Edit: Nguyệt Phi
Beta: SuTháiphi
Trên đại điện yên tĩnh lại một khắc nhưng Tiêu Phi vẫn còn nói: "Các nàng đương nhiên không so được với Quý phi nương nương. Ai cũng là tiểu nữ nhi của mỗi nhà, chúng ta cần gì phải quá nghiêm khắc vậy chứ."
"Lời này của Tiêu Phi là sai rồi, chọn phi tử cho Hoàng thượng là chuyện đại sự, làm việc lơ là vậy sao được chứ. Bổn cung sẽ không nhặt dưa xấu táo hư tiến cử cho Hoàng thượng đâu." Ánh mắt chuyển hướng Bạch Liên Hoa, Bích Đào khẽ cười nói: "Chẳng qua, kĩ thuật rưng rưng nén khóc của Hoa thị cũng không tệ, vừa nín vừa khóc, khóc như không khóc. Bổn cung lại có chút hiếu kì, ngươi có thể giữ được bao lâu vậy?"
"Hoàng thượng thấy sao?"
"Nàng lại muốn làm gì?" Hoàng đế buồn cười nhưng cũng dung túng nàng.
"Không bằng để cho nàng ta duy trì một nén nhang, nếu nước mắt không chảy xuống cũng không hết, thì giữ lại thẻ bài của nàng."
Hoàng đế gật đúng, đúng vậy.
Bạch Liên Hoa ngớ ngẩn, ánh mắt không tự chủ mở to hơn, mắt thấy nước mắt sắp rơi xuống vội vàng thu về. Cho dù yêu cầu này khiến nàng ta căm tức cỡ nào, nàng ta cũng không thể không làm, dù sao chỉ còn lại cơ hội này: "Tiểu nữ... tiểu nữ... đa tạ Quý phi nương nương."
Nàng ở nhà được dưỡng như thư hương quý khí, làm gì mà chịu khổ chứ. Nước mắt nín chảy dễ dàng, hai mắt rưng rưng mà muốn qua một nén nhang thời gian, thì lại không thể nào. Đợi đến khi trong điện đến lượt Dương Thải Linh nhi nữ của Ngự sử bước ra khỏi hàng, một khúc "Xuất thủy liên" đàn được nửa bài, nàng đã không nhịn được nữa, hai hàng nước mắt bị gió làm khô trong hốc mắt.
"Xem ra bản lĩnh duy nhất này của Hoa thị cũng không luyện giỏi." Bích Đào vẻ mặt đầy đáng tiếc, nhàn nhạt phân phó: "Vậy thì bỏ thẻ bài xuống đi."
Hoa Vô Ưu lúc này đã thật lòng muốn khóc luôn rồi, nhưng nàng ta đã không còn cơ hội để khóc cho Hoàng đế xem. Nàng ta bị mang xuống.
Dương Thải Linh đàn đến nửa bài thì sợ hãi, khảy sai một âm. Sau đó bởi vì tâm trạng nàng ta rối loạn lại sai thêm vài chỗ, khúc âm tấu xong, nàng ta hết sức sợ sệt quỳ xuống.
Bích Đào không bình luận gì, đối thủ quá yếu, không có hứng thú. Có lẽ bởi vì dung mạo của cô nương này cũng không xuất chúng, Vân Phi đã tấn vị thành Hiền phi tội nghiệp nàng nên nói: "Thiếp thấy xương cốt nàng ta rắn chắc..." là một người dễ sinh.
Hoàng hậu ôn hòa nói: "Vậy thì lưu thẻ bài thôi." Tiết thị quá xoi mói, mấy lần kế tiếp cũng không lưu được mấy người. Hiếm thấy người này nàng không mở miệng, mặc dù bề ngoài cũng không ra gì, tóm lại có chút khôn khéo. Ai bảo cái gì Hoàng đế cũng nghe theo Bích Đào chứ, Hoàng hậu đây chính là không còn đường nào nữa.
Dương Thải Linh ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần tạ ân điển của Hoàng hậu.
Người cuối cùng là Thường Nguyệt Nga, đặt tên khá dung tục nhưng khiêu vũ lại không tầm thường. Vẫn là Hoàng đế thiếu hứng thú mở miệng nói: "So với Quý phi kém quá xa." Quẳng đi thẻ bài của nàng.
