Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 208

Tiểu Ngũ đang ngủ ở một bên nay đã tỉnh dậy, nhìn thấy La Manh lập tức rít lên: “A, Mẫu Dạ Xoa đến rồi, đến rồi đến rồi.”
Dịch Đông nhìn họ không chút biểu cảm, ánh mắt không một gợn sóng, giống như căn bản không quen họ vậy.


Người đàn ông ngồi trên sô pha mở miệng, giọng nói xa xăm mang theo âm vang trầm, khiến người ta gai lạnh sống lưng: “Tôn tiên sinh, Tống Kỳ, đã lâu không gặp.”
Tống Kỳ tùy tiện chào hỏi: “Này, chúng ta vừa gặp nhau tháng trước đó.”
Tôn tiên sinh nói: “Huyền chủ, đã lâu không gặp.”


“Tôn tiên sinh là bề trên, khách khí với vãn bối như vậy làm gì, gọi tên tôi là được. Hay ông đã quên nơi này đã không thuộc về phía Đông nữa, có thể nhắc đến tên tôi, anh ta không nghe thấy đâu.” Nói xong, Huyền chủ còn cúi đầu cười hai tiếng, giọng nói ngập đầy trào phúng.


Tôn tiên sinh thở dài: “Tinh Châu.”
Sở Tinh Châu đứng lên, bước ra từ trong bóng tối.
Đây là một đàn ông trẻ tuổi anh tuấn phi thường, song khí chất lại thâm trầm nguy hiểm. Khóe môi hắn treo một nụ cười hờ hững tà khí, con ngươi đen bóng, giống như có thể cuốn người khác vào.


Tùng Hạ thấy hơi khó thở, cho dù Sở Tinh Châu đã kín đáo ẩn đi dao động năng lượng, song cậu vẫn cảm thấy áp lực mà người đàn ông này đem đến cho cậu.


Trọng lực… Hố đen… Sức mạnh bóng tối… Nghĩ đến khả năng của hắn, Tùng Hạ cảm thấy trong lòng khó chịu, trước mặt cường giả, cậu cảm thấy sự bé nhỏ của mình.


Ánh mắt Sở Tinh Châu lướt qua mọi người: “Mấy người chính là những người đến từ Bắc Kinh? Không ngờ có thể cướp được ngọc Con Rối từ miệng yêu quái Thanh Hải, lợi hại hơn tôi đã tưởng.” Hắn xoay người nhìn Dịch Đông, lại cười: “Đương nhiên, cũng có khả năng là mấy người rất giỏi chuyện cướp ngọc.”


Dịch Đông lạnh lùng nhìn họ, vẫn không có phản ứng gì.
Trang Nghiêu lơ đi châm chọc của Sở Tinh Châu, ánh mắt nó dừng lại trên người Dịch Đông: “Đã lâu không gặp, xem ra Trung Quốc nhỏ lắm, thật không ngờ còn có thể gặp lại, em trai anh vẫn khỏe chứ.”
Dịch Đông lạnh nhạt nói: “Khỏe.”


“Anh đến Thanh Hải từ lúc nào?”
“Nửa năm trước.”
“Nửa năm đã đột phá cấp ba, Thanh Hải quả nhiên là chỗ tốt.”
Dịch Đông hơi cau mày: “Đừng nói linh tinh với tôi, nói vào chuyện chính đi.”


Tôn tiên sinh hắng giọng: “Tinh Châu, tôi tin cháu rất rõ về mục đích chuyến đi này của chúng tôi.”
Sở Tinh Châu nói: “Đương nhiên, ông hy vọng tôi, Dung Lan và đám người ngoài này liên thủ với nhau, thu hồi hai miếng ngọc Con Rối của Golmud, loại trừ kết giới năng lượng Thanh Hải.”


“Đây là cơ hội ngàn năm có một, cũng là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nếu nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên như vậy liên thủ mà cũng thất bại thì quả thật cả đời này chúng ta không còn cơ hội rời khỏi đây.”


Sở Tinh Châu cười cười: “Tôn tiên sinh, tôi nói tôi muốn rời khỏi Thanh Hải lúc nào nhỉ.”
Sắc mặt Tôn tiên sinh khẽ biến, lập tức cười: “Dao động cảm xúc này của cháu nói cho tôi biết, cháu muốn rời khỏi Thanh Hải.”


Sở Tinh Châu chuyển thành nét mặt bất đắc dĩ: “Đúng là không chút thú vị, tôi lại quên mất, không nên nói dối với ông.”


