Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 28

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Để có số thức ăn này, anh đã làm gì?”


Ba người cùng đi ra ngoài hơn một trăm mét, người đàn ông trung niên rốt cuộc xác định họ đang đi về phía mình, quay đầu lại liếc họ một cái, đồng thời vỗ vỗ con chó của gã. Con chó Border kia quay đầu nhìn họ, một người một chó, dùng ánh mắt cảnh cáo họ rời khỏi đây.


Thành Thiên Bích không lùi mà tiến, đi thẳng tới bên họ: “Chúng tôi cần chó của ông hỗ trợ tìm con mồi, bắt được con mồi chúng tôi lấy ba cân [40] thịt, những thứ khác cho mấy người.”
[40] Ba cân = 1.5 kg.


Gã đàn ông cười khinh thường, trước mặt một con chó Border to lớn cao năm – sáu mét, con người có vẻ vô cùng nhỏ bé và yếu đuối. Từ sau khi tận thế, gã chưa có một ngày phải chịu đói, toàn dựa vào bảo bối này. Gã cũng không cho rằng bất cứ người nào có thể uy hϊế͙p͙ gã, cho dù là dị nhân. Cũng chưa có ai chọc đến gã bao giờ, vậy nên căn bản gã không coi Thành Thiên Bích ra gì.


“Cậu là dị nhân hả? Đừng tưởng biến dị thì lợi hại, cậu có đánh thắng con Border cao năm sáu mét này không? Săn được con mồi gì cũng không đủ cho bảo bối của tôi ăn, sao có thể chia cho mấy người được, biết điều thì cút đi.”


Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Tôi không cần đánh thắng nó, tôi bây giờ đứng cách ông chỉ ba mét, tôi có rất nhiều cách giết ông trước khi những lời này kết thúc. Ông có muốn thử không.”
Người đàn ông theo bản năng lui về sau.


Thành Thiên Bích có đôi mắt sâu thẳm lợi hại, giống như một cái hồ nước hình lưỡi liềm sâu không thấy đáy, lạnh buốt mà sâu không lường được, tính chiến đấu như dã thú trong mắt hắn khiến người đàn ông cảm thấy sống lưng lạnh toát. Mặc dù cậu thanh niên này nhìn qua thì chỉ chừng hai mươi tuổi, nhưng cơ thể cao to và khí chất kinh người của hắn khiến người đàn ông không kiềm chế được tin lời hắn nói là thật.


Nhưng gã vẫn còn rất do dự. Cho dù mình có thú cưng, nhưng muốn tìm được một con mồi ngoài thiên nhiên cũng không phải chuyện dễ dàng, động vật yếu đuối thấy họ thì sẽ chạy, động vật mạnh thì có thể sẽ làm bảo bối của gã bị thương. Có ai lại muốn tặng số thức ăn quý giá cho người khác cơ chứ. Gã không nhịn được lại lui về phía sau một bước, muốn trốn đến phía sau con Border, lấy cảm giác an toàn.


Nhưng chính lúc này, gã có cảm giác sau lưng có vật gì đó sắc nhọn đang chĩa vào gã. Gã mở to hai mắt nhìn, quay đầu lại, phía sau không có gì cả, nhưng cảm giác bị vật nhọn chĩa vào lưng lại là thật.
Thành Thiên Bích nói: “Còn lui thêm về sau, nó sẽ ghim vào tim ông.”


Người đàn ông hoảng sợ nhìn Thành Thiên Bích: “Lấy… lấy nó lại… tôi đồng ý là được chứ gì.”
Tùng Hạ đi tới bên cạnh Thành Thiên Bích, ngẩng đầu nhìn con chó to lớn kia, sinh lòng hâm mộ.
“Con chó này đẹp quá. Đại ca, tôi sờ nó được không?”


Gã đàn ông buồn bực gật đầu.
Tùng Hạ đi tới sờ sờ bộ lông dày của con Border, con chó khổng lồ nhìn cậu một cái, không có phản ứng gì.


