Liễu Phong Vũ làm động tác khóa miệng kéo xoẹt một cái, ý bảo hắn câm miệng: “Cậu thì biết cái gì, người đẹp trai như tôi trên thế giới này có thể có được mấymống, tôi còn quý hơn cả gấu trúc nữa đấy, mặt mũi này phải bảo vệ cho tốt.”
Đàn cú mèo đến gần, lúc này họ mới nhìn rõ đám động vật đen thùi lùi này không chỉ có cú mèo, còn kèm theo vài con quạ đen, chim sẻ và các loài chim linh tinh khác, có lớn có nhỏ, tất cả đều điên cuồng bay về phía họ.
Thành Thiên Bích cầm lấy súng máy, giữ cò súng, bắn phá về phía đàn cú mèo, tiếng súng máy rống lên giận giữ trong đêm tối vô cùng kinh tâm động phách.
Đường Nhạn Khâu giang hai cánh bay tới bay lui giữa đàn chim, mũi tên nào cũng rất chuẩn xác, thế nhưng cung tên phần lớn có hiệu quả trong lúc tấn công tầm xa, còn trong phạm vi gần, nhất là trong một quần thể thì vô cùng bất lợi.
Đường Nhạn Khâu bị mỏ và móng vuốt sắc nhọn của cú mèo không ngừng tấn công, thoạt nhìn có chút chật vật.
Trang Nghiêu kêu lên: “A Bố, đi giúp Đường Nhạn Khâu!”
A Bố nhào qua, đôi chân to lớn không ngừng vồ vập trên không trung, mỗi một lần quệt chân là có thể vồ vài con cú mèo ngã xuống đất, nó có da lông dày, mỏ chim rất khó làm nó bị thương, bình thường mỏ chim vừa mổ vào bộ lông của nó thì sức lực đã tan mất nửa phần, cho dù có thể tấn công thành công nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da thịt. Có sự hỗ trợ của A Bố, Đường Nhạn Khâu mới chật vật bay ra khỏi đàn chim đen kịt.
Phạm vi tấn công lớn của Liễu Phong Vũ trong những quần thể dày đặc thế này phát huy tác dụng còn rõ rệt hơn cả Thành Thiên Bích, toàn thân hắn hóa thành đóa hoa thật lớn, đóa hoa này linh hoạt như ngón tay hắn vậy, có thể biến hóa lớn nhỏ bất cứ lúc nào, một cánh hoa chụp tới là một đám chim nếu không bị đập đến chóng mặt thì bị sặc mùi đến chóng mặt, dần dần rất nhiều con không dám tới gần hắn.
Tùng Hạ hô lớn: “Tiểu Đường, bay đến bên cạnh tôi!”
Đường Nhạn Khâu vừa bắn tên vừa bay đến bên cạnh Lộ Bá dưới sự che chở của A Bố, lưng để ở cửa xe, Tùng Hạ vừa hấp thu năng lượng xung quanh, vừa xuyên qua cửa xe, đưa năng lượng vào trong cơ thể Đường Nhạn Khâu, những vết thương khá nông thoáng cái đã khép lại.
Trang Nghiêu leo đến phía sau xe tiếp đạn cho khẩu Gatling của Thành Thiên Bích, bởi vì hộp đạn của Gatling quá chiếm diện tích nên tổng cộng họ chỉ mang theo ba hộp, đã mang theo nó lên đường lâu như vậy, nhưng tốc độ bắn của Gatling lên đến 400 viên đạn/phút, hai phút là có thể hao hết sạch một hộp đạn, nghe âm thanh xả súng liên hồi thật sự khiến họ lòng đau đến nhỏ máu.
Thế nhưng, Gatling quả thật đã tạo thành thương tổn có lợi nhất đối với đám cú mèo, quạ đen kia. Chiến đấu với một quần thể thế này, năng lực của Thành Thiên Bích so ra vẫn kém một khẩu súng máy, chim chóc trên trời rơi như mưa xuống đất, một mảng trời vốn đông nghịt những chim, không bao lâu đã “rẽ mây nhìn thấy mặt trời”.
Đàn chim tử thương vô số, tổn thất nghiêm trọng, cuối cùng còn dư lại hơn hai mươi con chim chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn.
Sau khi chúng đào tẩu, tất cả mọi người đã mệt mỏi đến thiếu chút nữa không thể nhúc nhích.
