Thành Thiên Bích ôm hông cậu, muốn đẩy cậu ra, nhưng khi hai tay chạm phải vòng eo thanh mảnh của Tùng Hạ, bàn tay như bị hút vào, không muốn buông ra.
Bọn họ không kịp chờ đợi đã lái xe đến thị trấn, khi đến gần cách thị trấn tầm hai km, vốn đang đi yên lành, A Bố lại đột nhiên dừng lại, đứng tại chỗ kêu meo meo meo meo, nhưng không tiến về phía trước.
Trang Nghiêu xuống xe: “A Bố, mày làm sao vậy?”
Đường Nhạn Khâu nhảy xuống xe, đi vào trong bụi cỏ gần đó một lúc, sau đó ngồi xổm xuống ngắt một cây cỏ: “Quanh đây có thuốc bột xua đuổi động vật, người không ngửi thấy, nhưng động vật rất ghét mùi này.” Hắn mở lòng bàn tay ra, ngón tay có một chút bột phấn màu vàng nhạt.
“Có độc không?”
“Ăn thì có, ngửi thôi thì không sao, chỉ là động vật ngửi thấy thì sẽ tự giác không muốn đến gần khu vực này, giống như con người ngửi thấy mùi thối vậy, nếu không có mục đích đặc biệt thì sẽ tự động tránh khỏi nơi đó. Nhưng không phải là không đi qua được.”
Trang Nghiêu leo lên người A Bố, vỗ đầu nó thúc giục: “A Bố, không sao đâu, nhảy qua đi.”
A Bố có chút nôn nóng đi qua đi lại, vẫn không muốn qua.
“A Bố, không sao, nhảy qua nó đi.” Tuy Trang Nghiêu muốn tạm thời gây ảo giác cho khứu giác thần kinh của A Bố, nhưng đối với nó hiện tại mà nói thì chuyện này còn quá khó khăn, chỉ có thể tăng mạnh ám thị tâm lý, để A Bố thả lỏng cảnh giác với thứ mùi đó.
Tùng Hạ quệt một chút bột phấn đưa lên mũi, quả nhiên không ngửi thấy bất kì mùi gì: “Cái này tốt này, lúc đi chúng ta có thể mang theo một chút.”
Dưới sự thúc giục của Trang Nghiêu, A Bố nhảy qua.
Bọn họ cũng lên xe, đi về phía thị trấn nhỏ.
Cách rất gần mới phát hiện thị trấn nhỏ có không ít người, thậm chí có trẻ con đang chơi đùa, tuy rằng bên cạnh cũng có người lớn đứng trông, nhưng đã lâu rồi họ không nhìn thấy trẻ con có thể vô tư chạy chơi bên ngoài như thế, nhất là trên mặt chúng còn có nụ cười không buồn không lo, càng làm cho người ta có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Cái thị trấn nhỏ này quả thật như chốn bồng lai tiên cảnh, nhà cửa ở đây đều có kết cấu bằng gỗ, căn nhà cao nhất cũng không quá ba tầng. Hơi thở của xã hội hiện đại vô cùng nhạt nhòa ở đây, chỉ có quần áo của con người nhắc nhở họ nơi này là thế kỷ 21. So với cảnh tượng hoang tàn ở thế giới bên ngoài, ở đây thật sự rất đẹp rất tốt, giống như tiến hóa, năng lượng, ý thức Cambri gì đó đều không hề có liên quan với nơi này.
Khi họ tiến lại gần, cơ thể khổng lồ của A Bố và hình thức bắt mắt của Lộ Bá lập tức đưa đến sự chú ý của cư dân trong thị trấn. Khi họ nhìn thấy A Bố thì lập tức ôm lấy con mình, vừa la lên vừa chạy vào nhà.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên cầm một cây cung lớn từ trong một căn nhà chạy ra, giương cung nhắm ngay A Bố.
Đường Nhạn Khâu vội nhảy xuống xe: “Chú Lương!”
Người đàn ông kia nghiêng đầu nhìn họ một chút, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cung đã căng dây, vận sức chờ phát động, nếu thu về nhất định sẽ nội thương, ông bất đắc dĩ, đành phải bắn mũi tên tới mặt đất xa xa.
Ông nhìn chằm chằm họ, lập tức kích động hét lớn: “Thiếu gia Nhạn Khâu!”
