Tùng Hạ cũng nhắm mắt lại, vai cậu hơi dựa vào vai Thành Thiên Bích, điều nàykhiến dù ở trong chiếc xe đầy người xa lạ, cậu cũng có cảm giác an tâm.
Tùng Hạ chạy tới bên cạnh Liễu Phong Vũ, vỗ vỗ vai hắn: “Liễu ca, anh thế nào? Sắc mặt của anh không được tốt lắm.”
Màu đỏ, năng lượng của Liễu Phong Vũ là màu đỏ. Nhưng, vẫn không thể hấp thu.
Sức mạnh gió tự nhiên của Thành Thiên Bích thuộc Mộc, năng lượng Mộc có màu xanh biếc. Hoa đại vương trong Ngũ hành thuộc Hỏa, năng lượng Hỏa có màu đỏ, như vậy cơ bản có thể xác định năng lượng màu vàng của gã lông dài là năng lượng Kim. Trong cơ thể tất cả dị nhân và động thực vật đều có một nguyên tố thuộc về Ngũ hành. Tùng Hạ thật muốn biết, năng lượng Thổ và năng lượng Thủy có màu gì, bởi vì “nhìn qua” thì năng lượng Ngũ hành vô cùng đẹp đẽ. Cậu quan sát những năng lượng này, giống như đang quan sát quy luật hoạt động của một sinh mệnh vậy.
Liễu Phong Vũ nhìn tay mình một chút, thở dài: “Vừa rồi anh đã dùng dịch tiêu hóa làm tan chảy cổ tay gã kia…”
“Phải, tôi thấy được, đúng là sức mạnh kinh người.”
“Trong nháy mắt anh có cảm giác… có cảm giác thỏa mãn khi được ăn cái gì đó.”
“Ăn cái gì đó?”
“Đúng, anh đã nói với cậu rồi đó. Trước đây anh bị hoa đại vương ăn. Trong lúc dị chủng, ý thức của hoa đại vương và ý thức của anh hòa làm một thể, chỉ có điều ý thức của nó tương đối yếu ớt, thế nhưng vẫn có dục vọng muốn ‘ăn’ động vật khác. Tuy anh không ăn vẫn sống được, thế nhưng… Mẹ nó, anh không muốn ‘ăn’ như thế này, vừa bẩn vừa tởm.”
Tùng Hạ thở dài: “Chỉ cần anh có thể kiềm chế dục vọng là tốt rồi.” Không thì người sống đầy đường…
Lúc đầu cậu còn rất hâm mộ Liễu Phong Vũ không cần lo đến vấn đề no bụng. Xem ra Liễu Phong Vũ cũng có phiền não của mình, hắn cũng không muốn biến thành người-hoa nhìn thấy người khác là muốn ăn. Cho dù chỉ cần có dục vọng này cũng đủ làm cho lòng người giá lạnh.
Khi ba người trở lại quảng trường, trên quảng trường đã chật cứng người, nhưng đang di chuyển từng đợt ra ngoại thành. Bọn họ chen qua đám đông, mất hơn nửa tiếng mới chen được khỏi đám người trước mặt, tìm đến cái xe mà tiểu đội trưởng Vương ngồi.
Tiểu đội trưởng Vương sắp xếp cho họ đến một chiếc xe giải phóng kiểu xe tải lớn, cũng nói: “Trong xe này phần lớn là dị nhân, ba người ngồi cùng với họ, an toàn hơn một ít.”
Tùng Hạ hỏi: “Tiểu đội trưởng Vương, đi nhiều xe như vậy thì có đủ xăng đến được Bắc Kinh không? Hơn nữa bây giờ có rất nhiều đường xá bị hư hại.”
“Tôi biết, chúng tôi đã trù tính hết lộ tuyến, trung gian có thể đi qua vài cây xăng cỡ lớn. Ở đó chắc hẳn còn có xăng thừa, chúng ta chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó. Nếu thật sự không qua được thì chỉ có thể bỏ xe lại rồi đi tiếp.”
…
Khi ba người trèo lên xe tải thì trên xe đã có mười mấy người ngồi sẵn, có người đang nói chuyện, có người chỉ lặng lẽ ngồi trong góc không nói lời nào, có người mang theo cả người thân.
