Bưa Bưa Chan thúc giục:
-Đi thôi, có tín hiệu của Lola rồi. Cô ta đang làm nó chú ý. Bay gấp, trước khi con rồng vàng lại nhìn về hướng chúng ta.
Nói xong, gã bốn tay bước vội qua cánh đồng tuyết. Ben và Sorrel theo hắn tới trước một vách đá cũng phủ tuyết trắng xóa. Bưa Bưa Chan ngừng trước vách đá đó. Firedrake đứng bên, đưa mắt nhìn hắn dò hỏi. Bưa Bưa Chan nói:
-Như tôi đã nói, dù các bạn đứng ngay đây, cũng không thể nào tìm được cửa vào.
Hắn ấn một ngón tay lông lá lên một điểm trên mặt đá phẳng lì, rồi bảo:
-Bây giờ nhìn thấy một khía nứt chưa? Kề vai vào đẩy nhẹ lên đá đi.
Firedrake làm theo. Ngay lập tức tảng băng lạnh ngắt xoay chuyển, để lộ ra một đường hầm tối thui. Con rồng thận trọng nghiêng đầu, nhìn vào trong.
Bưa Bưa Chan đẩy Ben và Sorrel tiến vào bóng tối. Firedrake nhìn xuống mặt hồ, nơi Lola vẫn đang giở đủ trò chọc tức Nettlebrand, rồi nó mới biến xuống địa đạo.
Con rồng bắt gặp một thứ mùi quen thuộc. Chỉ thoang thoảng trong hơi lạnh, nhưng mỗi bước tiến sâu vào lòng núi, không khí lại ấm áp hơn và mùi quen thuộc đó cũng rõ rệt hơn. Đó là mùi của chính Firedrake – tươi mát, khoáng hoạt như không khí trên những tầng mây – đó là mùi hương của những con rồng. Thình lình, nó cảm thấy như vừa mới trở lại nhà.
Đường hầm đi xuống mãi. Rẽ trái, quẹo phải. Nhiều đoạn nhỏ hẹp, gấp khúc. Trên đường đi, thỉnh thoảng mùi nấm tỏa ra từ những ngả tắt nhỏ, chỉ vừa đủ cho một phúc thần đi lọt. Nhưng Sorrel đành chỉ hít hà, bấm bụng tiến bước.
Khi vào sâu thêm trong lòng núi, Ben bảo:
-Trong này không bị tối, vì sao vậy?
Bưa Bưa Chan trả lời:
-Đá trăng. Chúng tôi xây tường bằng đá trăng. Chúng hút ánh sáng như bọt biển hút nước vậy. Thỉnh thoảng chỉ phải để ánh trăng lọt vào, hay phun lửa rồng lên đá, chúng sẽ giữ ánh sáng được nhiều năm. Tuy vậy, so với hồi chúng tôi chưa đi khỏi đây, nơi này tăm tối hơn nhiều. Chắc chắn họ đã không để cho ánh trăng lọt vào, vì sợ con rồng vàng. Tôi đang nóng lòng muốn biết họ sẽ nói gì, khi biết con quái vật đang trầm mình trong cái hồ dưới kia.
Sorrel ngoáy tít hai tai, nóng nảy nói:
-Đơn giản thôi. Họ sẽ nổi giận và đổ tại chúng ta.
Firedrake trầm ngâm:
-Chống nhau với loài người rất khó. Đuổi được một trăm người đi, một ngàn người khác kéo tới. Nhưng chúng ta có thể đối đầu được với con quái vật này.
Soe đứng chặn ngay trước Firedrake:
-Sao? Cậu lại giở chuyện đó ra nữa à? Hình như cậu chỉ thích chuyện đánh nhau? Khi ra đi, mục đích chúng ta chỉ là tìm một nơi yên ổn để sống, chứ không phải để đánh nhau.
Bưa Bưa Chan lên tiếng:
-Kẻ-Bằng-Vàng đó nặng nề, vụng về, chậm chạp vì cái vỏ cồng kềnh của nó. Nó cũng không phải là một kẻ đặc biệt khôn ngoan. Cứ nhìn chị chuột giỡn mặt nó thì biết.