“Chú Lương!”
Đường Nhạn Khâu chạy đến phía chú Lương.
Chú Lương kích động bắt lấy vai Đường Nhạn Khâu, thiếu chút nữa rơi lệ: “Thiếu gia Nhạn Khâu, đúng là cậu rồi! Chúng tôi biết thiếu gia nhất định còn sống, sao bây giờ cậu mới về nhà!”
Đường Nhạn Khâu áy náy nói: “Một lời khó nói hết.”
Chú Lương thở dài: “Mọi người đều lo lắm, phái người ra ngoài tìm cũng không tìm được, về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Thấy mọi người bình an, cháu cũng an tâm.”
“Đi, chúng ta về nhà, họ là bạn của thiếu gia ư?”
“Vâng.”
Chú Lương nhiệt tình chào hỏi họ.
Mọi người nhìn qua thị trấn bình yên này, trong lòng vô cùng hâm mộ, nơi này có vẻ còn an toàn hơn cả Trùng Khánh.
Con đường trong thị trấn rõ ràng có người giữ gìn, mặt đường hầu như không bị tổn hại, cỏ dại cũng được diệt trừ sạch sẽ. Họ vừa đi vào không được bao xa thì trên đường chỗ nào cũng có người hô: “Đại thiếu gia Đường gia về rồi!”, còn truyền đi rất xa.
Liễu Phong Vũ nhíu mày: “Chà, được hoan nghênh đến thế cơ à.”
Chú Lương cười nói: “Thị trấn này không nhiều nhân khẩu, chỉ có hơn hai trăm hộ, đều dựa vào Đường gia mà sống, người của Đường gia họ đều biết. Này, cậu bạn, tôi thấy cậu có chút quen mắt.” Ông kỳ quái nhìn Liễu Phong Vũ một chút, cảm thấy đặc biệt quen mắt, nhưng chỉ là không nghĩ ra là ai.
Đường Nhạn Khâu nhìn Liễu Phong Vũ, trong lòng có chút lo lắng. Những cô gái trẻ tuổi trong nhà đều bị em gái của hắn truyền nhiễm đến nỗi tất cả đều rất thích Liễu Phong Vũ. Nay dẫn người đàn ông này vào nhà hắn, hắn thật sự không dám tưởng tượng sẽ là cảnh tượng nào.
Mấy đời nhà chú Lương đều hầu hạ Đường gia, sau này cũng thêm cả họ Đường, ông là một người tính tình nhiệt tình thân thiết, thích nói thích cười, ngồi trên Lộ Bá vẫn tò mò hỏi cái này cái kia, dọc theo đường đi miệng không ngừng nghỉ.
Hơn mười phút sau, họ đi vào sâu trong thị trấn nhỏ, trước mắt xuất hiện những ngôi nhà mang phong cách cổ xưa. Nơi này quá lớn, rào chắn kéo dài sang hai bên, liếc mắt một cái căn bản không nhìn được điểm cuối, cổng chính khí thế to lớn, bên trên được đề hai chữ to mạnh mẽ: Đường môn.
Cổng có người gác, vừa nhìn thấy A Bố, lập tức cảnh giác.
Chú Lương hạ kiếng xe xuống, hô lớn: “A Căn, ba đây, thiếu gia Nhạn Khâu về rồi.”
“Ba?” Người gác cổng nghi ngờ hô một tiếng: “Ba nói ai về cơ?”
“Thiếu gia Nhạn Khâu!”
Một người trẻ tuổi khác cũng kinh ngạc sửng sốt hai giây rồi liền quay đầu chạy ngược vào trong, người trẻ tuổi kia có tốc độ rất nhanh, bước chạy nhẹ như chim yến, vừa nhìn đã biết có chút bản lĩnh.
A Căn hưng phấn chạy tới: “Thiếu gia Nhạn Khâu đã trở về?”
Đường Nhạn Khâu cũng ló đầu ra ngoài cửa sổ, cười nói: “A Căn.”
“Trời ơi, thiếu gia, rốt cuộc cậu đã về rồi!”
Bọn họ vào cổng không được bao xa thì từ xa đã có một đống người ào ào chạy đến, nam nữ già trẻ đều có.
Đoàn người xuống xe, Đường Nhạn Khâu vội vàng chạy tới: “Ba, mẹ!”