Thấy ba người họ tới, ai có trình độ tiến hóa tương đối cao thì đã có thể cảm giác được năng lượng tiến hóa trên người Liễu Phong Vũ và Thành Thiên Bích, nhưng trên xe này vốn đều là người tiến hóa và người nhà của người tiến hóa, không ai có biểu hiện đặc biệt gì, ngoài ra thì tướng mạo hơn người của Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ cũng khiến họ nhìn thêm mấy lần.
Có người hiển nhiên đã nhận ra Liễu Phong Vũ, nhưng đại đa số thì chẳng có tâm trạng đâu mà chú ý đến. Những phú hào chính khách, các nhân vật nổi tiếng trong xã hội, chỉ cần bây giờ không có sức mạnh lớn thì cũng chẳng được ai coi ra gì.
Nhưng ngược lại cũng có những người ngoại lệ. Khi ba người ngồi xuống, một thằng bé nhìn qua thì có vẻ vẻ cứng đầu cứng cổ xán tới đây: “Wow, anh là Liễu Phong Vũ phải không, em nhận ra anh đấy.”
Khi tâm trạng không tốt thì ngay cả nụ cười nghề nghiệp bình thường Liễu Phong Vũ cũng lười thể hiện, hắn miễn cưỡng gật đầu với thằng nhỏ.
“Anh là dị nhân phải không?”
“Phải.” Liễu Phong Vũ có chút không nhịn được, bởi vì thằng nhỏ kia nhìn có vẻ rối bù, lại hơi bẩn.
“Hôm qua em mới biến dị, là biến dị sức mạnh bình thường nhất, nghe nói nếu như biến dị lên đẳng cấp cao thì có thể dùng cảm nhận phân biệt được ai có phải dị nhân hay không, bây giờ em vẫn chưa làm được.”
Tùng Hạ đối với thằng nhóc ấy có chút hứng thú, cậu vẫn không biết rốt cuộc thì năng lượng biến dị sức mạnh phổ biến nhất bây giờ có thuộc tính gì.
Cậu ngưng thần cảm nhận, phát hiện năng lượng của thằng nhỏ này là năng lượng Kim, chỉ có điều so với Liễu Phong Vũ hay Thành Thiên Bích, thậm chí là gã lông dài, năng lượng nó yếu hơn rất nhiều. Xem ra nó không nói điêu, hôm qua nó mới tiến hóa.
Tùng Hạ trong lòng mừng rỡ, cảm nhận một vòng ở trong xe, ngoại trừ một vài người thường thì người tiến hóa có năng lượng Kim chiếm phần lớn, nhưng không thể bảo đảm tất cả mọi người đều là người tiến hóa về mặt sức mạnh, bởi vì năng lượng Kim cũng có thể phức tạp hóa sinh ra rất nhiều năng lượng khác, có hai năng lượng Hỏa, một năng lượng Mộc, không phát hiện ra năng lượng Thổ và năng lượng Thủy.
Tùng Hạ hơi có chút thất vọng, điều này cũng khiến cậu càng thêm hiếu kỳ về năng lượng Thổ và năng lượng Thủy.
Trước mắt cậu phát hiện phân loại người tiến hóa đã trở nên rất nhiều. Có kiểu cường hóa gene bản thân, như tiến hóa sức mạnh, tiến hóa lông và tiến hóa não bộ có người giành được khả năng điều khiển sức mạnh tự nhiên như Thành Thiên Bích có dị chủng thực vật như Liễu Phong Vũ, còn có một người tiến hóa lợi hại nhất bên phía Côn Minh mà Tổng tham mưu trưởng đã đề cập đến: Người tiến hóa ngược, lớp thú, thế nhưng đến nay họ còn chưa từng nhìn thấy.
Không biết sự tiến hóa của loài người còn có bao nhiêu loại hình nữa, cậu đã không thể chờ được nữa, cậu muốn nhìn toàn cảnh thế giới sau khi trải qua tận thế. Dù chỉ có thể lý giải thêm được một chút nhưng cũng có thể an ủi tấm lòng khát khao ham học hỏi của cậu.
Cậu nghĩ rằng, chỉ cần đến được Bắc Kinh, chú cậu sẽ giải đáp cho cậu. Là một người tiến hóa não bộ được coi trọng nhất hiện nay, những hiểu biết của chú cậu đối với thế giới mới này, nhất định là đi trước nhân loại.
