Firedrake cảm thấy mạnh mẽ như ánh trăng đang luân lưu trong mạch máu. Sau cùng, nó đã gần tiến tới cuối cuộc hành trình. Nôn nao mong chóng đến Vành Đai Thiên Đường, nó bay hết tốc lực như chưa từng bay thế bao giờ. Lola Đuôi Xám không thể bắt kịp, vội hạ cánh phi cơ lên đuôi con rồng.
Bưa Bưa Chan luôn miệng hét vang:
-Wow! Đã quá! Bao năm rồi mới được hướng cảm giác này!
Hai tay nắm chặt dây đai, hay tay lấy nấm từ ba lô ra, Bưa Bưa Chan nhóp nhép nhai. Mùi nấm thơm ngon tới nỗi làm Sorrel quên ráo lo lắng những hiểm nguy đang chờ đợi. Cô ả ngó qua vai Bưa Bưa Chan, hít hà:
-Ui cha! Nấm gì mà thơn phưng phức thế nhỉ?
-Nấm si-ta-kê, loại hảo hạng của Nhật đấy. Ăn thử một miếng không?
Hai tay nắm đai, một tay tiếp tục đưa nấm lên mồm, một tay đưa nấm ra sau cho Sorrel, ả vừa cắn một miếng vừa nịnh khéo:
-Có bốn tay… quả là lợi hãi. Bái phục, bái phục!
Nhưng Bưa Bưa Chan đã nhìn thấy Vành Đai Thiên Đường nổi rõ trên nền trời:
-Gần tới rồi. Firedrake bay cừ thật!
-Mấy tuần vừa qua cậu ấy được rèn luyện quá nhiều mà. Này, loại nấm này mọc trên đá, phải không?
-Không, giời ạ!
Bưa Bưa Chan cười sặc sụa làm Firedrake ngạc nhiên, quay lại nhìn. Gã bốn tay cố nín cười, nói:
-Cô bé lâm thần này hài hước thật. Hài hước đến ngớ ngẩn!
Sorrel bộp lại ngay:
-Ngớ ngẩn đủ để cắn đút hai mươi ngón tay của anh đó.
-Không có loại nấm nào mọc trên đá cả, cô em ạ. Giống nấm này mọc trên gỗ. Chúng tôi trồng trong hang. Cô không tự trồng nấm bao giờ à?
-Không thì sao nào?
Firedrake la lên:
-Đừng cãi nhau chuyện tào lao nữa. Để yên cho tôi suy nghĩ.
Sorrel hậm hực vừa nhai nấm vừa lèm bèm:
-Suy với chả nghĩ! Suy nghĩ uýnh nhau với con quái vật kia chắc?
Ben hỏi:
-Cậu nói đánh nhau là sao?
-Ôi, quên đi! Không có gì hết. Sao cậu hay thắc mắc thế nhỉ?
Ben kéo cái mũ bằng ngón găng tay che kín đầu Chân-sậy, cuốn chặt miếng da trừu cho hắn. Firedrake càng lên cao trời càng lạnh. Ben thầm cảm ơn những nhà sư đã cho áo ấm. Nó mừng vì mọi người đã đến cuối cuộc hành trình, nhưng không khỏi lo nghĩ về Nettlebrand.
Thình lình Ben cảm thấy có vật chạm vào vai, vội quay lại, chộp ngay phải cái đuôi dài của nàng chuột mập:
-Này, chị làm gì ở đây vậy, Lola? Máy bay đâu?
Lola trả lời qua hai hàm răng đánh vào nhau lộp cộp:
-Buộc chặt vào đuôi rồng rồi. Firedrake bay kiểu này làm sao tôi theo kịp. Ngồi trong máy bay lạnh thấu xương, lò sưởi chỉ làm việc khi mình bay thôi. Đậu một chỗ là nó tịt ngòi. Trong ba lô của cậu, có chỗ nào cho mình không?
-Có chứ.
Cô ả chui tọt vào ba lô, chỉ ló ra hai tai và cái mũi nhọn hoắt.
Gió càng lúc càng mạnh. Firedrake hỏi Bưa Bưa Chan:
-Tô có phải bay cao hơn nữa không?
-Có. Cao hơn chút nữa, vì không còn đường nào khác nữa đâu.
Khi Firedrake lên cao, hai tai Ben lùng bùng tưởng sắp nổ ra. Sorrel cuộn mình như con mèo. Chỉ Bưa Bưa Chan vẫn ngồi thẳng người, thoải mái. Nó rất quen thuộc với độ cao này, vì sinh ra ngay trên vùng núi được loài người gọi là Mái-nhà-của-thế-giới.