Sorrel giận dữ quát lại:
-Quên đi! Nó lớn hơn Firedrake gấp hai mươi lần.
Bưa Bưa Chan nhún vai:
-Đúng, lớn hơn. Thì có sao đâu?
Firedrake nhẹ nhàng đẩy Sorrel sang một bên:
-Đừng nổi nóng thế, Sorrel. Tiếp tục đi thôi.
-Tôi không nổi nóng, nếu cậu không nói gì đến chuyện choảng nhau với con quái đó nữa. Rõ?
Chẳng bao lâu, tất cả qua một khúc rẽ, rồi thình lình một hang động khổng lồ hiện ra trước mắt. Thạch nhũ từ trên trần rũ xuống, từ dưới nền vươn cao đụng trần.
Ben bàng hoàng tiến thêm mấy bước. Chưa boa giờ nó tưởng tưỡng nổi một nơi như thế này. Sâu thẳm trong lòng núi, những tảng đá như sống động. Ben tưởng như đang đứng giữa một rừng cây, những ngọn đồi toàn bằng một loài đá sáng long lanh như bạc.
Sorrel thì thầm sau lưng cậu bé:
-Này, có thấy con rồng nào đâu?
Bưa Bưa Chan trả lời:
-Tôi cá là họ bò vào hang hốc trốn rồi.
Firedrake và các bạn tiến vào giữa hang, giữa những đá hình dáng như những cái gai trên lưng rồng.
Firedrake gọi lớn:
-Tất cả đâu rồi?
Chỉ có tiếng vọng của chính nó. Sorrel kêu lên:
-Chào! Có ai không? Chúng tôi từ nửa vòng thế giới tới đây, ít nhất các bạn cũng phải ló mặt ra, chào một tiếng chứ.
Vẫn không có tiếng trả lời. Nhưng tận cuối hang, sau những khối thạch nhũ dày, có tiếng sột soạt nho nhỏ.
Sorrel giỏng tai nghe ngóng, thì thầm với Firedrake:
-Nghe gì không?
Firedrake gật đầu. Nó vươn cổ, nói:
-Trong này tối quá. Để mình phun tí lửa.
Ngọn lửa phủ trên mặt đá, xua tan bóng tối trên vách hang, rực sáng tới trần động. Chỉ một thoáng toàn thể hang rồng rực rỡ long lanh. Đá trăng rọi sáng từ trên xuống, từ vách ra, từ chóp của những khối thạch nhũ. Ben nhắm mắt lại vì chói.
Bưa Bưa Chan đưa cả bốn tay lên reo:
-Thế chứ! Phải như thế này mới giống ngày xưa!
Ben thì thầm, bào Firedrake:
-Cậu nhìn cuối hang kìa! Có hai con mắt…
-Mình biết rồi. Nhưng chờ xem sao đã.
Tất cả yên lặng. Lửa rồng vẫn lách tách reo trên những tảng đá. Rồi, thình lình, từ sau những khối thạch nhũ, một con rồng xuất hiện. Nó nhỏ hơn và mảnh khảnh hơn Firedrake, nhưng vảy của nó cũng ánh lên màu bạc.
Sorrel nói như hụt hơi:
-Một rồng cái! Sừng nó thẳng, chứ không cong như cặp sừng của Firedrake.
Con rồng cái vừa đánh hơi vừa rụt rè tiến gần Firedrake. Hai đứa lẳng lặng đứng nhìn nhau. Một lúc sau con rồng cái cất giọng khàn khàn nói:
-Anh không bằng vàng?
-Không. Tôi giống như bạn.
-Tôi cũng không biết sao. Vì tôi chưa từng gặp Kẻ-Bằng-Vàng bao giờ. Nhưng tôi được nghe quá nhiều chuyện kinh khủng về nó. Rất thâm độc và luôn có một sinh vật nhỏ xíu theo hầu.
Rồng cái tò mò nhìn Sorrel và Bưa Bưa Chan. Firedrake nói:
-Đây là hai phúc thần, chắc bạn có từng nghe về họ?
