Edit: Mẫn Lương Nghi.
Beta: Hy Thái phi
Kể từ ngày Trinh Bảo lâm bị vạch trần chuyện vẫn còn một thân hoàn bích (chưa được thị tẩm), phàm là nhắc tới Trinh Bảo lâm, từ "Trinh" kia đều phá lệ nhấn mạnh hơn, đều nói không hổ là Trinh Bảo lâm. Trong khoảng thời gian ngắn, chữ trinh thục tốt đẹp như vậy lại bị cố tình giải nghĩa sai.
"Yên Phách, ngươi đưa chiếc xe nhỏ làm bằng gỗ kia tới chỗ Quý phi nương nương đi, nói là tặng cho Ngũ hoàng tử chơi." Vinh Bảo lâm đùa nghịch vài lọn tóc trong tay mình, hai ngón tay vê chuyển, ánh sáng trên đỉnh đầu dường như đang lơ lửng, cái bóng của nàng cũng bất động. Cái này vốn là cho trẻ con chơi, nhưng mà nàng chơi thử cũng rất vui nha.
"Tiểu thư là muốn đứng ở phe của Quý phi nương nương?" Tiểu tỳ nữ tên là Yên Phách cũng là một người thẳng tính, nói chuyện không thích vòng vèo, nàng cũng không nhớ là phải kiểm tra xem xung quanh có ai nghe lén hay không mà cứ thế nói ra.
Vinh Bảo lâm trừng nàng một cái: "Bảo đưa thì đưa đi, chuyện của ta không cần ngươi nhiều lời!"
Yên Phách lẩm bẩm: "Bảo nô tỳ nói nhiều, tiểu thư cũng đâu có nói ít gì đâu. Lần đó Trinh Bảo lâm —— tốt rồi, tiểu thư đoạt sách của nàng làm cái gì, bây giờ nàng tất nhiên là ghi hận tiểu thư."
"Ngươi thì biết gì," Vinh Bảo lâm thở hổn hển một tiếng, quở trách nàng: "Nói thì nhiều, làm thì lười, lại còn hỗn láo như vậy, lúc trước sao ta lại mang ngươi theo tiến cung nhỉ?!"
Yên Phách cười: "Bởi vì nô tỳ sẽ pha trò cho tiểu thư nha."
"..." Vinh Bảo lâm tức nghẹn, nghe nương nói trong hoàng cung rất nhàm chán nên nàng mới không nghĩ ngợi gì mà đem theo tiểu nha đầu này tiến cung nha. Một lúc lâu sau nàng mới nghẹn ra được một câu: "Ngươi vừa gọi ta là tiểu thư?"
"Ấy, chủ tử." Yên Phách phản ứng rất nhanh: "Chủ tử thật sự muốn đưa chiếc xe nhỏ bằng gỗ kia đi thật sao? Lễ này không quý giá, nhưng nếu chủ tử đưa lễ vật tới bên chỗ Quý phi nương nương thì sẽ không tốt lắm đâu. Nô tỳ nghe nói Quý phi nương nương gây thù chuốc oán không ít. Cho dù được chỗ tốt gì cũng sẽ không thiếu người đỏ mắt ghen ghét chủ tử, cũng chỉ có phủ của chúng ta..."
Vinh Bảo lâm nhìn nàng một cách coi thường: "Lải nhải, ngươi nói chuyện còn dong dài hơn nương của ta. Trước khi đi có phải nương của ta cho ngươi chỗ tốt gì không? Bây giờ chỉ nghe nàng, không nghe chủ tử?"
Yên Phách biết vậy liền im miệng, cẩn thận nhìn sắc mặt của chủ tử một chút, sau đó trưng ra vẻ mặt nịnh hót cùng tươi cười: "Ai nha, có phải cái xe nhỏ bằng gỗ kia không? Nô tỳ biết, nô tỳ biết, năm trước chủ tử mời một người thợ rất khéo tay đến làm, tất cả nô tỳ đều biết hết, bây giờ nô tỳ mang đi đây!"
Vinh Bảo lâm hừ một tiếng: "Cũng biết thức thời đấy."
Có tin tưởng và lòng trung thành. Sau khi kết thúc cái lòng trung thành này, nàng có thể tự do tận hưởng rồi.
