Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 238: [pn8]

Liễu Phong Vũ cười: “… Da mặt tôi dày lắm, cho dù cha mẹ cậu có đuổi tôi đi, lần tới cậu mà muốn tôi cùng về nhà, tôi vẫn sẽ về với cậu.”
Hai người ngồi trên người đại bàng đen, hứng gió lạnh thấu xương, bay về hướng Tứ Xuyên.


Bởi vì chở hai người cộng thêm bao đồ hơn 50 ký nên đại bàng đen không thể bay quá nhanh, hai người ngồi trên lưng nó cũng hơi yên tâm được một chút, không sợ bị nó hất xuống.


Đường Nhạn Khâu mong mỏi nhìn về phương xa sương trắng mịt mù, Liễu Phong Vũ thì cười tủm tỉm, thỉnh thoảng lén nhìn sang hắn.
Gió thổi hơi lạnh, Liễu Phong Vũ tựa vào lòng Đường Nhạn Khâu như người không xương, mãn nguyện hưởng thụ thời gian lứa đôi hiếm có này.


Một lát sau, có lẽ Đường Nhạn Khâu đã kiềm chế nỗi niềm hưng phấn nhớ nhà được một chút, hỏi: “Anh… anh có hồi hộp không?”
Liễu Phong Vũ biếng nhác ngẩng đầu nhìn hắn: “Hồi hộp cái gì?”
Đường Nhạn Khâu nói: “Gặp cha mẹ tôi.”


“Da mặt tôi dày thế này, cậu thấy tôi sẽ hồi hộp ư?”
Đường Nhạn Khâu cười: “Nói cũng phải.”
Liễu Phong Vũ ngồi dậy, cười xấu xa: “Đồ ngốc, cậu hồi hộp à.”
Đường Nhạn Khâu cười ngượng: “Một chút, tôi… tôi sợ họ giận.”


Liễu Phong Vũ vỗ vỗ vào mặt hắn: “Sao cậu lại thành thật thế chứ, cậu không nói cho họ biết không phải là xong rồi hay sao, coi như dẫn bạn về thăm nhà không phải xong rồi hay sao. Tôi yêu cầu cần ‘danh chính ngôn thuận’ lúc nào chứ? Tôi cũng không phải phụ nữ.”


Đường Nhạn Khâu chớp mắt: “Nhưng… tôi không muốn lừa họ.”
Liễu Phong Vũ cười: “Thế thì tùy cậu, tuy giờ cậu nghĩ thế, đến lúc đứng trước mặt họ, chưa chắc cậu đã có thể nói được.”
Đường Nhạn Khâu gãi đầu: “Sớm muộn gì họ cũng biết.”


Liễu Phong Vũ cười: “Vậy càng tốt. Cậu cũng nghe Trang Nghiêu nói rồi đấy, nghiên cứu sinh sản của dị nhân là một trong những hạng mục nghiên cứu quan trọng nhất, ngộ nhỡ có ngày họ phá được vấn đề khó này, dị nhân có khả năng sinh con, có lẽ ba mẹ cậu cũng giục cậu tạo ra đời sau.” Nói xong, hắn liếc nhìn Đường Nhạn Khâu. Với hắn mà nói, thân phận đại gia tộc võ học nhà Đường Nhạn Khâu cứ luôn là một cái mụn mọc trong lòng hắn. Bây giờ do dị nhân không sinh sản được nên không có áp lực gì, nhưng ngộ nhỡ có ngày lại sinh được thì sao? Đường Nhạn Khâu là người coi trọng trách nhiệm như nguyên tắc thế này, hắn có thể thoái thác “sứ mệnh” nối dõi tông đường ư?


Đường Nhạn Khâu không có phản ứng gì quá lớn, chỉ gật đầu: “Chính vì vậy, nên sớm để họ biết một chút.”
Liễu Phong Vũ cười, rướn người lên hôn hắn một cái: “Cậu cứ quyết định, tôi sẽ phối hợp.”


Đường Nhạn Khâu kéo hắn vào lòng mình ôm chặt, chắn gió cho hắn, khẽ nói: “Cha mẹ tôi tuy truyền thống, nhưng là người thấu tình đạt lý.”
Liễu Phong Vũ cười: “Vậy là tốt rồi.”
Đường Nhạn Khâu cọ cọ vào gương mặt lành lạnh của hắn: “Cám ơn anh đã về với tôi.”


Liễu Phong Vũ bật cười: “Cám ơn cái gì.”
Đường Nhạn Khâu cười khẽ: “Không có gì.”


