Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 88

Liễu Phong Vũ cười tà: “Này cậu trai tơ, trong đầu đang nghĩ linh tinh gì đấy? Còn cười thế kia nữa…”
Viện khoa học quốc gia Bắc Kinh…
“Giáo sư Tùng! Giáo sư Tùng!” Một người thanh niên gầy cầm một xấp tư liệu dày cộm chạy như gió vào phòng thí nghiệm.


“Ồ? Tiểu Hà, có chuyện gì vậy?” Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ngẩng đầu từ trong đống dụng cụ thí nghiệm, đó là một người đàn ông đoan chính nhã nhặn, đeo kính mắt viền vàng, khoác áo khoác trắng, có vẻ rất nghiêm túc chăm chú, toàn thân tràn đầy hơi thở học thuật nồng đậm.


“Giáo sư Tùng, nó xuất hiện rồi, cái kia…”
“Cậu uống nước đi, chạy tới chạy lui trong phòng làm việc làm gì, rốt cuộc đã có chuyện gì thế?” Tùng Chấn Trung cầm lấy một cốc nước đưa cho gã.


Tiểu Hà không nhận lấy nước, mà đưa xấp tư liệu cho Tùng Chấn Trung: “Giáo sư Tùng, bảy tám tháng trước, một ngày sau trận động đất, chúng ta kiểm tra ra phía Vân Nam đột nhiên xuất hiện dao động năng lượng khổng lồ, giá trị năng lượng của dao động này không thua gì năng lượng dẫn tới động đất của ngọc Con Rối!”


Tùng Chấn Trung đẩy kính mắt một cái: “Đúng vậy, lẽ nào dao động năng lượng kia lại xuất hiện?”
Tiểu Hà kích động đến gật đầu: “Không sai, nó lại xuất hiện! Ở địa khu Trung Bộ, thuộc cảnh nội Thiểm Tây cách Bắc Kinh xx km, ngay vừa rồi!”


Tùng Chấn Trung nhận lấy tư liệu, lật mở mau lẹ, cơ thể hơi run lên, anh lẩm bẩm: “Xuất hiện rồi, đây có lẽ là năng lượng duy nhất có thể chống lại năng lượng của ngọc Con Rối, rốt cuộc nó đã xuất hiện rồi. Mau, dẫn tôi đi xem!”
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đều dậy muộn.


Sau khi dậy, Thành Thiên Bích nhìn thấy Liễu Phong Vũ ngủ say như chết, đi tới đá hắn một cái: “Không phải bảo anh gác đêm hay sao?”
Liễu Phong Vũ dụi dụi mắt: “Hôm qua uống nhiều, nay mệt quá, Tiểu Hạ, nấu cơm…”
Tùng Hạ vâng một tiếng, liên tục ngáp.


Thành Thiên Bích muốn đánh hắn hai cái: “Chỉ biết sai khiến, đi kiếm củi về đốt.”
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Đau lòng à, đau lòng thì cậu đi nấu cơm đê.”
Thành Thiên Bích từ trên cao nhìn xuống hắn: “Kiếm củi đốt.”


Liễu Phong Vũ bất mãn bò ra khỏi túi ngủ, đứng dậy như người không xương, lảo đảo đi nhặt củi.
Sau khi thức dậy, Đường Nhạn Khâu giúp Tùng Hạ chuẩn bị đồ dùng nấu nướng, vội vàng làm xong rồi chạy sang một bên đánh một bộ quyền, tinh thần phấn chấn, không thấy chút uể oải nào.


Trên đất trải một lớp tuyết rất dày, giẫm xuống sẽ kêu những tiếng xột xoạt, A Bố ở cạnh đó thì nhảy tới nhảy lui nghịch tuyết, Trang Nghiêu thì ở bên cạnh cầm quyển sổ viết vẽ gì đó, trong miệng còn nói lẩm bẩm.


