Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 44

Thành Thiên Bích nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào, tin tưởng không chút do dự là sự ca ngợi cực lớn đối với một người đàn ông.


Trang Nghiêu ngồi khoanh chân trên bàn, dáng vẻ ông cụ non: “Nghe cho kỹ, kế hoạch của tôi là một tuần sau thì xuất phát tới Bắc Kinh, nhưng trước khi đi, có rất nhiều chuyện phải làm, chủ yếu là hai chuyện: Chuyện thứ nhất, chúng ta phải khôi phục năng lực hành động cho A Bố, A Bố giúp chúng ta gánh vác rất nhiều đồ đạc thứ hai, phải lấy được cái máy phát điện kia, tôi muốn sửa sang lại chiếc xe kia một chút, ngoài ra thì công việc nghiên cứu của tôi hao tổn lượng điện rất lớn, để có thể chuẩn bị đầy đủ, tôi phải lấy được máy phát điện. Mà để hoàn thành hai chuyện này, đều cần chúng ta chiến đấu với đám thằn lằn một lần nữa. Chúng ta không chỉ muốn cướp máy phát điện từ địa bàn của chúng, còn phải tạo ra nhiều xác thằn lằn cho Tùng Hạ hấp thu.”


Ba người không nói gì.


Trận chiến tối hôm qua đã khiến họ thấy đám thằn lằn kia lợi hại thế nào, trong cảnh có A Bố ở đó mà họ còn bị đánh cho phải chạy trốn trối chết. Nếu không có A Bố, họ thậm chí không chạy nhanh bằng đám động vật bốn chân này, cứ lao đầu vào đánh như vậy đơn giản là chịu chết.


Thế nhưng, xem ra họ không có quá nhiều sự lựa chọn. Nếu họ muốn không làm gì mà chờ A Bố khôi phục, rất có thể đã mười ngày nửa tháng, lúc đó thằn lằn đã sinh sản đến tận cửa nhà, họ cũng khó mà đi. Nếu lúc này thật sự có thể hoàn thành mục đích của họ, như vậy họ sẽ có đầy đủ thời gian, chuẩn bị thật đầy đủ, ung dung rời khỏi đây, đường đến Bắc Kinh có lẽ sẽ giảm được rất nhiều nguy hiểm.


Trang Nghiêu quét mắt liếc nhìn ba người: “Tôi nói rồi, tôi sẽ làm bộ não của mấy người, mấy người phải nghe lời bộ não. Chuyện xảy ra ngày hôm qua do tính toán sai lầm của tôi tạo thành, nhưng sai lầm thế này tuyệt đối sẽ không tái phạm, tôi sẽ lập ra kế hoạch cặn kẽ, cam đoan ai trong chúng ta cũng có thể an toàn trở về, còn có thể đạt được mục đích.”


Liễu Phong Vũ khẽ hừ một tiếng: “Nói chút về kế hoạch của nhóc đi.”


“Trước khi lập ra kế hoạch, tôi cần số liệu.” Trang Nghiêu nhảy xuống bàn: “Tôi vào phòng kia, hai người các anh lần lượt vào đây, tôi muốn tìm hiểu cặn kẽ năng lực của hai người, còn muốn thu thập chút hàng mẫu.” Trang Nghiêu nhìn Liễu Phong Vũ: “Anh vào trước đi.”


Tùng Hạ có chút không yên lòng, sợ họ sẽ đánh nhau, liền đi theo: “Tôi đi với anh…”
Thành Thiên Bích kéo cậu xuống ghế: “Đừng làm phiền họ.”
Trang Nghiêu hất cằm vào phòng, Liễu Phong Vũ làm động tác vung nắm đấm vào bóng lưng của nó, vào phòng theo.


Tùng Hạ nhìn bóng lưng Liễu Phong Vũ biến mất, mới thở dài: “Liễu ca cũng sắp ba mươi, lại tùy ý như trẻ con vậy.”
Thành Thiên Bích nào có tâm tư lo đến Liễu Phong Vũ, hắn nói: “Xem ra trận chiến với thằn lằn là không tránh được, trong cơ thể anh không có năng lượng cũng không phải cách hay.”


