“Chúc mừng chúng ta vẫn còn sống.”
Tùng Hạ bắt lấy tay hắn: “Cậu làm gì đấy!”
Thành Thiên Bích ngoảnh mặt làm ngơ, kiên quyết rạch ra một lỗ hổng dài bốn, năm centimet tại vết thương đã khâu lại trên khuỷu tay cánh tay trái, sau đó hắn đưa ngón tay vào trong vết thương, từ trong da thịt máu me nhầy nhụa, chậm rãi lộ ra một cái gì đó màu trắng bạc.
Tùng Hạ trợn to hai mắt, trái tim nhảy lên thình thịch.
Thành Thiên Bích dùng đầu ngón tay nắm lấy thứ kia, chậm rãi lôi nó ra. Đó là một mảnh kim loại hình bầu dục dài chừng bốn centimet và rộng chừng ba centimet, dày khoảng ba, bốn milimet. Ngoại hình mảnh kim loại này không theo quy tắc, chỉ là mài tròn các góc cạnh.
Hắn ném mảnh kim loại xuống mặt đất. Mảnh kim loại kia có vẻ rất mềm, Thành Thiên Bích chỉ nhẹ nhàng cầm lấy thì đã để lại một dấu vân tay màu máu nhẹ nhàng ở phía trên.
Tùng Hạ trầm giọng hỏi: “Thiên Bích, đây là cái gì?”
Thành Thiên Bích cầm lấy con dao, giọng nói khàn khàn: “Nhìn rồi sẽ biết.” Lời còn chưa dứt, thanh dao đã đâm mạnh vào mảnh kim loại màu trắng bạc!
Mảnh kim loại dễ dàng bị đâm thủng một lỗ, Tùng Hạ đột nhiên cảm giác được một dao động năng lượng mênh mông như đại dương thoát ra ngoài từ lỗ thủng. Cậu chưa từng được cảm nhận dao động năng lượng nào khổng lồ và mãnh liệt đến thế. Tất cả năng lượng cậu từng hấp thu, so với năng lượng này thì giống như một giọt nước trong đại dương mênh mông!
Cùng lúc đó, Tùng Hạ cảm giác thân thể bỗng nhiên phát nhiệt, cậu cúi đầu nhìn, miếng ngọc cổ giấu ở bụng cậu đang tỏa ra ánh sáng màu xanh thẫm!
Trang Nghiêu đột nhiên nhào tới trước mặt cậu, kinh ngạc nhìn ánh sáng nhạt lộ ra ngoài quần áo của cậu, hỏi: “Đây là cái gì?”
Tùng Hạ ôm lấy đầu, giọng nói già nua mà xa xưa đã từng xuất hiện vào lần đầu tiên cậu nhìn thấy ngọc cổ nay lại vang lên lần thứ hai trong đầu cậu, chỉ có điều, lần này nó chỉ không ngừng lặp lại hai chữ: Thức tỉnh, thức tỉnh, thức tỉnh…
Giọng nói kia bi thương rét buốt, dường như gói trọn đau thương sâu không thấy đáy.
“Tùng Hạ, anh sao thế?”
Giọng nói kia nhanh chóng biến mất, nhưng Tùng Hạ vẫn cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, trên mặt cậu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giọng nói khàn khàn: “Mọi người… có cảm thấy không?”
“Anh nói cái này ư?” Thành Thiên Bích dùng tay xé lớp kim loại mềm màu trắng bạc kia ra, bên trong lộ ra một tinh thể màu đen rất mỏng, kích cỡ chừng ngón tay, tinh thể màu đen kia trong suốt, sáng bóng thần bí.
Cái này… chẳng lẽ chính là ngọc Con Rối?
Trang Nghiêu hỏi câu hỏi mà Tùng Hạ đang nghi ngờ: “Đây là ngọc Con Rối phải không?” Giọng nói của nó có vẻ run rẩy, nó nhìn về phía Tùng Hạ: “Thứ trong áo anh là cái gì? Nó có có cảm ứng với miếng ngọc này ư?”
Tùng Hạ không trả lời Trang Nghiêu, mà đưa ngón tay ra, do dự thăm dò khối tinh thể màu đen kia, Thành Thiên Bích đột nhiên bắt lấy tay cậu, trầm giọng nói: “Tôi không dám xác định đây là cái gì, tôi chỉ suy đoán.”