Hai năm nay điểm kỹ năng tăng chậm, trước sau tổng cộng mới năm điểm, Bích Đào cảm thấy giới hạn kỵ xạ quá lớn, phải đợi ra bên ngoài mới có thể có tác dụng cho nên năm điểm đều cộng thêm ở trên điểm "múa". Ở hiện đại nàng nhất thời hứng thú học khiêu vũ mấy năm, chính là một kẻ học đòi. Chẳng qua điểm kỹ năng rất mạnh, cộng đến rất nhiều tư thế điệu múa trong đầu nàng, luyện nhiều mấy lần cũng lưu loát tự nhiên, tựa như vốn có.
Nhất là khi thêm năm điểm, nhiều thêm một bộ "vũ điệu tiếng guốc", chân bước trên guốc gỗ, dưới váy cột chuông nhỏ, mang theo khí tức mộc mạc giản dị của cổ đại nhưng lại vui sướng linh động, khi nhảy lại khiến thị giác và thính giác đều được thưởng thức.
Vì tài nghệ "biết nhảy múa" đột ngột xuất hiện, nàng quấn quýt Hoàng đế được thêm mấy ngày, khiến Hoàng đế mời đến cho nàng một sư phụ dạy múa, sau đó ngày tháng trôi qua cũng dần dần triển lộ được "thiên phú" của mình. Hồi ức nho nhỏ kia khiến nàng suy nghĩ thật lâu, mặc dù không biết "chỉ số thiếu sót" kia là thứ gì nhưng trong lời nói hổn hển của hắn vẫn có thể nghe ra. Không khỏi lỗ mãng lần nữa, lúc này nàng làm việc cẩn thận rất nhiều, mọi việc đều tiến hành theo tuần tự.
"Tuyên Hùng Đại Nhi, nữ nhi của Kiến An Hầu. Tào Gia Hoan, nữ nhi của Ngự sử trung thừa. Ngụy Doanh Doanh, nữ nhi của Trung thư xá nhân. Cố Nhĩ Nhã nữ nhi của Gián nghị đại phu yết kiến."
Một tiếng này truyền ra, bầu không khí trong điện lập tức khẩn trương.
Bích Đào nhớ tới mấy ngày gần đây cho người hỏi thăm chuyện, tướng quân không chuẩn bị chiến tranh, mặc dù điểm kỹ năng đã cao đến chín mươi hai, nhưng ngoại trừ sủng ái của Hoàng Đế, tính toán của người ngoài nàng cũng phải tính toán cẩn thận ứng phó. Nếu không còn chưa tới lúc giá trị đầy đã bị người khác giết chết, vậy thì coi như đáng rồi. Cho nên thăm dò tình hình địch nhân là rất quan trọng.
Mà nguyên nhân khiến mọi người khẩn trương chính là nữ nhi của Kiến An Hầu- Hùng Đại Nhi. Nữ tử này dung mạo phi phàm, gia thế hiển hách, thân ca ca lại còn là thân tín của Hoàng đế. Lúc này đứng giữa đám tú nữ có thể nói là hạc trong bầy gà, thế này cũng giống như đi mua sắm vậy. Một bên là mấy tiệm nhỏ thông thường, quần áo toàn là kiểu may sẵn, mặc ra ngoài cũng không coi là mất mặt. Nhưng bên kia lại là quần áo hàng hiệu, đường cắt hết sức tự nhiên phóng khoáng, tinh xảo xinh đẹp. Quan trọng chính là lão tổng của công ty lại là anh em tốt của mình, người ta sẽ chọn cửa hàng nào chứ? Trên căn bản chính là cái sau cũng không có chạy đi, lại không phải không trả tiền nổi.
Hùng Đại Nhi quả nhiên không phụ hi vọng của mọi người, cả người khoác áo màu đỏ tươi có họa tiết trác hoa tròn bằng gấm, mặc váy tương màu xanh nhạt thêu mẫu đơn bát phúc ở bên dưới, bộ diêu đầu phượng quạ xanh điểm thúy bên tóc mai khẽ rung rinh theo bước đi, mắt đen, gò má ửng hồng, tóc đen điểm hoa, xa xa cười một tiếng như đón gió xuân, sinh hương hoạt sắc.