Tùng Hạ gật đầu: “Hấp thu năng lượng tuy rất tiện, thế nhưng hấp thu cũng có một nhược điểm lớn, đó là năng lượng hấp thu được chỉ chứa đựng tạm thời trong cơ thể tôi, chỉ cần dùng hết là sẽ hết sạch, mà năng lượng do tu luyện mà có thì lại khác, thông qua tu luyện có thể tăng cường thể tích hạt nhân, giống như luyện khí lực, dù hết sạch vì sử dụng quá độ, sau khi nghỉ ngơi sẽ khôi phục.”


Thành Thiên Bích gật đầu: “Không sai, cho nên ngọc cổ đã nói cách đầu tiên để có năng lượng là tu luyện.”
“May mà cậu và Liễu ca đều thông qua tu luyện năng lượng để tăng bề dày, chỉ là tôi vẫn chưa thể tìm ra hạt nhân năng lượng của mình, không thể tu luyện như vậy được.”


“Từ từ sẽ đến, tác dụng của chúng ta không giống nhau, cho nên cách cũng không giống nhau.”
Tùng Hạ cười cười, nhẹ nhàng nói: “Nhưng mục đích của chúng ta thì giống nhau.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Không sai.”


“Thiên Bích, cậu có nghĩ tới chuyện này hay không, sau khi đến Bắc Kinh, cậu báo lại kết quả nhiệm vụ, tôi gặp được chú tôi, sau đó chúng ta làm gì?”
Thành Thiên Bích lắc đầu.


“Tôi cũng không nghĩ ra Bắc Kinh sẽ như thế nào, nhưng tôi khẳng định, dù tình huống thế nào, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau sống sót, có phải không?” Tùng Hạ dùng ánh mắt sáng ngời, nhìn Thành Thiên Bích không chớp mắt.
Thành Thiên Bích cũng quay đầu nhìn cậu, khẽ gật đầu một cái.


Tùng Hạ cười cười, tiến tới vỗ vào bờ vai Thành Thiên Bích, trong lòng nảy lên cảm xúc nồng nàn đến không thể hòa tan.


Cậu càng ngày càng không biết định nghĩa thế nào với cảm giác của mình đối với Thành Thiên Bích, có ỷ lại, có sùng bái, có tin tưởng, có tán thưởng, còn có một chút… khát vọng muốn tới gần, muốn kề cận. Khát vọng này càng ngày càng tăng, khiến cậu luôn muốn chút đụng chạm nho nhỏ — ví dụ như vỗ vai, ví dụ như nắm tay — để làm dịu đi cơn khát này, nhưng chuyện đó giống như đều không gãi đúng chỗ ngứa, càng ngày càng ngứa.


Cậu quả thật không biết mình muốn làm gì.
Sau khi Liễu Phong Vũ ra ngoài, Thành Thiên Bích tiến vào. Tùng Hạ có chút lo lắng hỏi: “Liễu ca, hai người không cãi nhau chứ?”
“Không.” Liễu Phong Vũ đen mặt đáp.
“Vậy Trang Nghiêu bảo anh làm gì?”


“Hỏi tôi rất nhiều vấn đề, lấy đi một phần cánh hoa của tôi.”
Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm.


Không đến mười phút Thành Thiên Bích đã đi ra, Trang Nghiêu ôm một quyển sổ lớn đang viết lung tung gì đó, vừa viết vừa nói: “Tôi muốn lập ra kế hoạch huấn luyện cho hai người các anh, dùng một ngày huấn luyện các anh cách phối hợp. Tôi còn chuẩn bị cho các anh vũ khí, tranh thủ dùng thời gian ngắn nhất phát huy sức chiến đấu của các anh đến mức tận cùng.”


“Cậu chuẩn bị vũ khí gì?”
“Hiện đại hơn vũ khí của anh nhiều.” Trang Nghiêu nói.
Thành Thiên Bích nhíu mày: “Cậu mở ba lô của tôi? Lúc nào?” Ba lô của hắn không lúc nào rời thân.


