“Đợi đến mùa xuân sang năm mọi người đến chơi, chỗ này nhất định sẽ rất đẹp.”
Tùng Hạ thật không đành lòng phá vỡ giây phút mẹ con gặp lại, không, phải nói là không dám mới đúng, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nhịn được nói: “Nữ hoàng đại nhân, dị nhân không thể sinh con…”
“Đừng gọi tôi là nữ hoàng đại nhân, chẳng tự nhiên gì hết, tôi tên là Đặng Tiệp Vân, gọi tôi chị Đặng đi.” Bà chống cằm, liếc nhìn Tùng Hạ: “Tôi biết dị nhân không sinh con được, cho nên đang sầu lắm đây, không phải mấy người đến từ viện khoa học sao, không có cách gì à? Tôi cũng không muốn sống cả đời với bọ ngựa đâu, nhưng nếu không thể giải quyết chuyện này, tôi không thể rời đi.”
Tùng Hạ cười khổ: “Sinh sản là một trong những vấn đề lớn nhất mà viện khoa học đang tập trung tinh lực để giải quyết, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tiến triển mang tính thực chất.”
Đặng Tiệp Vân thở dài: “Vậy không phải khó rồi hay sao.”
Đặng Tiêu nói: “Mẹ, con sẽ không để mẹ sống với bọ ngựa, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách, rất nhiều vấn đề hai năm trước chúng ta cho rằng không thể giải quyết, bây giờ đều đã được giải quyết, vấn đề sinh sản sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết được.”
Thành Thiên Bích nói: “Chẳng lẽ không thể thay nữ hoàng khác?”
Đặng Tiệp Vân nói: “Không được, nữ hoàng chỉ có thể do nữ hoàng sinh ra, lúc trước tôi chính là bị bắt làm chất dinh dưỡng cho nữ hoàng bọ ngựa khi nó mang thai, kết quả nó lại dị chủng với tôi, không sinh ra đời sau. Nếu tôi không thể cho chúng một nữ hoàng mới, tôi chỉ có thể sống với chúng đến chết.”
Đặng Tiêu la lên: “Như vậy sao được.”
Tùng Hạ nói: “Tình hình của chị, chúng tôi sẽ báo lại cho viện khoa học, một khi nghiên cứu ra biện pháp giải quyết vấn đề sinh sản, chúng tôi nhất định sẽ báo cho chị đầu tiên. Có điều… tôi có một cách, không biết dùng được hay không?”
Đặng Tiệp Vân cau mày: “Nói.”
“Nếu đưa đến một nữ hoàng mới từ nơi khác thì sao?”
Đặng Tiệp Vân trầm giọng nói: “Vậy nhất định nữ hoàng mới phải giết tôi trong lúc quyết chiến, bằng không gia tộc sẽ không phục nó. Hơn nữa, cậu căn bản không làm rõ vấn đề mấu chốt, không phải tôi không thể rời đi, nếu tôi muốn đi, tôi có thể đi bất cứ lúc nào, nhưng ý thức bản thân của tôi đã hòa làm một thể với ý thức của nữ hoàng bọ ngựa. Cho dù nó không thể điều khiển thân thể này, song bất cứ lúc nào nó cũng ảnh hưởng đến tôi. Gia tộc này là trách nhiệm tôi phải gánh vác, tôi không bỏ xuống được. Trong mắt mọi người, chúng là quái vật dữ tợn trong mắt tôi, chúng là con dân. Nếu tôi không thể hoàn thành nghĩa vụ của nữ hoàng, tôi không thể yên tâm rời đi.”
Đặng Tiêu siết chặt nắm đấm, xem ra vẫn không thể chấp nhận chuyện mẹ mình đã biến thành bọ ngựa, thậm chí còn muốn sinh đời sau cho quần thể bọ ngựa, nhưng cậu không thể ngăn cản, cậu biết khi dị chủng sẽ xảy ra chuyện gì. Sau khi dị chủng, ý thức bản thân đã không hoàn toàn là của mình, Thông Ma và Mục Phi là ví dụ rõ ràng nhất. Mẹ cậu có được quyền khống chế thân thể đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Đặng Tiệp Vân vỗ vỗ mặt Đặng Tiêu: “Nửa năm, nếu trong vòng nửa năm, mọi người không thể thoát khỏi Thanh Hải, không cần biết có sinh ra được nữ hoàng mới hay không, mẹ cũng sẽ vào đó tìm con. Mẹ chết rồi, mặc cảm tội lỗi vứt bỏ gia tộc cũng không còn nữa, vấn đề cũng coi như được giải quyết.”