Thật sự quá thần kỳ, năng lượng vô thuộc tính thế nhưng lại có thể thay đổi hình thể của sinh vật đến nghiêng trời lệch đất. Một con chó trong thời gian chưa đầy một tháng đã tăng trưởng thể tích bên trong hơn mười lần. Nếu lấy thuyết tiến hóa Đác-uyn để suy diễn, đây là sự tiến hóa mất hàng triệu năm cũng chưa chắc đã có thể đạt được.


Thế giới này tràn đầy những kỳ tích.
Năm người và một con chó, đi sâu vào trong rừng rậm.
Sau khi hình thể tăng lớn, khứu giác của con Border cũng được tăng cường theo. Dọc theo đường đi, nó ngửi ngửi một chút, rốt cuộc sau hai tiếng đi bộ, họ phát hiện ra một con gà mái lớn như chiếc xe tải cỡ nhỏ.


Con gà mái từ xa đã ý thức được có sự nguy hiểm đang tiến đến gần, nhanh chân bỏ chạy. Con Border nhảy lên một cái, nhanh chóng đuổi theo.


Cơ thể khổng lồ khiến mỗi lần đặt chân của con chó đều khiến mặt đất rung động. Trong chớp mắt, con Border đã nhảy được hơn mười mét, dùng tốc độ cực nhanh chạy như bay về phía con gà đang hoảng sợ chạy lung tung kia. Vài giây sau, con chó đã chạy được một quãng đường hơn một trăm mét, sau đó lập tức nhào lên đè con gà xuống đất, cắn một cái lên cổ nó.


Toàn bộ cục diện cuộc đi săn nay dù có thắng lợi nghiêng về một phía nhưng vẫn khiến ba người nhóm Tùng Hạ cảm thấy chấn động. Bởi vì thể tích của hai con vật này thật sự vượt qua xa sự hiểu biết của họ. Dù đứng từ quan điểm thị giác mà nói, đó đã là sự đả kích không nhỏ.


Lúc này, bọn họ cũng nhận ra chuyện muốn tự mình đi săn là chuyện ngây thơ đến nhường nào. Ngay cả khi có con Border, họ còn phải mất hai tiếng tìm khắp nơi mới tìm được một con mồi. Nếu để họ đơn thương độc mã đi vào rừng sâu, chỉ sợ loanh quanh một ngày cũng sẽ không có thu hoạch.


Mấy người chạy tới, nhất là cô gái kia, cô ta nhất định là đã lâu chưa được ăn thịt, nhìn thấy con gà mái kia, hận không thể ăn sống được luôn.
Con gà mái ngọ ngoạy thêm vài cái thì tắt thở.
Mấy người rút đao ra, có chút vội vàng cắt thịt gà.


Bọn họ đã lâu chưa được ăn những thứ loài người từng ăn, kể cả chủ nhân con Border, mấy ngày nay gã ở trong thành phố cũng chỉ được ăn thịt chuột.


Thành Thiên Bích không chút khách khí muốn cắt một cái đùi gà ra, thế nhưng đùi gà còn to hơn cả thắt lưng hắn, mã tấu lại quá ngắn, hắn định dùng năng lực gió để cắt, lại phát hiện người đàn ông kia đang quan sát hắn.


Thành Thiên Bích vứt bỏ quyết định này, hắn không muốn để người này có thêm cơ hội suy đoán rốt cuộc thì hắn là dị nhân gì.
Tùng Hạ cũng phát hiện điều này, liền nói: “Đại ca, chú có thể sai con chó này giúp chúng tôi xé cái đùi ra được không, chúng tôi muốn lấy phần này.”


Người đàn ông kia nghi ngờ nhìn Thành Thiên Bích, sau đó nói vài câu với con chó của mình. Con Border cực kỳ thông minh, một chân giữ con gà, miệng cắn lấy cái đùi, dùng sức kéo một cái, đùi gà đã bị kéo xuống, ném tới trước mặt ba người.


