Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 88: Đập phá

Edit: Nguyên Phi

Beta: Hy Thái phi

Tiết Bích Đào khép sổ sách lại, đưa đến trước mặt Sơ Hiểu: "Mang trả lại cho lục thượng cục."

Sơ Hiểu nhận lấy, ôm đi ra cửa.

"Nương nương..." Phụng Tử đặt trà bên cạnh Tiết Bích Đào, thuận thế quan sát nàng. Không phát hiện thần sắc nương nương nhà mình có gì không ổn, nhưng mà Hoàng thượng có thời gian lại nghỉ ở chỗ người khác, sao nương nương lại không tức giận?

"Bản cung không có việc gì". Tiết Bích Đào trầm ngâm, nàng quay đầu sang nhìn quân sư Vân Lũ, để nàng ấy giúp đỡ ra chủ ý. "Theo ghi chép của Đồng sử, Hoàng thượng cũng không có sủng hạnh phi tần." Cư nhiên chỉ đơn thuần là đắp chăn nói chuyện phiếm, thật là cho người ta không thể tưởng tượng.

Nhưng Hoàng đế cũng đã một thời gian không đến cung nàng, đây là sự thật.

Tình nguyện cùng nữ nhân khác nói chuyện phiếm cũng không tới tìm nàng. Không khỏi làm nàng nhớ tới thời điểm Hiền phi làm chuyện ngáng chân, nếu không phải người bên cạnh khuyên hắn nói ra suy nghĩ, để nàng phát hiện ra nguyên nhân, vậy còn phải cần thêm một đoạn thời gian.

Vân lũ cũng khó hiểu, nàng đoán: "Gần đây khi nương nương ở cùng Hoàng thượng, có từng làm Hoàng thượng tức giận?"

Tiết Bích Đào chống cằm suy nghĩ nửa ngày, nói: "Hẳn là không có đi." Trước khi Tiêu phi chết còn tốt...

Tiêu phi?

"Các ngươi cũng ngẫm lại xem". Sắc mặt Tiết Bích Đào nghiêm trọng. "Có phải sau khi Tiêu phi chết thì Hoàng thượng mới bắt đầu không đến Dực Khôn cung hay không?"

"Nương nương nói nô tỳ mới cảm thấy, đúng là như vậy." Phụng Tử thận trọng, hồi tưởng giây lát liền trả lời.

"Chẳng lẽ Tiêu phi cũng giống như Hiền phi..." Trước khi chết mách lẻo gì đó với Hoàng đế? Nàng lẩm bẩm.

Vân Lũ lại thay đổi góc độ, nàng nghĩ một chút, hỏi: "Nương nương, chuyện chúng ta giao cho Lệ Tu dung làm, có tiết lộ ra ngoài hay không?"

"Chúng ta tất nhiên là không có, nhưng mà Lệ Tu dung thì không chắc... Ý của ngươi là, Hoàng thượng biết chuyện này?" Tiết Bích Đào cắn môi suy tư.

"Nô tỳ cảm thấy đây cũng là một khả năng."

"Ngươi nói không phải không có lý." Trong cảm nhận của Hoàng đế, hình tượng của nàng là nũng nịu hay nháo, ngẫu nhiên thích đùa dai, mặc dù khác hình tượng nữ nhân truyền thống một trời một vực, nhưng một khi là nam nhân, đều hy vọng nữ nhân mình coi trọng thuần khiết không có tâm cơ. Tay nhiễm máu tươi dơ bẩn, đều là tồn tại khiến người chán ghét.

Nhưng cung đình xưa nay quy củ ngầm là như thế, nữ nhân làm khó nữ nhân, đơn giản là vì nam nhân mới định ra quy củ như vậy.

Một bên nhìn nữ nhân tranh đoạt, dẫm đạp nhau, một bên lại sợ các nàng không đủ thuần thiện tốt đẹp, ở đâu có chuyện tốt như vậy?

Tiết Bích Đào đau đầu, xoa lỗ tai: "Hắn thật là phiền."