Trang Nghiêu điềm nhiên nói: “Lúc anh và Tùng Hạ nấu cơm.” Nó vẫy vẫy tay: “Ba người đi theo tôi, tôi cho các anh mở mang tầm mắt xem cái gì gọi là vũ khí.”
Ba người đi theo Trang Nghiêu ra ngoài biệt thự.


A Bố còn đang nằm bò trong cái ổ to lớn của nó, nhìn qua hô hấp đều đặn, chắc cũng không có gì đáng ngại, chỉ là tứ chi của nó bị lưỡi thằn lằn cuốn tới thiếu máu, bây giờ không thể hoạt động, muốn khôi phục, chí ít mất nửa tháng.


Nghe được tiếng bước chân, A Bố mở mắt, đôi mắt xinh đẹp màu tím nhạt lẳng lặng nhìn Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu nhảy vào bể bơi lót đầy chăn bông, ôm lấy mũi A Bố, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “A Bố, tao lập tức chữa khỏi cho mày, chẳng bao lâu nữa mày có thể chạy nhảy.”


A Bố vươn đầu lưỡi to lớn, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ mặt Trang Nghiêu, trong cổ họng kêu ra vài tiếng meo meo, Trang Nghiêu cạ cạ vào mũi nó: “Mày nghỉ ngơi cho thật tốt, lát nữa tao tới chuẩn bị cho mày ăn.”


Trang Nghiêu hôn A Bố vài cái rồi mới nhảy ra khỏi bể, đưa ba người đi vòng qua phía sau. Phía sau có một dãy phòng làm nhà kho, Trang Nghiêu mở cửa nhà kho ra, bước vào trong bóng tối, nhà kho sáng lên.
Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ kinh ngạc phát hiện trong nhà kho đơn sơ cũ nát này đặt rất nhiều súng ống.


Trang Nghiêu nói: “Nhà kho này tôi dựng lên tạm thời, trong phòng thật sự không còn chỗ để đồ.”
“Cậu lấy từ đâu ra chỗ này?”


“Mua.” Trang Nghiêu nói kiểu đương nhiên là vậy: “Có một khoảng thời gian tôi đã từng mê súng ống, sau này mất hứng, để chúng vào trong nhà kho, bây giờ phải dùng tới lại đem ra, có mấy khẩu do tự tôi cải tạo, rất phù hợp với hoàn cảnh bây giờ.”


Trang Nghiêu cố sức ôm lấy một khẩu súng máy: “SPG-17 [54], sản xuất tại Đức, mua rồi thấy hơi hối hận, lực giật quá lớn, tôi không dùng được, cho nên tôi đã thay đổi chuôi súng, thích hợp cho anh dùng.” Nó ném khẩu súng lớn to gần bằng người mình cho Thành Thiên Bích.


[54] SPG-17: Mình không tìm được loại này, chỉ tìm được họ hàng của nó là súng chống tăng SPG-9.
Thành Thiên Bích nhận lấy súng, lật xem ở trong tay, xúc cảm nặng trịch kia khiến hắn nảy lên một cảm giác quen thuộc mãnh liệt, bao năm chiến đấu với súng, chỉ khi cầm súng trong tay, hắn mới cảm thấy an toàn và tự tin.


“Tôi đã sửa lại hai khẩu, một khẩu là súng lục Lugar P08 [55], khẩu kia là tiểu liên MP5 [56], hai khẩu này tôi miễn cưỡng cũng có thể sử dụng, nhưng hiệu quả cũng không lớn. Lần trước trong lúc cải tạo súng tôi có làm rất nhiều đạn nhắm mục tiêu, có vài máy móc trong phòng này để sản xuất đạn. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện tác dụng của nó với tôi lại thấp hơn dự kiến, tôi lại ngừng lại. Bây giờ có mấy người ở đây, tôi định tiếp tục cải tạo lại. Nhất là anh, Thành Thiên Bích, anh nói anh là lính bắn tỉa đặc chủng, tài năng này không thể lãng phí.” Trang Nghiêu cầm lấy một viên đạn trên bàn, mặt không thay đổi nói: “Nếu tôi có thể làm ra loại đạn thích hợp, Liễu Phong Vũ có thể dụ con thằn lằn thối kia, anh có thể một súng bắn chết nó không?”


