Mắt thấy trước sau đều bị vây công, Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Hướng ba giờ có ít lợn rừng nhất, phá vòng vây từ chỗ đó. Nhạn Khâu, anh đi theo tôi.”
Tùng Hạ sửng sốt một chút, cười nhẹ nói: “Lý cảnh quan có ý gì vậy.”
Lý Đạo Ái nói: “Ý khen cậu có giá trị.”
Tùng Hạ hiểu hắn ám chỉ mình với Diêu Tiềm Giang mà nói là “có giá trị lợi dụng”, có điều Lý Đạo Ái không giống người bàn ra tán vào sau lưng người khác, cho nên câu này đến điểm thì dừng. Về phần hắn nói lời này rốt cuộc có ý đồ gì, Tùng Hạ cảm thấy mình cần ngẫm lại cho kỹ.
Lý Đạo Ái không bị thương nặng, chỉ có cẳng chân là bị rạch hai vết, nhưng bất cứ vết thương nhỏ nào cũng không được bỏ qua. Sau khi Tùng Hạ chữa trị xong cho Lý Đạo Ái, Hoắc Bạch và Triệu Tử Tường còn kiểm tra hai lần rồi mới chịu thôi. Xem ra trong mắt thuộc hạ, Lý Đạo Ái rất có uy tín, sự bảo vệ và quan tâm của Triệu Tử Tường và Hoắc Bạch đối với Lý Đạo Ái, tuyệt đối không phải giả vờ.
Sau khi chữa trị xong, mọi người không dám ở lại lâu, tiếp tục lên đường, Đặng Tiêu kêu la muốn nướng con lửng kia ăn, cuối cùng vẫn bị Trang Nghiêu không chút lưu tình tha đi.
Tùng Hạ hấp thu rất nhiều năng lượng từ bầy lửng, sau khi chữa trị cho mọi người, năng lượng không giảm còn tăng, đủ để thấy năng lượng của bầy lửng này mạnh đến thế nào. Càng như vậy thì cậu lại càng lo lắng con đường hơn 20 km kế tiếp sẽ hung hiểm ra sao.
Al nhìn cánh rừng mênh mông vô bờ, nói: “Tôi lên trước nhìn đường, cứ mò mẫm đi như vậy cứ thấy hơi bất an.”
Triệu Tử Tường nói: “Tôi đi với anh.”
Hai người giang cánh bay về phía trước, cho dù nhất định họ sẽ lọt vào ổ mai phục thì ít nhất cũng nên họ cơ hội chọn xem sẽ gặp thứ gì.
Tam Nhi vừa chạy vừa mở miệng thì thào tự nói.
Đặng Tiêu hỏi: “Cậu cứ lải nhải gì thế?”
“Em đang cầu nguyện đừng gặp lợn rừng.”
“Lợn rừng lợi hại lắm à?”
“Rất lợi hại, lợn rừng sau khi tiến hóa có lớp da còn cứng rắn hơn da anh, lợn rừng ưa lăn lội trong bùn đất, không chỉ có lớp da dày 7, 8 cm mà bên ngoài còn bọc một lớp ‘áo giáp’ hỗn hợp từ lông và bùn, súng đạn bình thường bắn vào người nó chỉ là gãi ngứa, tuyệt đối đao thương bất nhập, hơn nữa tính tình của chúng rất cổ quái, chỉ cần đã định là kiểu gì thì kiểu cũng phải húc chết anh, căn bản không sợ chết. Lực va đập khi chúng chạy hết tốc lực hơn 400 kg. Nếu đánh trực diện với lợn rừng thì 50% là em sẽ ngoẻo. Lần trước em bị mấy con lợn rừng đuổi theo phải chạy khắp núi, làm em sợ muốn chết.”
Thành Thiên Bích nói: “Làm thế nào để tránh mặt chúng?”
Tam Nhi nói: “Không phải em đang vừa đi vừa đánh hơi sao, chúng nó bốc mùi lắm, rất dễ nhận ra, gặp phải lợn rừng thì chúng ta đi đường vòng.”
Lúc này, từ trong vô tuyến điện đột nhiên truyền đến tiếng xì xèo, sau đó giọng nói của Al vang lên: “Chúng tôi gặp phải phiền toái.”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Cái gì?”