Tùng Hạ và Thành Thiên Bích lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng, cậu thường thường ngẩng đầu nhìn Thành Thiên Bích, không nhịn được cười một tiếng, Thành Thiên Bích thì vẫn không ngẩng đầu. Cậu nghĩ rằng da mặt Thành Thiên Bích hình như còn mỏng hơn cậu nữa, có phải do hắn không lớn tuổi, lại sống trường kỳ trong quân đội nên chưa từng tiếp xúc qua chuyện gì hay không? Cậu tuy cũng không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng tốt xấu gì cũng sinh hoạt và tiếp xúc với những người trưởng thành, về phương diện này, cậu thẳng thắn hơn Thành Thiên Bích một chút.


Tùng Hạ nín cười, khẽ hỏi: “Thiên Bích, cậu muốn ăn gì? Cháo hay mì?”
Thành Thiên Bích nói: “Tùy anh.”
“Thế nấu cháo thịt với nấm nhé?”
“Ừ.”
Tùng Hạ lén cười, trong lòng vô cùng ngọt ngào.


Lúc Liễu Phong Vũ quay lại thì nhìn thấy hai người này đang vùi đầu vào chuyện nấu nướng, một kẻ mặt cứ đơ ra, tai thì đỏ lên, người kia thì cúi đầu cười khúc khích, khiến hắn suýt nữa bật cười. Hắn ôm một bó củi khô lớn đi đến, dùng đầu gối cạ vào hông Tùng Hạ: “Hey, gọi cậu ấy, cười ngu gì thế.”


Tùng Hạ ngồi thẳng dậy: “A? Đâu có đâu.”
Liễu Phong Vũ cười tà: “Này cậu trai tơ, trong đầu đang nghĩ linh tinh gì đấy? Còn cười thế kia nữa…”
Tùng Hạ quẫn bách: “Em có cười đâu, anh nhìn lầm rồi, em lạnh đến cứng cả mặt đây này.”


Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Hừ, cười mà không nhận.”
Tùng Hạ ôm lấy bó củi, vội nói sang chuyện khác: “Liễu ca, anh giúp em bẻ mấy cành dài đi.”


Liễu Phong Vũ vừa bẻ cành cây vừa trêu đùa họ: “Tiểu Hạ, Liễu ca ở đây có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến phong phú, bây giờ đều đã không có đất dụng võ, nếu cưng cần, bất cứ lúc nào cũng có thể đến thỉnh giáo anh, miễn phí luôn, bóp vai cho anh là được.”


Tùng Hạ giả ngu: “Anh nói gì thế, ơ này, thế này dài quá, bẻ ngắn thêm một chút.”
Liễu Phong Vũ cười đùa: “Anh đã nói với cưng rồi, nam và nam lúc làm đó, nếu không có kinh nghiệm thì rất dễ bị thương, khi nào hai người cần thì nhớ tới tìm anh cố vấn.”


Thành Thiên Bích quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm hắn: “Nếu anh còn nói nhảm…”
Liễu Phong Vũ cười đắc ý.
Tùng Hạ sợ đến không dám ngẩng đầu lên, Liễu Phong Vũ nói chuyện không cố kỵ gì hết, cái gì… mà làm… mặt Tùng Hạ đỏ bừng.


Giọng nói của Trang Nghiêu kịp thời giải cứu họ: “Tất cả mọi người đến đây đi, sưởi ấm, ăn sáng, sau đó thuật lại tất cả chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.” Nó nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Bây giờ anh có tâm trạng để nói chuyện chưa?”
Thành Thiên Bích không đáp lại.


Vẻ mặt Tùng Hạ cũng nghiêm túc, chuyện xảy ra ngày hôm qua, đến bây giờ cậu vẫn chưa dám tin. Niềm vui to lớn qua đi, cậu cũng mơ hồ có chút lo lắng, nhất là chuyện ngọc cổ chống lại ngọc Con Rối khiến cậu sinh lòng bất an.
Năm người ngồi xuống.


