Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 32

Khi Tùng Hạ nhìn thấy từ trong khoang miệng tối om của con ếch có một chiếc lưỡi màu hồng bắn ra, cậu mới kịp hét lớn một tiếng: “Nó tiến hóa!”


Hàng ngũ mấy vạn người đi lác đác kéo dài mấy cây số, dọc theo đường đi không ngừng có từng tốp từng tốp bị tấn công đủ các loại, thương vong liên tiếp. May mà họ đi theo đám đông, rất nhiều động vật thấy đoàn người quy mô lớn, không tùy tiện tấn công, cho nên ngoại trừ giá lạnh và muỗi thì chưa xuất hiện thương vong quy mô lớn hơn.


Tuyến đường theo kế hoạch của họ là đi theo đường cao tốc Hukun [43], đi qua Quý Châu, Trùng Khánh, Hồ Bắc, Hà Nam, Hà Bắc, cuối cùng đến Bắc Kinh (). Phải đi dọc theo đường cao tốc vì khi mất sự dẫn đường của vệ tinh, đường cao tốc là con đường còn sót lại mà miễn cưỡng có thể nhận ra, hơn nữa phần lớn mọi người đều không muốn chui vào trong khu rừng nguyên thủy sâu không lường được trong địa giới Vân Quý, đi theo con đường đã được sửa chữa, hiển nhiên an toàn hơn một chút.


[43] Đường cao tốc Hukun (Hán Việt: Hỗ Côn): Đường cao tốc bắt đầu từ Thượng Hải, kết thúc là Côn Minh, dài 2.348 km.


Cuộc hành trình lần này sẽ đi hơn 2.700 km, cho dù chỉ đi mà không ngủ không nghỉ cũng phải đi mất một tháng. Họ mới đi không được 200 km, vừa qua khỏi khúc tĩnh mà đã có hơn bốn nghìn người chết, người còn sống thì xanh xao vàng vọt, hệt như những cái xác không hồn.


Đến giờ Tùng Hạ mới biết vì sao hơn bảy triệu nhân khẩu ở Côn Minh lại chỉ có hơn bốn vạn người đi theo bọn họ, dù là quân đội nhưng cũng có chí ít phân nửa ở lại Côn Minh. Sự gian khổ của hành trình này, chỉ dùng trí tưởng tượng đã không thể hình dung. Hy vọng còn sót lại trong lòng họ chính là những huyễn tưởng về Bắc Kinh, họ huyễn tưởng thủ đô sẽ có thức ăn mới mẻ, có nước sạch, còn có chăn đệm ấm áp, hy vọng là sức mạnh duy nhất gắng gượng giúp đôi chân đã mệt mỏi lê thê của họ tiếp tục đi tiếp.


Thành Thiên Bích nhìn những cột mốc đường xiêu vẹo nằm trên đất, loang lổ rỉ sét, lấy bản đồ ra xem một chút: “Đã tiến vào địa giới Quý Châu.”
Tùng Hạ ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi gõ chân mình: “Đây đúng là trường chinh mà.”


Giữa trưa là lúc nóng nhất, đoàn người dừng bước nghỉ ngơi, ai còn thể lực và năng lực thì đi vào khu rừng hai bên đường để săn thú.
Liễu Phong Vũ uống một hớp nước: “Chúng ta tìm chỗ nào đó ăn đi.”


Tùng Hạ vừa nghe đến ăn đã dậy tinh thần, ba người bước xuống đường cao tốc, đi vào trong trong rừng, chọn một chỗ ngồi xuống, định hưởng thụ một phen.
Lúc này có thể ăn một miếng lạp xưởng được gia công, quả thật là sự hưởng thụ trên thiên đường.


Liễu Phong Vũ đắc ý móc từ trong ba lô ra một túi lạp xưởng được đóng gói chân không, còn là lạp xưởng Tyurin [44] chính tông, trong một túi có hai cái, nhìn có vẻ rất thơm ngon cám dỗ, nước miếng Tùng Hạ lập tức tràn ra.