Nhất định, nhất định phải cùng Binh ca sống đến Bắc Kinh.
Thằng nhóc kia thấy Liễu Phong Vũ không để ý tới mình, Thành Thiên Bích thì càng giống như tảng đá, vừa lên xe đã nhắm mắt lại, vì vậy đành phải là nói chuyện với Tùng Hạ: “Em là La Dũng, anh cứ gọi em là A Dũng, anh là bạn bè của họ ạ?”
“Ha ha, lặn *** [37]? Tên này của em buồn cười quá.” Tùng Hạ không nhịn được bật cười.
[37] “La Dũng” và “Lặn ***” (裸泳) đều đọc là Luo Yong.
La Dũng cười he he: “Anh may mắn thật đấy, có hai người bạn là dị nhân.”
“Em cũng may mắn, em chính là dị nhân.”
“Em đến hôm qua mới biến dị, lúc trước thì suýt nữa là chết đói. Haiz, may mà đuổi kịp chuyến đi lần này, ba mẹ em chết cả rồi, bị một con chuột cắn chết, em ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng đến Bắc Kinh thử vận may. Tiểu đội trưởng Vương nói là dị nhân thì đi đến đâu cũng được coi trọng.”
Một người đàn ông đeo kính hơn ba mươi tuổi ngồi bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Đúng là quá ngây thơ, họ cho chúng ta ăn chỉ để chúng ta chiến đấu trên đường khi xảy ra nguy hiểm thôi. Những người biến dị sức mạnh như chúng ta thì có nhiều lắm, căn bản chẳng có gì gọi là quý giá. Chỉ có người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên và người tiến hóa não bộ mà quân đội đang đi khắp nơi tìm kiếm mới thật sự lợi hại, đáng tiếc mấy người đó đang ở đâu? Cả Côn Minh chưa thấy một ai.”
Lời nói của người đàn ông đeo kính nhất thời như một tiếng sấm vang rền trong xe tải. Một người phụ nữ ngồi tận cùng bên trong cười lạnh một tiếng: “Dị nhân có sức mạnh quả thật có nhiều lắm, nhưng mấy người không được coi trọng, không có nghĩa là ngoại trừ người tiến hóa não bộ và người điều khiển tự nhiên thì không còn ai được coi trọng nữa, chí ít thì khắp Côn Minh này, chỉ có mình tôi là người tiến hóa thị lực.”
Tùng Hạ nhìn về phía người phụ nữ kia, cô ta ngồi tận cùng bên trong thùng xe, ánh sáng rất tối, cậu chỉ mơ hồ nhìn ra được đó là một người phụ nữ có chút mập mạp, thế nhưng trong bóng đêm, đôi mắt của người phụ nữ sáng ngời lạ thường.
Tùng Hạ có cảm giác năng lượng Mộc tỏa ra chính từ người phụ nữ này, Mộc chủ can, can chủ mục [38], thảo nào mắt của cô ta sáng như thế.
[38] Một lí luận về Ngũ hành và y thuật theo Đảm kinh, “mục” là “mắt”.
Mặc dù có cảm giác năng lực này bây giờ còn hơi yếu, nhưng Tùng Hạ vẫn vì chuyện phát hiện ra một năng lực tiến hóa mới mà hưng phấn không thôi.
Người đeo kính giễu cợt: “Cô chẳng qua lợi ở chỗ hiếm có thôi, cô cho rằng mắt cô có thể phóng ra laser chắc?”
Những dị nhân khác trong xe đều nhỏ giọng cười.
Người phụ nữ béo cả giận: “Đến tối, lúc mấy người không nhìn thấy gì, mấy người sẽ biết sự lợi hại của tôi. Còn nữa, bây giờ thời tiết thay đổi thất thường, vào ngày sương mù, đôi mắt của tôi có thể phát huy tác dụng, hơn nữa thị lực của tôi cũng đang tiến hóa. Trong mắt tôi, tốc độ của mấy người chậm muốn chết.”
Tùng Hạ thầm nghĩ, có được thị lực cực nhạy mặc dù là chuyện rất tốt, thế nhưng nếu như tốc độ phản ứng thần kinh không bắt kịp thị lực, cho dù nhìn thấy cũng không có tác dụng gì lớn lắm. Giống như nếu có một con chuột muốn tấn công bạn, cho dù trong mắt bạn, tốc độ của nó có chậm đến thế nào đi chăng nữa nhưng thân thể của bạn cũng không thể tránh né được.