Tôn tiên sinh nói: “Tinh Châu, đây là đại sự liên quan đến ích lợi của mọi người, ngay cả Dung Lan cũng đã nhượng bộ, tôi hy vọng không cần hao phí nhiều tinh lực để thuyết phục cháu, cháu sẽ đồng ý phải không?”


Sở Tinh Châu lắc đầu, khẽ cười: “Tôn tiên sinh, ông có nghĩ tới chuyện chúng tôi sẽ hợp tác như thế nào không? Ông làm thế nào để sóng vai với một người thủy hỏa bất dung với mình trên chiến trường? Golmud là nơi muôn trùng nguy hiểm, tôi không thể giao phó tính mạng của mình và cấp dưới cho một người mang lòng thù địch với mình được.”


“Dung Lan không phải người không biết nặng nhẹ, cháu cũng không phải, tôi tin trên chiến trường, đối mặt với kẻ địch chung, hai người tự nhiên sẽ đồng lòng. Tôi đã nói, đây là cơ hội duy nhất, cũng là cơ hội cuối cùng nếu cháu không muốn bị nhốt cả đời ở chốn hoang vu nguy hiểm này. Thật ra cháu và Dung Lan đều không có lựa chọn.”


Sở Tinh Châu cười nhạt một tiếng: “Nghe có vẻ đúng là có chuyện như vậy, quả là đáng cười, anh ta ghét tôi như vậy, song vận mệnh lại gắn liền với tôi.”


Đường Đinh Chi nói: “Đâu chỉ là hai người, tất cả những người sống trong cảnh nội Thanh Hải đều có vận mệnh tương liên, kế hoạch của chúng tôi là tập hợp tất cả dị nhân đẳng cấp cao, phát động một cuộc tổng tấn công vào trung tâm Golmud. Trong chuyện này, không ai là không liên quan.”


Sở Tinh Châu liếc mắt nhìn Đường Đinh Chi: “Ồ, dị nhân tiến hóa não bộ.” Ánh mắt hắn dời từ người Đường Đinh Chi, đảo qua một lượt: “Ồ, lại là một dị nhân tiến hóa não bộ, còn là một đứa trẻ, thú vị thật, những người còn lại thì sao? Mấy người là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên phải không?” Hắn nhìn Thành Thiên Bích và Diêu Tiềm Giang.


Diêu Tiềm Giang chỉ vào Thành Thiên Bích: “Gió.” đoạn lại chỉ vào mình: “Nước.”
“Nghe nói mấy người còn có Băng và Lửa cùng thuộc tính với Dung Lan…” Sở Tinh Châu híp mắt nhìn Tùng Hạ: “Không phải là người này chứ, có vẻ yếu quá.”
Tùng Hạ hơi ấm ức: “Không phải.”


“Vậy anh chính là người đặc biệt có khả năng chữa trị?”
Tùng Hạ gật đầu: “Là tôi.”
“Đáng tiếc, mấy người không dẫn theo dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Thổ đến, người đó đang ở Bắc Kinh?”
Trang Nghiêu nói: “Nếu muốn gặp, nghĩ cách thoát khỏi đây trước đã.”


Sở Tinh Châu nheo mắt lại: “Trẻ con thông minh quá có hơi đáng ghét.”
Tôn tiên sinh nói: “Tinh Châu, nói vậy là cháu đồng ý rồi.”


“Tôi có thể giúp mọi người đi lấy ngọc Con Rối, nhưng có hai điều tôi muốn nói rõ trước. Thứ nhất, nếu Dung Lan có bất cứ hành động gây rối nào, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ phản kích. Thứ hai, nếu sau khi tập hợp đủ năm miếng ngọc Con Rối mà vẫn không thể loại trừ kết giới, tôi sẽ giận.” Sự lạnh lẽo trong mắt Sở Tinh Châu tỏa ra bốn phía: “Khi giận, tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì, hy vọng mấy người chuẩn bị sẵn điều này.”


Thành Thiên Bích nói: “Sau khi loại trừ kết giới Thanh Hải, ngọc Con Rối của anh không còn thuộc về anh nữa, nó sẽ thuộc về chính phủ Trung Quốc. Khi cần thiết, anh nhất định phải giao nó ra, chuyện này không có bất cứ ai là ngoại lệ. Nếu anh không đồng ý thì sẽ bị tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đuổi giết, hy vọng anh cũng có chuẩn bị này.”