---
Vĩnh Thọ cung.
Tiêu phi khoác trên mình chiếc áo choàng dài, tiến đến hỏi cung nữ: "Sao hôm nay lại đưa đào tới?"
Cung nữ thấp thỏm trả lời: "Nương nương không thích sao? Nô tỳ sẽ đi đổi ngay..."
Gần đây tâm tình của Tiêu phi rất hay thay đổi thất thường, đám nô tỳ trong Vĩnh Thọ cung đều một lòng run sợ. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù sao Tiêu phi vẫn là người nắm trong tay sinh mạng của hàng trăm cung nhân hầu hạ, tùy thời có thể định đoạt tương lai của bọn họ.
Tiêu phi xoa xoa thái dương, nói: "Cứ như vậy đi." Tuy rằng hiện giờ trong cung chỉ cần nhắc tới một chữ "Đào", ai cũng sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới vị ở Dực Khôn cung kia, nhưng bản thân Tiêu phi cần gì phải kiêng dè người đó. Thấy đẹp thì đi xem là được.
"Vâng."
Như Nhi bưng trà Trản Phúc Nhân vào, bên trong chung trà kia trộn lẫn quả trám, ăn có vị thanh chua, gần đây Tiêu phi cũng chỉ uống loại trà giống như vậy mà thôi. Như Nhi đem trà dâng lên, cười nói: "Mời nương nương nếm thử hương vị của ngày hôm nay."
Tiêu phi uống một ngụm, cảm thấy vị không tồi, cười hỏi: "Có bỏ thêm mứt hoa quả?"
"Bỏ thêm một chút, không biết nương nương uống có vừa miệng hay không?"
"Tay nghề pha trà của ngươi xưa nay đều rất tốt." Tiêu phi khen ngợi nàng một câu, đang muốn uống thêm thì đột nhiên dạ dày bất giác cuồn cuộn lên, cảm giác ghê tởm dâng lên cổ họng nàng, khiến nàng nôn khan một tiếng.
Như Nhi vội đón lấy chung trà kia, hốt hoảng nói: "Nương nương sao vậy?" Lại quay sang cung nữ phụ trách cắm hoa bên cạnh: "Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau đi truyền thái y!"
Tiêu phi bỗng nói: "Không cần, đem thuốc mà Hồ thái y lần trước mang tới sắc lên uống là được. Đây cũng chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi." Đợi một lúc sau cơn buồn nôn mới qua đi, giờ mà nàng dùng bữa luôn không giống nhau, không có quy luật, đặc biệt nếu trên bàn ăn có tôm tươi, nàng sẽ không ăn. Dần dà, dạ dày mới trở nên không tốt.
"Nương nương..." Như Nhi còn định nói thêm gì đó nhưng nhìn thấy Tiêu phi một mực xua tay, bộ dáng thực sự không cần đi truyền thái y, nàng liền thức thời không nói gì nữa. Lệnh của chủ tử luôn không thể làm trái.
Như Nhi đỡ Tiêu phi lên giường, rèm mi rũ xuống lộ ra tâm tư không rõ.
---
"Nương nương, Vinh Bảo lâm phái người đưa tới một chiếc xe nhỏ bằng gỗ, nói muốn tặng cho Ngũ Hoàng tử chơi." Sơ Hiểu vào trong thông báo, trình đồ vật được làm từ gỗ đỏ kia lên.
Tiết Bích Đào cầm chiếc xe nhỏ kia lên, thử một chút, gật đầu nói: "Đồ chơi của Thừa Cảnh còn thiếu thứ này, lần đó nhìn thấy trong sách, ta còn đang tính thuê thợ về làm cho nó một bộ. Cái này được làm rất tinh xảo, ngươi đem đến cho thằng bé đi."
Người mới vào cung muốn lấy lòng nàng có không ít. Phàm là kiểm tra không có gì đáng ngại, vứt đi cũng thấy lãng phí, nàng liền lấy vài thứ mình thích về.
"Vâng."
Đột nhiên có cung nữ tiến vào thông báo: "Nương nương, Cảnh Dương cung Dương Thải nữ và Vĩnh Cùng cung Tào Tuyển thị tới bái phỏng."
