Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 176

Trần thiếu dụi tàn thuốc vào gạt tàn, sờ sờ cằm mình, nơi đó có râu ria ngắn ngủn: “Tôi? Không thay đổi ư?”
Buổi tối lúc ăn cơm, Đặng Tiêu lên mặt khoe khoang khắp nơi rằng hôm nay mình đã tiết ra 5 gram độc tố thần kinh, có thể hạ độc toàn bộ người ở khu 3.


Trang Nghiêu nhướn mày: “Ối chà, lợi hại ghê ta, lát nữa anh theo tôi đến phòng thí nghiệm một chuyến, tôi muốn thu thập mẫu vật.”
Đặng Tiêu hoảng sợ nhìn nó: “Bao… bao nhiêu?”
“Không phải 5 gram sao.”
Đặng Tiêu suýt nữa bật khóc: “Đừng mờ, thế thì mệt chết mất, tinh tẫn nhân vongmất.”


“Nói linh tinh gì thế, độc tố sản xuất từ tuyến độc, dịch thể sản xuất từ tinh…”
Tùng Hạ nhét một quả anh đào tươi mọng vào miệng Trang Nghiêu: “Trẻ con không nên nói những chuyện này.”
Trang Nghiêu nuốt anh đào, sau đó dùng sức phun hạt vào người Đặng Tiêu.


Đặng Tiêu mặt như đưa đám không có phản kháng, chỉ hối hận miệng mình nhanh quá.
Trang Nghiêu hỏi Tùng Hạ: “Nghe nói hôm nay anh đi gặp Diêu Tiềm Giang?”
“Ừm, anh ta nói không thoải mái, bảo tôi đến xem.”
“Ồ, hai người đã nói gì?”
Thành Thiên Bích quay mặt sang, nhìn Tùng Hạ.


Tùng Hạ tiếp xúc với ánh mắt hắn, không biết vì sao lại có chút chột dạ, liền nói: “Chưa nói gì quan trọng, anh ta chỉ hỏi thăm trình độ nguyên tố hóa của Thiên Bích.”
“Anh không thuận tiện nói bóng nói gió về chuyện ngọc Con Rối?”


“Thì… tôi không biết hỏi thế nào.” Thật ra do cậu quên, cậu bị Diêu Tiềm Giang dọa cho phải bỏ chạy, đâu còn nhớ những lời sáo ngữ.
Trang Nghiêu bĩu môi: “Thật vô dụng, để tối tôi đi gặp hắn.”


Thành Thiên Bích hời hợt nói: “Không có việc gì thì ít đi gặp hắn đi.” Nét mặt tuy rất lạnh nhạt, nhưng khẩu khí lại ngập mùi mệnh lệnh.
Tùng Hạ còn chưa đáp lời thì Liễu Phong Vũ ngồi bên đã trêu chọc: “Ối chà, đây là ghen tị đó hở Thiên Bích?”
Thành Thiên Bích lườm hắn.


“Sao thế? Bị tôi nói trúng rồi hở?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Ăn cơm của anh đi.”
Trang Nghiêu chậm rì rì nói: “Tôi nói với các anh chưa nhỉ, rằng Diêu Tiềm Giang là đồng tính?”
Thành Thiên Bích “rắc” một tiếng bẻ gãy chiếc đũa trong tay.


Trang Nghiêu cười nói: “Ồ? Anh không biết à?”
Tùng Hạ vội giả vờ kinh ngạc.
Liễu Phong Vũ thì tỏ vẻ sung sướng trên nỗi đau của người khác: “Chậc chậc, khiến người ta kinh ngạc quá đi.” Nói xong vụng trộm nhìn nét mặt Thành Thiên Bích.


Thành Thiên Bích đặt chiếc đũa gẫy xuống bàn, nhìn Tùng Hạ: “Anh có nghe hay không?”
“Hả? Nghe rồi? Mà nghe gì cơ?”
“Không có việc gì thì ít đi gặp hắn đi.”
Tùng Hạ vội “ờ” một tiếng.


Liễu Phong Vũ trêu chọc: “Tiểu Hạ à, chồng cưng quản chặt quá đi. Thành Thiên Bích nói câu nào cưng cũng chẳng một câu ‘Không’.”


Tùng Hạ ấm ức: “Chuyện này cũng không có gì nói ‘Không’ mà anh, Diêu Tiềm Giang cũng không phải đồng minh thân thiết gì với chúng ta, em cũng hiểu không nên tiếp xúc quá nhiều với anh ta.”
Thành Thiên Bích có vẻ vừa lòng, gắp một miếng thịt kho cho Tùng Hạ.


“Chậc chậc, ngoan quá đi mất.” Khẩu khí của Liễu Phong Vũ tràn đầy hâm mộ, không nhịn được bèn liếc nhìn Đường Nhạn Khâu, sau đó mũi “hừ” một cái ra thành tiếng.
Đường Nhạn Khâu đang định đưa canh lên miệng, nghe thấy tiếng thì đặt thìa xuống, quay đầu nhìn hắn: “Anh sao vậy?”


Liễu Phong Vũ nói: “Chẳng sao hết, ăn của cậu đi.” Nghe có vẻ không tốt.


Đường Nhạn Khâu nói: “Rốt cuộc anh bất mãn chuyện gì? Trang Nghiêu kêu tôi giúp anh r