Tùng Hạ thấp giọng nói: “Nhưng tôi có thể khẳng định, nó là ngọc Con Rối, mọi người không cảm giác được, nhưng tôi có thể. Nó có năng lượng vô thuộc tính mạnh mẽ đến độ không thể hình dung, mênh mông tựa biển lớn, khôn cùng như những vì sao, nó nhất định là ngọc Con Rối.” Tùng Hạ cắn răng một cái, một tay nắm chặt tay Thành Thiên Bích, lòng bàn tay chạm vào ngọc Con Rối. Lượng năng lượng mênh mông điên cuồng mà dũng mãnh tràn vào cơ thể cậu, góc áo cậu bay lên, mái tóc cậu không gió mà bay. Năng lượng bất tận trong ngọc Con Rối giống như “Giang Hà nhập hải [91]”, không thể chống đỡ!
[91] Giang Hà nhập hải: Giang Hà là viết tắt của Trường Giang và Hoàng Hà – 2 con sông lớn bậc nhất TQ, chỉ một thứ gì đó vô cùng rộng lớn mênh mông, giống như Trường Giang và Hoàng Hà cùng đổ về một biển.
Dù Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu không cảm giác được năng lượng vô thuộc tính trong ngọc Con Rối, nhưng có thể dùng mắt thường rõ ràng nhìn thấy biểu hiện kì lạ của Tùng Hạ.
Bởi vì năng lượng ào ạt tiến vào cơ thể Tùng Hạ trong phạm vi lớn nên cơ thịt trên mặt cậu thậm chí còn hơi vặn vẹo.
Thành Thiên Bích muốn ngăn cản Tùng Hạ, định giật tay cậu lại, song tay của Tùng Hạ như thể đã dính vào tay hắn, bất luận hắn có làm gì cũng chẳng thể kéo ra nổi! Bốn phía quanh thân thể Tùng Hạ tỏa ra một quầng năng lượng màu đen mắt thường có thể trông thấy được, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, khiến người khác trông thấy mà giật mình. Lại nhìn vào đôi mắt Tùng Hạ, con ngươi cậu đang giãn ra, lòng trắng trong mắt tràn ngập khí đen, cơ thể cậu giống như đã bị một sức mạnh nào đó khống chế, hoàn toàn đánh mất thần trí!
Thành Thiên Bích hét lớn: “Tùng Hạ, anh tỉnh lại!”
Tùng Hạ nghe thấy tiếng rống của Thành Thiên Bích, giọng nói ấy dường như cách cậu rất xa, cậu chưa bao giờ cảm thấy dư dả nhường này, mạnh mẽ nhường này, giống như một đời đã trọn vẹn. Cậu không biết là mình đang hấp thu năng lượng hay là năng lượng của ngọc Con Rối đang chui vào trong thân thể cậu nữa. Nhưng cậu biết cậu không nỡ buông ra, cậu muốn hấp thu thêm nhiều năng lượng hơn, nhiều năng lượng quá…
Đột nhiên, ngọc cổ ở bụng cậu sáng bừng lên, ánh sáng màu xanh thẫm chạy ào ạt vào trong lòng bàn tay cậu, cắt đứt liên hệ giữa cậu và năng lượng màu đen kia.
Tùng Hạ cảm thấy một trận đau nhức, giống như có vô số thanh đao đang đồng thời lăng trì cậu, đó quả thật là vạn phần đau đớn kịch liệt mà con người không thể chịu đựng. Tiếp đó, cậu bị đánh văng bay ra ngoài, không chút lưu tình bị ném vào lớp thạch bích thô ráp trong hang động, sau đó lăn xuống đất.
“Tùng Hạ!” Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu vội vàng chạy tới.
Tùng Hạ bị ngã choáng, nhưng không hôn mê, dưới sự hô hoán của Thành Thiên Bích, cậu chậm rãi mở mắt, tất cả mọi chuyện vừa xảy ra giống như đang trong giấc mơ, nhưng cảm giác đau nhức như bị xẻ thịt này tuyệt đối là thật.
Tùng Hạ đau đến nỗi thiếu chút nữa khóc òa, cậu dùng ánh mắt thẫn thờ nhìn Thành Thiên Bích, đôi mắt hoàn toàn không có tiêu cự.
“Tùng Hạ, anh thấy thế nào rồi, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
Tùng Hạ trì hoãn trọn vẹn hai phút, ánh mắt tan rã của cậu mới tập trung lại, cậu lẩm bẩm: “Thiên Bích… tôi…”
“Anh thấy thế nào rồi? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Anh bị mất ý thức phải không?”
Tùng Hạ chậm rãi ngồi dậy, sau khi đau đớn qua đi, trong thân thể là năng lượng dư thừa sắp tràn cả ra, cậu cảm thấy rất nhẹ nhàng, tràn đầy sức mạnh. Loại cảm giác này quả thật rất tốt.