Tiết Bích Đào vốn là không nghĩ sẽ thấy, bất quá nàng vẫn còn một chút ấn tượng với hai người bọn họ, một câu sai âm, một nghiên mực sắp đổ, đều lỗ mãng cả. Đặc biệt là Tào Tuyển thị kia, bộ dáng không muốn vào cung này, thấy thế nào cũng giống có một chút chuyện xưa, nàng rất tò mò.
"Cho các nàng vào."
"Vâng."
Tiết Bích Đào thừa dịp bọn họ chưa vào liền làm động tác duỗi eo không chút lịch sự, nhìn vào gương một cái, rất hài lòng tiến đến đại điện đãi khách. Vị trí cao hay thấp, quy củ lẫn hạnh kiểm, tất cả đều do nàng định đoạt.
Hai nàng tới thỉnh an Tiết Bích Đào, Tiết Bích Đào phân phó người hầu đi dâng trà, sau liền ngồi xuống nhắm mắt.
Bàn tay Tào Tuyển thị đặt trên đầu gối hơi nắm chặt lại, có vẻ có chút khẩn trương. Trán nàng hơi thấp, lộ ra chiếc cằm hơi nhọn, cánh môi hồng hơi mấp máy nhưng không phát ra tiếng động nào.
Dương Thải nữ khá hơn nhiều so với Tào Tuyển thị, tuy có chút e ngại trước Tiết Bích Đào nhưng từ trước đến nay nàng rất biết ăn nói, vì thế, nàng mỉm cười: "Thời điểm tuyển điện vì khoảng cách xa nên không thể nhìn rõ, thần thiếp nghe qua dung mạo của Quý phi nương nương xinh đẹp tuyệt mĩ, tựa như tiên nữ giáng trần, nay được gặp, quả thực danh bất hư truyền, khiến cho thần thiếp chỉ là một nữ nhân bình phàm xấu hổ không thôi."
Tuy nói hơi khoa trương, nhưng lời khen thì ai mà chẳng thích nghe. Tiết Bích Đào khóe môi cong cong: "Quá khen." Nàng nói như vậy không phải là khiêm tốn, mà là vì câu này nói quá đúng đi.
"Thần thiếp tuyệt không biết nói dối." Dương Thải nữ vẫn cười khanh khách, nói chuyện không hề thấy khó xử: "Thần thiếp từng ngẫu nhiên có được một hộp Tô Hợp Hương, uống chung với rượu chắc chắn sẽ điều dưỡng tốt lục phủ ngũ tạng. Trước kia không có việc dùng, thần thiếp vẫn luôn thấy tiếc nuối, bây giờ, không thể không nghĩ tới muốn lấy ra tặng cho nương nương. Thần thiếp xuất thân bần cùng, ăn ngon uống ngon hay không không quan trọng, thứ tốt này, tự nhiên rất muốn đưa tới cho nương nương dùng."
Tổng kết một câu, nương nương dùng tốt, thứ này mới thực sự tốt.
Khó có được cơ hội nịnh nọt lấy lòng, đương nhiên nàng toàn tâm toàn ý bãi bỏ tư thế đoan trang hiền thục, hoàn toàn là trước sau như một cười cười nói nói. Thấy được điểm này, Tiết Bích Đào có thể kết luận, thời điểm điện tuyển, chắc chắn là nàng cố ý đánh đàn sai âm.
Biểu hiện bản thân không hề có chút lực uy hiếp nào để dễ trúng tuyển? Đây đúng là một biện pháp đáng làm nha. Nữ nhân có tham vọng lớn và tâm địa ác độc như vậy vẫn nguyện ý cúi đầu khom lưng trước mặt nàng, nếu không phải là nàng, đảm bảo người nào đối diện với nàng ta cũng được một phen sởn tóc gáy.
Rồi cũng không biết khi nào sẽ bị quay lại cắn trả.
"Tô Hợp Hương?" Tiết Bích Đào tò mò hỏi.
Dương Thải nữ một bên làm cung nữ trình Tô Hợp Hương lên, một bên mỉm cười giải thích: "Phương thuốc này xuất phát từ 《 Quảng Tế Phương 》, vốn gọi là "Bạch Bổn Hoàn", cũng không khó chế, chỉ là phương thuốc thất truyền đã lâu, muốn tìm cũng không dễ. Nương nương chỉ cần đem một, hai viên Tô Hợp Hương cho vào nấu chung với rượu, uống vào sẽ điều hòa khí huyết, trừ tà ngoại."