Sở Tinh Châu lạnh lùng nhìn Thành Thiên Bích: “Tác dụng?”
Trang Nghiêu nói: “Phong ấn tất cả ngọc Con Rối là biện pháp duy nhất chấm dứt đại nạn này, nếu không phối hợp, anh không chỉ trở thành kẻ địch với chính phủ Trung Quốc, còn là kẻ địch của toàn bộ nhân loại.”


Sở Tinh Châu cười lạnh một tiếng: “Vừa khéo, tôi rất thích thế giới này, làm sao bây giờ nhỉ.”
Tôn tiên sinh trầm giọng nói: “Tinh Châu, chuyện này lúc trước tôi đã giải thích qua trong thư, nếu cháu đồng ý gặp…”


Sở Tinh Châu xua tay ngăn ông lại: “Tôn tiên sinh, ông cứ yên tâm. Nếu thật sự có thể phá vỡ kết giới Thanh Hải, ngọc Con Rối coi như quà tặng cho mấy người họ là được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Dung Lan cũng phải giao ra.”


Tôn tiên sinh cười khổ một tiếng: “Cậu ấy cũng nói hệt như vậy, hai người các cháu đúng là… Haiz…”
Khóe miệng Sở Tinh Châu cong nụ cười giễu cợt, ánh mắt chợt lóe một sự chán nản.


Tôn tiên sinh nói: “Tôi dự định triệu tập dị nhân đẳng cấp cao trong cảnh nội Thanh Hải, càng nhanh càng tốt, cháu có thể liên hệ mấy người?”
Sở Tinh Châu nói: “Trước mắt có ba dị nhân cấp ba đang ở phía Tây, còn lại có thể đang trong thành phố Golmud.”


“Gọi đến cả đi, có thể triệu tập được càng nhiều người càng tốt, đây khẳng định là một cuộc ác chiến.”
Sở Tinh Châu gật đầu, nhìn về phía Tống Kỳ: “Đúng rồi, Ớt Nhỏ nghe nói cậu đến, đang chạy đến đây.”


Tống Kỳ biến sắc, la toáng lên: “Đại ca, sao anh không nói sớm một chút!” Nét mặt gã đầy hoảng sợ: “Tôi tôi tôi tôi đi đây, mọi người cứ trò chuyện, đừng lo cho tôi, tôi về Tây Ninh trước.”


Diêu Tiềm Giang tóm lấy áo gã: “Không được, cậu đi rồi chúng tôi về Tây Ninh thế nào, Tiểu Chu chở sáu người rất mệt.”
Tống Kỳ nét mặt thảm thiết, tim đập thình thịch, nhìn bốn phía chung quanh, như thể sẽ có con quái vật nào đó đột nhiên nhảy ập ra vậy.


Thành Thiên Bích nói: “Có một người phụ nữ Nga, nghe nói cũng ở phía Tây.”
Sở Tinh Châu nói: “Jacqueline? Ha ha, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc, cùng thuộc tính với cậu, muốn gặp cô ta?”
“Đương nhiên.”
“Cô ta đã vào Golmud rồi, không biết lúc nào mới ra.”


Thành Thiên Bích không khỏi có chút thất vọng, có điều nếu Jacqueline ở Thanh Hải, sớm muộn gì họ cũng sẽ chạm mặt.


Tôn tiên sinh nói: “Tinh Châu, lần tập trung này tổ chức dưới danh nghĩa của tôi, tiến hành ngay tại đây, phương diện vật tư cháu chuẩn bị đi, người ở phía Tây cũng tùy cháu thông báo, ngày giờ tạm chọn là 15 tháng sau, được chứ?”


Sở Tinh Châu gật đầu: “Được.” Hắn thoáng dừng lại: “Anh ta có đến không?”
Tôn tiên sinh do dự một chút, còn chưa mở miệng, Sở Tinh Châu đã nói tiếp: “Có tôi ở đây, chắc là không đến đâu.”
“Chưa chắc, sớm muộn gì hai người cũng phải gặp nhau.”


Sở Tinh Châu quay mặt qua chỗ khác: “Nếu không còn chuyện gì nữa, 15 tháng sau gặp nhau đi.” Nói xong định đi.
“Tinh Châu, đợi đã.”
Sở Tinh Châu nhìn ông.
“Cậu từng giao thủ với ‘Địa Long’ cấm khu, gần đây có tin của chúng không?”


“Không, lúc đó cũng chỉ nhìn thấy một góc núi bằng mà thôi, tôi nghĩ rằng toàn bộ nền đất Golmud đều bị chúng đào rỗng cả rồi.”
Tôn tiên sinh lẩm bẩm: “Chúng khiến tôi lo lắng…”
Tùng Hạ hỏi: “‘Địa Long’ là gì