"..." Chủ tử, người ngài nói không phải Hoàng Thượng đi?

Sơ Hiểu được lệnh đi đưa sổ sách đã quay lại, còn mang về một tin tức: "Nương nương, nghe nói Hoàng thượng gặp Trinh Bảo lâm ở ngự hoa viên, Trinh Bảo lâm đánh một khúc đàn cho Hoàng thượng..."

Nàng do dự một chút lại nói: "Hoàng Thượng đã lật thẻ bài của Trinh Bảo lâm."

Xét thấy mấy ngày nay Hoàng đế đều chỉ là lật thẻ bài mà không ngủ với nữ nhân nào, Tiết Bích Đào cũng không để ý nhiều. Phất tay: "Đã biết". Giống như không có việc gì tiếp tục uống trà.

Chỉ có Phụng Tử thấy chủ uống trà, răng lại nghiến đến sắp nát, có chút bất đắc dĩ.

Chủ tử kỳ thật vẫn để ý đi?

Vừa nghiến răng vừa âm thầm tự mình gặm nhấm nỗi đau. Tiết Bích Đào cho rằng phương pháp giải quyết cũng không dễ nghĩ ra được, cho dù thật sự là vì Tiêu Phi mà bản thân bị bại lộ, nàng hiện tại cũng không nghĩ ra được biện pháp "cứu vớt hình tượng" trong lòng Hoàng đế, huống chi hiện tại nàng cũng không có hứng thú suy nghĩ đến việc này. Việc này khó giải quyết, nàng quyết định trước tiên ngủ một giấc, làm cho đầu óc tỉnh táo.

Sáng sớm hôm sau, không đợi chủ tớ tụ lại tiếp tục thương lượng, đã có thỉnh thiếp gửi đến chỗ Tiết Bích Đào. Khoé mắt nàng loé loé: "Trinh Bảo lâm thỉnh bản cung đi... chơi cờ?"

"Chủ tử sớm phân phó chúng nô tỳ bố trí tốt nhàn thính, hoa quả tươi điểm tâm đều có. Ở bên ngoài ngắm hoa làm thơ, hay phẩn trà chơi cờ ở bên trong đều được, không phải rất lý thú hay sao? Trừ bỏ Quý phi nương nương ngài, còn có rất nhiều vị chủ tử." Cung nữ mang thỉnh thiếp tới khéo miệng nói.

Tiết Bích Đào trầm tư một lát, nói: "Về hồi bẩm Trinh Bảo lâm, bản cung nhất định sẽ đến."

"Quý phi nương nương chấp nhận đến, chủ tử biết được, nhất định sẽ rất vui mừng." Cung nữ tươi cười càng xán lạng, ngàn ân vạn tạ rời đi.

"Sao nương nương lại đáp ứng đi?" Trong ba người Sơ Hiểu là người hấp tấp nhất, mở miệng hỏi trước.

"Tóm lại không phải một Hồng Môn Yến, bình thường". Tiết Bích Đào mím môi tự hỏi, lại nói: "Nhiều người như vậy, nàng dám gây xự sao? Hơn phân nửa chỉ là muốn thăm dò mọi người. Còn có... làm hoà chuyện lần trước." Hôm qua Hoàng đế nghỉ ở chỗ nàng ta, ai biết được có thật sự chạm vào nàng ta hay không.

Nếu không nàng rầm rộ mời người làm chi?

"Vậy chuyện Hoàng thượng..." Vân lũ hỏi, vốn hôm nay còn muốn thương lượng.

"Không tốn nhiều thời gian, chờ bản cung trở về lại nói."

Sơ hiểu nói thầm: "Chẳng qua chỉ là một từ lục phẩm Bảo lâm, cũng muốn học người khác khai tịch mở tiệc, nương nương cần gì cho nàng mặt mũi?"