Rồng cái nhíu mày:
-Có. Tôi nghe nói, họ đã bỏ rơi chúng tôi, giữa lúc chúng tôi cần họ giúp đỡ!
Bưa Bưa Chan kêu lên:
-Sao? Chúng tôi không bao giờ…
Firedrake nhìn hắn lắc đầu, nói:
-Đừng nóng. Sau này, chúng ta còn nhiều thời gian để phân trần.
Từ sau Firedrake, Ben tiến lên hỏi:
-Còn những rồng khác đâu cả rồi?
Rồng cái thụt lùi, kinh ngạc:
-Kỵ sĩ rồng! Kỵ sĩ rồng!
Ben ngượng nghịu cúi đầu.
Rồng cái cúi gần sát mặt Ben:
-Họ ở đâu ở? Họ ở ngay đây. Kỵ sĩ cứ nhìn quanh đi.
-Đâu?
-Đó.
Rồng cái trả lời Ben, quay đầu nhìn quanh. Sorrel bảo:
-Bạn ấy nói đúng. Chính họ đó.
Nó leo lên một khối đá giống như lưng rồng, vỗ vỗ lên những cái vảy đá. Tất cả nhìn nó đầy khó hiểu.
Ben tiến lại, vuốt ve những cái đuôi bằng đá xám và những cái cổ sóng soài trên mặt hang. Rồng cái đền sau lưng nó, nói:
-Hang này có hai mươi ba con rồng, chỉ mình tôi còn sống. Tên tôi là Mai-A-Liều-Lĩnh. Họ thường gọi tôi là Mai-A Mặt Trăng…
Nó buồn bã lắc đầu. Firedrake quay lại:
-Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?
-Họ đã ở lì tronghang, không hề ló mặt ra ngoài. Bỏ hẳn những lần bay dưới trăng. Thế rồi…dần dần họ… biến dạng! Tôi đã cảnh giác họ: lìa bỏ mặt trăng là mối nguy hiểm còn khủng khiếp hơn cả con rồng vàng. Nhưng họ không chịu nghe. Họ trở thành những con rồng mệt mỏi, chậm chạp, cáu kỉnh. Họ cười nhạo tôi, mỗi khi tôi ra ngoài, bay lượn trên hồ những đêm trăng sáng. Họ chỉ luôn lải nhải ôn lại chuyện xưa về con rồng vàng. Họ run rẩy nhắc lại, nếu không thoát kịp, tất cả đều đã chết dưới móng vuốt quái vật đó rồi. Mỗi khi tôi muốn ra ngoài, họ hăm he: “Đừng! Nó đang rình rập ngoài đó!” Nhưng tôi có thấy gì đâu. Tôi nhắc họ: “Hãy nhớ lại một chuyện khác. Chuyện tiên tri ngày trở về của kỵ sĩ rồng, để tiêu diệt Kẻ-Bằng-Vàng”. Nhưng họ chỉ lắc đầu. Cho rằng kỵ sĩ rồng chết là hết, không bao giờ trở lại.
Nó nhìn Ben, tiếp:
-Nhưng tôi đã đúng. Kỵ sĩ rồng đã trở lại rồi.
Firedrake nhìn những con rồng hóa đá, nói:
-Có thể là như thế. Nhưng có kẻ khác cũng đã trở lại. Nettlebrand, con rồng vàng, cũng đang có mặt tại đây.
Sorrel nói nhỏ:
-Nó theo dõi chúng tôi. Hiện nó đang ở trong hồ.
Mai-A thất kinh, bật hỏi:
-Con rồng vàng? Như vậy là nó có thật?
Bưa Bưa Chan nói:
-Nó vẫn thường đến đây, nhưng không biết lối vào hang này. Ngay cả lúc này nó cũng vẫn chưa phát hiện ra được.
Firedrake cúi đầu nói:
-Dù sao tôi cũng phải xin lỗi, chính vì chúng tôi mà lần này nó đã đến đây. Quá nôn nóng tìm ra nơi này, đã vô tình dẫn đường cho Nettlebrand tới cửa hang của bạn. Nhưng tôi sẽ không trốn tránh, tôi sẽ…
Mai-A rùng mình, hỏi:
-Bạn sẽ làm gì?