“Mẹ…” Nỗi khó chịu trong lòng Đặng Tiêu không có cách nào để hình dung, vất vả lắm mới đoàn tụ với người mẹ thất lạc, song lập tức lại phải chia lìa, thậm chí lần chia lìa này có thể trở thành vĩnh biệt.
“Không nói chuyện này nữa, nói với mẹ trong hai năm qua, thằng nhóc này đã xảy ra những chuyện gì, con biến dị rồi chứ? Là khả năng gì?”
Đặng Tiêu cười gượng: “Mẹ, con lợi hại lắm, con tiến hóa ngược loại bò sát lưỡng cư.”
“Ờ, từng nghe.” Đặng Tiệp Vân đứng lên: “Đi, cho mẹ xem khả năng của con.”
“Dạ?”
Bà một tay túm Đặng Tiêu từ dưới đất lên: “So vài chiêu với mẹ, xem con có khoác lác hay không.” Nói xong bèn đẩy Đặng Tiêu ra khỏi tổ. Bây giờ họ đang ở trên thân cây cao ba mươi mét, Đặng Tiêu vừa rời tổ đã thét to một tiếng rồi ngã xuống, Thành Thiên Bích vội giảm xóc cho cậu, lúc này mới khiến cậu khỏi đập thẳng đầu xuống đất.
Lúc này nữ hoàng đại nhân mới phản ứng lại: “Ờ, phải rồi, con không bay được.” Nói xong vẫy cánh bay xuống.
Mọi người cũng cùng xuống, lúc này trời đã sáng, trên mặt đất có vô số bọ ngựa hoặc đứng hoặc nằm sấp, tất cả đều nhìn họ như hổ rình mồi, nhưng sau khi nhìn thấy Đặng Tiệp Vân, chúng lập tức nhường ra một mảnh đất trống.
Sau khi đáp đất, Đặng Tiệp Vân biến thành bọ ngựa cao gần ba mét, hai cẳng chân lưỡi liềm sắc bén vung trong không khí, nói với Đặng Tiêu: “Mau đến.”
Đặng Tiêu bắp thịt bành trướng, lập tức biến thành người thằn lằn cao hơn ba mét, lực lưỡng mạnh mẽ, cái đuôi vừa thô vừa dài ra sức quật tới quật lui sau lưng, trên gương mặt quái thú phủ đầy làn da nhăn nở nụ cười đắc ý: “Mẹ xem, có phải con ngầu lắm hay không.”
Đặng Tiệp Vân kêu lên: “Khó coi chết đi được!” Lời còn chưa dứt, thân hình bọ ngựa chợt lóe, lao về phía Đặng Tiêu nhanh như như tia chớp. Ai có thị lực kém một chút thì chỉ có thể nhìn thấy cái bóng màu xanh còn sót lại trong không khí của bà. Trong giây lát, bà đã tiến gần Đặng Tiêu, đôi chân sắc bén bổ mạnh vào sau gáy Đặng Tiêu, tốc độ kinh người, góc độ chính xác. Nếu con bọ ngựa nào tấn công họ cũng có tốc độ đáng sợ như vậy thì họ không thể tất cả đều còn sống mà đứng ở đây được!
Hiển nhiên Đặng Tiêu cũng hoảng sợ, vội đổ về phía sau, miễn cưỡng tránh thoát một kích này, cậu vung đuôi theo bản năng, quét vào chân bọ ngựa khổng lồ, nhưng lại đột nhiên nhớ ra đây là mẹ mình, bất đắc dĩ phải ép mình dừng lại.
Đặng Tiệp Vân bật dậy khỏi mặt đất, xoay một vòng trên không trung, động tác như nước chảy mây trôi, linh hoạt nhanh nhẹn, con người không thể làm được, phối hợp với ngoại hình oai phong của bọ ngựa khiến người ta không nhịn được muốn khen đẹp. Khi đáp xuống, bà đánh thẳng đến chỗ Đặng Tiêu, lại một chân đao chém ra.
Đặng Tiêu “wow” một tiếng, tránh trái né phải, bọ ngựa khổng lồ tuy nhìn rất oai phong, nhưng lại rất gầy, Đặng Tiêu không dám đánh bà, sợ không