[44] Lạp xưởng Tyurin (Hán Việt: Thu Lâm Hồng Tràng): Lạp xưởng đặc sản vùng Đông Bắc, Hắc Long Giang.
Liễu Phong Vũ nói: “Họ cho hai túi, đủ cho chúng ta ăn hai ngày.”
Tùng Hạ gật đầu cái rụp giống như chó Nhật, mắt nhìn chằm chằm gói lạp xưởng không chịu dời ra.


Liễu Phong Vũ khiêu khích nhìn Thành Thiên Bích: “Này, chờ chúng tôi ăn xong cậu mới được ăn.”
Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn hắn, không buồn phản ứng.
Tùng Hạ nhìn Liễu Phong Vũ, trong mắt có sự khẩn cầu.


Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Nhìn tiền đồ này mà xem, binh ca ca nhà cậu mà bị đói thì còn khó chịu hơn là cậu bị đói đúng không. Đùa thôi, anh ăn một cái cho đỡ thèm là được, cũng không đói bụng.”
Tùng Hạ mặt mày rạng rỡ: “Liễu ca quá đẹp trai.”


Liễu Phong Vũ cười hừm một tiếng, xé mở miệng gói, bẻ non nửa cái ném vào trong miệng mình, thỏa mãn nhắm hai mắt lại, thưởng thức mùi vị thơm ngon trên đầu lưỡi, số lại ném cả cho Tùng Hạ.
Tùng Hạ không kịp chờ đợi đưa cái hoàn chỉnh cho Thành Thiên Bích: “Mẹ ơi, thơm quá, Binh ca mau ăn.”


Thành Thiên Bích nhận lấy cây lạp xưởng, ăn từng miếng một.


Ba ngày hôm qua vừa được ăn, bây giờ không đến mức đói bụng đến phát điên, vậy nên ăn vừa phải là ổn rồi. Chỉ có điều dục vọng của bọn đối với thức ăn càng ngày càng tăng trong hoàn cảnh càng ngày càng ác liệt, dù có nuốt trọn vào trong bụng vẫn không thể thỏa mãn.


Nhưng họ đã coi như hạnh phúc hơn phần lớn người trong hàng ngũ nhiều lắm, ít nhất ngày nào cũng có thể ăn thịt.


Khi ba người trở về đội ngũ thì chạm mặt người đàn ông trung niên mang theo con chó Border hôm nọ, ông ta vẫn sống vô cùng dễ chịu như cũ, đang ngồi trên người con Border, ngay cả đường cũng không buồn đi, bên cạnh có hai cô gái cao gầy xinh đẹp đi theo. Những cô gái như thế nếu bình thường, sợ rằng ngay cả một con mắt cũng không thèm nhìn người đàn ông trung niên bình thường lấy một cái, nhưng bây giờ chủ của con Border nghiễm nhiên thành vua một cõi.


Như vậy, những người vì mang theo một con thú cưng biến dị mà cả đường cơm áo không lo, trong đội ngũ có chừng bốn năm người, là đối tượng nịnh bợ của tất cả mọi người xung quanh.
Ngay cả Tùng Hạ cũng không ngừng hâm mộ: “Nếu có cơ hội, chúng ta nhặt một con mèo hay con chó gì đó về nuôi đi.”


Thành Thiên Bích nói: “Không dễ như vậy, động vật không biến dị hoặc quá nhỏ sớm bị những thứ khác ăn, động vật biến dị thì không nhận chủ.”


Liễu Phong Vũ cười mỉa mai: “Đúng vậy, hơn nữa cho dù trùng hợp nhặt được một con thú con có thể bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ, ngộ nhỡ nó không biến dị thì sao, nếu chỉ là một con chó con mèo thông thường thì sao, không những không thể giúp chúng ta no bụng, lại phải cho nó thêm một miếng cơm, bây giờ có mấy người có thể làm được như vậy?”


Tùng Hạ thở dài, cậu đương nhiên cũng chỉ nói một chút mà thôi, có thể có được một con thú cưng biến dị trung thành là sự may mắn ngàn dặm mới tìm thấy một.


Càng đi, cây cối rừng rậm hai bên càng ngày càng rậm rạp, vết tích của con đường cao tốc đã vô cùng mờ nhạt, chỉ có thể dùng la bàn và gạch đá xi-măng dưới chân để phán đoán hướng đường. Ngẩng đầu nhìn lại, họ căn bản là đang đi qua một khu rừng lớn.