Trang Nghiêu nói: “Lấy hai thứ đó ra đây, cũng không có gì phải giấu nữa.”


Tùng Hạ do dự một chút, vén áo lên, cởi thứ được bọc trong mấy lớp vải ở trên bụng ra, một viên ngọc thạch lớn chừng bàn tay hình trứng ngỗng rơi xuống bàn tay cậu. Ngọc thạch tròn dẹp, lớn cỡ lòng bàn tay Tùng Hạ, rộng bốn cm, dày hai cm, màu xanh thẫm, ngoại hình xưa cũ tự nhiên, ngay cả một họa tiết hoa văn cũng không có. Nếu đặt miếng ngọc này trong tiệm ngọc bích, đây căn bản chỉ là một miếng ngọc dạng thô chưa được gia công, hơn nữa còn là loại ngọc có phẩm chất rất bình thường. Trong thời đại này, có ném nó ven đường cũng không ai đi nhặt.


Không ngờ một miếng ngọc cổ bề ngoài xấu xí lại ẩn chứa bí mật có thể xoay chuyển càn khôn.
Thành Thiên Bích cũng móc từ túi bên trong áo ra một mảnh ngọc Con Rối rất nhỏ, còn có lớp kim loại mềm màu bạc bọc bên ngoài ngọc Con Rối.


Trang Nghiêu hít sâu một hơi, khát khao với tri thức khiến máu huyết nó sôi trào. Nó mất sức lực rất lớn mới có thể kiềm chế các tế bào trong cơ thể đang xao động cuồng nhiệt, hạ giọng nói: “Chúng ta, trước tiên nói về ngọc Con Rối nhé.”


Nó dùng ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy mảnh ngọc lớn bằng cái móng tay, soi về phía có ánh mặt trời nhìn một chút, màu đen của ngọc thể trong suốt, không hề có tạp chất, là ngọc thô tuyệt phẩm. Một mảnh ngọc Con Rối nhỏ thế thôi đã có thể chứa năng lượng khổng lồ đến thế, như vậy rốt cuộc thì ngọc Con Rối có bao nhiêu năng lượng? Nó lớn thế nào?


Trang Nghiêu đặt lại ngọc Con Rối vào trong tay Thành Thiên Bích, lại cầm lấy lớp kim loại mềm dùng để bọc ngọc lên: “Chỗ này tôi không có dụng vụ thí nghiệm, sau khi đến Tây An xem có tìm được máy móc gì không, kiểm tra giá trị nguyên tố của nó một chút, tôi nghi ngờ rằng đây là một kim loại còn chưa được phát hiện. Tưởng tượng mà xem, nó có thể ngăn cản nguồn năng lượng khổng lồ như vậy không thoát ra ngoài, hoặc là, nó có thể ngăn cản phần lớn năng lượng không thoát ra ngoài, vậy kết cấu phân tử của nó chặt chẽ đến thế nào, đây căn bản không giống kim loại của địa cầu… Ơ kìa?” Trang Nghiêu đột nhiên nhíu mày một cái.


“Có chuyện gì vậy?”
Trang Nghiêu nháy mắt một cái, hơi dời miếng kim loại ấy sang bên cạnh cự ly một bàn tay, đột nhiên, nó biến sắc, toàn bộ cánh tay theo thân thể nghiêng về phía trước, tay kia giống như đang nâng một vật nặng, rầm một tiếng nện xuống đất.
Mọi người giật nảy mình.


Tùng Hạ cả kinh: “Cậu sao thế?”
“Nặng quá… Mau cầm nó lên…” Trang Nghiêu sắc mặt tái nhợt, nếu không phải nét mặt của nó rất thật, thật sự khiến người khác không thể tưởng tượng thứ mà nó nói rất nặng lại là một miếng kim loại lớn chừng quả trứng chim cút nằm trong lòng bàn tay nó.