[55] Lugar P08:
[56] Tiểu liên MP5:


Thành Thiên Bích nói: “Tôi đã quan sát nó trong khoảng cách gần, nó là con thằn lằn duy nhất đã bắt đầu tiến hóa da, da của nó đã hình thành lớp giáp cứng như rắn mối, lấy tốc độ tiến hóa của nó, đợi đến hôm sau chúng ta đối mặt với nó, nó đã chịu được đao chẻ súng bắn rồi. Đến lúc đó, nhược điểm duy nhất của nó chỉ còn lại mắt và khoang miệng, nhưng tôi e tốc độ chuyển động của nó quá nhanh, tôi không nắm chắc khả năng đánh trúng một mục tiêu vật thể nhỏ có tốc độ chuyển động nhanh như vậy, nhưng tôi đảm bảo có thể bắn trúng nó, cho nên cậu phải làm ra một viên đạn có thể xuyên qua da của nó, nhưng đường kính không được quá 7.7 mm, như vậy mới có thể khiến nó bị thương được.”


“7.7 mm sẽ hạn chế tốc độ?”
“Tất nhiên, nếu không nó có thể tránh thoát.”


Trang Nghiêu gật đầu: “Tôi cần hai tiếng để bổ sung kiến thức sản xuất đạn dược, những viên đạn tôi đã chế tạo có đạn độc và đạn nổ, lực xuyên thấu mạnh, mục tiêu bị bắn trúng sẽ bị thương rất lớn, tôi đề nghị mấy người bây giờ đi ra ngoài tìm vài thứ thử xúc cảm, hai giờ sau trở về. Đúng rồi, tìm thức ăn cho A Bố, hình thể không thể nhỏ hơn bất cứ ai trong mấy người.” Trang Nghiêu quay đầu bước đi.


Liễu Phong Vũ cả giận: “Cái thằng nhóc chết tiệt này ra lệnh cho ai đó, cẩn thận đây cho nó ăn cái gì có độc đấy.”
Căn bản là Trang Nghiêu không coi sự đe dọa ấy ra gì, tiếp tục bước đi không quay đầu lại.


Tùng Hạ cười khổ: “Đi thôi, bây giờ chúng ta ngày ngày có ăn có uống, cũng không thể để A Bố bị đói được.”


Thành Thiên Bích cầm lên một khẩu súng trường FG-42 [57] kiểu ngắn và một khẩu súng lục M19 [58], tất cả đều đã được thay bằng đạn mà Trang Nghiêu chế tạo. Đã lâu hắn chưa dùng súng, thật sự là do không còn lại nhiều đạn, hắn tiếc nên không dùng. Bây giờ đột nhiên có nhiều đạn như vậy, rốt cuộc hắn cũng có thể thoải mái sử dụng.


[57] Súng trường FG-42:
[58] Súng lục M19:
Liễu Phong Vũ duỗi người: “Anh không đi đâu, ra ngoài lại làm bẩn quần áo, hai người các cậu đi thôi, anh phải về tắm nước nóng, sau đó sửa lại tóc.”


Thành Thiên Bích không buồn phản ứng, hắn đưa cho Tùng Hạ một khẩu súng lục kiểu 54: “Trước kia tôi cũng đưa cho anh khẩu này, anh dùng thuận tay thì cứ dùng đi.” Hắn căn bản cũng không đặt năng lực bắn súng của Tùng Hạ vào trong sức chiến đấu, Tùng Hạ có thể tự bảo vệ mình là được rồi.


Tùng Hạ thuần thục lên đạn, sau đó nhét mấy viên đạn vào trong quần áo, cười nói: “Thế nào, bây giờ tôi đã thông thạo đạn dược rồi, kĩ năng bắn cũng tăng không ít đấy.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Không tệ, đi thôi.”
Hai người rời khỏi biệt thự.


Mặc dù chỉ cách một bức tường, nhưng bức tường của biệt thự đúng là một tấm phòng ngự được dựng lên trong lòng họ, khiến họ ít nhiều cũng có một cảm giác an toàn. Nhưng một khi rời khỏi biệt thự, trong nháy mắt ấy, thời đại tận thế, hơi thở hoang vắng xung quanh quét ngang toàn thân họ.