Bọn họ thể lực tốt hơn, dần dần đi lên phía trước đội ngũ, có thể nghe thấy quân đội đang dùng loa phóng thanh nhắc mọi người nhất định phải đi theo sát, đừng để lạc đường.


Khi sắp đến hoàng hôn, trong rừng rậm không hề báo trước đã đầy sương mù, ánh chiều tà bị lớp sương càng ngày càng dày đặc ngăn cản, tầm nhìn bắt đầu giảm xuống.
Thành Thiên Bích nói: “Mau đi tìm người biến dị thị lực, mau.”


Ba người không dám đi xa, chỉ có thể tìm ở gần đó, nhưng tìm hồi lâu mà không biết người phụ nữ kia đang ở đâu.
Bọn họ đi sát theo nhau, nếu quả thật bị lạc trong rừng, sợ rằng rất khó để gặp lại đối phương.


Thành Thiên Bích nói với Liễu Phong Vũ: “Này, nếu quả như bị lạc thì phát tán mùi thối, mọi người sẽ lấy đó làm trung tâm tập hợp.”


Liễu Phong Vũ giận dữ hét lên: “Biến m nó đi.” Hắn tuy rằng căm tức, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc tức giận, lớp sương này tới quá nhanh, vô cùng bất thường, hơn nữa xung quanh khẳng định có nguồn nước.


Âm thanh của loa phóng thanh vang lên phía trước bọn họ: “Mọi người chớ đi, nghỉ ngơi tại chỗ, chờ sương tan! Mọi người nghe rõ, đừng đi lung tung, nói với phía sau đừng đi nữa!”
Ba người dựa lưng vào nhau, ngồi xuống tại chỗ, thần kinh đều bị kéo căng.
Dưới đáy lòng họ đều có dự cảm không tốt.


Hơi sương càng ngày càng nặng, Tùng Hạ quay đầu lại cũng đã không thấy rõ gương mặt Thành Thiên Bích, cậu cảm thấy hô hấp Liễu Phong Vũ hơi vội vàng.
“Liễu ca, không sao chứ?” Sao Liễu Phong Vũ lại căng thẳng hơn cả cậu cơ chứ?


“Tôi đã kể, trước kia tôi và đoàn làm phim đã sinh tồn mười ngày trong rừng nguyên sinh.” Trong giọng nói của Liễu Phong Vũ lộ ra một sự sợ hãi.
Tùng Hạ nói: “Phải.”
“Trải qua một lần sương mù.”
Tùng Hạ nhẹ giọng hỏi: “Trong sương… có cái gì?”


“Cái gì cũng có thể có.” Liễu Phong Vũ thấp giọng nói: “Sau trận sương kia, mọi người hoàn toàn bị lạc nhau, cuối cùng không tìm thấy ai hết.”


Trong lòng Tùng Hạ càng thêm căng thẳng, thế nhưng trải qua nhiều lần nguy hiểm, tâm trí của cậu đã mạnh mẽ lên không ít, mặc dù có sợ, nhưng không hề thấy hoảng loạn.
Thành Thiên Bích đột nhiên thấp giọng nói bên tai cậu: “Thử tập trung thị lực.”


Ánh mắt Tùng Hạ sáng ngời, lập tức hiểu ý Thành Thiên Bích.
Liễu Phong Vũ nhìn họ một cách kì lạ.


Tùng Hạ điều động năng lượng vô thuộc tính trong thân thể, tuần hoàn lên hai mắt. Cậu cảm thấy mắt hơi nóng lên, xon xót như sắp rơi lệ. Khi cảm giác kia qua đi, cậu cảm thấy ánh mắt chậm rãi trở nên rõ ràng, không gian vốn bị lớp sương mù dày đặc che đậy, đột nhiên hiện ra vài hình ảnh mờ nhạt.


Thị lực của cậu thật sự đã nâng cao!
Tùng Hạ hưng phấn nhéo nhéo tay Thành Thiên Bích, dùng ánh mắt ý bảo đã thành công.
Thành Thiên Bích gật đầu: “Chú ý xung quanh.”