Trong cung có rất nhiều người địa vị cao, vị trí từ lục phẩm quả thật có chút thấp, nhưng nhìn phân thượng gia tộc nàng ta, không ít người vẫn cho nàng ta mặt mũi, ít nhất tân nhân nhất định là đi đủ. Những ngày trong cung nhàm chán khó chịu, có người chịu mở đầu, liền sẽ có người đến xem náo nhiệt.

Tiết Bích Đào che miệng ngáp một cái: "Sau khi điện tuyển cũng không có chạm mặt nàng, gặp một lần cũng tốt." Có chút chuyện, không tự mình ra trận không được. Hôm qua cẩu Hoàng đế nghỉ ở chỗ nàng ta, không đảm bảo thời điểm nàng ta khoe ra sẽ không để lộ ra một hai câu.

Huống chi, nàng cũng là đi thăm dò nàng ta.

Một đường phân hoa phất liễu, cuối cùng đến nhàn thính đã được chuẩn bị tốt. Ngoài thính có mấy vị phi tần phục sức tam phẩm đang đứng, không biết người đối diện trêu ghẹo cái gì, một người trong đó trốn phía sau cành liễu, mắt tràn đầy vừa giận vừa bực nhìn. Nếu như tại đây có một nam nhân, nhìn thấy hình ảnh này cũng sẽ không tránh khỏi tim đập thình thịch.

Bên trong thính không ít người, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, hai người đánh cờ trước mắt đúng là Tào Tuyển thị cùng Bình Tu nghi.

Bình Tu nghi vậy mà cũng bị thỉnh tới, làm cho nàng có chút kinh ngạc.

Trong cung ai không biết quan hệ của Bình Tu nghi cùng Trinh Bảo lâm không tốt, lúc này lại cho Trinh Bảo lâm mặt mũi không biết là vì lý do gì.

Tào Tuyển thị không biết là nhạy bén hay là phân tâm, như là cảm ứng được cái gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi này. Ánh mắt của nàng vẫn ám trầm như lần đầu tiên Tiết Bích Đào nhìn thấy, sau khi ánh mắt chạm vào tầm mắt của Tiết Bích Đào liền nhanh chóng cúi đầu. Quân cờ đen trong tay "lạch cạch" rơi xuống, Bình Tu nghi liếc mắt nhìn nàng một cái, không biết là do ván cờ hay là chướng mắt nàng, lắc lắc đầu.

Môi nàng nhấp nhấp.

Bình Tu nghi ung dung thong thả thu tay, đứng dậy nhìn về phía Tiết Bích Đào, hành lễ cười nói: "Còn đang tính toán chờ Quý phi nương nương tới đây." Những người xung quanh nàng đồng loạt cúi đầu.

Tiết Bích Đào thản nhiên đi vào trong phòng, tìm ghế dựa ngồi xuống, nàng nói: "Không cần câu nệ, vừa nãy đang làm gì, cứ việc tiếp tục."

Người trong phòng vì Tiết Bích Đào đến mà không khí trầm xuống, qua một hồi lâu mới bắt đầu náo nhiệt lên, mọi người tiếp tục đùa giỡn. Nhưng mà tới một hồi lâu, cũng không thấy chủ tiệc Trinh Bảo lâm.

Không đợi người khác hỏi, chủ tiệc cuối cùng khoan thai tới muộn. Cung nữ phía sau nàng cầm một cuộn giấy, nhìn bộ dáng thần bí như là bên trong có huyền cơ gì đó. Nàng biếng nhác mở miệng cáo tội với mọi người, tiếp theo cười nói: "Trong tay có một chuyện thú vị muốn chia sẻ cùng các vị, đồ mang từ trong nhà theo nhiều, tìm hơn nửa ngày mới tìm được, cho nên đến muộn. Để các vị đợi lâu..."

Xem ra không chỉ khoe sủng, còn khoe của. Tiết Bích Đào nghĩ thầm.

Có điều lòng hiếu kì của mọi người cũng bị gợi lên, dừng mọi hoạt động, tốp năm tốp ba tụ lại bàn luận, đoán bức hoạ kia là hoạ cái gì.