Bích Đào cảm thấy phải có thái độ đoan chính, không vì cái gì khác, chỉ vì nàng ta và mình đi cùng trên một con đường. Không tệ, thế gia quý nữ bình thường đa phần đều có dáng vẻ đoan chính nhưng Hùng Đại Nhi lại khác, nàng ta biết mình có dáng vẻ gì thì đẹp nhất. Ngay cả ở đại điện vẫn không chút mất bình tĩnh chút nào, cử chỉ lúc đi đứng kia, dáng người lười biếng lại càng khiến người khác không tìm ra được chỗ sai. Nụ cười kia cũng không phải nụ cười không hé miệng, câu môi liếc mắt đều là tư thái quyến rũ.
Tuy nói đi cùng một con đường nhưng lại có thể thấy được không phải nàng ta cố ý bắt chước mà là bản thân nàng ta như vậy. Thói quen lâu dài và bắt chước ngắn ngủi vẫn có thể dễ phân biệt được. Đây cũng là điều mà tại sao lúc đầu Bích Đào muốn đi theo kiểu lạnh lùng lại bị Hoàng Đế không chút lưu tình vạch trần. Mà lúc lấy thái độ "anh chị" của mình lại được Hoàng đế yêu thích, chân thực hay không, người nhạy bén rất dễ có thể cảm giác được. Nếu nàng ta và mình đem ra lựa chọn, đương nhiên là kình địch. Nhưng hiện giờ...
Bích Đào nghiêng mặt nhìn thái độ của Hoàng đế, trong mắt chỉ thưởng thức mỹ nhân, cũng không có kinh diễm là bao. Như vậy là đủ rồi, Bích Đào trầm ngâm, mặc dù nàng có thể có miệng lưỡi soi mói nhưng nếu vì thế mà đắc tội Hùng Đại Nhi thì cũng không có lợi lắm. Có một người ca ca tốt quả nhiên là sát chiêu của nữ tử hậu cung mà.
Vì vậy một khúc tiêu tấu xong, nàng ta không lên tiếng. Trong điện yên tĩnh một lúc lúc lâu vẫn là Hoàng hậu hoàn hồn đầu tiên nói: "Lưu thẻ bài." Người cả điện đã quen với Quý phi nương nương các nàng độc miệng, đột nhiên không lên tiếng lại có chút không kịp phản ứng.
Ngay cả Hoàng đế cũng rất thất vọng, hai đợt tuyển tú trước hắn thường sẽ ngồi xem không sốt ruột. Lần này nghe một chút phê bình "không giống người khác" kia của Bích Đào vẫn rất thú vị.
Hùng Đại Nhi đối với kết quả như vậy có chút kinh ngạc, theo lý vẫn nên có mấy câu khen ngợi mới được. Chẳng qua nàng ta suy nghĩ một chút, cái này dù sao cũng không quan trọng, dù sao hậu cung mới là chỗ để nàng ta chân chính thi triển. Nàng giương mắt nhìn về phía nữ nhân ngồi bên cạnh Hoàng đế, cho dù nhìn thấy mình thì khí thế quanh thân vẫn không thay đổi như cũ, ngón tay trắng muốt vẫn lấy quả vải trong đĩa lưu ly, môi đỏ khẽ nếm, thái độ yêu kiều lười nhác vẫn không thể nghi ngờ. Nàng cười cười, ngày sau vẫn còn dài.
Người thứ hai là Tào Gia An, nữ nhi của Ngự sử trung thừa, cô nương này có gương mặt trái xoan, trên đó có cặp mắt tròn như hạnh nhân, da trắng như ngọc, dựa theo tướng mạo mà nói thì cũng là một kiểu mới mẻ. Chỉ là nàng ta sợ hãi rất lợi hại, lúc vẽ tranh suýt nữa đã tạt mực đầy trang giấy, vẫn là chưa từng thấy ai như nàng ta ở điện tuyển mà còn khiến người ta không yên lòng như vậy, cũng không biết có phải cố ý hay không thôi.