Ba người đúng lúc lui về phía sau, nhưng vẫn bị máu gà và nước bọt của con chó văng vào quần.
Thành Thiên Bích đi tới nâng cái đùi nặng mấy cân kia lên: “Đi thôi.”


Liễu Phong Vũ nheo mắt cười nhìn người đàn ông và cô gái kia, sau đó xoay người rời đi, Tùng Hạ thì luôn miệng: “Cảm ơn, cảm ơn đại ca.”


Tuy rằng hành vi của họ và ăn cướp công khai thì không khác nhau là mấy, Tùng Hạ cũng hiểu được chuyện này là không tốt, thế nhưng ở trước mặt đói khát thì đạo đức đã bị chèn ép đến nỗi không còn bao nhiêu chỗ để đặt chân từ lâu rồi, trong đầu óc của cậu giờ chỉ có toàn là thịt.


Ba người quay về một bờ sông mà lúc trước họ đã đi qua, dùng gỗ khô đốt nhóm một đống lửa.
Liễu Phong Vũ đá một cái lên cái đùi gà kia: “Lông gà dày thế này thì ăn kiểu gì?”


“Nhổ.” Tùng Hạ thở dài: “Phương pháp chính xác chắc là bỏ vào trong nước nóng rồi nhổ lông, không thì sẽ rất phiền phức. Nhưng chúng ta không có cái gì lớn để để vừa nó cả, chỉ có hai cái bát.”


“Không cần chú ý nhiều như vậy, cứ nướng lên rồi ăn.” Thành Thiên Bích chém vài cành cây rồi trở về, định dùng dây thừng buộc lại rồi dựng làm cái giá nướng thịt.
Liễu Phong Vũ thất vọng nói: “Khó có dịp được ăn thịt gà, lại chẳng được ăn hẳn hoi.”


Tùng Hạ cười khổ: “Có muối cũng không tệ rồi, tôi và Thiên Bích đã ăn sâu không có mùi vị gì trong đường ống dẫn thải dưới đất vài ngày liền.”
Liễu Phong Vũ làm ra một vẻ mặt ghê tởm, nghênh ngang đặt mông ngồi xuống đất, chờ đợi thịt sẵn.


Thành Thiên Bích và Tùng Hạ dựng cái giá, đặt cái đùi gà bự chảng kia lên trên.


Tùng Hạ thử lấy tay nhổ lông gà, không ngờ lông gà vô cùng rắn chắc, cậu phải dùng sức mạnh rất lớn mới rút ra được một sợi lông, lại bị máu văng cả lên mặt. Tùng Hạ buồn bực ném sợi lông đi. Để có thể ăn thoải mái một chút, cậu đành phải dùng mã tấu cắt, cố hết sức để cắt ngắn lông gà đi một chút, thứ bỏ vào miệng tất nhiên không muốn khó chịu.


Tuy điều kiện thô sơ nhưng Tùng Hạ vẫn cố gắng cắt lông gà, sau đó dùng mã tấu cứa trên thịt, rắc một tầng muối, nghiêm túc lật nướng.
Số nguyên liệu nấu ăn này không dễ mà có, Tùng Hạ nhìn miếng thịt đang từ từ chín tới, nuốt nước miếng một cái.


Nướng khoảng nửa tiếng đồng hồ, ba người đều thèm ăn không chịu nổi. Liễu Phong Vũ là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh: “Chắc là chín rồi đấy, mau ăn đi.”


“Không được, thịt quá dầy, phải để nó chín hẳn mới được. Vi khuẩn sinh sôi nảy nở lợi hại như vậy, ngộ nhỡ ăn vào sinh bệnh thì phiền toái.”


“Ăn mặt ngoài trước, vừa ăn vừa nướng tiếp.” Liễu Phong Vũ đưa mã tấu qua, cắt một miếng thịt. Thành Thiên Bích vẫn yên lặng ngồi một bên đột nhiên xông lên, đoạt lấy miếng thịt trong tay Liễu Phong Vũ.
Liễu Phong Vũ cả giận: “Cậu làm cái gì đấy?”
“Anh đã làm gì?”
“Hả?”


Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Để có số thức ăn này, anh đã làm gì?”
Liễu Phong Vũ nhất thời nghẹn lời.
Thành Thiên Bích ném miếng thịt bỏng cả tay kia cho Tùng Hạ: “Anh ăn trước đi.” Sau đó nói với Liễu Phong Vũ: “Anh không góp sức, sau này chờ chúng tôi ăn no anh mới được ăn.”


Liễu Phong Vũ trừng mắt, hung tợn nhìn Thành Thiên Bích, nhưng không có cách nào phản bác. Hắn đã biết thực lực của Thành Thiên Bích, cũng đã nghe thấy lời đồn người điều khiển sức mạnh thiên nhiên rất lợi hại, cho nên không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn xích mích với Thành Thiên Bích. Hơn nữa, Thành Thiên Bích nói đúng, hắn quả thật chưa góp sức gì cả. Hắn tức tối ngồi sang một bên, giận dỗi không nhìn họ.


Tùng Hạ bất đắc dĩ nhìn hai người, cậu lấy bát ra từ trong ba lô, gọt xuống một lớp thịt giống kiểu thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ [41], gọt phần thịt gà đã chín mặt ngoài xuống, sau đó đưa cái bát đầy thịt cho Thành Thiên Bích đầu tiên: “Thiên Bích, cậu ăn trước đi.”


[41] Cách gọt thịt dùng cho những miếng thịt lớn, nướng cả con hoặc nướng những bộ phận lớn của dê, bò, gà tây…
Thành Thiên Bích nhận lấy, cũng không biết là vô tình hay cố ý, hắn ngồi xuống bên cạnh Liễu Phong Vũ, ăn từng miếng lớn.


Tùng Hạ nhìn vẻ mặt bị ăn hϊế͙p͙ của Liễu Phong Vũ, mặc dù có chút băn khoăn, nhưng cũng không dám trái ý Thành Thiên Bích, cậu gọt thịt xuống cho mình, cũng ăn như hổ đói.


Thức ăn quá ngon, vị thịt tươi mới kia, hương vị đậm đà kia, cắn một cái thì miệng đầy mỡ, trong nháy mắt đã lấp vào trong cái dạ dày nhạt nhẽo, Tùng Hạ cảm động đến nỗi thiếu chút nữa bật khóc.


Thành Thiên Bích ăn thậm chí còn không ngẩng đầu, vài miếng đã nuốt hết một bát đầy thịt vào trong bụng.
Tùng Hạ vội vàng móc một chai nước khoáng từ trong ba lô ra đưa cho hắn: “Ăn chậm một chút không lại nghẹn.”


Liễu Phong Vũ khinh thường cười xì một tiếng: “Anh nói này Tiểu Hạ, sao cậu giống vợ hắn thế?”
Tùng Hạ ngẩn ra, lắp bắp nói: “Liễu ca… anh nói… nói cái gì đó.”
“Chà chà, ngại cơ à? Chú em tự nói xem có giống không, chắc cậu hận không thể cầm tay cho hắn ăn phải không.”


Thành Thiên Bích trừng mắt nhìn hắn: “Câm miệng.”
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Có cậu mới câm miệng ý, ăn nhanh lên.”
Tùng Hạ an ủi hắn: “Liễu ca, anh yên tâm, đùi gà này bự như vậy, chúng ta no chết cũng không ăn hết…”
Thành Thiên Bích giơ bát ra trước mặt Tùng Hạ: “Một bát nữa.”


Liễu Phong Vũ nhíu mày, trêu tức nhìn Tùng Hạ.
Tùng Hạ lúng túng quay mặt đi, cầm lấy cái bát đi gọt thịt gà cho Thành Thiên Bích.
Liễu Phong Vũ thâm trầm nở nụ cười, Tùng Hạ không dám quay đầu lại, cậu có cảm giác mặt mình cũng sắp bị nướng chín cả rồi.