“Nhạn Khâu!” Một người phụ nữ xinh đẹp chạy tới, ôm lấy hắn, đôi mắt lập tức đỏ hoe: “Nhạn Khâu con ơi!”
“Mẹ…” Đường Nhạn Khâu lòng đầy chua xót, nói: “Con đã về rồi.”
Cảnh tượng một nhà đoàn viên luôn vô cùng khiến người khác xúc động, mọi người lẳng lặng nhìn bức họa này, mặc dù ở ngay trước mắt họ, nhưng lại giống như cách họ rất xa.
Tùng Hạ thở dài, trong lòng không ngừng hâm mộ, nếu cha mẹ cậu mà còn sống…
Liễu Phong Vũ nghĩ đến ba mẹ mình sống chết còn chưa biết, buồn bã cụp mí mắt.
Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu thì không có nét mặt gì, nhưng ánh mắt đều có chút lạ thường.
Mỗi người mang tâm sự riêng, đứng ở đằng xa thưởng thức cảnh đoàn viên này.
Người của Đường gia thể hiện một chút cảm xúc xong mới chú ý đến bọn họ, nhất là con mèo khổng lồ khiến người ta chú ý như A Bố.
Em gái Đường Nhạn Khâu thì mở to đôi mắt thủy tinh nhìn A Bố, ánh mắt từ trên người A Bố dời đến bốn người còn lại, cuối cùng dừng lại trên Liễu Phong Vũ. Con ngươi cô bé đột nhiên giãn ra, không để ý đến hình tượng mà hét toáng lên một tiếng.
Tất cả mọi người đều bị âm thanh ấy làm cho hoảng sợ, chỉ có Đường Nhạn Khâu là lắc đầu.
“Liễu… Liễu… Liễu Phong Vũ! A a trời ơi!!”
Đường Nhạn Khâu quát: “Nhạn Cẩn, con gái không được hô to gọi nhỏ.”
Đường gia có gia quy nghiêm khắc, huynh trưởng như cha, anh em họ mặc dù tình cảm tốt nhưng khi Đường Nhạn Khâu nghiêm túc, Đường Nhạn Cẩn vẫn hơi sờ sợ. Thế nhưng lần này Đường Nhạn Khâu mặt nghiêm quát lớn cũng không tạo ra bất kỳ hiệu quả nào, trong mắt Đường Nhạn Cẩn đã không thấy anh trai đâu, kích động chạy tới phía Liễu Phong Vũ.
“Nhạn Cẩn!”
Chú Lương bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thảo nào lại thấy quen mắt quá, trong phòng tiểu thư dán rất nhiều áp-phích của người này.”
Các cô bé khác cũng hưng phấn, nhất là chị em họ của Đường Nhạn Khâu, tất cả đều chạy vù vù đến phía Liễu Phong Vũ.
Đường Nhạn Cẩn chạy đến trước mặt Liễu Phong Vũ, kích động đến thiếu chút nữa bật khóc: “Anh là Liễu Phong Vũ phải không ạ?”
Liễu Phong Vũ nở nụ cười mê người: “Chào em.”
Cô bé do dự nửa ngày, bởi được tiếp thu nền giáo dục rất truyền thống nên không dám có động tác bất thường gì, cuối cùng chỉ có thể run rẩy vươn tay, muốn nắm tay hắn.
Liễu Phong Vũ vừa định giơ tay, Đường Nhạn Khâu đã không biết từ lúc nào đi đến bên cạnh hai người, tóm lấy tay Liễu Phong Vũ, cảnh cáo nhìn hắn một cái.
Đường Nhạn Cẩn ôm lấy cánh tay anh trai, tràn ngập mong đợi hỏi: “Đại ca, anh ấy là bạn của anh phải không? Anh vì em mà dẫn anh ấy về nhà phải không?”
“Không phải.”
“Em không tin, trước đây em đã nói muốn gặp Liễu Liễu, tuy anh không đồng ý giúp em, nhưng anh nhất định đã để ý, anh, anh tốt với em quá.”
Đường Nhạn Khâu đen mặt nói: “Anh không đồng ý gì với em hết, anh gặp người này chỉ do ngẫu nhiên mà thôi.”