-Tôi sẽ chiến đấu cùng nó, đuổi nó ra khỏi nơi này. Sẽ truy lùng và tiêu diệt nó, vì tôi không còn có thể chịu đựng mãi cảnh chui lủi trốn tránh nữa.
Mai-A nhìn Firedrake:
-Đánh lại nó? Đó là điều tôi ấp ủ bấy lâu nay. Mỗi khi nghe nhắc lại những vụ nó đã tàn sát loài rồng một cách dã man, tôi lại sôi sục căm thù quái vật vảy vàng ăn thịt rồng đó. Thật ra nó có khủng khiếp như lời đồn không?
Sorrel lèm bèm:
-Thật. Không phải chuyện phóng đại đâu.
Firedrake gật đầu:
-Đúng. Nó thật sự khủng khiếp, nhưng tôi sẽ quyết đấu với nó.
Mai-A lặng lẽ nhìn khắp hang sáng rực, bảo Firedrake:
-Tôi sẽ giúp anh một tay. Hợp lực lại, có thể chúng ta làm được điều đó. Tôi vẫn thường nói với họ, đoàn kết lại, chúng ta sẽ mạnh hơn nó. Nhưng họ không dám. Sự sợ hãi đã biến họ thành đá vô tri. Tôi không muốn kết thúc đời mình như thế. Anh hiểu ý tôi chứ?
Nó tiến lại gần Firedrake hơn:
-Tôi thấy việc anh đưa nó về đây là có ý nghĩa. Hai chúng ta sẽ hạ được nó, như chuyện xưa từng kể: Khi kỵ sĩ rồng trở lại, bạc sẽ giá trị hơn vàng.
Sorrel nhăn mũi mỉa mai:
-Hai chúng ta? Hừ, cô không thấy cần thiết nhờ đến những chiến sĩ nhỏ bé này sao?
Ben bảo:
-Họ cũng đâu tính đến tôi.
Firedrake dụi mõm vào bụng Sorrel:
-Đừng dở hơi. Tất cả đều phải tiếp tay.
Sorrel nhảy thót lên đuôi rồng đá:
-Thế có phải dễ nghe không. Vậy là mình gồm năm, à không, bảy chứ. Kể cả Chân-sậy và nàng chuột Lola nữa.
Firedrake chợt kêu lên:
-Lola và Chân-sậy? Họ vẫn còn ở ngoài đó?
Bưa Bưa Chan nhảy dựng lên:
-Ôi, nấm Nhật mát-su-ta-kê ôi! Họ vẫn đang chờ chúng mình. Mau. Có một đường hầm trồng nấm thông ra đó. Sorrel, mình đi tìm họ.
-Khoan, để tôi cởi bỏ bộ quần áo của người đã.
Sorrel hấp tấp lột bộ đồ các nhà sư cho trước chuyến đi, rồi cả hai chạy vội đi.
Mai-A hỏi:
-Một con chuột và một… một Chân-sậy?
Firedrake gật:
-Đúng vậy, cả hai nhỏ hơn cái tai của bạn, nhưng họ can đảm lắm.
Nhìn những con rồng hóa đá, Ben hỏi:
-Họ có sống lại được không?
Mai-A lắc đầu:
-Làm soa đem trăng xuống tận đây?
Ben nhìn Firedrake:
-Sương trăng may ra giúp được?
-Sương trăng?
Firedrake trả lời Mai-A:
-Đúng. Những hạt sương đọng trên cánh hoa nở quanh hồ dưới kia, vào những đêm trăng sáng. Liếm những giọt sương đó, bạn có thể bay thoải mái cả những khi trời tối, không trăng sao. Không biết sao?
Mai-A lắc đầu. Ben bảo:
-Quên chuyện đó đi. Nettlebrand còn lù lù dưới lòng hồ, làm sao xuống lấy sương cho được chứ?
Firedrake bảo:
-Mình con mấy giọt, không thể đủ được. Vả lại còn phòng xa, lỡ chúng mình cần đến.
Ben thất vọng, vỗ nhẹ một con rồng đá, lẩm bẩm:
-Cậu nói phải.