Theo lý mà nói thì cử chỉ lỗ mãng như vậy sẽ không được chọn, ngay cả Bích Đào cũng không nhịn được mà muốn phỉ nhổ. Chẳng qua Hoàng thượng cảm thấy cô nương này sợ hãi giống như con tiểu bạch thỏ vậy, là mầm non có thể bồi dưỡng, vung tay lên, giữ lại.
Khi kết quả này vừa ra, cô nương kia lại càng hoảng sợ lợi hại hơn, lúc khấu tạ thánh ân chân còn vấp gấu váy, lảo đảo một lát. Lúc này Bích Đào lại nghĩ rằng nàng ta dường như không muốn tiến cung lắm. Chẳng qua chuyện này cũng không phải nàng ta có thể làm chủ, mình cần gì phải xen vào việc người khác.
Hai cô nương phía sau có tên rất hay, một người tên Ngụy Doanh Doanh, một người tên Cố Nhĩ Nhã, cho dù là khí chất yêu kiều như nước hay tao nhã lịch sự, điềm đạm thì vẫn luôn có thể người khác sinh lòng hảo cảm. Chẳng qua đều là suy nghĩ chủ quan do cái tên mang tới, trên thực tế Ngụy Doanh Doanh là một người béo tròn. Cố Nhĩ Nhã thì ngôn từ lộn xộn, mắt hơi trắng, cũng may vẫn chú tâm chuẩn bị biểu diễn, một người đánh đàn tranh, một người làm thơ.
Bích Đào ôn hòa đánh giá bọn bọ: "Đánh đàn tranh rất hay, nếu ngăn một tấm bình phong ở phía trước thì không thể tốt hơn được nữa." Dáng dấp quá xấu xí, chướng mắt. "Mực đen vẽ mày ngài, hoa rơi như tuyết, thoáng chốc bay đầy trời. Từ rất có ý cảnh..." Bích Đào cười nói: "Thật là ngươi viết sao?" Nói chuyện còn không rõ ràng, còn học người ta làm thơ.
Hai người tháo chạy.
Hoàng Đế cười, nghiêng đầu nói với nội thị ghi chép danh sách: "Nghe theo Quý phi, bỏ đi."
Mặt trời lặn về hướng Tây, tuyển tú cuối cùng cũng kết thúc. Chúng tú nữ có người vui mừng vênh vang, trò chuyện với nhau, cũng có người buồn rầu ảm đạm, yên lặng không nói nhưng cho dù tình trạng nào thì các nàng cũng ngồi lên xe ngựa chuẩn bị về nhà báo tin. Nhưng các nàng lại không biết rằng tú nữ lần này định trước không thể mở màn vén lên gió nổi mây vần ở hậu cung giống như trước kia, lấy sủng ái của đế vương lung lạc trong tay. Ai bảo nó...
...
Một mảnh xuân tình dành cho hải đường, nụ sen chỉ vừa mới nhú một góc.
"Hoàng hậu an bài Kiến An Hầu gia ở Phương Hoa các?" Bích Đào cầm muỗng đút Đoàn Đoàn ăn cơm, tiểu tử không đàng hoàng, ăn một muỗng cơm thì lại cắn ngón tay mẹ của nó.
Bích Đào vỗ một cái lên cái mông nhỏ của nó, nó liền ngoan ngoãn hơn, bắt đầu nhai cơm.
Vân Lũ đáp lời: "Chính là ở một gian mà lúc trước nương nương ở, cũng phong Bảo lâm."
Phong Bảo lâm nàng cũng biết, dựa theo gia thế của nàng ta vẫn có thể có được phong hào, lúc Hoàng đế nhắc nàng, nàng còn kiến nghị Hoàng đế dùng chữ "Trinh", một lần làm hai người khó chịu là chuyện mà nàng thích nhất. Hoàng đế đồng ý nhưng không nghĩ tới Hoàng hậu còn có chiêu này. Chẳng qua ở cùng một gian nhà thì có thể có được sủng ái giống như nàng sao?