Tầm nhìn hai mắt của Tùng Hạ trong nháy mắt được nâng cao lên rất nhiều, nhưng cũng chỉ có thể thấy hình ảnh, bóng cây mơ hồ xung quanh. Cậu còn muốn thử làm thính giác của mình càng trở nên nhạy cảm, chỉ là cậu không thể thành thạo khống chế năng lượng trong cơ thể, vài lần muốn tập trung đến thính giác, năng lượng lại di động loạn hết cả lên.


Rơi vào đường cùng, cậu đành phải là chú ý để tạm thời đề cao thị lực.
Cứ như vậy, trong hoàn cảnh áp lực, đội ngũ ở yên tại chỗ trong năm sáu phút, đột nhiên, bên tai họ truyền đến tiếng kêu của ếch.


Từ xa đến gần, càng lúc càng lớn, ộp ộp, ộp ộp, vang lên không ngừng. Âm thanh đó vốn chỉ như từ một phương truyền đến, sau cùng bốn phương tám hướng đều vang lên âm thanh khiến người ta sợ hãi kia. Nó giống như một mũi đao nhọn hoắt, đâm vào thần kinh yếu ớt của mọi người.


Chính vào lúc này, nơi cách họ không tính là quá xa truyền đến tiếng thét chói tai.
“Cái gì vậy! Cái gì vậy! Quái vật! A ——”


Mọi người nhất thời loạn cả lên, hoảng loạn không suy nghĩ gì mà đều muốn chạy ngược nơi vừa phát ra tiếng thét kia, kết quả tiếng thét lại vang lên từ một chỗ khác, có cái gì đó nặng nề đang chuyển động, toàn bộ rừng cây đều rung động theo động tác của nó.


“Mọi người đừng chạy lung tung! Đừng chạy lung tung!” Âm thanh từ loa phóng thanh vội vàng vang lên. Ngay sau đó, tiếng súng máy phẫn nộ gào thét che giấu tất cả âm thanh khác.


Ba người đều cảm thấy một nguồn dao động năng lượng to lớn, từ mọi phương hướng, không sai, là mọi phương hướng, hơn nữa không thể đoán được số lượng.


Bọn họ vây quanh một thân cây, dựa lưng vào nhau, không hề nhúc nhích. Ếch là sinh vật nửa mù, chỉ có thể nhìn thấy những vật thể đang vận động, lúc này chạy loạn, chính là chịu chết.
Thành Thiên Bích nói với Tùng Hạ: “Biết dùng súng không?”


Tùng Hạ cắn răng: “Biết.” Cậu nắm thật chặt khẩu súng trong tay, lập tức cả người run rẩy, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm phía trước.
Giọng nói Thành Thiên Bích vẫn bình tĩnh nguội lạnh như nước, hắn nói: “Bỏ tay ra, nếu không nó còn chưa tới, tay sẽ bị tê.”


Tùng Hạ hít sâu vào mấy hơi, tiếng ộp ộp kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng tập trung, dựa vào âm lượng này là có thể tưởng tượng hình thể sinh vật phát ra âm thanh này.


Lúc nhỏ, cậu thích nhất là chơi đùa trong đồng ruộng vườn rau, lại còn thích nghe tiếng ếch kêu liên tiếp. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, âm thanh thiên nhiên trong trí nhớ thời thơ ấu lại biến thành ma chú đòi mạng.
Chỉ cần bất động là được rồi, chỉ cần bất động là được rồi.


Tùng Hạ nhiều lần tự nhủ.


Rốt cuộc, một cái bóng cực lớn xuyên qua làn sương mù dày đặc, xuất hiện trong tầm mắt Tùng Hạ. Cái bóng kia dừng lại tại chỗ thật lâu rồi mới nhảy lên một cái, nhảy tới vị trí cách bọn họ không đến năm mét. Độ cao nhảy lên kia chí ít hơn sáu bảy mét, lúc rơi xuống đất thì toàn bộ mặt đất đều rung động.


Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái, lấy thị lực của cậu thì đã hoàn toàn có thể nhìn thấy toàn cảnh của con quái vật này.


Đó là một con ếch to lớn thân cao năm mét, nặng đến hơn mười tấn, đôi mắt lồi ra đỏ tươi to như một cái đầu, cái c