Trước khi trời tối, đại bàng đen đã chở họ về đến núi Nga Mi, vì họ mang theo thiết bị dẫn đường mini mà viện khoa học mới sáng chế ra nên không tốn bao nhiêu sức đã tìm được Đường Môn. Đó là một thị trấn nhỏ nằm sâu trong núi Nga Mi, thoạt nhìn nó vẫn bình yên tĩnh lặng như trước.


Khi đại bàng đen khổng lồ bay vòng vòng trên trời, trong làng vang lên tiếng huýt sáo hỗn loạn, sau đó dân làng lần lượt chạy vào nhà mình. Rất nhanh sau đó, một tốp người trẻ tuổi cưỡi ngựa khổng lồ, mặc quân phục màu đen, giáp đơn màu bạc cầm vũ khí chạy đến. Phản ứng nhanh nhẹn này không biết thường ngày đã được diễn tập biết bao nhiêu lần, hiển nhiên nơi này thường bị động vật biến dị tấn công.


Đường Nhạn Khâu ôm chặt hông Liễu Phong Vũ, thả người nhảy xuống từ lưng đại bàng đen, đôi cánh trắng khổng lồ giang ra giữa trời, Đường Nhạn Khâu hô: “A Căn, là tôi đây!”
Thủ lĩnh toán người trẻ tuổi ngẩng cổ, mắt mở trừng trừng kêu lên: “Thiếu gia Nhạn Khâu!”


Hai người nhẹ nhàng đáp xuống đất, con đại bàng đen cũng đáp xuống với họ, thu cánh về, nghiêng cổ vừa tò mò vừa đề phòng nhìn dân làng đang tới gần.
“Là thiếu gia Nhạn Khâu, thiếu gia Nhạn Khâu về rồi!”


“Cái gì?! Là thiếu gia Nhạn Khâu! Mau! Mau đi báo cho người nhà chính! Thiếu gia Nhạn Khâu về rồi, còn dẫn cả bạn về nữa!” Một thiếu niên cưỡi ngựa quay đầu ngựa chạy về hướng nhà chính.


A Căn nhảy xuống ngựa, lập tức chạy tới, kích động bắt tay Đường Nhạn Khâu: “Thiếu gia Nhạn Khâu, cuối cùng cậu cũng về rồi! Chuyện của cậu ở Bắc Kinh chúng tôi đều biết, thiếu gia không hổ là thiếu gia, là niềm tự hào của Đường Môn chúng ta. Nếu thiếu gia không về, lão gia còn định phái người đến Bắc Kinh tìm cậu đấy!”


Đường Nhạn Khâu vỗ mạnh vào cánh tay gã: “A Căn, cậu rắn rỏi hơn trước rồi, cậu cũng biến dị à?”


A Căn ngượng ngùng cười cười: “Vâng, là chuyện sau khi thiếu gia đi không được bao lâu. Thiếu gia đi rồi, càng ngày càng có thêm nhiều dị nhân, có điều quái vật cũng càng ngày càng nhiều. Chúng tôi hợp thành đội tuần tra, mỗi ngày đều tuần tra quanh thị trấn, hễ có quái vật tiếp cận thì lập tức giết chết. Hai năm qua thị trấn tuy cũng có người bị thương, nhưng dù sao cũng có thể coi là yên ổn, nghe nói nơi này so với bên ngoài đã là chốn bồng lai rồi.”


Liễu Phong Vũ cười: “Không sai, nơi này so với bên ngoài, vừa an toàn vừa thanh tịnh, mọi người nên thấy hài lòng.”
A Căn cười nhăn nhở: “Nào, thiếu gia Nhạn Khâu, Liễu tiên sinh, chúng ta mau về nhà chính đi, nhất định mọi người sẽ vui lắm.”


Mọi người cưỡi lên con ngựa lớn kia, chạy về hướng nhà chính Đường Môn.


Xa cách hai năm, lần thứ hai đến nơi này, trong lòng Liễu Phong Vũ có chút bùi ngùi. Lúc ấy hắn và Đường Nhạn Khâu mới quen biết không lâu, bởi vì tính cách khác biệt quá lớn nên đôi bên vừa nhìn đã ghét nhau. Có điều vào thời điểm đó hắn đã biết, Đường Nhạn Khâu tuy có tật bảo thủ cố chấp nhưng lại là người anh dũng chính trực, là một người đồng đội đáng tin.