Cậu nhìn tay mình một chút, kích động đến nói lắp: “Thiên Bích… năng… năng lượng… có rất nhiều năng lượng… hạt nhân năng lượng của tôi đã đầy… rất nhiều… rất nhiều năng lượng.”
Thành Thiên Bích lo âu nhìn cậu.
Tùng Hạ bắt lấy tay Thành Thiên Bích, năng lượng lập tức chảy vào trong cơ thể Thành Thiên Bích, cậu hưng phấn nói: “Cậu có cảm thấy không, có rất nhiều năng lượng.”
Thành Thiên Bích giật tay cậu ra, nắm lấy cằm cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Bây giờ anh trả lời vấn đề của tôi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Trang Nghiêu cũng tràn ngập khát vọng nhìn cậu, tò mò trong mắt sắp tràn ra ngoài.
Tùng Hạ vỗ vỗ mặt, tỉnh táo một chút: “Vừa rồi tôi có cảm giác trong miếng ngọc kia có năng lượng hấp thu không hết, tôi vẫn hấp thu, vẫn cứ hấp thu, cho đến khi… cho đến khi tôi bị một cơn đau đá văng ra.”
“Vừa rồi anh có nghe thấy tiếng tôi gọi anh không?”
“Có, nhưng hình như lúc đó tôi đã mất kiểm soát, tôi không muốn buông tay, cảm giác tràn đầy năng lượng thật quá tốt, tôi không nỡ buông tay.”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Ngọc Con Rối có phải có ma lực nào đó hay không?”
Sau khi Tùng Hạ tỉnh táo mới tỉ mỉ suy nghĩ một chút về những chuyện vừa xảy ra, nghĩ mà thấy sợ: “Có thể, tôi bước vào một trạng thái tôi không thể giải thích rõ, tôi có thể cảm giác được tất cả mọi thứ chung quanh, nhưng vừa rồi giống như tôi bị khóa lại trong một tấm màng, không thể tiếp xúc với bên ngoài, nói chung, lúc đó tôi quả thật có chút mất khống chế.”
Thành Thiên Bích lòng còn sợ hãi: “Đây chỉ sợ là chỗ tà ác của ngọc Con Rối, nếu không có ngọc cổ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Ngọc cổ? Ngọc cổ là cái gì? Là thứ trong áo anh ư?” Trang Nghiêu nhìn vào bụng Tùng Hạ, lúc này đang bị phủ áo lông dày đặc, nhưng ánh sáng màu xanh thánh khiết, trang nghiêm vừa rồi, dùng mắt thường cũng nhìn thấy.
Tùng Hạ biết còn giấu diếm nữa cũng không còn ý nghĩa, cậu cởi áo ra, vạch áo lót ra, trên bụng có một cái gì đó hình quả trứng lớn chừng lòng bàn tay, bị bọc trong vải, thắt ở trên bụng. Cậu nói: “Đây là ngọc cổ, bây giờ tôi không thể cho cậu xem, không phải lúc này, hơn nữa cậu cũng không nhìn được gì đâu, trong tay người khác, nó chỉ là một miếng ngọc bình thường mà thôi.”
“Thế nhưng ở trong tay anh, anh có thể thu hoạch tin tức từ đó, đồng thời ở thời khắc mấu chốt, nó có thể trợ giúp anh chống lại sự mê hoặc của ngọc Con Rối.” Ánh mắt Trang Nghiêu sáng ngời như tinh tú trên trời.
“Không sai.”
Trang Nghiêu đột nhiên cười phá lên: “Ngọc cổ, ngọc Con Rối, rốt cuộc tôi đã biết bí mật mà tất cả mọi người không biết, xem rốt cuộc là ai đến gần chân tướng hơn, xem đi, rốt cuộc là ai đến gần chân tướng hơn!”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Nếu cậu dám để lộ ra nửa chữ…”
Ánh mắt Trang Nghiêu cuồng nhiệt, thoạt nhìn có chút bất thường: “Để lộ? Giết tôi cũng không để lộ nửa chữ, nhất là ông ta… Tôi sẽ tiếp cận chân tướng gần hơn ông ta…”
Tùng Hạ lo lắng nhìn nó một cái.
Trang Nghiêu nhảy dựng lên từ dưới đất, tinh thần của nó có vẻ vô cùng phấn chấn: “Mau chữa thương cho mọi người, chúng ta xông ra ngoài!”
