“Có lẽ chúng ta có thể mượn sức những người này.”
Sau khi bốn người trở về biệt thự, Trang Nghiêu không kịp chờ đợi đã chạy đến bên người A Bố, đẩy mặt nó một cái: “A Bố, nghiêng người lại, đưa chân ra đây.”
A Bố mở mắt, ngáp một cái, nhìn qua vẫn không có tinh thần gì như trước, nó nhẹ nhàng lật người, lộ ra cái bụng to lớn, mở rộng tứ chi.
Trang Nghiêu tháo băng gạc ở chân trái trước của nó ra, chỗ bị lưỡi thằn lằn cuốn đã bầm lại thành một vòng máu tụ, có nhiều chỗ đã thối rữa biến thành màu đen, bởi vì hình thể của A Bố quá lớn nên việc xử lý miệng vết thương rất khó khăn, xem ra bây giờ vết thương đã lây lan ra.
Trang Nghiêu hít một hơi: “Tốc độ lây lan quá nhanh.”
Tận thế, tốc độ sinh sản của vi khuẩn khiến thức ăn không thể giữ lâu, càng không cần nói đến tốc độ thối rữa và lây lan của vết thương. Nếu một người bình thường bị thương, dù vết thương không trí mạng, cũng có tỷ lệ chết rất lớn do vết thương bị lây lan.
Tùng Hạ ngồi xổm xuống, ôm lấy chân trước A Bố, phát động năng lượng trong cơ thể. Sau khi năng lượng vô thuộc tính tiến vào trong cơ thể A Bố thì dung hợp cùng năng lượng Mộc trong cơ thể nó, tuy hai mà một, số năng lượng kia tập trung vào vết thương trên chân trước của A Bố, sức sống của tế bào được tăng lên rất nhiều, vết thương của A Bố phục hồi bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được.
Mấy phút sau, Tùng Hạ buông chân nó xuống, hơn mười vết bầm đều biến mất, thịt thối cũng đều rơi xuống đất. Mặc dù máu thịt dính vào bộ lông nên nhìn thấy vẫn hơi giật mình, nhưng vạch lông ra nhìn, vết thương đã khỏi rồi.
A Bố giật giật chân trước, nhìn qua hoàn toàn không có gì đáng ngại.
Khuôn mặt Trang Nghiêu lập tức sáng lên: “Mau, còn những chỗ khác nữa.”
Tùng Hạ lau mồ hôi, tháo bỏ băng gạc chân trước bên phải của A Bố, Thành Thiên Bích ngồi xổm xuống nhìn cậu: “Anh thế nào rồi?”
Tùng Hạ nói: “Tôi không sao, vừa nãy hấp thu được không ít, có điều, muốn chữa khỏi hết bốn chân của nó, sợ thiếu.”
Trang Nghiêu nói: “Cố gắng hết sức, nếu không vết thương tiếp tục bị lây lan, A Bố sẽ rất nguy hiểm.”
Tùng Hạ chữa khỏi cho chân kia của A Bố, nhưng số năng lượng còn dư lại không còn bao nhiêu, Thành Thiên Bích không cho cậu tiếp tục nữa.
Trang Nghiêu khó nén thất vọng và lo lắng, lúc lại thấy bất lực. Nó lấy từ trong nhà ra một cây kéo lớn của người làm vườn, lặng lẽ sửa lại bộ lông bị máu dính thành một cục trên đùi A Bố, tấm lưng kia sao mà mong manh yếu đuối quá. A Bố cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, không ngừng dùng lưỡi chạm vào gò má Trang Nghiêu.
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Này, muốn con mèo này tốt hơn thì giết nhiều thằn lằn mới đúng, mau đi nghiên cứu vũ khí đạn dược đi, đừng lãng phí năng lượng của ông đây.”
Trang Nghiêu đỏ mắt trừng trừng Liễu Phong Vũ, nhưng cũng biết hắn nói rất có lý.
Nó xoa xoa mặt, nói: “Đêm nay mấy người cần làm gì thì làm đi. Sáng mai, hai người dựa theo bản đồ vị trí của tôi, đặt bốn cỗ máy mô phỏng âm thanh, là máy tôi tạo ra để mô phỏng tiếng muỗi, chờ đám thằn lằn này bị mồi hấp dẫn đi ra ngoài, chúng ta sẽ hành động.”
Thành Thiên Bích nói: “Không có A Bố, chúng ta chở máy phát điện tới đây kiểu gì?”