“Anh ơi!” Một bóng người màu hồng nhạt chạy vọt ra từ cánh cửa lớn khí thế của nhà chính, tốc độ hết sức mau lẹ, lập tức nhào vào lòng Đường Nhạn Khâu.
Đường Nhạn Khâu lui về phía sau hai bước, cuối cùng ổn định cơ thể, mừng rỡ: “Nhạn Cẩn!”


Đường Nhạn Cẩn hai mắt ngấn lệ nhìn Đường Nhạn Khâu: “Anh ơi, rốt cuộc anh cũng về rồi, em nhớ anh lắm.”
Đường Nhạn Khâu xoa mặt cô, đôi mắt ửng đỏ: “Em đã trưởng thành rồi.”


Hai năm không gặp, Đường Nhạn Cẩn đã trở thành thiếu nữ, vóc dáng cũng cao lên không ít, trông hết sức duyên dáng xinh đẹp, rất được lòng người.
Đường Nhạn Cẩn chuyển tầm nhìn sang Liễu Phong Vũ, nghẹn ngào: “Liễu đại ca…”


Liễu Phong Vũ cười dịu dàng: “Nhạn Cẩn càng ngày càng xinh đẹp.”
“Nhạn Khâu!”
Đường Nhạn Khâu buông em gái ra, kích động chạy qua: “Cha, mẹ.”


Gia chủ và phu nhân Đường gia đều hai mắt nhòe lệ, nhìn con trai càng ngày càng trưởng thành của mình, vừa kiêu hãnh vừa vui mừng, không ngừng hỏi tình hình của hắn trong hai năm qua.


Đường Nhạn Cẩn chạy đến chỗ Liễu Phong Vũ, tiểu nha đầu này dạn dĩ hơn trước rất nhiều, còn ôm chặt hắn một cái: “Liễu đại ca, anh và anh trai em đều bình an quay về, thật là quá tốt.”


Liễu Phong Vũ vỗ vỗ lưng cô bé: “Thật ra anh trai em đã phải về sớm hơn vậy, có điều hai năm qua bọn anh bôn ba khắp nơi, không có thời gian. Dần dần, các nơi sẽ từ từ khôi phục hệ thống thông tin, đến lúc đó chúng ta có thể liên lạc với nhau rồi.”
Đường Nhạn Cẩn ngấn lệ gật đầu.


Đường phu nhân nói: “Nào, bên ngoài lạnh thế này, mọi người mau vào đi.”


Mọi người lao xao vây lấy Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ đi vào Đường Môn. Nơi này không khác hai năm trước là mấy, thoạt nhìn vẫn đậm vị cổ xưa như cũ, vừa có khí thế lại vừa lịch sự tao nhã, chỉ là rất nhiều chỗ vốn là nơi vườn cảnh song để đề phòng cỏ dại sinh trưởng tốt nên đều đổi thành vườn rau cả, nhìn qua cũng có cảm giác mới mẻ khác biệt.


Trở về chỗ ở cũ, Đường Nhạn Khâu tất nhiên rất là kích động, đi trong gian chính một vòng, như thể muốn hồi tưởng một lượt tại đây các hình ảnh trong trí nhớ.
Đường phu nhân vừa lau nước mắt vừa cười: “Ngồi đi, Liễu tiên sinh, mời ngồi.”


Gia chủ Đường gia cũng là người giống Đường Nhạn Khâu, không thích nói chuyện cho lắm, quả nhiên con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, cho nên bình thường người nói chuyện đều là Đường phu nhân.


Liễu Phong Vũ cười: “Thấy nơi này không khác hai năm trước là mấy, cháu thấy yên tâm hơn rồi. So với Bắc Kinh hay rất nhiều nơi trên thế giới, nơi đây đúng là chốn thế ngoại đào nguyên.”


Đường phu nhân cười: “Đường gia nhiều trai tráng, lại đều tập võ từ nhỏ, trên dưới đồng lòng, đối phó với đám súc sinh ấy vẫn không thành vấn đề. Thật ra chỉ cần có thể kiểm soát được sự tấn công từ động vật biến dị, ăn mặc gì đó, tuy đơn giản đi một chút nhưng no ấm thì không phải lo. Thế giới đã trở nên như vậy, chúng tôi có thể ăn no mặc ấm đã thấy hài lòng rồi.”


Liễu Phong Vũ gật đầu, trong lòng ít nhiều có chút hâm mộ: “Bác gái, chúng cháu mang về từ Bắc Kinh một chút đồ thực dụng, đang để ngoài cửa, bác cho người dỡ xuống từ đại bàng đi ạ.”


