Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 17

Tùng Hạ quả thật không thể tin vào mắt mình, thời buổi này đến bụng còn không lấp đầy được, lại vẫn còn có đàn ông diện mốt? Không phải đầu óc người này có vấn đề chứ.


Con ngươi của Thành Thiên Bích đột ngột giãn ra, khi bọ ngựa chém chân ra kéo theo cả dao động gió, tất cả đều giống như một đường cong hiện ra rõ ràng trước mắt Thành Thiên Bích, hắn có thể dựa theo dao động gió kia nắm giữ quỹ tích chuyển động của bọ ngựa.


Chỉ có điều, có thể nhìn thấy là một chuyện, phản ứng lại được lại là một chuyện khác. Bọ ngựa có tốc độ nhanh kinh người, Thành Thiên Bích mặc dù được rèn luyện mà mạnh hơn người thường rất nhiều, hơn nữa từ sau khi tiến hóa, còn được tăng cường rõ ràng, nhưng so với con bọ ngựa có trình độ tiến hóa nhanh hơn hắn gấp trăm lần, tốc độ phản ứng thần kinh của hắn vẫn chậm!


Thành Thiên Bích không kịp nâng súng, không kịp rút đao, thậm chí không kịp suy nghĩ, hắn giơ cánh tay lên, cảm thấy trong tay như nắm một thanh đao ảo, hung hăng bổ vào con bọ ngựa kia.
Tiếng binh khí va chạm vào nhau giòn tan!


Tùng Hạ vội quay đầu lại, chỉ thấy con bọ ngựa màu xanh kia bắn ngược lại hơn ba, bốn mét, rầm một tiếng rơi vào bụi cỏ.
Một giây kế tiếp, Thành Thiên Bích co cẳng chạy tới, một tay rút mã tấu ra, đâm mạnh xuống. Tùng Hạ chỉ nghe xì một tiếng rồi không thấy động tĩnh gì khác.


Tùng Hạ sửng sốt tại chỗ vài giây, cũng chạy sang theo.
Thành Thiên Bích đặt mông ngồi xuống đất, tay phải hơi run lên.


Tùng Hạ ngồi xổm xuống cạnh hắn: “Cậu không sao chứ? Cậu làm tôi sợ muốn chết, con bọ ngựa này đuổi theo chúng ta lúc nào vậy.” Cậu nhìn con bọ ngựa bị Thành Thiên Bích một đao đâm xuyên qua bụng, bị cố định trên mặt đất còn đang giãy giụa kia, lòng còn sợ hãi.


Thành Thiên Bích vuốt mồ hôi trên trán: “Cái đồ chơi này ăn được không?”
Tùng Hạ nhìn con bọ ngựa kia một chút: “Tôi cũng không biết, nhưng nó bự như vậy chắc là ít nhiều cũng có chút thịt. Nhìn cậu sao mà mệt như vậy?”
“Tôi vừa dùng năng lượng tiến hóa.”


Tùng Hạ ngạc nhiên nói: “Wow, tôi biết mà. Đồ chơi này có tốc độ nhanh như vậy, cậu đánh bại nó như thế nào vậy, năng lực tiến hóa của cậu đã được tăng cường, mau nói cho tôi nghe chuyện gì vừa xảy ra.”


“Tôi có cảm giác gió trong tay tôi có thể hóa thành hình dạng mà tôi mong muốn.” Thành Thiên Bích một cước giẫm lên thân thể con bọ ngựa, rút mã tấu ra: “Vừa rồi tôi muốn rút đao nhưng không kịp, vì vậy gió biến ra một thanh đao ảo trong tay tôi, giống như thế này…” Thành Thiên Bích làm ra động tác cầm đao, nhưng lòng bàn tay trống rỗng, không chờ Tùng Hạ kịp phản ứng, Thành Thiên Bích phất tay một cái, một luồng gió kéo tới, Tùng Hạ chỉ có thể dùng mắt thường miễn cưỡng bắt được một dải ánh sáng. Ngay sau đó, cậu cũng cảm giác thấy có gì đó xẹt qua cổ khiến cậu rùng cả mình, mấy sợi tóc bị cắt đứt gọn gàng, nhẹ nhàng rơi xuống đầu vai.


Tùng Hạ ngây ra chừng ba giây đồng hồ, khϊế͙p͙ sợ.
Vừa rồi khi cái lạnh lướt qua cổ cậu, chỉ cần gần thêm hai centimet, không phải cậu cũng sẽ có kết cục giống người dẫn đầu kia hay sao!


Tùng Hạ phục hồi tinh thần lại, hét lớn: “Cậu làm gì đấy! Má ơi làm tôi sợ muốn chết, cậu không sợ cứa trúng tôi thật à.”