Thành Thiên Bích dùng ngón tay bốc miếng kim loại đó lên, sắc mặt cũng khẽ biến: “Nó thật sự rất nặng.”
Trang Nghiêu nói: “Không đúng, lấy ngọc Con Rối ra.”


Thành Thiên Bích bỏ ngọc Con Rối vào trong tay Trang Nghiêu, Trang Nghiêu thở ra một hơi dài, dường như tất cả mọi chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra, dễ dàng cầm lấy cả hai thứ.
“Đây là có chuyện gì?” Mọi người kinh ngạc.


Trang Nghiêu lắc lắc cánh tay mình, thiếu chút nữa trật khớp: “Miếng kim loại mềm này càng cách xa ngọc Con Rối thì càng nặng, nếu đặt chung nó với ngọc Con Rối thì lại nhẹ nhàng gần như không có trọng lượng, thật sự quá thần kỳ, đây tuyệt đối không phải thứ con người có thể tìm ra.”


“Thần kì như vậy sao?” Liễu Phong Vũ không tin lắm, cầm lấy miếng kim loại, nhẹ nhàng dời nó sang bên cạnh, quả nhiên như lời Trang Nghiêu nói, có càng cách xa ngọc Con Rối thì càng nặng, chí ít hắn dùng một tay gần như không thể cầm được, hắn mới thở hổn hển thả miếng kim loại về chỗ cũ.


Tùng Hạ thở dài: “Những chuyện chúng ta không biết, đúng là còn nhiều lắm.”
Trang Nghiêu nói: “Thành Thiên Bích, anh nói một chút xem, anh đã tìm được cái này như thế nào.”


Thành Thiên Bích trầm mặc một chút, nói: “Chuyện cụ thể tôi không thể nói, nếu như hôm qua không phải bị dồn đến tuyệt cảnh, tôi cũng sẽ không lấy nó ra. Thứ nhất, tôi không biết nó là ngọc Con Rối, khi người dơi xuất hiện, trong lòng tôi có suy đoán, thế nhưng tôi không thể xác định. Thứ hai, tôi nghĩ cậu cũng đoán ra, tôi là một thành viên trong đoàn thám hiểm, tôi đã rời khỏi Golmud trước, thoát khỏi đại nạn động đất, chính là vì phải đưa ngọc Con Rối về Bắc Kinh.”


“Chỉ có một miếng nhỏ này thôi sao? Hơn nữa vì sao anh không bay thẳng về Bắc Kinh, mà lại đến Vân Nam?”
Thành Thiên Bích kiên quyết nói: “Những vấn đề khác không phải hỏi lại.”