“Ồ, được, được.” Đường phu nhân dặn người dưới: “Đi dỡ đồ xuống đi, sau đó đưa con đại bàng đi ăn uống.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Cha, mẹ, hai năm qua con không về nhà, khiến cha mẹ phải bận tâm lo lắng rồi.”


Đường phu nhân khẽ thở dài: “Cũng không phải là bận tâm, không ngày nào mà mẹ không lo cho con… Con nói xem, con về nhà cũng không viết được phong thư gửi về trước để cha mẹ chuẩn bị.”


Đường Nhạn Khâu nói: “Con cũng mới trở về từ Thanh Hải không được bao lâu, đã xảy ra vài chuyện, sau khi giải quyết xong thì quyết định lập tức quay về, không có thời gian gửi thư.”


Đường phu nhân nói: “Chuyện con ở Bắc Kinh, thật ra mọi người đều biết. Ngoại trừ thư từ con hay gửi về nhà thì Thành Đô với Trùng Khánh đều có trạm tình báo đặc biệt. Đám lái buôn tin tức chạy khắp toàn quốc buôn bán thông tin khắp nơi, tháng nào cha mẹ cũng phái người đi mua. Có báo của Bắc Kinh, cha mẹ còn đặc biệt thu mua tin tức của con và bạn bè của con. Năm trước, con viết phong thư nói phải đi Thanh Hải, cha mẹ lo lắng lắm nếu con còn không về, cha con còn vốn định tự mình đến Bắc Kinh.”


Đường Nhạn Khâu hổ thẹn: “Sau này con sẽ thường xuyên trở về, cũng sẽ gửi thư về nhà mỗi tháng.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”


Đường lão gia nói: “Nam nhi chí tại bốn phương, cha mẹ không yêu cầu con suốt ngày canh giữ ở ngọn núi này, nhưng cũng đừng để người nhà phải lo lắng quá nhiều. Nếu con định thường trú luôn ở Bắc Kinh thì sau này mỗi năm về nhà ít nhất hai lần.”


Đường Nhạn Khâu cung kính đáp: “Vâng, thưa cha. Chuyện sau này, bây giờ còn chưa thể nói chính xác, nhưng chúng con nhất định sẽ thường xuyên về nhà.”
Đường lão gia hơi nhíu mi, cảm giác từ “chúng con” này dùng có hơi kỳ một chút, nhưng không đặt trong lòng.


Đường phu nhân nói: “Hai đứa bay cả ngày, nhất định đã mệt lắm rồi. Hôm nay cha mẹ cũng chưa kịp chuẩn bị gì, mọi người đều đã cơm nước xong xuôi, giờ cũng chỉ còn một ít thức ăn đơn giản, cứ ăn tạm một chút, tắm rửa ngủ nghỉ, ngày mai lại chúc mừng hai đứa về nhà, có được không?”


Liễu Phong Vũ cười: “Cám ơn bác gái, chúng cháu ăn gì cũng được ạ, bác thấy tiện là được rồi.”
Đường phu nhân mỉm cười gật đầu, nói với người dưới: “Đổ nước nóng vào ao trong phòng ấm, sau đó dọn phòng cho thiếu gia và phòng khách bên cạnh.”


Đường lão gia nói: “Nhạn Khâu, cha có rất nhiều chuyện muốn hỏi con, có điều hai đứa hôm nay cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ trước đi, ngày mai chúng ta nói chuyện kỹ càng những gì con đã trải qua trong hai năm vừa rồi. Sống lâu ở Nga Mi, cha mẹ cũng thành ếch ngồi đáy giếng rồi, ngay cả chuyện thế giới bên ngoài trở nên ra sao cũng không biết.”


Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Vâng.”
Đường Nhạn Cẩn mỗi tay níu cánh tay một người, nói: “Anh, Liễu đại ca, em dẫn hai anh đi ăn, ăn xong phòng ấm đã đổ đầy nước, hai anh có thể tắm rửa, đi mau đi.”


Hai người bị Đường Nhạn Cẩn kéo đi ăn một bữa đơn giản. Tuy nói là đơn giản nhưng cũng có hai món mặn hai món chay, một chén rượu gạo ấm bụng, cũng không kém viện khoa học chút nào. Thấy người nhà họ Đường sống không tệ không khỏi khiến Đường Nhạn Khâu cảm thấy vui mừng, ngay cả Liễu Phong Vũ cũng thở phào.