“Gặp phải một đàn bướm đêm biến dị, chúng tôi đang dụ chúng về hướng Đông Nam, mọi người tiếp tục đi thẳng, đừng đi chệch đường, Thẩm Trường Trạch lại đây trợ giúp.”
Thẩm Trường Trạch bay lên khỏi người A Bố: “Mọi người cẩn thận, xảy ra chuyện gì thì liên lạc qua vô tuyến điện.” Nói xong bay về hướng Đông Nam.
Trang Nghiêu dùng kim chỉ nam chỉnh lại lộ tuyến, chỉ huy mọi người tiếp tục tiến về phía trước.
Bùn đất dưới chân càng ngày càng ướt át, mà khu rừng cũng càng ngày càng rậm rạp, có mấy cái cây mà đường kính thậm chí còn hơn năm mét, tiến hóa quá độ khiến khoảng cách giữa các cây với nhau trở nên chật hẹp, đôi khi A Bố phải đi đường vòng mới xuyên qua rừng cây được.
Trang Nghiêu quan tâm cuộc chiến bên kia, một lát lại hỏi: “Bên phía các anh thế nào?”
Vô tuyến điện bắt liên lạc, đầu kia truyền đến âm thanh ầm ĩ, Thẩm Trường Trạch dồn dập nói: “Chúng tôi ứng phó được, mọi người mau chạy thẳng.”
Lý Đạo Ái đột nhiên nói: “Có thứ gì đó đang chạy về phía chúng ta, cách chúng ta đằng sau chừng 5 km, tốc độ hơn 70 km, tạo ra chấn động rất mãnh liệt, sức nặng hẳn là không nhẹ.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Không cần biết là cái gì, toàn tốc chạy thẳng!”
Mọi người một hơi chạy 3, 4 dặm, phía trước đột ngột xuất hiện một khoảng rừng màu xám rách nát. Khác với những nơi họ vừa đi qua, cây cối ở đây chẳng những không có cành lá xum xuê mà rất héo hon, tàn lụi, thân cây mục ruỗng đổ ngang dọc trên đất. Chuyện quỷ dị nhất là trên thân cây mọc đầy những cái gì đó màu trắng, họ nhìn kỹ, thứ màu trắng này thoạt nhìn sắc màu rực rỡ, cánh hoa trong suốt trơn bóng, vô cùng xinh đẹp, bông nhỏ lớn cỡ đầu người, bông lớn thậm chí to hơn một chiếc xe.
Tam Nhi hô: “Dừng lại.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Cái này là cái gì, sao nhìn giống nấm tuyết thế?”
Tam Nhi nét mặt nặng nề: “Chính là nấm tuyết.”
Hoắc Bạch hết sức hiếu kỳ, vừa định lại gần quan sát thì Trang Nghiêu đã kêu lên: “Đừng nhúc nhích! Đám nấm tuyết này rất lạ, các anh nhìn đất mà xem.”
Mọi người cúi đầu, mặt đất vốn phải mọc đầy cỏ dại hoặc rong rêu lại không có một ngọn cỏ. Người Đông Bắc thường kiêu ngạo về loại đất đen phì nhiêu, nhưng màu đất trong khu vực này đã biến thành màu hơi đỏ sậm. Không chỉ như thế, vùng đất không bị nứt nẻ này còn nhả ra những bọt khí li ti, phập phù phập phù giống như đang thở vậy. Mảnh đất màu đỏ sậm tỏa ra mùi thối, những cây nấm tuyết mềm mại trắng tinh không dính một hạt bụi cùng mảnh đất màu đỏ sậm dưới chân chúng không chút hợp nhau.
Tùng Hạ nói: “Tam Nhi, đây là có chuyện gì?”
Tam Nhi vội la lên: “Em không biết, lần trước em tới đây thì chưa thấy đám nấm tuyết này, gần đây vốn có một cái ao cho lợn rừng chứa phân và tắm rửa, nhưng nó cách đây 3, 4 dặm…” Cậu còn chưa dứt lời thì vội quay đầu lại, mọi người cũng lần lượt quay đầu, bởi vì mặt đất chấn động đã không cần dị nhân tiến hóa năng lượng Thổ là Lý Đạo Ái cảm giác từ lòng đất mà giờ, tất cả mọi người đều đã cảm thấy mặt đất rung động do động vật khổng