Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 39

Tùng Hạ nhận lấy bức ảnh, dường như là ảnh chụp thức ăn trong một bữa tiệc liên hoan của một gia đình, trên bàn đầy kín hơn mười món, có vẻ vô cùng hấp dẫn…
A Bố có tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã bỏ lại Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ ở tít tận đằng sau.


Tùng Hạ cảm thấy gió thổi vù vù tạt vào mặt cậu, mắt cậu hơi không mở ra được, rất sợ con mèo bự này sẽ nhả cậu ra, hoặc dây ba lô bị đứt, cậu sẽ ngã xuống.


Tùng Hạ theo A Bố thể nghiệm cảm giác vượt nóc băng tường, họ lúc thì nhảy lên tầng thượng của một tòa nhà bốn năm tầng, lúc lại bỗng nhiên nhảy xuống, lúc lại bay qua hai tòa nhà cách nhau hơn mười mét. Cảm tượng lớn nhất lúc ấy của Tùng Hạ chính là thằng nhóc thối này quá sành chơi mà.


Còn cậu đã sắp bị hù chết.
Sự thật chứng minh chiếc ba lô leo núi này rất bền, đến khi A Bố nhả cậu ra, ba lô vẫn chưa hỏng.

Tùng Hạ đặt mông ngồi bệt xuống đất, hai chân như nhũn ra, sắc mặt tái nhợt, chưa hoàn hồn.


Trang Nghiêu trượt từ đuôi A Bố xuống đất, cười ha ha nhìn cậu: “Anh tên là gì?”


Tùng Hạ thở hổn hển nhìn nó: “Cậu mấy tuổi rồi?” Trong lòng cậu thật sự không thể cho rằng Trang Nghiêu là một đứa bé, nhưng bề ngoài của nó thì đích thật là một đứa bé chừng mười tuổi, cậu cảm giác có chút lộn xộn.
“Mười một tuổi trăm phần trăm.”


Tùng Hạ gượng gạo đứng lên từ dưới đất: “Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?”
“Tôi đã nói tất cả, tôi cần mấy người hỗ trợ. Yên tâm, tôi sẽ cho mấy người rất nhiều thứ tốt, giúp mấy người đến Bắc Kinh, chuyện này tuyệt đối không nuốt lời.”


Tùng Hạ căn bản không tin nó, cậu nhìn xung quanh một chút, Trang Nghiêu dẫn cậu tới một biệt thự rất vắng vẻ: “Cậu dẫn tôi tới đây làm gì? Không phải chúng ta đến rạp chiếu phim sao?”
“Tôi phải chuẩn bị một chút.”
“Đây là đâu?”
“Nhà tôi. Rốt cuộc thì anh tên là gì?”


Tùng Hạ không quá tình nguyện nói tên của mình.
“Anh có biết nấu cơm không?”
“Cái gì?”
Trang Nghiêu dẫn A Bố và cậu đến một tòa biệt thực có có diện tích rất lớn: “Nấu cơm, anh đã lớn như vậy, chẳng lẽ không biết nấu cơm hay sao.”


“Biết.” Tùng Hạ không yên lòng nói, cậu vẫn quan sát hoàn cảnh xung quanh, muốn mượn cơ hội chạy trốn, cậu không muốn để mình trở thành con tin uy hϊế͙p͙ Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ.


Trang Nghiêu cũng không quay đầu lại: “Tốt nhất là anh đừng giở trò gì, chỉ số thông minh của tôi cao hơn của ba người cộng lại đấy.”
Tùng Hạ bĩu môi, tiểu quỷ này đúng là khiến người ta không ưa nổi, phí cả gương mặt đáng yêu kia.


Sau khi đi vào bên trong, Tùng Hạ phát hiện ra một cái ổ mèo khổng lồ.


Cái ổ kia vốn là một bể bơi, bây giờ trong bể bơi được lót hơn trăm cái chăn, nhìn qua vô cùng mềm mại thoải mái. Phía trên bể bơi còn có một cái mái che rất lớn, thậm chí bốn vách tường quanh bể bơi còn bày vài cái lò sưởi.
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Đây đều do mình cậu làm?”


Trang Nghiêu lườm nguýt cậu một cái: “Dĩ nhiên không phải, người khác làm. Có cả đống người trên đường vì một bữa cơm mà làm việc.” Nó chỉ vào biệt thự: “Tôi hiện đang cải tạo biệt thự này, từ phía sau mở một cánh cửa mà A Bố có thể đi vào, như vậy nếu đột nhiên hạ nhiệt độ nó cũng sẽ không quá lạnh.”


