Sáng cho đến khi nó phải mở mắt:
-Đây là sự thật, không phải mơ. Con rồng vàng thực sự chết rồi.
Ben bảo:
-Hoặc là coi như đã chết.
Đuôi Sáng quay nhìn cậu bé, kinh ngạc:
-Kỵ sĩ rồng!
Mai-A gật đầu, thổi bụi trên trán Đuôi Sáng:
-Kỵ sĩ rồng trở lại và con rồng vàng đã bị tiêu diệt.
-Giống như chuyện xưa đã kể, phải không Mai-A?
Đuôi Sáng nói và nhìn bộ giáp chảy thành vàng của Nettlebrand.
Ben đặt Lola và Chân-sậy xuống nền hang, nói:
-Nhưng không phải chuyện kể đã tiêu diệt được nó.
Sorrel giang rộng hai tay nói:
-Đúng vậy. Đó là do chính chúng ta. Tất cả chúng ta: phúc thần, rồng, con người, chàng nhân tạo tí hon, chị chuột, người lùn sơn cước. Một câu chuyện mới có thể làm mủi lòng mọi con tim. Chỉ một điều đáng buồn là anh, Đuôi Sáng, và tất cả bọn họ đã ngủ suốt trong khi những chuyện này xảy ra.
Nó chỉ tay về phía những con rồng hóa đá. Đuôi Sáng trở lại đứng giữa đống đá vụn từng bao phủ nó, hỏi Mai-A:
-Chuyện gì đã xảy ra? Cho mình biết đi, Mai-A. Nếu không là mơ, thì tất cả những chuyện này là gì?
-Anh vẫn tưởng là mơ sao? Không đâu, anh đang tỉnh đó. Chính người lùn sơn cước kia đã đánh thức anh.
Tiểu-Thạch-Tu ưỡn ngực hãnh diện. Đuôi Sáng hỏi:
-Hắn sẽ đánh thức tất cả dậy chứ?
Gã lùn khoanh tay cười:
-Tất nhiên. Nếu chúng ta tiến đến một thỏa thuận.
Từ trên vai Ben, Chân-sậy lên tiếng:
-Đùng như ta nghĩ, mi không bỏ được tật đó. Chưa hề cho không ai một thứ gì. Nào, mi đòi hỏi gì? Vàng? Đá quí?
-Không là không, khổ quá nói mãi. Ta đã bảo rồi; Ta chỉ mong được sống trong hang động này. Chỉnh trang lại cho đẹp thêm. Có thể thỉnh thoảng lấy vài viên đá nhỏ, thế thôi.
Mai-A nhìn hắn, cười nói:
-Mi sẽ lấy nhiều hơn vài viên đấy, ta biết. Vì mi tham lam lắm. Tuy nhiên chúng ta sẽ cho mi ở lại đây, nếu mi đánh thức tất cả những rồng hóa đá kia.
Tiểu-Thạch-Tu giữ chặt mũ, để có thể cúi rạp đầu:
-Công nương bạc yên tâm, tôi xin hứa sẽ đánh thức tất cả bọn họ. Tôi bắt tay vào việc ngay đây.
Hắn cầm búa, tiến lại một đuôi rồng đá gần nhất, bắt đầu đẽo đục.
Firedrake và Mai-A cùng đưa Đuôi Sáng xuống đường hầm dài thăm thẳm, dẫn ra thế giới bên ngoài, cái thế giới mà hơn một ngàn đêm rồi, Đuôi Sáng không dám đặt chân tới.
Lũ quạ đã biến hết. Dưới ánh trăng mờ nhạt, ba con rồng bay qua thung lũng, xuống Nguyệt Nhãn Hồ, để Đuôi Sáng tắm rửa hết lớp bụi đá trên mình.
Con ếch, đã cho Nettlebrand mượn sự sống, ngồi chòm chõm trên bờ và khi ánh trăng tỏa sáng trên từng cái vảy bạc của Đuôi Sáng, ánh trăng cũng tẩy xóa những kỷ niệm đầy u ám trong nó.