“Chỉ có thể dùng chiếc xe kia.” Trang Nghiêu nói: “Đêm nay, tôi sẽ lắp trên nóc xe súng máy Gatling [62] sáu nòng, hợp với đạn nổ, đảm bảo an toàn cũng không có vấn đề gì.”
[62] Súng máy Gatling: Hay còn gọi là súng nòng xoay, có sức công phá rất khủng khϊế͙p͙, ngoài khả năng bắn hạ bộ binh, súng còn có thể tiêu diệt được xe bọc thép, chiến hạm nhỏ, trực thăng, phá hủy công sự và máy móc.
Thành Thiên Bích không đồng ý: “Ai sẽ vận hành khẩu súng đó? Cậu và Tùng Hạ cộng lại chưa vượt quá 100 kg, không có trọng lượng 100kg, bằng lực cánh tay của hai người không dùng được Gatling.”
“Tôi không có thời gian cải tạo nó thành súng tự động, chỉ có thể để Tùng Hạ dùng tay vận hành, Tùng Hạ có thể cường hóa cánh tay, có thể dùng được đến đâu thì dùng.”
Tùng Hạ nói: “Tôi có thể thử, tôi có thể vừa hấp thu năng lượng của thằn lằn chết, vừa cường hóa cánh tay, cũng không có vấn đề gì.”
“Nếu không vận hành được nó thì đừng miễn cưỡng, bằng không sẽ tạo hành thương tổn rất lớn với cánh tay và nội tạng.” Lực súng giật của Gatling ai chưa nếm thử thì không thể nào tưởng tượng nổi. Thành Thiên Bích tuy không muốn để Tùng Hạ làm chuyện này, nhưng lúc này hắn cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, hắn và Liễu Phong Vũ là sức chiến đấu chủ yếu, phải nắm chặt tất cả thời gian, dùng hết khả năng để giết thằn lằn.
Trang Nghiêu gật đầu: “Kế hoạch của tôi là như vậy, trước tiên Thành Thiên Bích ở chỗ cao ngắm bắn thằn lằn khổng lồ, bốn viên đạn xuyên giáp lõi dịch tiêu hóa nếu có thể giết chết nó thì tốt nhất, không thể thì cũng phải bắn cho nó tàn phế. Sau đó bắn vào đàn thằn lằn bom hơi làm từ mùi thối cô đặc lấy ra từ cơ thể Liễu Phong Vũ chế thành. Đến trước ngày mai, tôi mới có thể chế tạo ra tám quả. Cuối cùng, hai người đi trước mở đường, chúng tôi ở phía sau giết, sẽ có đủ xác thằn lằn cho Tùng Hạ hấp thu năng lượng, sau khi lấy được máy phát điện, chúng ta lập tức rời đi.”
Liễu Phong Vũ ấn đầu nó xuống, hung hăng nhìn chằm chằm nó: “Đây đã cảnh cáo mi bao nhiêu lần? Không được nói chữ kia?”
Trang Nghiêu đẩy tay hắn ra: “Tôi đang nói chính sự.”
“Đây cũng đang nói chính sự.”
Trang Nghiêu cố sức đẩy hắn ra, gào lên: “Thối thối thối thối thối anh chính là thối!” Gào xong thì quay đầu bỏ chạy.
“Nhóc con, mẹ nó chứ mi đứng lại cho ông!” Liễu Phong Vũ đuổi theo.
Đêm này, bốn người hầu như không ngủ.
Dưới sự trợ giúp của Thành Thiên Bích, Trang Nghiêu lắp đặt súng Gatling trên nóc xe, sau đó bỏ đi làm vũ khí của nó. Thành Thiên Bích và Tùng Hạ cũng hỗ trợ việc hoàn chỉnh đạn dược và bom hơi.
Liễu Phong Vũ cung cấp cho Trang Nghiêu một lượng lớn dịch tiêu hóa và mùi thối, chỉ có thể khôi phục thể năng thông qua chuyện không ngừng tiêu hóa thức ăn.
Sáng ngày hôm sau, Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ mỗi người mang theo hai cỗ máy mô phỏng âm thanh ra đi.
Trang Nghiêu và Tùng Hạ đổ đầy xăng cho chiếc xe kia, sau đó hai người leo lên xe.
Đây là lần đầu tiên Tùng Hạ được ngồi trên chiếc xe cao mà ngầu thế này, nhất thời có sự tự hào xông thẳng lên não: “Xe này ngầu quá đi, chúng ta đặt một cái tên cho nó nhé.”
Trang Nghiêu lườm nguýt một cái, khởi động xe.
Khi khởi động, toà