Bích Đào cười một tiếng, đút món đậu hũ hành hoa vào miệng Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn bẹp miệng: "Xanh xanh, không muốn." Tuổi còn nhỏ, đối với hai chữ này thì nhớ âm càng rõ ràng hơn.
"Xanh xanh gọi là gì?"
"Xanh xanh..."
"Nói cho nương nghe xanh xanh gọi là gì, chúng ta sẽ không ăn nó." Bích Đào dụ dỗ.
"..." Bánh bao nhỏ cau mặt lại muốn khóc.
Bích Đào mềm lòng: "Hành, đọc theo nương, hành."
"Hành.:
"Ừ, đọc đúng rồi." Bích Đào hôn một cái lên mặt bánh bao trắng mịn của nó, tiếp tục đút: "Bảo bảo thật thông minh."
Mặt bánh bao nhỏ đầy kiên trì: "Hành hành, không muốn!"
"..." Thật khó lừa.
...
Mấy ngày sau, chúng tú nữ được nội thị dẫn vào từng cung điện được phân để ở. Trên đường đi qua, toàn là ngói xanh mái đỏ, tầng lầu trùng điệp, nguy nga lộng lẫy khiến người ta mờ mắt.
Lại tới tòa nhà, bởi vì có nhiều cung nhân lui tới, vừa khiêng ván hoặc vận chuyển ngói lớn, huyên náo ồn ào. Dương Thải Linh được phong Thải nữ tò mò hỏi nội thị dẫn đường: "Công công, đây là đi đâu vậy?"
Nội thị nhìn theo đầu ngón tay nàng một cái, hiểu rõ nói: "Đây là Đào Yêu quán."
Hễ là cung nhân thì đều lắm mồm, những người ở phía sau đều là phi tần chủ tử, công công kia không khỏi có ý nịnh nọt, cẩn thận nói với nàng: "Bởi vì Quý phi nương nương của chúng ta nhảy rất đẹp nên Hoàng thượng cho người xây chỗ này, chuyên dùng để nương nương nhảy múa."
"Là mới xây sao?"
"Làm gì có, đã sớm xây xong rồi. Bởi vì lúc này nương nương lại nghĩ ra " "vũ điệu tiếng guốc", nói ở trên mặt đất nhảu không thú vị, Hoàng thượng liền chuẩn bị làm "Hành lang vang tiếng guốc", phía dưới đặt ngói đại thủy, phía trên thì đặt ván gỗ, lúc nhảy sẽ vang lên tiếng "leng keng", nghe rất hay." Mấy câu phía sau là hắn nghe công công khác nói, nghe nói Quý phi nương nương đã thử qua, người từng nghe thấy đều nói như vậy, vậy khẳng định không sai rồi.
Chúng tú nữ đều thán phục, không khỏi châu đầu ghé tai. Đây là tốn bao nhiêu ngân lượng.
"Nếu không thì sao lại nói Quý phi nương nương được sủng ái chứ." Nội thị thấy vậy có chút đắc ý. Mặc dù hắn không hầu hạ Quý phi nương nương, rốt cuộc thì vẫn có "kiến thức" hơn mấy vị phi tần mới tới này.
"A." Bên trong truyền ra tiếng nói không dịu dàng, ngữ điệu chầm chậm, thế nhưng nghẹn họng người khác: "Quán tử này đáng tiền, thời giờ thì không đáng tiền sao? Trì hoãn như vậy lại không chịu dọn dẹp "ổ cỏ" của mình để dễ chịu một chút, cho dù không bì được với hành lang của quán tử này, tốt xấu gì cũng là của chính mình."
"Công công, còn không đi sao?" Nữ tử kia lười biếng đỡ dỡ trâm sai bên tóc mai, liếc mắt rồi đi.
Nội thị kia đang muốn cau mày, lại nhìn thấy là Kiến An Hầu gia Trinh Bảo lâm, người này lại là chủ nhân mà hắn không đắc tội nổi, vội vàng cười theo: "Đi đi đi, vậy thì đi thôi."
Những tú nữ liên quan thấy là nàng ta, cũng không lên tiếng nữa, người trước mắt không chỉ có gia thế tốt, nói không chừng về sau còn là một Tiết Quý phi khác. Các nàng chọc không nổi.