Thành Thiên Bích căn bản không coi sự trách móc của cậu ra gì, chỉ lắc đầu: “Tôi sẽ không phạm sai lầm.” Hắn nhìn bàn tay mình, nắm chặt rồi mở ra, mở ra rồi lại nắm chặt, nhiều lần như thế, năng lượng không ngừng di động trong thân thể khiến hắn cảm thấy hưng phấn trước nay chưa từng có. Bất kỳ người đàn ông nào đều sẽ thấy hưng phấn khi biết mình trở nên mạnh hơn.


Tùng Hạ cũng mừng thay cho hắn: “Xem ra năng lượng của cậu được nâng cao rất nhanh.”
“Chuyện này cũng có liên quan đến những thông tin được lưu giữ trong ngọc cổ, mấy ngày này tôi không ngừng cảm nhận được hạt nhân năng lượng.”


Tùng Hạ theo bản năng sờ sờ túi vải trước ngực mình: “Tôi nhất định sẽ nỗ lực giúp cậu, cậu nhất định sẽ lợi hại hơn đại lực sĩ kia, cậu ít nhất trị giá mỗi ngày mười suất ăn!”


Thành Thiên Bích nhét xác con bọ ngựa vào trong bao: “Nếu như có thể thông qua quân đội liên lạc với Bắc Kinh, chúng ta cũng không cần băn khoăn về chuyện ăn uống nữa, trước đó thì không nên để lộ.”
“Yên tâm đi, tôi hiểu mà.”


Vừa rồi mọi người trong khu chạy trốn bốn phía, hơn nữa độ cao của cỏ dại ảnh hưởng với tầm nhìn, không ai nhìn thấy mọi chuyện vừa xảy ra. Hai người làm bộ như không xảy ra chuyện gì mà đuổi theo đoàn người kia.


Mọi người còn chưa hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch, căn bản không ai chú ý tới sự trở lại của hai người. Nhưng dù có sợ hãi thế nào, họ cũng không có đường về, nếu không lĩnh được thức ăn, sớm muộn gì họ cũng phải chết. Chết thì không sao, nhưng ở đây có ai mà không nóng ruột nóng gan cho người nhà mình?


Tùng Hạ bị bầu không khí bi thương của họ lây nhiễm, tâm trạng cũng suy sụp, chỉ có sức mạnh ý chí mạnh mẽ của Thành Thiên Bích mới có thể khiến cậu vẫn thận trọng đề phòng, từ khi tận thế đến nay, chẳng bao giờ rối loạn.


Thành Thiên Bích tự giác nhận làm người bảo vệ, lúc nào cũng cảnh giác với sự dao động của gió ở xung quanh, đề phòng lại có bọ ngựa tập kích đội ngũ.


Lộ trình tiếp theo, ngoại trừ một người bị chuột cắn bị thương ở bắp chân thì cũng coi như thuận lợi. Hai giờ sau, rốt cuộc họ đã đi đến một trung tâm thương mại khổng lồ phía Tây Nam nội thành, nơi này có quảng trường chiếm diện tích lớn nhất Côn Minh.


Từ xa họ đã trông thấy rất nhiều người vây xung quanh quảng trường, còn có không ít người đang đi về hướng đó.


Từ sau khi động đất xảy ra, Tùng Hạ và Thành Thiên Bích chưa từng gặp nhiều người như vậy, nguy hiểm bên ngoài khiến đại bộ phận mọi người chọn ở nhà, nếu như không phải tận mắt trông thấy, căn bản không thể tưởng tượng thành phố này còn nhiều người như vậy.


Những khuôn mặt từng rạng rỡ đầy sức sống nay lại biến thành đầy vẻ u sầu, trong mắt đều có sự hoảng sợ và co rúm lại, trầm mặc xếp thành những hàng dài. Mặc dù quảng trường có rất nhiều người nhưng không có bất luận âm thanh hỗn độn nào, tĩnh mịch như đã chết, khiến lòng người cũng bị đè nén theo.


Tùng Hạ than thở: “Quân đội cung cấp lương thực cũng không được mấy ngày, sớm muộn gì cũng sẽ loạn, đến lúc đó có nhiều người như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Thành Thiên Bích nói trắng: “Sẽ có hàng loạt người chết.”


Một người trẻ tuổi trong khu nghe được đoạn đối thoại của họ, nói: “Chúng tôi cũng đoán vậy, lượng lương thực này không chịu được mấy ngày, có tin nói quân đội sẽ lui về phương Nam, đến lúc đó họ sẽ hoàn toàn bỏ mặc chúng ta. Haiz, bọn họ cũng chẳng tự lo xong thân mình.”


Tùng Hạ hỏi: “Mọi người đoán còn được thêm mấy ngày?”