“Nó có lông dầy như vậy, vốn sẽ không quá lạnh.”


“Không được, tôi sợ nó đông lạnh.” Trang Nghiêu rất nghiêm túc nói: “Tôi còn định xây một hệ thống tuần hoàn nước ngầm ở sân sau biệt thự. A Bố thích sạch sẽ, trong sông có sinh vật thủy sinh lớn, từ sau khi tận thế nó chưa từng được tắm rửa hẳn hoi.”


Tùng Hạ khâm phục mà lắc đầu, đứa trẻ này đúng là rất kì công.

Sau khi A Bố vào sân, nó cuộn thành một cục ở ngay trong bể bơi, nhắm mắt lại ngủ.
Trang Nghiêu dẫn cậu vào trong biệt thự.


Sau khi vào phòng, miệng Tùng Hạ căn bản không thể khép lại. Toàn bộ biệt thự đã được cải tạo thành một nhà xưởng loại nhỏ, trong phòng chất đầy loại dụng cụ, những thứ dễ hỏng đã được đóng gói chân không toàn bộ, chỉ là những nguồn năng lượng như xăng dầu linh tinh thì chất đầy một mặt tường.


Quan trọng nhất, nơi này có điện.
“Cậu làm thế nào để chở mấy thứ này về?”
“Một số đồ mới chở. Trước khi động đất xảy ra tôi đã bắt đầu dự trữ.”
“Cái gì? Cậu đoán được sẽ xảy ra động đất?”


“Hai ngày trước động đất, tôi kiểm tra thấy từ phía Thanh Hải phát ra dao động năng lượng bất thường, thật ra cục địa chấn nhất định cũng đo ra được, chỉ là không tuyên bố mà thôi. Khi đó tôi đã dự trữ được chút thực phẩm và nhu yếu phẩm. Sau động đất, tôi phát hiện tốc độ thức ăn hư thối nhanh hơn, cho nên trước khi người ta tranh cướp thức ăn, tôi đã mua về rất nhiều.”


“Cậu làm những chuyện này, ba mẹ cậu có biết không?”
Trang Nghiêu lạnh lùng nói: “Họ đã chết rồi.”
“Cậu chỉ sống một mình ư? Cùng một con mèo?” Không biết vì sao, Tùng Hạ đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này có chút đáng thương.


Trang Nghiêu lườm cậu một cái: “Đừng dùng ánh mắt ngu xuẩn như vậy nhìn tôi.”
Tùng Hạ bĩu môi, thằng bé này quả nhiên không khiến người ta thích chút nào hết.
Trang Nghiêu nói: “Đi theo tôi.”


Hai người đi đến một góc trong biệt thự, đi theo Trang Nghiêu vào trong nhìn thấy, đó là nhà bếp, trong đó có ba cái tủ lạnh bự chảng dựa vào vách tường.
Trang Nghiêu chỉ vào tủ lạnh: “Bên trong cái gì cũng có, nấu cơm cho tôi.”


Tùng Hạ ngẩn người: “Không phải cậu có thể tìm người nấu cơm cho hay sao.”
“Họ rất bẩn, hơn nữa sẽ trộm đồ, nhìn anh có vẻ sạch sẽ một chút.”


Tùng Hạ tuy rằng không muốn nấu cơm cho Trang Nghiêu cho lắm, nhưng cậu thật sự rất muốn thử cảm giác ở trong nhà bếp của con người nấu những món ăn dành cho con người, dù Trang Nghiêu không cho cậu ăn cũng chẳng sao hết.


Tùng Hạ mở tủ lạnh ra xem, một tảng thịt bò được đóng gói chân không khiến cậu lập tức cảm xúc dâng trào, cậu nói: “Cậu muốn ăn cái gì?”


Trang Nghiêu nói: “Gì cũng được. Tôi cảnh cáo anh, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, toàn bộ biệt thự đều có hệ thống canh phòng, không có tôi đưa anh đi, anh sẽ không đi được. Nếu như chạm phải đường dây cao thế, tôi cũng không chịu trách nhiệm.”


Tùng Hạ không để ý tới nó, định hôm nay sẽ hưởng thụ lạc thú xuống bếp, đáng tiếc ở đây chỉ có hai người họ, nếu Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ cũng ở đây thì tốt rồi, cậu chẳng những có t