Cuộn giấy được hai cung nữ từ từ mở ra, trên giấy là một nữ tử búi tóc vân kế cao cao, tay áo nhẹ nhàng lay như thiên tiên, hành vi cử chỉ đều được hoạ một cách chân thực. Các chi tiết được mô tả tỉ mỉ với những đường nét mượt mà và màu sắc sống động, cảnh vật giống hệt như hình ảnh chân thực.

"Không biết "thú vị" Trinh Bảo lâm nói là ở chỗ nào?" Bình Tu nghi mở miệng, hỏi ra nghi hoặc của mọi người.

Trinh Bảo lâm không chút hoang mang cười, phân phó cung nữ mang rượu đổ lên bức tranh. Rượu kia đổ lên tranh, không bao lâu, nữ nhân trong tranh say hai má hồng. Cả người mất đi một phần tiên khí, lại nhìn càng chân thực.

Thấy mọi người xem ngẩn ra, Trinh Bảo lâm câu môi cười nói: "Tranh mỹ nhân say này, chính là tinh xảo thú vị."

Mọi người thấy vật mới lạ như vậy, tự nhiên sẽ sinh ra một chút cảm giác kính nể với chủ nhân của nó. Không ít người đón lời hùa theo, sau đó đều lại gần xem cẩn thận.

Trinh Bảo lâm đảo qua chung quanh, chỉ thấy mình Quý phi không có hứng thứ ngồi ở chỗ đó, mày không khỏi nhăn lại, cảm giác vui sướng phai nhạt đi một chút. Nàng cho Nguyên Sương đi ứng phó mọi người, đi đến bên cạnh Tiết Bích Đào, nhẹ giọng hỏi: "Quý phi nương nương dường như đối với món đồ này của thiếp thân không cho là đúng?"

Tiết Bích Đào không phải không cho là đúng, nàng vừa nhìn thấy cũng là kinh ngạc cảm thán, nhưng là nàng điều chỉnh mau, kinh ngạc cảm thán qua đi, tinh thần liền bay tới việc làm thế nào giải quyết tâm tình hỏng của Hoàng đế.

Nhưng là đối với địch nhân, tất nhiên không thể ăn ngay nói thật. Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Còn tốt"

Trinh Bảo lâm thấy bộ dáng này của nàng, không buông tha cười nói: "Hôm qua khi Hoàng thượng nhìn thấy thì rất hứng thú, nhìn một hồi lâu cũng không cho thiếp thân thu hồi. Hoàng thượng nói..."

Nàng cười thấp xuống, nhẹ giọng nói bên tai Tiết Bích Đào: "Bộ dáng thiếp thân say rượu giống hệt như người trong bức hoạ, mặt đỏ như sen nở, da trắng như ngưng chi[1]."

[1]Ngưng chi: Dầu mỡ đông. Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng

"Thì ra tối qua Trinh Bảo lâm đã lấy bức hoạ ra, hôm nay lại phải đi tìm hết nửa ngày." Trên mặt Tiết Bích Đào vẫn không thấy tức giận, ngược lại kì quái nhìn Trinh Bảo lâm, giống như đang nói "trí nhớ đúng thật là kém."

Trinh Bảo lâm cứng mặt, lúc này lại là nàng bị Tiết Bích Đào chọc tức.

Móng tay trong tay áo ghim chặt vào lòng bàn tay, cố nói tiếp: "Lại nói, thiếp thân còn phải đa tạ Quý phi nương nương. Nghe nói bể tắm ngọc Lam Điền là lúc trước Hoàng thượng xây lên vì nương nương. Hiện nay lại tiện nghi cho thiếp thân, hôm qua sau khi thiếp thân uống rượu say, ra một thân mồ hôi, sau đó liền cùng Hoàng thượng..." Lời nói dừng lại khiến người ta không khỏi nghĩ nhiều, nàng trần thuật lời nói ngọt ngào, tươi cười xán lạn.

Ý định là không làm người tức chết không buông tha.

