Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 115: Ngoại truyện Triều Dương

Edit: Bình Lương viện

Beta: Hy Hoàng Thái phi

Ta tên là Triều Dương, Triều Dương trong "Ngô đồng sinh hĩ, vu bỉ triều dương". [1]

[1] Ngô đồng sinh hỉ, vu bỉ triều dương: là một câu thơ được trích trong "Kinh Thi" - là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 305 bài thơ.

Bản gốc:

鳳凰鳴矣、于彼高岡。

梧桐生矣、于彼朝陽 。

Phiên âm:

Phượng hoàng minh hĩ, vu bỉ cao cương

Ngô đồng sinh hĩ, vu bỉ triều dương

Dịch nghĩa:

Chim phượng chim hoàng cất tiếng, âm thanh vang trên sườn núi cao

Ngô đồng mọc lên, sum suê nắng sớm

Dịch thơ:

Phượng hoàng cất tiếng,

Trên ngọn đồi cao,

Ngô đồng sinh sôi,

Trong ánh sáng mai.

(Nguồn: Sưu tầm)

Ta còn một nhũ danh là Sủng nhi. Phụ hoàng từng nói, ta là con cưng của toàn bộ triều Đại Nguyên.

Nhưng mà từ khi mình bắt đầu ghi nhớ được, ta đã cảm thấy phụ hoàng và mẫu phi rất thần bí. Cung nhân đều nói rằng hai người đã về cõi tiên, ca ca lại thường xuyên lén lút mang theo ta quanh đi quẩn lại, chạy đến rất nhiều chỗ đẹp trong cung ngoài cung, đi tìm bọn họ. Ta đoán, nhất định là bọn họ len lén chạy ra ngoài chơi, lại không muốn mang theo ta và ca ca.

Bọn họ trông chẳng giống với người trong tranh – Dực Khôn cung có một bức họa, ca ca nói rằng gọi nó là "Ảnh gia đình". Trong bức họa kia, ta vẫn còn nhỏ, được mẫu phi ôm vào trong ngực, nhìn trông thật nhỏ - thế nhưng ta có thể cảm giác được, bọn họ chính là phụ hoàng và mẫu hậu.

Có lẽ là vì ánh mắt bọn họ nhìn ta rất ấm áp.

Hì hì, hoàng thúc từng khen ta, nói cảm giác của ta cũng nhanh nhạy như thúc ấy. Hoàng thúc thật là tự luyến quá đi!

"Triều Dương, chuẩn bị xong chưa?"

À, ta nghe được giọng nói của ca ca, hôm nay là thời gian gặp mặt phụ hoàng, mẫu thân. Ta vội vội vàng vàng dọn dẹp thuốc màu cùng màu nước mà mẫu thân mang tới, giặt sạch bút, thổi thổi tranh còn đang vẽ dở, sửa sang sạch sẽ mà đi ra ngoài.

Ta cột lại tóc, chỉnh lại vạt áo – ta hiện tại đã 15 tuổi, là tuổi thích làm đẹp mà.

"Ca ca, nhìn muội tốt không?" Ta vui sướng nhào vào trong lòng ca ca, ngửa mặt hỏi huynh ấy.

Ca ca cẩn thận quan sát ta, gật đầu nghiêm nghị: "Tốt."

Gương mặt ca ca lúc nào cũng mang vẻ đoan chính, chắc là do hoàng thúc quẳng đi gánh nặng, đem quốc sự đều đặt ở trên đầu ca ca. Nhưng mà nhìn vẻ mặt ca đứng đắn, kỳ thực đều là ý xấu đầy bụng, luôn nghĩ làm sao để khi dễ ta.

Dù vậy, ta rất thích ỷ lại vào ca ca.

"Hai người các ngươi, đem bản vẽ và áo choàng của công chúa lấy tới, rồi lấy hộp điểm tâm đã chuẩn bị xong giao cho Lý Trung Nghĩa." Ca ca vẻ mặt nghiêm túc mà phân phó hai cung nữ đi theo ta.

"Nô tỳ tuân mệnh." Hai nha đầu làm như chịu không nổi áp lực, không ngừng cúi thấp người, mỗi người bận rộn đi làm việc của mình.

Chỉ là trước khi đi hai người ấy liếc nhìn ta, muốn nói lại thôi, dường như muốn nhắc nhở ta cái gì.

Ta nghiêng nghiêng đầu, có chút khó hiểu.

"Ca ca." Hai tay ta vòng trên cổ của ca ca, cười hì hì làm nũng: "Ca cõng muội đi tới cửa."

"Sẽ sớm lập gia đình, vậy mà tính tình vẫn còn trẻ con." Ca ca mặc dù đang thở dài, nhưng vẫn xoay người nửa ngồi nửa quỳ, chờ ta ngồi lên lưng.

"Có lấy chồng hay không thì cũng vậy." ta chu mỏ: "Giống như chim hoàng yến bị giam lại, muội chỉ có thể ở trong phòng vẽ. Muội càng muốn được vẽ ở bên ngoài, giống như phụ hoàng và mẫu thân đi rất nhiều chỗ khác nhau, vẽ được nhiều phong cảnh khác nhau."

Ca ca không có trả lời, bình ổn mà cất bước, không nói được lời nào, dường như đang suy nghĩ cái gì.

Tròng mắt ta đảo một vòng, bóp mặt của ca ca, mềm nhũn gọi: "Đoàn Đoàn ~" đáng tiếc mặt của ca ca đã trở nên cứng rắn, không còn dễ bóp như lúc còn bé rồi.

Bước chân của ca ca quả nhiên dừng lại một chút, sau đó uy hiếp: "Còn kêu nữa ta quăng muội vào cái ky hốt rác."

"Hừ." Ta ngẩng cằm, không tin những lời này của ca ca.

Mẫu thân rõ ràng nói cho ta biết, người thường gọi ca ca như thế, vậy mà ca ca lại khi dễ ngược lại ta!

Hai chúng ta từ mật đạo trong cung điện chạy ra ngoài. Hoàng để cải trang vi hành, con đường này là tiện lợi nhất.

Nhưng mà chỗ ấy có hơi xa, đánh xe một mạch đến vùng ngoại ô mới dừng lại. Nghe được tiếng "Hí" ta nhanh chóng nhảy xuống, không để ý ca ca ở phía sau thở dài bất đắc dĩ, nhưng mà lúc này dường như có điểm vui vẻ?

Đập vào mắt là cỏ xanh mượt mà, mặt trời đang chiếu những tia nắng vàng rực rỡ ở phía trên, đến gần hồ nước trông như được nhuộm một màu vàng.

Bầu trời xa xa là màu xanh lam trong suốt.

Trời đất thật rộng quá đi.

Ta dang hai cánh tay, chớp mắt hít một hơi không khí mát mẻ.

"Sủng nhi."

Cách đó không xa, phụ hoàng và mẫu thân đang vẫy tay với ta. Ta bước chân nhẹ nhàng bay nhào qua, dúi đầu vào lòng mẫu thân. Phụ hoàng đứng một bên lúc này lại cười ha ha.

Mẫu thân đang vỗ về tóc của ta cũng cười rộ lên.

Ta ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái: "Làm sao vậy?"

"Bảo bối nhà chúng ta chắc chắn là ra khỏi cửa mà quên soi gương." Trong mắt mẫu thân chứa đầy ý cười, ngón tay lau một chút bên gò má, sau đó phì cười nói: "Tiểu hoa miêu, cọ thuốc màu lên từ lúc nào? Đã cứng lại, mẫu thân lau cũng không hết."

Thuốc màu?

Ta bỗng dưng nhớ lại, quay đầu lại nhìn ca ca: "Ca, ca vừa nãy mới còn nói "Tốt"!" Hèn gì hai nha đầu kia đều có vẻ mặt muốn nói mà không nói được, thì ra là khuất phục trước uy quyền của ca ca!

"Rất tốt." Ca ca mỉm cười: "Rất buồn cười."

"..."

Ta đã nói rồi! Ca ca cả người đầy ý nghĩ xấu, nhất định phải đề phòng mà!

"Triều Dương, qua đây."

Ta trừng mắt, không qua.

Ca ca mỉm cười: "Không qua?"

Kinh nghiệm nhiều năm ở chung nói cho ta biết, mỗi khi ca ca cười lên, độ nguy hiểm thật sự không thể nào so sánh được với lúc không cười.

Vì vậy ta bất đắc dĩ bước chầm chậm qua.

Không nghĩ tới ca ca ở cuối đường cầm trong tay một tấm khăn, dường như là mới được làm ướt ở trong hồ. Ca ấy cầm khăn giúp ta lau thuốc màu trên mặt, động tác rất nhẹ nhàng.

Ôi, ca ca chính là như thế đấy. Khi dễ ta xong liền cho một trái táo ngọt, nên cuối cùng ta cũng không đành lòng tố cáo ca ca với phụ hoàng.

Ca ca cũng không dám làm càn như vậy với phụ hoàng.

"Nương." Lau xong khuôn mặt, ta đi tới dựa vào người mẫu thân, giọng ngọt ngào nói: "Ca ca hôm nay nói với con, muốn người tìm cho ca ca một mối hôn sự."

Mẫu thân vểnh khóe môi, cười rộ lên: "A? Thừa Cảnh coi trọng cô nương nhà ai thế?"

Mặt ca ca không chút thay đổi: "Nương đừng nghe Triều Dương nói lung tung."

"Muội đâu có nói lung tung, hồi nãy trong cung ca ca vừa mới nói, muội nhớ rõ ràng." Ta cười giảo hoạt, bắt đầu đổi trắng thay đen. "Hơn nữa, đại thần trong triều đều vì chuyện này mà bàn tán ầm ĩ, nói rằng hoàng thúc lấy lý do không muốn thành thân sinh con, quản nạp hậu cung để nhường ngôi cho ca ca, ca ca cũng không thể nào dùng lại chiêu thức ấy."

Vế sau của câu này là thật.

Lúc nói chuyện thật thật giả giả, sẽ làm người khác dễ dàng tin tưởng. Đây mà điều mà hoàng thúc dạy ta, hì hì, hoàng thúc – người nghiên cứu những thứ này vẫn đáng tin hơn.

"Con tạm thời không có coi trọng ai cả." Ca ca nhanh chóng phủ nhận: "Còn về phía triều thần, đến năm con hai mươi tuổi, con sẽ cho bọn họ một câu trả lời."

Hắn cũng muốn giống phụ hoàng tìm được người mình thích. Hơn nữa, nương từ đầu đến cuối cũng không phải chính cung Hoàng hậu, điều này cứ làm hắn canh cánh trong lòng, mặc dù nương không hề để bụng những thứ hư danh như thế này.

Nếu như hắn có người hắn thích, hắn muốn dành cho nàng những thứ tốt nhất.

Phụ hoàng như có điều suy nghĩ, nhìn ca ca một hồi, trầm ngâm gật đầu: "Chính con quyết định là được."

Lại có thể đối phó xong một cách đơn giản như vậy, ta có chút ủ rũ. Ngược lại ta nghe thấy ca ca nói: "Nhưng mà về Triều Dương..."

Quả nhiên!

Ngay cả khi biết ca ca chuẩn bị nhắc tới cái gì, ta chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường [2] mà thôi. Ta không nghĩ đến vừa mới thoát khỏi nhà tù vàng son này liền chạy đến một nhà tù bằng bạc đâu.

[2] tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

"Muội ấy có thiên phú về vẽ tranh, lại không muốn bị gò bó ở một chỗ. Nương, người cảm thấy, dẫn Triều Dương đi theo đến nơi đó... Thế nào?"

Mẫu thân hơi giật mình, nhìn ta một chút, sau đó cười rộ lên: "Kỳ thật nương cũng từng có ý muốn đó, Triều Dương tính tình vui vẻ hoạt náo, sống ở trong hoàng cung sẽ gò bó nó. Có lẽ bởi vì nó là con nương sinh ra, không giống với người nơi này, ngược lại lại giống người sống cùng với nương ở bên kia."

Phụ hoàng cũng nói theo mẫu thân: "Làm họa sĩ tự do cũng không tệ."

Mẫu thân gật đầu, sau đó nhìn về phía ca ca: "Chẳng qua là, mặc dù hiện tại nơi đó đang phổ biến rộng rãi việc người xuyên không du ngoạn, nhưng làm giấy cư trú nhất định vẫn có khó khăn. Theo ta thấy, Sủng nhi yêu thích việc du lịch, bên này cảnh sắc cũng rất hợp lòng người. Tạm thời làm trước cái hộ chiếu du lịch, qua lại hai bên cũng không tồi."

"Sủng nhi cảm thấy thế nào?" Mẫu thân nghiêng đầu hỏi ta.

"Có thể đi rất nhiều nơi sao ạ?" Ta có chút tỉnh tỉnh mê mê.

"Đúng, muốn đi nơi nào cũng được. Ở bên này để cho ca ca phái người bảo vệ con. Ở chỗ của nương, để phụ hoàng, nương hay các cậu bên ngoại thay phiên cùng con chu du thế giới để vẽ thật nhiều vật, có tốt không?"

"Huynh đệ của nương?" Ta nghĩ tới mấy người Tiết phủ.

Mẫu thân cười sờ sờ đầu của ta, nói: "Là những người khác, bọn họ rất thương con."

"Nghe cũng không tệ lắm." Ta cười hì hì: "Nếu như không tốt, con sẽ nói với nương."

Ca ca nhíu mày một cái, lại nói: "Nhưng mà nương..."

"Đoàn Đoàn." Mẫu thân sờ sờ mặt của ca ca, ôn nhu gọi: "Nương không phải là lo lắng con cô đơn ở chỗ này mới không cho Sủng nhi ở bên kia đi theo chúng ta. Con chưa đi đến đó xem đâu, ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, đặc biệt là ở trong nước. Phong cảnh nước ngoài khác ở đây, Sủng nhi đi cũng tốt. Còn ở trong nước, còn không tốt bằng bên này."

Phụ hoàng luôn luôn tán thành lời của mẫu thân, lúc này cũng không ngoại lệ, như bình thường cổ động nói: "Hơn nữa không cần đường ray, đoàn tàu trôi lơ lửng có tốc độ phi hành cao hơn, xe ngựa còn thua xa. Đi qua rồi có khi Sủng nhi còn thích nơi này hơn."

"Nương và phụ hoàng nói đúng." Ca ca trầm tư một lúc, cuối cùng gật đầu nói: "Con thầm nghĩ nương nói bên kia tốc độ nhanh,  muốn tránh cho Triều Dương trên đường gặp nguy hiểm, nhưng quên mất quan trọng là phải có hứng thú."

Ta cười híp mắt, kéo cánh tay của ca ca: "Muội cũng đã 15 tuổi rồi, ca ca cũng nói là có thể gả chồng rồi. Thay vì nghĩ đông nghĩ tây, còn không bằng ca ca đem mọi sự việc xử lý tốt, dành ra một khoảng thời gian cùng với muội và nương đi đến nơi đó tham quan một lần."

Ca ca cười: "Ta đương nhiên là muốn đi. Chỉ là..."

"Tiểu hoa miêu, muội rốt cuộc cũng chịu thừa nhận, là muội muốn gả chồng?" Cánh tay còn lại của ca ca bóp mặt của ta: "Còn dám vu khống huynh trưởng của muội."

"Nương, mau đem Đoàn Đoàn vứt xuống cái ky hốt rác đi." Ta che khuôn mặt lại, nhất quyết không chịu bị bóp mặt.

Phụ hoàng và mẫu thân nhất thời đều cười ra tiếng, chỉ có ca ca là đen mặt lại.

Từ trong kẽ tay ta lộ ra con mắt, len lén thè lưỡi trêu ca ca.

Gió từ hồ nước thổi đến, lướt trên váy làm tà bay nhẹ nhàng. Ánh nắng ấm áp chiếu lên cỏ, làm cho chúng ta đều tràn đầy ấm áp, nụ cười tươi như gió xuân tháng ba, sáng sủa vui mừng.

Nơi đây chính là "tháng ba" của nhân gian, mùa xuân hoa nở ấm áp.

"Công chúa, bản vẽ của người." Thân tín của ca ca - Lý Trung Nghĩa cầm bản vẽ từ trong xe ngựa mang tới, đưa cho ta.

Ca ca lúc nào cũng rất hiểu ta, vị ngọt trong lòng ta ngày càng tăng thêm mà cười rộ lên.

Ca ca nhất định đã biết, ta đã không nhịn được, muốn đem cảnh tượng này vẽ xuống.