Trên đường vẫn là khung cảnh người đi đường không nhìn thấy gì, thỉnh thoảng có cái gì đó chạy qua trong bụi cỏ rất cao, nhưng căn bản không thấy rõ là cái gì.


Sau khi năng lượng tăng lên nhiều, Thành Thiên Bích gần như không phải sợ bất kì thứ gì đến bây giờ họ đã từng gặp, nhưng hắn vẫn không buông lơi cảnh giác, lúc nào cũng quan sát bốn phía, chỉ lo có vật gì đánh lén.


Tùng Hạ nói: “Đi cả nửa ngày trời mà không gặp cái gì, tìm gì cho A Bố thì tốt nhỉ.”
“Nếu thật sự không tìm được thì quay lại trung tâm thương mại giết mấy con chuột.”
“Ý kiến hay.”


“Vừa lúc cho anh hấp thu chút năng lượng, không thể để thân thể anh cứ trống rỗng như thế được.”
“Tôi không sao đâu, có cậu ở đây, tôi chẳng hề lo lắng đến an toàn của mình.” Tùng Hạ thuận miệng nói.


Thành Thiên Bích nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào, tin tưởng không chút do dự là sự ca ngợi cực lớn đối với một người đàn ông.


Hai người đi tầm một giờ, tuy rằng gặp phải mấy con động vật, nhưng tất cả chúng đều núp trong bụi cỏ rậm rạp cao đến thắt lưng, thoáng cái đã chạy mất, không phát hiện thấy gì cả chứ đừng nói là giết. Cuối cùng hai người đành phải quay lại trung tâm thương mại hôm trước, chuẩn bị đi vào tìm chuột lớn.


Nhưng lúc họ vừa bước vào cửa, trong tai đã rót đầy tiếng kêu chít chít của chuột, số lượng này ít nhất phải hơn một nghìn con, âm thanh nối nhau liên tiếp, khiến người ta vô cùng khϊế͙p͙ sợ.
Hai người không dám đi sâu vào trong, trong bóng tối có một đôi mắt màu xanh biếc nhìn vào khiến họ sởn cả gai ốc.


Thành Thiên Bích bắt lấy tay cậu: “Lui lại.”
Hai người cẩn thận lui về phía sau, vừa lui ra cửa, trên đầu đột nhiên có một bóng đen rớt xuống!


“Cẩn thận.” Thành Thiên Bích vội đẩy Tùng Hạ ngã xuống đất, hai người gần như từ cửa trung tâm thương mại lăn xuống bậc thềm, ngã vào trong bụi cỏ. Trong quay cuồng, Tùng Hạ thoáng thấy nơi họ vừa đứng đã là cảnh “mưa chuột”, từ phía trên cánh cửa ập xuống mấy chục con chuột lớn nhỏ.


Tùng Hạ thấy buồn nôn.
Sau khi hai người lăn vào trong bụi cỏ thì đều thấy hơi choáng, Tùng Hạ lắc lắc đầu nửa ngày không đứng lên được.
Giọng nói của Thành Thiên Bích đột nhiên vang lên bên tai: “Đứng lên.”


Tùng Hạ ngẩng đầu vừa thấy, Thành Thiên Bích đang căng mặt ra nhìn mình, vẻ mặt cứng ngắc, lúc này cậu mới ý thức được, cậu đang ngồi trên người Thành Thiên Bích, chóp mũi gần như sát vào cằm Thành Thiên Bích. Tùng Hạ nhất thời đỏ mặt, luống cuống tay chân ngồi dậy, lúng túng nhìn Thành Thiên Bích.


Thành Thiên Bích rất nhanh nhảy lên, tiện thể xốc Tùng Hạ dậy: “Đi nhanh lên, đàn chuột này cũng đã thay đổi biến dị.”
“A, đúng rồi, có phải tốc độ sinh sản cũng tăng nhanh hay không.”
Thành Thiên Bích không đáp lời, đi nhanh về phía trước.


Tùng Hạ buồn bực vò đầu, đây là chuyện gì cơ chứ, cảm giác của cậu với Thành Thiên Bích, sao mà càng ngày càng khiến cậu không sao hiểu được thế này.