Nàng cũng không tin Quý phi thật sự đạm nhiên đến nước này, nếu không nàng thật sự phải hoài nghi Quý phi đối với Hoàng Thượng là có thật lòng hay không. Nơi nào có nữ nhân không ghen?

Lúc này Tiết Bích Đào xác thật khó chịu, Hoàng đế liền tính là mình đã dùng qua, nhưng tạm thời nàng lại không có năng lực khống chế tư tưởng cùng hành động của hắn, nàng luôn luôn làm hết sức, làm không được thì bỏ. Nhưng nếu Hoàng đế cùng nữ nhân khác ở trong bồn tắm xây lên vì mình tắm uyên ương, thật đúng là tức chết người.

"Thật phiền." Bên tai đột nhiên phát ra thanh âm oán giận làm Trinh Bảo lâm hoảng thần, này, là Quý phi nói?

"Bản cung không thích người khác dùng đồ vật bản cung đã dùng qua". Tiết Bích Đào nhếch mi, nhìn về phía Trinh Bảo lâm. Thân là Quý phi, nàng tất nhiên là phải phô trương, nàng không mang cung nhân vào phòng, là bởi vì phòng không đủ lớn. Thấy Trinh Bảo lâm ngây ra, đứng dậy phủi quần áo không hề dính bụi, đi ra ngoài.

Nàng vẫy tay gọi đại thái giám Tiểu Lâm Tử, mệnh lệnh nói: "Gọi người đi phá hủy bể tắm ở Phương Hoa các." Nàng nói lời giật gân một cách nhẹ nhàng.

Tiểu Lâm Tử lại sờ sờ lỗ tai hoài nghi mình nghe lầm: "Nương nương là muốn nô tài... hủy bể tắm ngọc Lam Điền kia?"

"Bản cung cho ngươi một canh giờ, nếu không xong, vị trí của ngươi cũng không cần làm nữa."

"Nô tài tuân mệnh!" Tiểu Lâm Tử nào còn dám có nghi vấn, lập tức liền lãnh một đám người tìm đồ vật đi hủy bể tắm.

Phi tần ở trong phòng nghe thấy thanh âm ồn ào bên ngoài khó hiểu, gác tranh qua một bên ra ngoài nhìn. Thấy ở cửa Phương Hoa các, một đoàn người không biết cầm trên tay cái gì xông vào bên trong.

Những cung nhân thấy là người của Dực Khôn cung, sợ thế lực của Quý phi, hơn nữa e ngại thứ trên tay bọn họ, cho nên không có ngăn lại, để cho các nàng xông vào đập phá loạn một hồi.

Trinh Bảo lâm tức giận, lấy thân phận phi tần thét ra lệnh bọn họ ngừng tay, bọn họ cũng mắt điếc tai ngơ.

Chúng phi tần trợn mắt há hốc mồm, từ xưa đến nay, nào có phi tần nào dám làm như vậy? Không đúng, phải nói là xưa nay nữ nhân nào không giả vờ yếu đuối mềm mại trước mặt Hoàng đế, ai sẽ dám lộ ra mặt ngang ngược cùng kiêu ngạo của mình, huống chi là... bưu hãn?

"Nương nương, này xem như là lấy lùi làm tiến sao?" Thanh âm ầm ĩ phía sau lọt vào tai, Vân Lũ quay đầu nhìn thoáng qua, tiến sát lại nắm lấy tay chủ tử, nghi hoặc hỏi. Xảy ra việc này, Hoàng thượng nhất định sẽ đến gặp nương nương, đến lúc đó muốn nói cái gì cũng có thể nói, sách lược gì cũng có thể tiến hành.

"A" Tiết Bích Đào lười biếng đẩy nhành liễu đang cản đường, nói: "Bởi vì nàng làm bản cung tức giận."

"......"

Có điều, cũng là lúc cần minh bạch với cẩu hoàng đế. Không làm ồn ào, sao có thể chạm đến mấu chốt của hắn, sao có thể lật ngược tình thế?