“Vậy để tôi đoán nhé.” Trang Nghiêu hít sâu một hơi: “Tôi có suy đoán với chuyện này như sau. Anh là một thành viên trong đoàn thám hiểm, được lệnh hộ tống các nhà khoa học đến Golmud, bởi vì bằng một cách nào đó, họ đã phát hiện ra tại Golmud có phản ứng năng lượng khổng lồ, năng lượng ấy rất lớn, có lẽ có thể sánh bằng tất cả năng lượng trên địa cầu. Đương nhiên, chuyện này trước đó anh chắc là không biết, anh chỉ chấp hành nhiệm vụ mà thôi. Còn vì sao tôi biết, vì trước đây khi tôi ở Bắc Kinh, lý luận ‘ý thức Cambri’ mà người đàn ông kia đặt ra đã làm hoang mang cả giới khoa học. Lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng nếu ý thức này thật sự tồn tại, như vậy tác dụng mà ‘ý thức Cambri’ muốn có, nhất định phải đi qua cơ hội nào đó, năng lượng nào đó ví dụ như tạo ra động đất, sóng thần, khí hậu toàn cầu ấm lên, sông băng bị hòa tan, núi lửa phun trào, những thứ này đều là các phương pháp địa cầu có thể làm để hủy diệt giống loài. ‘Ý thức Cambri’ muốn ‘cân bằng’ con người, vậy không thể thông qua sóng điện não để tất cả loài người tự sát được mà thông qua các cuộc tấn công vật lý để đạt được mục đích. Nó giống như rất nhiều chuyện đã xảy ra trong lịch sử loài người vậy, ví dụ như khủng long. Bởi vậy, muốn khởi động một hành động vật lý nào đó có thể ảnh hưởng đến toàn cầu thì cần có nguồn năng lượng khổng lồ không gì sánh bằng. Loại năng lượng này không thể tự nhiên mà có, nhưng nếu loại năng lượng này thật sự tồn tại, không thể không bị phát hiện. Chỉ có hai khả năng, một là loại năng lượng này là năng lượng ngoại lai, ví dụ như thiên thạch ngoài trái đất, hai là loại năng lượng này đã bị ẩn giấu. Mọi người thường sẽ loại bỏ suy đoán thứ nhất, bởi vì nếu như quả thật có thứ năng lượng ngoài hành tinh có thể đơn giản hủy diệt loài người, cho dù con người có biết cũng không ngăn cản được. Cho nên, họ tập trung tinh lực vào phương án thứ hai, đó là, thứ năng lượng có thể phá vỡ tinh cầu rốt cuộc đang ẩn giấu ở đâu? Và nó ẩn giấu như thế nào?”


Trang Nghiêu nhìn mọi người xung quanh: “Xuôi theo suy đoán này nghiên cứu vài năm, trước khi tôi rời khỏi Bắc Kinh, đã có tin nói người đàn ông kia đã tìm ra tung tích của loại năng lượng này. Sau đó hai năm trôi qua, bên phía Bắc Kinh phái một đoàn thám hiểm đến Golmud. Cho nên tôi đoán, thứ năng lượng có thể phá vỡ tinh cầu mà người đàn ông kia phát hiện ra ở Golmud. Nói cách khác, ngọc Con Rối ẩn chứa năng lượng vô thuộc tính khổng lồ đang ở Golmud. Họ đến Golmud, bởi vì nguyên nhân nào đó mà khiến năng lượng bùng nổ. Có lẽ vì thời gian ‘ý thức Cambri’ cân bằng loài người đã đến, còn họ chỉ là một loại môi giới kích thích mà thôi. Bởi vậy đã dẫn đến trận động đất, trong nháy mắt, năng lượng vô thuộc tính phóng xạ ra toàn cầu. Từ đó, kỷ Cambri thứ hai chính thức đến, các sinh vật trên toàn cầu điên cuồng tiến hóa, con người đối mặt với tận thế.”


Sau khi Trang Nghiêu nói xong những chuyện này, không ai lên tiếng. Một đoạn nói chuyện ngắn ngủn đã đặt ra suy đoán về nguyên nhân kết quả tình huống bi thảm của loài người vô cùng vững chắc. Chỉ có điều, cho dù có biết chân tướng nhưng cũng không khiến lòng họ dễ chịu thêm chút gì, trái lại còn vì mặt trái của chuyện này, diễn tả sự bất lực của loài người mà cảm thấy toàn thân lạnh toát.


Con người – có tính mạng, có suy nghĩ, có tình cảm – đối diện với ý thức Cambri, nhỏ bé đến nỗi không bằng kiến hôi. Chỉ cần nhẹ nhàng lập ra một âm mưu, con người sẽ giống như chuột đồng chui đầu vào rọ, tan thành mây khói.