Lúc này Tùng Hạ mới nhớ tới tình cảnh của họ, cậu nắm lấy tay Thành Thiên Bích, không chút keo kiệt đưa năng lượng vào trong cơ thể hắn. Năng lượng cậu hấp thu được từ ngọc Con Rối vô cùng hùng hậu, đã khiến hạt nhân năng lượng của cậu tràn đầy lần đầu tiên, cũng chính trong khoảnh khắc hạt nhân năng lượng được rót đầy, cậu bị ngọc cổ đánh bật ra ngoài, có lẽ đây là giới hạn nào đó. Dù sao thì hạt nhân năng lượng của cậu bây giờ chỉ mới là cấp một – tích trữ – nên số lượng tích trữ hữu hạn. Nếu như hấp thu vượt quá giới hạn, cậu cũng không dám tưởng tượng hậu quả, đây là lần thứ hai ngọc cổ cứu cậu.
Trước mắt, cậu mới chỉ tạm thời đạt tới cấp hai – hòa tan, nhưng cảm giác thay da đổi thịt này thật sự quá chân thật, giống như bên trong cậu được mở rộng ra mấy lần, sự cảm nhận năng lượng của cậu cũng nhạy cảm hơn trước rất nhiều, thậm chí ngay cả tốc độ và hiệu suất vận chuyển năng lượng cũng tăng lên. Trong lòng cậu khẽ động, trong thời gian vận chuyển năng lượng cho Thành Thiên Bích, cậu cũng đồng thời vận chuyển năng lượng cho Trang Nghiêu bên cạnh cậu.
Trước đây cậu đã rất nhiều lần thử đồng thời bổ sung năng lượng cho nhiều người hoặc chữa thương đồng loạt nhưng không thành công, bây giờ lại dễ dàng làm được!
Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu đều cảm thấy năng lượng đang được bổ sung, trong mắt hai người đều có chút kinh ngạc.
Tùng Hạ vô cùng vui vẻ, ngọc Con Rối quả thật chính là một kho tàng khổng lồ, có ngọc Con Rối rồi, sau này chẳng phải năng lượng sẽ lấy mãi không hết, sử dụng bất tận hay sao!
Sau khi chữa thương và vận chuyển năng lượng đầy đủ cho Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu, năng lượng của cậu đã hao hết một phần ba, hạt nhân năng lượng cũng không còn là trạng thái tràn ngập, cậu lại từ cấp hai rơi xuống cấp một, thế nhưng năng lượng vẫn vô cùng sung túc.
Cậu lại nhanh chóng chữa thương cho Đường Nhạn Khâu, Liễu Phong Vũ và A Bố, một lượt vận chuyển năng lượng vào bên trong cơ thể họ, để bốn người một mèo khôi phục lại trạng thái tốt nhất, trong cơ thể cậu vẫn dư lại một phần năm năng lượng, đủ cho thấy lần này cậu đã hấp thu được bao nhiêu năng lượng.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên trước trạng thái của Tùng Hạ, nhất là khi họ biết trong thân thể Thành Thiên Bích có một mảnh ngọc Con Rối thì càng không thể tin được.
Trang Nghiêu mặc dù hưng phấn quá độ, nhưng vẫn không quên chuyện quan trọng trước mắt: “Bằng tình trạng bây giờ của chúng ta cũng đủ diệt sạch chúng rồi, xông ra!”
Thành Thiên Bích bỏ ngọc Con Rối vào túi áo lót bó sát người, nắm chặt thanh đao, lạnh lùng nói: “Một kẻ… cũng không tha.”
Mọi người đều nhảy lên người A Bố, bao nhiêu lửa giận hận thù đều hóa thành sức mạnh sát phạt.
Trang Nghiêu kêu lớn: “A Bố, xông ra!”
A Bố kêu to một tiếng, ưỡn hông rồi mạnh mẽ chạy ra bên ngoài, trong nháy mắt rời khỏi cửa động, nó nhảy lên một cái, viên đạn sượt qua lòng bàn chân nó.
Ngoài cửa động đã đặt vô số cỏ dại không biết tên, hai bên cỏ dại đã bắt đầu châm lửa, xem ra là muốn xông khói bắt họ chui ra.
Tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
“Có chuyện gì vậy! Không phải chúng đã bị thương ư!”
“Không thể, chúng không còn năng lượng!”
Trương Thiển và lão Lưu không dám tin nhìn mọi người “dục hỏa trùng sinh [92]”, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
[92] Dục hỏa trùng sinh: Tái sinh từ cõi chết, lấy ý từ câu chuyện phư