Gã thở dài, đến gần đây, thấp giọng nói: “Vừa nghe họ nói, suất ăn của dị nhân được tăng nhiều, chính phủ đang tranh thủ thời gian chiêu nạp nhân tài, cho nên tôi đoán, lương thực dự trữ của họ cũng sắp hết rồi, muốn nhanh chóng mượn sức những dị nhân, sau đó rút lui.”


Tùng Hạ nhíu mày một cái, không đồng quan điểm với gã cho lắm. Cậu không cho là quân đội sẽ bỏ mặc nhiều dân thường như vậy. Hơn nữa, nếu họ muốn bỏ mặc rồi rút lui, dân chúng cũng sẽ không tha cho họ.
Thành Thiên Bích nhìn xe quân dụng cách đó không xa, như có điều suy nghĩ.


Một hàng người đang xếp hàng có trật tự thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gây rối.
“Tránh ra, tránh ra tránh ra! Tránh cả ra!”


Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ trong đám người có bảy, tám người bước ra một người trong đó có lẽ là người cầm đầu. Gã cao gầy, được những người này vây ở chính giữa, tóc hơi dài, che giữa gò má, thoạt nhìn vô cùng u ám. Gã hếch cằm có chút ngạo mạn, mặc cho đám đàn em ngang ngược mở đường.


“Tránh cả ra, đừng cản đường đại ca bọn này. Đại ca của chúng tao là dị nhân lợi hại nhất!”
“Ai vậy?” Thành Thiên Bích hỏi người đàn ông trẻ tuổi vừa nãy.


Gã khinh miệt hừ ra một tiếng: “Gã ấy à… là dị nhân đó. Nghe nói tương đối lợi hại, có thể một mình giết chết một con chó săn cao ba bốn mét.”
“Có năng lực biến dị gì?”


“Nghe nói lông lá trên người gã có thể biến thành kim châm, cả người có thể biến thành một quả cầu gai, cũng có thể biến thành một quả cầu nhung. Nói chung biến dị về bộ lông, bây giờ chính phủ vô cùng nể trọng gã.”


Ánh mắt hai người đi theo người đàn ông cao gầy, trong lòng không hẹn mà cùng suy tính giá trị sức mạnh của gã. Bộ lông biến dị, có thể một mình giết chết một con chó săn tiến hóa, quả thật tương đối lợi hại.


Nếu so với Thành Thiên Bích thì như thế nào nhỉ? Tùng Hạ suy nghĩ. Mặc dù năng lực tiến hóa của Thành Thiên Bích thoạt nhìn thì chưa lợi hại như vậy, nhưng bản thân Thành Thiên Bích vốn là quân nhân rất lợi hại, nếu như đánh nhau với người này, cũng chưa chắc đã thất bại.


Nhưng, tốt nhất là hôm nay đừng đánh nhau, bởi vì người đàn ông kia thoạt nhìn thật sự không dễ đối phó.
Sau khi mấy người kia đi tới, đoàn người lại yên ắng trở lại.


Tùng Hạ thấy đã xếp hàng cả hai tiếng mà vẫn chưa đến phiên họ, trong lòng có chút sốt ruột. Hôm nay cậu và Thành Thiên Bích có kế hoạch khác. Cậu lại hỏi: “Còn bao lâu mới đến lượt chúng ta?”


“Sớm thôi, anh nhìn xem, nhiều người như vậy, thường thì một hàng hết sáu bảy tiếng, sao? Anh muốn đi vệ sinh à?”
Tùng Hạ còn chưa mở miệng, Thành Thiên Bích nói: “Đúng, chúng tôi đi vệ sinh.”


“Đi đi, mau về nhé, đừng để lạc mất chúng tôi. Bên trong trung tâm thương mại kia có đấy, đều trống không, vào bừa cái nào cũng được.”
Thành Thiên Bích nhìn thoáng qua trung tâm thương mại rộng vài mẫu [31], nói với Tùng Hạ: “Chúng ta vào đó tìm ít đồ.”
[31] Mẫu: 1 mẫu = 3.600 m2.


“Tìm cái gì?”
“Tìm trang thiết bị leo núi, đổi trang bị.”
Hai người cùng đi vào khu trung tâm mua sắm.


Quả nhiên như lời bọn họ, dù trong khu trung tâm mua sắm đã từng xa hoa mỹ lệ vẫn còn bao hàng hóa đẹp đẽ đếm không xuể, hơn nữa lại lấy không, không cần trả tiền nhưng vẫn không một bóng người. Những thứ hữu dụng trong khu trung tâm này, ví dụ như thức ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày đều đã bị lấy sạch, còn thừa lại đều là những thứ mà trong thời buổi ăn không đủ no này chẳng ai cần đến cả, ví dụ như quần áo, đồ trang điểm, nước hoa.