Cuộc chiến đột ngột xuất hiện này không chỉ hao tổn một lượng lớn năng lượng những người chiến đấu mà Tùng Hạ cũng đã tiêu hao rất nhiều năng lượng dùng cho chữa trị, cậu ngọ ngoạy nhảy xuống xe, hấp thu tất cả năng lượng phía xa vượt qua phạm vi hấp thu của cậu vào trong cơ thể.
Trong trận chiến này Đường Nhạn Khâu bị thương nặng nhất, gương mặt anh tuấn bị rạch ba vết máu rất dài, nếu không có Tùng Hạ, nhất định khuôn mặt sẽ bị hủy.
Tùng Hạ tập trung năng lượng chữa thương cho hắn, tuy vết thương rất nhiều, thế nhưng không có vết thương trí mạng, chữa trị xong cũng không gặp trở ngại gì, chỉ là nhìn Đường Nhạn Khâu đau đến nhíu mày những vẫn không chịu hé răng một tiếng, thật sự khiến những người khác trong lòng không thấy dễ chịu chút nào.
Liễu Phong Vũ, Thành Thiên Bích và A Bố đều bị thương nhẹ, chỉ có hai người núp trong xe lúc đó là không tổn hao gì.
Sau khi chữa thương cho Đường Nhạn Khâu, năng lượng của Tùng Hạ hao đi hơn nửa, may mà vết thương của Liễu Phong Vũ và A Bố đều là vết thương da thịt, hơn nữa có năng lượng của hai, ba trăm con cú mèo và các khác loài quanh đây nên năng lượng trong cơ thể cậu vẫn có dư.
Đến lúc cậu định chữa thương cho Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích nhìn vết xây xát trên tay, nói: “Thôi không cần, anh đừng lãng phí năng lượng.” Hắn biết tu luyện khổ cực, mỗi một chút năng lượng đều phải tích góp lại từng chút một, đều cần rất nhiều kiên trì và ý chí, hắn không muốn lãng phí năng lượng của Tùng Hạ.
Tùng Hạ bắt lấy tay hắn: “Cậu nói gì thế, cậu cũng biết bây giờ một vết thương nhỏ bị nhiễm trùng cũng là vấn đề lớn, sao có thể không cần được.” Lúc cậu buông tay ra, vết máu trên cánh tay Thành Thiên Bích đã không thấy đâu, Tùng Hạ lại giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ lên thái dương của Thành Thiên Bích, nơi đó bị cú mèo cào chảy máu, máu đã nhiễm đỏ cả lông mi.
Thành Thiên Bích lẳng lặng nhìn cậu.
Ngón tay Tùng Hạ lướt qua vết thương, làn da tổn hại đã được chữa trị không để lại dấu vết.
Thành Thiên Bích nói: “Năng lực của anh đã tăng cường rồi.”
Tùng Hạ cười: “Nếu không tăng cường, chẳng phải sẽ làm vướng chân mọi người hay sao.”
“Không đâu.” Thành Thiên Bích nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không làm vướng chân ai.”
Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Ôi chao, hai người đã xong chưa vậy, suốt ngày mắt đi mày lại, mau đi đăng kí kết hôn đi.”
Thành Thiên Bích trừng hắn một cái, quay người sang chỗ khác.
Trang Nghiêu mặt mũi thâm trầm xách một con cú mèo lên: “Đây là do cái tên vừa rồi phái đến phải không, trước kia tôi từng đoán người dị chủng động vật sẽ trao đổi khả năng nào đó với loài được dị chủng, xem ra là đúng.”
Liễu Phong Vũ nắm chặt nắm đấm: “Nếu gặp lại thằng ranh kia thì phải vặt hết lông nó ra.”
Thành Thiên Bích trầm giọng: “Đàn cú mèo này sợ rằng chỉ tới thử chúng ta, lần này tấn công không thành, tôi nghĩ chúng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.”
Tùng Hạ thấp giọng nói: “Ở đây phải có một tổ chức lợi hại, nếu không chỉ dựa vào một dị chủng cú mèo thì không có lá gan lớn như vậy mà tấn công chúng ta.”
Trang Nghiêu nói: “Ở đây còn có mấy con không chết, tất cả đều giết cho Tùng Hạ hấp thu. Trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta đi vào trung tâm thành phố đi, ngày mai ban ngày xem có thể bắt