Đường Nhạn Cẩn an vị ở bên, nâng cằm tủm tỉm nhìn hắn.
Nhìn một lát, Đường Nhạn Khâu không chịu nổi, dùng đầu đũa gõ vào đầu cô bé: “Lại phát bệnh cuồng si đấy phải không, em đã 19 tuổi rồi mà còn ấu trĩ thế này.”


Đường Nhạn Cẩn xoa xoa đầu, không phục: “Em không được gặp Liễu đại ca nhiều năm như vậy rồi, nhìn chút thì có sao. Hơn nữa, từ năm 14 tuổi em đã thích Liễu đại ca, bây giờ vẫn còn thích, đây là chấp nhất, sao lại gọi là ấu trí.” Cô nở nụ cười tươi rói: “Liễu đại ca, hai ngày trước em mua được một cái máy ghi âm từ Trùng Khánh, còn dùng được đó anh, mấy ngày tới anh hát cho em nghe mấy bài trước kia anh hát có được không.”


Liễu Phong Vũ cười: “Được chứ, có điều anh quên gần hết lời rồi.”
Đường Nhạn Cẩn hưng phấn: “Em có! Em có tất cả bài hát của anh, trước đây em còn chép tay nữa!”
Đường Nhạn Khâu lắc lắc đầu, có chút lo lắng nhìn Đường Nhạn Cẩn.


Liễu Phong Vũ nhớ tới gì đó, lấy từ trong áo bông ra một cái hộp, đưa cho Đường Nhạn Cẩn: “Này, quà cho em đây.”
“Wow.” Đường Nhạn Cẩn nhận lấy, mở ra xem, là một chuỗi vòng cổ trân châu, những viên trân châu mượt mà tròn mẩy, lóng lánh trơn bóng, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.


Hồi đầu tận thế, thứ đắt hàng nhất, quý giá nhất chính là thức ăn. Vào thời điểm đó, do vi khuẩn sinh sản quá độ dẫn đến chuyện thức ăn chóng hỏng, đánh đến độ con người trở tay không kịp, bởi vậy tạo thành mối nguy lương thực khá nghiêm trọng trong một thời gian rất dài. Khi đó ngoại trừ thức ăn, chỉ có một ít đồ dùng đáng giá, ví dụ như quần áo ủ ấm, nước, đồ đánh lửa, vũ khí… Còn đâu những châu báu, xe cộ, xa xỉ phẩm vô giá trước tận thế, do không ăn được cũng không uống được nên từng bị lạnh nhạt trong một thời gian rất dài. Nhưng đi cùng với sự nghiên cứu phát triển cây nông nghiệp biến dị và thuần dưỡng súc vật biến dị, những sản phẩm tốt song do nền công nghiệp sản xuất đã sụp đổ mà trong vài thập niên tới, con người có thể không còn dư sức đi khai thác sản xuất… vì dùng đến đâu hết đến đó mà dần dần lại trở nên quý giá. Bây giờ có không ít người có thực lực bắt đầu tích trữ các loại châu báu. Một chuỗi vòng trân châu tự nhiên như thế này, trước tận thế ít nhất đáng giá hơn bốn triệu, cho dù là bây giờ thì cũng đủ cho A Bố tắm rửa thẩm mỹ nửa năm.


Đường Nhạn Cẩn hưng phấn cầm lấy vòng cổ: “Đẹp quá! Cám ơn Liễu đại ca, mau, anh mau đeo giúp em!”
Liễu Phong Vũ mỉm cười vén tóc cô lên, đeo vào cho cô chiếc vòng cổ kia, những hạt trân châu dịu dàng càng tôn lên cần cổ thon thả trắng mướt của thiếu nữ, thật là tao nhã động lòng người.


Đường Nhạn Khâu nhìn họ, hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.
Đường Nhạn Cẩn hưng phấn soi gương cả buổi, sau đó đi đến bên Đường Nhạn Khâu, ủn ủn vai hắn: “Anh, anh còn chưa tặng quà cho em đâu, anh còn là anh trai em đấy.”


Đường Nhạn Khâu nói: “Có, anh mang về hai khẩu súng cho em, đều là đạn năng nguyên, vô cùng…”
Đường Nhạn Cẩn đẩy mạnh hắn một cái: “Ai cần súng chứ!”
Đường Nhạn Khâu chớp mắt, có chút buồn bực.


