Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 137

Mặt đất trở nên càng ngày càng xa, A Bố trở nên càng ngày càng nhỏ, họ chưa bao giờ cảm thấy A Bố lại nhỏ như vậy, nhỏ đến nỗi dần dần biến thành một điểm trắng mơ hồ không rõ.


Họ ngồi xe đi tới một mảnh đất trống cỏ dại mọc thành bụi rậm cách viện khoa học không xa. Nhìn kiến trúc chung quanh thì trước đây nơi này là quảng trường của khu trung tâm thương mại, bây giờ thì nó đúng là một khu dã ngoại hoang vu.


Tùng Chấn Trung vỗ vỗ một bụi cỏ dại cao hơn ba mét, thân cây thô như cây con. Cỏ dại như vậy có ở khắp nơi: “Trước tiên lấy nó làm mục tiêu để thử, Thẩm Trường Trạch đốt lửa, Thành Thiên Bích cuốn cỏ dại vào trong dòng gió xoáy rồi tăng diện tích lửa, tôi muốn xem hết bao lâu mới có thể hoàn toàn thiêu sạch chúng.” