Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 95

Liễu Phong Vũ tiến lại gần: “Tiểu Đường, Liễu ca chỉ muốn một miếng thịt của cưng thôi, đừng hẹp hòi như vậy chớ.”


Mọi người trở về khách sạn, trên bãi đất trống trước cửa khách sạn đặt nồi lẩu thịt chuột đã lạnh và xương chuột đầy đất, trong đại sảnh truyền đến tiếng ngáy du dương trầm bổng.
Đường Nhạn Khâu kinh ngạc nói: “Ai ở bên trong?”


Tùng Hạ nói: “À, là cái người tiến hóa ngược loại lưỡng cư mà hôm qua chúng ta gặp ấy.”
Thành Thiên Bích cau mày nói: “Sau hắn lại ở đây?”


“Cậu ấy nói cậu ấy vốn ở đây, còn định nướng thịt chuột ở trong nhà, tôi sợ chúng ta sặc khói nên dùng đồ dùng nhà bếp của chúng ta đun sôi giúp cậu ta.”
Liễu Phong Vũ lắc đầu: “Cái tiếng ngáy này.”
Đường Nhạn Khâu cúi đầu nhìn thịt chuột trong nồi, có chút do dự.


Liễu Phong Vũ choàng tay lên vai hắn: “Đường đại hiệp làm sao vậy, đói bụng hở?”
Đường Nhạn Khâu thành thật gật đầu: “Tôi bay đã lâu.”
“Vậy cậu ăn đi, đứa bé kia nói cho chúng ta bốn cái chân chuột, không thì nó đã ăn sạch rồi.”


“Không đâu, con chuột lớn như vậy, cậu ấy có ăn nữa thì cũng không ăn hết, còn lại một chút thịt này, thời tiết lạnh nên không dễ hỏng, đừng để lãng phí, chúng ta ăn thôi.” Tùng Hạ cười nhìn Đường Nhạn Khâu: “Tiểu Đường cũng đói rồi.”


Đường Nhạn Khâu ngượng ngùng cười cười, nụ cười ngượng ngùng lại đẹp trai.
Mọi người ngồi vây quanh nồi, Tùng Hạ thêm củi châm lửa, làm nóng nồi thịt đã nguột ngắt.


Tùng Hạ nói: “Chúng ta không còn lại nhiều lương thực cho lắm, đến Quý Dương rồi cũng chưa chắc đã tìm được đủ, mong người kia có thể chuẩn bị nhiều nhiều một chút cho chúng ta. Sau đó, cố gắng săn một vài thứ ở trên đường, rau dưa cũng không thể ăn mỗi ngày nữa, nó quá xa xỉ.”


Trang Nghiêu vuốt ve A Bố: “Bây giờ A Bố hai ngày mới được ăn một bữa, mùa đông quả thật khó săn thú.”
Liễu Phong Vũ nói: “Nó mỡ dày, không đói đâu, ê, thịt này cho anh.”


Đôi đũa của Tùng Hạ mang theo miếng thịt kia đã đưa tới bát Đường Nhạn Khâu, cậu nói: “Liễu ca, chúng ta đều vừa ăn rồi mà.”
“Nhưng anh vẫn muốn ăn.”
“Vậy anh để Tiểu Đường ăn trước nhé, họ đều đói rồi.”


Liễu Phong Vũ dửng dưng: “Miếng thịt này ở chỗ khớp, mềm nhất, cho anh đi.”
Đường Nhạn Khâu rút tay về, nói: “Cho anh ta đi.”
Tùng Hạ thở dài, bỏ thịt vào trong bát Đường Nhạn Khâu: “Liễu ca, anh đừng bắt nạt Tiểu Đường chứ, Tiểu Đường có so đo với anh đâu.”


“Ai nói anh bắt nạt nó.” Liễu Phong Vũ tiến lại gần: “Tiểu Đường, Liễu ca chỉ muốn một miếng thịt của cưng thôi, đừng hẹp hòi như vậy chớ.”
Đường Nhạn Khâu gắp thịt đến bát hắn, nói: “Anh đừng làm rộn, ăn đi.”


Liễu Phong Vũ dùng sức nhéo mặt hắn một cái, khiến gương mặt trắng mềm kia đỏ bừng: “Ngoan.”
Đường Nhạn Khâu lắc đầu, dáng vẻ không làm gì được.


Tùng Hạ nín cười, chia thịt chuột cho mấy người: “Buổi sáng mọi người đã làm gì, sao lại bị mấy người đó chặn lại ở quảng trường? Có đến chỗ Ái Giai chưa?”


Trang Nghiêu gật đầu: “Đến rồi, nhưng ba chị ta rất không phối hợp, hình như không muốn dính líu quan hệ với chúng ta, chúng tôi không hỏi được gì đã đi luôn. Chúng tôi muốn tìm người ở quanh đó, kết quả không tìm được ai, sau đó lại gặp phải đám người kia ở gần quảng trường.”


“Tiểu Đường, còn cậu thì sao? Cậu có phát hiện ra gì không?”
Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi đến gần tháp Đại Nhạn.”
Mọi người đều chăm chú dõi theo hắn.


Đường Nhạn Khâu đặt bát xuống: “Hồi bé, tôi đã đến Tây An một lần, có ấn tượng rất sâu sắc với tháp Đại Nhạn, cho nên lúc bay đến gần đó thì bay vòng qua xem một chút.”
“Cậu nhìn thấy cái gì?”


“Không có gì cả, nhưng khi đến gần nó, quả thật tôi đã cảm nhận được năng lượng vô cùng lớn mạnh, năng lượng này rất khó đ