Dòng giống loài người đã trải qua một quãng thời gian dài dằng dặc đến hàng trăm triệu năm, đi từ biển vào đến đất liền, tiến hóa thành dáng đứng thẳng, lại mất thời gian hàng triệu năm mới học được cách chế tạo công cụ, chậm rãi tiến hóa ra trí khôn và khả năng tư duy, tiếp đó lại mất hàng ngàn năm để xây dựng nền văn minh, tri thức, khoa học, để có thể có được cuộc sống ổn định và thịnh vượng thông qua nỗ lực của biết bao thế hệ, rốt cuộc đã phát triển đến văn minh hưng thịnh ngày hôm nay, để công nghệ cao có thể tiếp cận cuộc sống của mỗi một người bình thường, để con người trên hành tinh này có thể bước lên đến đỉnh văn minh, đồng thời, còn đang không ngừng phát triển.


Thế nhưng, đối với ý thức Cambri mà nói thì tất cả chuyện này không có bất kỳ ý nghĩa gì. Có lẽ bởi vì loài người phát triển quá nhanh, bởi vì loài người chiếm giữ không gian sinh tồn của các giống loài khác, ý thức Cambri chỉ cần tùy tiện nghiêng người một cái là có thể làm cho hàng triệu năm đấu tranh và nỗ lực bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!


Đây là sự thật bi thảm đến nhường nào, đáng sợ đến nhường nào.
Sự tồn tại của ý thức Cambri nói cho họ biết, kết quả của phát triển không phải là cuộc sống càng thêm tốt đẹp, mà là hủy diệt, sự hủy diệt không chút tiếc thương!


Giọng nói của Trang Nghiêu cũng trở nên nặng nề: “Trước đây họ đã để anh mang một mảnh ngọc Con Rối nhỏ quay về Bắc Kinh trước, có lẽ lấy nó làm hàng mẫu, chính anh cũng không biết thứ được cài vào trong người mình chính là ngọc Con Rối, như vậy nhất định là anh cũng không biết gì về miếng kim loại mềm này, có điều tôi có thể khẳng định, miếng kim loại mềm này chính là thứ ẩn giấu ngọc Con Rối, nếu không, họ không thể nào tìm được thứ gì có thể che giấu ngọc Con Rối trong thời gian ngắn. Nói chung, anh đã sớm mang theo ngọc Con Rối rời khỏi Golmud, thoát khỏi kiếp nạn, còn những người ở lại Golmud thì bặt vô âm tín, hơn 50% là đã chết rồi. Về phần nguyên nhân anh không bay thẳng về Bắc Kinh mà ở lại Vân Nam, tôi đoán có phải vì khi đoàn thám hiểm tìm ngọc Con Rối thì tạo ra một trường năng lượng bị rò rỉ trong phạm vi nhỏ, khiến hệ thống thông tin liên lạc có vấn đề, máy bay không thể cất cánh, cho nên anh chỉ có thể đến Vân Nam gần đó để lên máy bay rời đi?”


Thành Thiên Bích không đáp lại.
Trang Nghiêu nói: “Tôi nghĩ sự suy đoán của tôi cũng phải đúng tám chín phần, chỉ là không biết chi tiết cụ thể, thế nhưng sự xuất hiện của miếng ngọc Con Rối này đã tháo gỡ rất nhiều bí ẩn trong lòng tôi, cũng khiến chân tướng càng thêm rõ ràng.”


Tùng Hạ lặng lẽ nhìn chằm chằm mảnh ngọc con con, đối với mảnh ngọc Con Rối một màu đen kịt, trong lòng cậu sinh ra một chút sợ hãi.


Trang Nghiêu nói: “Tôi đã nói xong chuyện này, bây giờ nói những chuyện xảy ra hôm qua, chúng ta nói về tác dụng của ngọc Con Rối với chúng ta nhé.” Ánh mắt của nó dời về phía Tùng Hạ.


Thủy Thiên Thừa: Để viết được chỗ này, tôi đã chết mất bao nhiêu tế bào não, nếu có BUG, xin mọi người tích cực chỉ ra chỗ sai, sau đó mỉm cười tha thứ →→
Fir: Để xếp chữ những đoạn thế này, mình cũng chết mất bao nhiêu tế bào não… TT