Phụng Tử đưa cho Tiết Bích Đào đánh giá, Tiết Bích Đào cười cười: "Nghe không tồi, bổn cung nhận, chờ lúc Hoàng thượng tới sẽ nấu lên. Có đồ vật tốt thế này, bổn cung cũng không thể nào hưởng một mình được."
Dương Thải nữ vui mừng khôn xiết, nói: "Nếu có thể dâng lên cho Hoàng thượng, quả thực càng vinh hạnh." Quả nhiên lấy lòng Quý phi là không sai, nếu nàng tự dâng lên cho Hoàng thượng, Hoàng thượng chắc cũng vứt ở xó xỉnh nào đấy đi, nhưng mà dâng lên cho Quý phi, Quý phi lại đưa cho Hoàng thượng, nàng chắc chắn sẽ được nói tốt vài câu.
Nàng không hề biết, trong lòng Tiết Bích Đào cũng đã nghĩ qua. Đồ vật có thể dâng lên cho Hoàng thượng dùng, nhưng Tiết Bích Đào không nhất thiết là phải nhắc đến tên nàng ta. Nàng làm sao có thể nói với Hoàng thượng được, trừ phi điều kiện bên ngoài không cho phép.
Tào Tuyển thị nhìn Dương Thải nữ và Tiết Bích Đào trò chuyện vui vẻ, vẫn một mực bảo trì im lặng, trong mắt đã sớm trầm xuống một mảng.
---
"Ca ca nói Hoàng Thượng thích viết, lúc nào đó đem dâng 《 Diễn Cá Đường Thiếp 》này lên, không biết Hoàng Thượng có thích hay không." Trinh Bảo lâm chống cằm nhìn thứ trên bàn hồi lâu, trong lúc nói chuyện còn mang theo một tia lo sợ cùng một tia hưng phấn.
Đây đều là tâm lý rất bình thường của các thiếu nữ, hy vọng người mình thích sẽ thích đồ vật mình tặng, cảm nhận được tấm lòng của mình, tiện đà sẽ thích luôn cả mình.
Nguyên Sương vừa từ ngoài về, giọng nói thanh lãnh phá tan mộng đẹp của Trinh Bảo lâm: "Chủ tử, nghe nói Dương Thải nữ tới dâng Tô Hợp Hương cho Quý phi."
Trinh Bảo lâm hừ một tiếng, khóe mắt dương lên, trách nhẹ một tiếng: "Không có tiền đồ."
Dương gia vốn là muốn nàng ta đi theo nàng, trong tối ngoài sáng cũng tặng không ít thứ tốt. Không nghĩ tới nữ nhi của Dương gia lại có chủ ý, tự mình chuyển lộ tuyến. Tuy nói không có chút xíu tiền đồ nào, nhưng mà cũng có nhiều ý tứ hơn những nữ nhân chỉ có thể thành thành thật thật đi theo con đường mà gia tộc an bài.
Nguyên Sương liếc liếc quyển tập đã được bày ra một hồi rất lâu trên bàn, nói ra sự thật: "Hoàng thượng một chút nữa là tới rồi, chủ tử còn tiếp tục ngây ra, càng không có tiền đồ so với nàng ta."
"Nguyên Sương, thật không thú vị." Tuy có chút giận nhưng Trinh Bảo lâm cũng chỉ lầm bầm trong cổ họng, từ trước tới nay đều không trách mắng nàng, bởi vì trước đấy Nguyên Sương đã hầu hạ qua Lão thái quân, sau đó Lão thái quân mới thưởng cho nàng. Con người Nguyên Sương bản tính như thế, nàng cũng không nói gì được, còn cảm thấy bên cạnh có một tỳ nữ bất đồng như thế cũng không tồi.
Hơn nữa, tính nàng vô cùng lười biếng, tất cả những chuyện khác đều do một tay Nguyên Sương xử lí tốt, dần dà tự nhiên nể trọng.
Đang nói, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài cửa truyền vào một thanh âm cao vút: "Hoàng Thượng giá lâm ——"