Lúc này những đỉnh núi trắng gần đến nỗi Ben tưởng như đưa tay ra là có thể chạm vào tuyết phủ trên sườn núi.
Firedrake bay giữa khoảng trống hẹp của hai chóp núi nhọn nhất. Đá đen như những mũi dao nhọn hoắt nhô ra trong đêm tối, cản đường bay của con rồng. Khi Firedrake lọt ngay giữa hai chóp núi, gió gầm rú như con sói đói, thốc ào ào dưới cánh và xô nó quay vòng như chiếc lá.
-Coi chừng!
Bưa Bưa Chan kêu lớn! Nhưng Firedrake đã lấy lại bình tĩnh, chống chọi với cơn gió. Tuyết rào rào phủ lên chúng. Bưa Bưa Chan la lên:
-Tới rồi! Đỉnh cao nhất phía trước đó.
Firedrake vượt qua khe núi hẹp, bay thẳng tới thung lũng của những con rồng đang ẩn trốn.
Chính giữa những quả núi là một cái hồ tròn như mặt trăng rằm. Chung quanh bờ, loài hoa xanh dương nhà rồng học Zubeida trồng sau vườn, sáng lung linh trong bóng tối, như những ngôi sao từ trên trời sa xuống thung lũng.
Sorrel thì thầm trong hơi thở:
-Nấm thánh nấm thần ôi!
Khi Firedrake là là tiến tới mặt hồ lóng lánh, Bưa Bưa Chan nói:
-Chúng tôi gọi nơi này là Hồ Nguyệt Nhãn. Mắt của trăng. Bay trên mặt hồ đi. Mau lên…
Nhưng Chân-sậy cản lại:
-Không. Đừng, đừng bay trên mặt nước.
Gã tí hon chui vội ra khỏi tấm da trừu, quát tháo Bưa Bưa Chan ầm ầm:
-Tên lông lá đần độn kia, mi đã không nhắc gì tới cái hồ. Không thở ra một tiếng, đúng không?
-Kẻ nào dám gọi ta bằng những lời lẽ đó?
Nhưng Chân-sậy làm lơ, tiếp tục la lên với con rồng:
-Bay cao lên, cao nữa lên, Firedrake. Cái hồ này chính là lối vào, đây là cửa ngõ, một cửa ngõ bỏ ngỏ.
Firedrake đã hiểu ý Chân-sậy. Khi nói chuyện trong tu viện, Bưa Bưa Chan không nhắc tới hồ này, và tên lùn gián điệp chưa được biết. Nếu Nettlebrand đã có mặt tại đây, chẳng khác nào mở cửa sẵn cho con quái vật đó.
Con rồng vỗ cánh bay cao lên và hướng thẳng sang bờ bên kia. Nó lo ngại nhìn xuống, nhưng không có vật gì di chuyển phía dưới. Chỉ có những cánh hoa tuyết tan trên mặt nước. Nó hạ cánh trên một dốc đá, cách hồ mấy trăm mét.
Sorrel nhìn lom lom vào bóng tối:
-Mình chẳng nhìn thấy gì cả. Gã tí hon làm mình phát điên lên mất. Thử hỏi chủ cũ hắn làm sao có thể đi nhanh hơn chúng ta được chứ?
Ben cọc cằn gắt:
-Để cho anh ta yên. Không thấy anh ta lạnh cóng rồi sao?
Với bàn tay cũng tê dại vì lạnh, Ben lần ba lô lấy ra bình thủy đựng trà bơ, cho Chân-sậy uống. Ben cũng làm một ngụm. Vị trà lẫn bơ như làm bụng Ben sôi lên, nhưng toàn thân nó bỗng ấm áp, sảng khoái hẳn.
Firedrake vẫn không rời mắt khỏi vùng đất phía dưới. Sorrel nói nhỏ:
-Chắc chắn chúng ta đã đón đầu nó, vì nó không bay được.
Chân-sậy nói ngay:
-Chúng ta chỉ có thể đến trước hắn, nếu ở đây không có nước, cô ngốc ạ. Cô cho rằng cái hồ kia không có nước à? Có thể hắn đang nằm dưới đó rình rập chúng ta.
Tất cả đều bàng hoàng im lặng. Một lát sau Bưa Bưa Chan lẩm bẩm:
-nếu thế tôi không nên chỉ lối vào cho các bạn, phải không?
Firedrake lắc đầu:
-Không. Chúng ta đã để cho nó biết quá nhiều rồi. Chỉ khi nào biết chắc nó không ở quanh đây, chúng ta mới tiến vào hang được.