Cô bé làm nũng cọ cánh tay hắn: “Anh, anh thật tốt.”
Liễu Phong Vũ miễn cưỡng nhìn hắn: “Cậu còn không buông tay, tôi sẽ…”
“… lột da cậu.” Ba chữ còn lại còn chưa nói khỏi miệng, Đường Nhạn Khâu đã hất tay hắn ra.
Các cô gái lao vào, bao quanh Liễu Phong Vũ.
…
Gia chủ của Đường gia cao to tuấn lãng, bản thân ông vốn có hào khí anh hùng, ông khách khí nói với họ: “Ở xa đến là khách, mời vào bên trong.”
Đoàn người ngồi trong phòng khách rộng mở, trong tay là trà thơm còn đang bốc hơi, phía sau chỗ ngồi còn có bếp sưởi, vào đông cũng không thấy lạnh.
Đường phu nhân thở dài: “Nhạn Khâu, nửa năm này rốt cuộc thì con đã đi đâu, không ai có tin tức gì của con hết.”
Đường Nhạn Khâu kể lại những chuyện hắn đã trải qua trong hơn nửa năm này, nhất là cuối cùng nhắc tới chuyện hắn đã hứa sẽ cùng họ đến Bắc Kinh, hắn sợ càng ở lại nhà lâu thì càng không nỡ rời đi, không bằng nói trước, để người nhà có chuẩn bị tâm lý.
Vừa nghe hắn còn muốn đi, người trong đại sảnh đều trầm mặc.
Đường Nhạn Khâu thấp giọng nói: “Ba, mẹ, từ nhỏ ba mẹ đã dạy con phải biết trọng chữ tín, nếu không có họ, bây giờ con vẫn chưa rời khỏi khu công nghiệp, cũng không thể về nhà được.”
Gia chủ Đường gia thở dài: “Ba không có ý định ngăn cản con, con làm đúng, người của Đường gia tuyệt đối không thể thất tín. Có điều, sau khi đưa họ đến Bắc Kinh, con phải trở về nhà, đừng để người nhà lo lắng.”
Đường Nhạn Khâu run giọng nói: “Ba, con nhất định sẽ trở về, chuyến này con về chỉ vì muốn xác nhận mọi người sống thế nào thôi. Giờ thấy mọi người đã sống rất tốt, con có thể yên tâm ra đi.”
Đường phu nhân tuy trong lòng không muốn, nhưng cũng rất thấu tình đạt lý: “Vậy ở lại nhà thêm vài ngày nhé, chuẩn bị xong rồi hẵng lên đường.”
Đường Nhạn Khâu nắm tay mẹ, trong lòng vô cùng cảm động, hắn nói: “Khi động đất, mọi người chống chọi thế nào? Ở đây có ảnh hưởng gì lớn không hả mẹ?”
Đường phu nhân thở dài: “Lúc đầu quả thật vô cùng gian nan. Tất cả thức ăn đều bị hỏng, tất cả hoa mầu đều bị cỏ dại sinh trưởng tốt chen đến chết, gia súc trở nên khổng lồ, có vài con bắt đầu tấn công người. Còn có những con thú trên núi vốn không đến quấy rầy người trong thị trấn, ấy vậy mà sau động đất cũng bắt đầu nhiều lần xuống núi ăn thịt người. Lúc đầu đúng là bị chết không ít người, nếu không phải người của Đường gia tập võ từ nhỏ, lúc đối mặt với nhiều động vật biến dị như vậy, đúng là không có năng lực tự vệ.”
Đường Nhạn Khâu trầm giọng nói: “Trong nhà… có ai…”
Đường phu nhân nặng nề gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tiểu nha đầu nhà chú của con và đứa con lớn của bác Tôn…”
Đường Nhạn Khâu ánh mắt buồn bã.
Gia chủ Đường gia nói: “Dần dần mọi người quen rồi cũng đỡ hơn. Mọi người rắc phấn xua thú ở xung quanh thị trấn nên bớt rất nhiều sinh vật đến đây quấy rối. Sau đó mọi người bắt đầu tự cấp tự túc, người của Đường gia lên núi săn thú, người trong thị trấn thì trồng trọt, có vật tư dư dả rồi thì đi các thị trấn xung quanh đổi một ít đồ. Tuy cái ăn không bằng trước đây, nhưng không có ai chết