Những món hàng từng lộng lẫy đắt đỏ khiến bao kẻ đổ xô vào, trong lúc tận thế này, chớp mắt đã mất ý nghĩa.
Hai người đi theo bản đồ khu trung tâm mua sắm, lên thẳng lầu ba bán đồ dùng cho nam, những thứ chuyên để leo núi cũng được đặt trên tầng đó.


Vừa lên lầu, họ lập tức phát hiện ra một người. Nhìn từ bóng lưng thì là một người đàn ông thân hình cao lớn. Người đó mặc một chiếc áo màu xanh nhạt hãng Polo phối với quần màu be, đang ung dung lựa chọn quần áo.
Không sai, người này đúng là đang chọn quần áo.


Hơn nữa không phải quần áo rét để giữ ấm hay phòng mưa, mà là quần áo thời trang.
Tùng Hạ quả thật không thể tin vào mắt mình, thời buổi này đến bụng còn không lấp đầy được, lại vẫn còn có đàn ông diện mốt? Không phải đầu óc người này có vấn đề chứ.


Nghe thấy giọng nói hai người, người đàn ông kia quay mặt lại.


Tùng Hạ lại càng kinh ngạc, bởi vì cậu nhận ra người này, cả đất nước Trung Quốc này có rất nhiều người biết hắn. Người này là minh tinh điện ảnh Liễu Phong Vũ. Dù Tùng Hạ chưa bao giờ quan tâm đến làng giải trí, nhưng một người có khuôn mặt tuấn tú mê hoặc chúng sinh như thế, lại thường xuyên xuất hiện trên truyền thông, muốn không nhớ mặt cũng là chuyện khó.


“Anh… anh là… Liễu Phong Vũ?”
Liễu Phong Vũ nhíu mày, cong cong đôi mắt đào hoa mà cười: “Xin chào.”


Tùng Hạ khó hiểu nhìn Liễu Phong Vũ, đẹp trai như vậy thì không nói làm gì, vì sao có thể trong lúc tất cả mọi người đều nhếch nhác thảm hại, người này vẫn còn có thể mặt mày hồng hào, quần áo không dính một hạt bụi, ung dung thoải mái đi dạo phố cơ chứ? Giống như biến hóa của thế giới bên ngoài đều không liên quan chút nào đến hắn vậy. Nếu không phải Tùng Hạ vẫn thấy đói bụng, cậu quả thật sẽ hoài nghi không biết mình có đang nằm mơ hay không.


Thành Thiên Bích tuy rằng cũng nhận ra Liễu Phong Vũ, nhưng tuyệt đối không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vô vị, hắn nói: “Đi thôi.” Rồi muốn đến khu chuyên bán đồ dùng để leo núi.


“Này.” Liễu Phong Vũ cười nhìn Tùng Hạ: “Chớ vội đi, giúp tôi nhìn hai chiếc áo này xem, cái nào có màu đẹp hơn?” Hắn cầm hai chiếc áo sơmi, ướm thử lên người mình: “Cho chút ý kiến coi.”


Tùng Hạ hơi ngẩn ra trước nụ cười chuyên nghiệp của hắn, nói năng có chút cà lăm: “A… đều… đều đẹp hết.”
Thành Thiên Bích kéo tay Tùng Hạ: “Đi thôi, hắn ta bốc mùi khó ngửi muốn chết.”


Liễu Phong Vũ biến sắc, gần như là trong giây lát, vẻ mặt của hắn từ một thiếu gia sang trọng tao nhã phong lưu biến thành một tên côn đồ dữ tợn, hắn lạnh lùng nói: “Muốn chết à!”
Tùng Hạ hoảng sợ.


Quả thật mùi nước hoa trên người Liễu Phong Vũ cả tầng này cũng có thể ngửi thấy được, nhưng dù sao cũng là nước hoa, cũng không đến nỗi khó ngửi, tối đa chỉ là hơi gay mũi mà thôi.


Tùng Hạ nhìn dáng vẻ hung ác của Liễu Phong Vũ, vội vã giải thích: “Không phải, cậu ấy không phải có ý đó…”
Liễu Phong Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Thành Thiên Bích, lại nhìn Tùng Hạ ngây thơ vô hại, vẻ mặt dịu đi một ít, lại lộ ra nụ cười: “Cậu có thích mùi nước hoa của tôi không?”


Tùng Hạ đành phải kiên trì đáp: “Thích.”
Liễu Phong Vũ cười híp mắt: “Vậy là tốt rồi.” Nói xong không để ý đến họ nữa, tiếp tục tự nhiên chọn quần áo.


Thành Thiên Bích chẳng muốn phản ứng lại với hắn ta, xoay người bước đi. Trước khi đi, Tùng Hạ để ý tới bên trong cái túi bên chân Liễu Phong Vũ để đầy các lọ nước hoa đủ mọi nhãn hiệu.