Firedrake thầm hỏi: “Kẻ Bằng Vàng đã có mặt tại đây chứa?”. Ngước nhìn Vành Đai Thiên Đường, rồi lại nhìn xuống biển hoa màu xanh dương đẫm ướt sương trăng, hương thơm ngạt ngào khắp không gian, Firedrake thấy thung lũng diễm lệ hơn tưởng tượng của nó nhiều. Nhắm mắt lại, nó cảm thấy sự hiện diện của những con rồng khác quanh quất đâu đây. Cảm giác đó rất rõ ràng, rõ như hương hoa và không khí lạnh nơi này.
Nó giận dữ mở mắt gầm gừ bảo:
-Tôi sẽ bay xuống một mình. Nếu Nettlebrand có đó, bắt buộc nó phải ló mặt ra.
Sorrel khiếp đảm kêu lên:
-Điên à! Cậu nói gì thế? Giả dụ nó xuất hiện thật, một mình cậu hạ nổi nó không? Cậu chỉ vừa đủ một miếng cho nó nhá thôi. Còn chúng tôi kẹt ở trên này cho tới chết sao? Chúng ta đã bay nửa vòng trái đất để phải chịu cảnh này à? Không! Nếu cần phải xuống thì phải là ai đó không làm cho nó quan tâm.
Ben bảo:
-Cậu ấy nói đúng. Một trong chúng tôi sẽ xuống đó, tìm cách đánh lạc hướng Nettlebrand, nếu thực sự nó đang ở đây. Như vậy cậu và Bưa Bưa Chan mới vào hang mà không bị nhìn thấy.
Lola Đuôi Xám nhảy phóc từ ba lô lên đầu gối Ben, giang rộng hai chân trước ngắn ngủn, nói:
-Cao kiến! Xin bái phục! Tôi tình nguyện! Đây là một công tác lý tưởng! Lấy danh dự chuột, tôi thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Sorrel dí vào ngực Lola:
-Hả? Để rồi lại trở về báo cáo là không có gì hết, như lần trước chứ gì?
Nàng chuột béo gườm gườm ngó Sorrel:
-Vừa phải thôi cô! Ở đời ai chẳng có lúc lầm. Nhưng lần này tôi đưa chàng tí hon cùng đi. Không ai biết rõ mánh khóe của chủ cũ hơn hắn.
Chân-sậy nghẹn giọng, ú ớ:
-Tôi? Tôi ngồi trên cái máy bay đó? Nhưng…
Ben bảo:
-Ý kiến hay đó, Chân-sậy. Cả hai đều nhỏ xíu, chắc chắn nó không để ý đâu.
Chân-sậy rùng mình, run rẩy nói:
-Nếu chúng tôi thấy hắn? Nếu thật sự hắn đang ở dưới kia. Ai sẽ đánh lạc hướng hắn đây?
Mắt Lola sáng lên:
-Đừng lo, tí hon. Nếu chúng ta phát hiện ra hắn, tôi sẽ biểu diễn một màn xiếc trên không làm hiệu, rồi đánh lạc hướng con quái vật, để Firedrake bay vào hang.
-Đánh… đánh lạc… lạc hướng bằng cách nào?
-Rồi khắc biết. Việc của cậu là mở to mắt mà nhìn. Tôi lo chuyện bay.
-Thôi đành vậy, nhưng một câu hỏi nữa thôi: làm xiếc trên không là gì?
-Là cho máy bay lộn tùng phèo trên không. Bay úp, rồi bay ngửa. Cậu sẽ có cảm giác tuyệt vời, tuyệt… không thể tưởng tượng nổi.
-Ôi! Tuyệt thấy ông bà ông vải luôn.
Bưa Bưa Chan nói:
-Kế hoạch đó nghe được. Có lẽ thành công.
Sorrel làu bàu:
-Tôi không có ý kiến. Tôi chẳng tin tưởng vào hai tên tí xíu này một chút nào.
Lola quạt ngay:
-Không tin tưởng, thì cô tự lái xuống một mình đi. Nào, lên đường, Chân-sậy. Firedrake, có mấy tay tí xíu này cũng hữu dụng lắm chứ, phải không?
Firedrake gật đầu:
-Rất hữu dụng. Lola, tôi muốn nói với chị một điều: ngày nay thế giới đang thuộc về những con người bé nhỏ.
-Tôi cũng nghĩ vậy.
Lola trả lời rồi kéo tay Chân-sậy lên máy bay và hướng dẫn hắn buộc dây an toàn. Hắn gượng cười nhìn Ben. Cậu bé ngoắc tay với hắn.
Cô phi công chuột khởi động máy, tiếng cánh quạt vù vù như tiếng vỗ cánh của con châu chấu, rồi chiếc phi cơ tí tẹo theo hai tay thám sát, là là thẳng tiến hồ Nguyệt Nhãn.