Cơm nước xong xuôi, Đường Nhạn Cẩn dẫn hai người đến phòng ấm, nơi này vốn là phòng cho khách nhưng bắt đầu từ mùa đông, nó đã được cải tạo thành phòng tắm. Tuy nhiên chỉ có Đường lão gia, Đường phu nhân, Đường Nhạn Cẩn có thể dùng, Đường Nhạn Khâu về rồi tự nhiên cũng có thể dùng, mà Liễu Phong Vũ thì được ăn hôi, hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc gia chủ.


“Anh, Liễu đại ca, nước ấm đã đổ xong, bốn phía quanh cái ao đó đều là đá núi lửa, có thể giữ nhiệt, trong hai tiếng nước sẽ không lạnh, các anh cứ từ từ mà tắm, tắm xong đi ngủ sẽ thoải mái lắm.”
Liễu Phong Vũ cười: “Anh biết rồi, cám ơn em.”


Đường Nhạn Cẩn đóng cửa cho họ rồi đi ra ngoài.
Lúc này, hai người còn mặc áo bông, đứng trong phòng ấm đã bắt đầu nóng toát mồ hôi, trong này đốt hai cái bếp lò lớn, so với bên ngoài đúng là hai thế giới.


Liễu Phong Vũ chà chà tay, cởi áo: “Cái này có vẻ còn thoải mái hơn tắm vòi sen trong viện khoa học.”
Đường Nhạn Khâu toát đầy mồ hôi, song vẫn đứng yên bất động.
Liễu Phong Vũ đã cởi được kha khá: “Ê, cậu làm gì thế mà không cởi quần áo.”


Đường Nhạn Khâu nhìn hắn một cái, có chút xấu hổ: “Chúng ta tắm chung à.”
Liễu Phong Vũ nheo mắt: “Sao thế, nói như thể chúng ta chưa bao giờ tắm chung vậy, chẳng qua ở Bắc Kinh không có cái bể lớn như thế mà thôi.”


Đường Nhạn Khâu nói: “Không phải, ý tôi là… tôi… chúng ta, giờ đang ở nhà tôi, nếu…”
Liễu Phong Vũ cười nhăn nhở, vuốt cằm hắn lên một cách mờ ám: “Sao vậy? Ý cậu muốn nói, chúng ta làm ở đây là không tốt lắm phải không?”
Đường Nhạn Khâu mất tự nhiên gật đầu.


Liễu Phong Vũ nhéo nhéo mặt hắn, trêu chọc: “Đồ ngốc, ai nói phải làm chứ, tắm rửa không thôi không được à, chậc, suy nghĩ của cậu thiếu trong sáng quá đi mất.”


Đường Nhạn Khâu mặt nóng bừng bừng, bị chặn lời đến không nói được gì nữa. Rõ ràng hắn cảm giác lấy tính cách phóng khoáng của Liễu Phong Vũ, hắn sẽ không bỏ qua nơi tốt thế này, giờ thì lại đánh ngược lại hắn. Hơn nữa… không làm thật à… cảm xúc Đường Nhạn Khâu khó bề phân biệt giữa nhẹ nhõm và thất vọng.


Liễu Phong Vũ thu hết biểu cảm thành thật của Đường Nhạn Khâu vào mắt, ra sức nín cười, cởi sạch quần áo, sau đó ôm cổ Đường Nhạn Khâu: “Nè, rốt cuộc là cậu có cởi hay không, chẳng lẽ tính mặc quần áo tắm rửa sao.”
Đường Nhạn Khâu do dự một chút, vẫn chậm rãi bắt đầu cởi quần áo.


Liễu Phong Vũ nhìn một lát, nói: “Nâng tay lên.”
“Hả?”
“Cứ nâng lên đi.”


Đường Nhạn Khâu không rõ cho lắm, song vẫn ngoan ngoãn nâng tay lên, hắn đã quen mọi chuyện lớn nhỏ đều nghe theo Liễu Phong Vũ. Trong quan niệm của hắn, đàn ông nên tôn trọng nửa kia của mình vô điều kiện, hoặc là do hắn đã quen…


Đôi mắt đào hoa của Liễu Phong Vũ hơi híp, đáy mắt loang lổ *** mê người, hắn chậm rãi cởi bỏ thắt lưng của Đường Nhạn Khâu: “Cậu lề mề dữ, để tôi giúp cậu cởi.”
Đường Nhạn Khâu cúi đầu: “Không cần, tôi…”


Liễu Phong Vũ ngẩng cằm, chặn lấy môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt lập tức chui vào miệng hắn, tinh tế nhấm nháp