Những người khác đương nhiên cũng hiểu điều này, trong buồng xe, những dị nhân có sức mạnh anh một câu tôi một câu chế giễu cô ta khiến cô ta giận đến cả người run lên, giọng nói cũng trở nên chua ngoa, phía sau cô ta đột nhiên truyền đến một giọng nói rất nhẹ, gọi “mẹ ơi”.
Lúc này Tùng Hạ mới chú ý tới bên cạnh cô ta còn một bé gái bảy tám tuổi. Rốt cuộc cậu đã hiểu vì sao người phụ nữ này xù lông lên, không chịu tỏ ra yếu thế. Cô ta sợ có ngày mình có vẻ vô dụng trong nhóm này, lúc đó cô ta và con gái cô ta sẽ không được đối xử tốt. Tùng Hạ không nhịn được nói: “Chị à, chị nói đúng, năng lực của chị vô cùng hữu dụng.”
Mấy người đều nhìn sang Tùng Hạ.
Tùng Hạ nhẹ nhàng cười: “Tôi cho rằng năng lực yếu hay mạnh thì không thể đặt ngang nhau rồi so sánh tương đối được, mà phải là kết hợp với hoàn cảnh bất đồng rồi nhập gia tuỳ tục. Trong tình huống đơn đả độc đấu, ánh mắt của chị này có lẽ không có công dụng gì nhiều, thế nhưng trong tình huống thời tiết đặc biệt, ví dụ như trời tối, ngày có sương, ngày mưa, thị lực sẽ cản trở rất nhiều đến sức chiến đấu của một người. Hơn nữa, một dị nhân thị lực và một dị nhân sức mạnh khi chiến đấu trong một nhóm, tác dụng khác nhau một trời một vực. Mọi người hoàn toàn không cần so xem ai mạnh hơn ai, dù là người tiến hóa não bộ rất lợi hại cũng không phải cũng cần đến những người có sức chiến đấu mạnh mẽ bảo vệ hay sao. Bây giờ chúng ta là một nhóm, nên cùng nhau chiến đấu vì mục tiêu đến được Bắc Kinh, mọi người thông cảm một chút cho nhau mới tốt.”
Trong xe trầm mặc.
Người phụ nữ béo cảm kích nhìn Tùng Hạ.
Tùng Hạ cũng không phải hoàn toàn vì người phụ nữ này và con gái cô ta, cậu thật lòng muốn duy trì sự hòa thuận của nhóm mới này, nếu không để nội chiến náo loạn, sẽ chẳng có ai có lợi hết.
Mục tiêu lớn nhất của cậu chính là cùng Thành Thiên Bích an toàn đến Bắc Kinh. Vì mục tiêu này, cậu phải cố gắng hết sức mình.
Liễu Phong Vũ cười nhìn cậu một cái: “Ái chà, đúng là biết nói chuyện.”
Tùng Hạ ngượng ngùng cười cười.
“Anh muốn ngủ một giấc, đừng làm phiền anh đấy.” Liễu Phong Vũ nói xong thì ngả lưng xuống ba lô của mình, gối lên quần áo và nước hoa của hắn, nhắm hai mắt lại.
Tùng Hạ và Thành Thiên Bích ngồi chung một chỗ. Thành Thiên Bích vẫn nhắm mắt như cũ, Tùng Hạ biết hắn đang tu luyện. Trên xe này có không ít người có thời gian tiến hóa tương đối lâu, hình như họ cũng biết thông qua việc tĩnh tâm ngưng thần hấp thu tinh hoa trời đất để tăng cường sức mạnh cho mình, chỉ có điều phương pháp của họ do họ tự mình tìm tòi ra được, hiệu quả quá nhỏ, còn phương pháp của Thành Thiên Bích do ngọc cổ ban tặng, làm ít công to.
Tùng Hạ cũng nhắm mắt lại, vai cậu hơi dựa vào vai Thành Thiên Bích, điều này khiến dù ở trong chiếc xe đầy người xa lạ, cậu cũng có cảm giác an tâm.
Cậu nắm chặt ngọc cổ trong túi, tiến vào trong hư không.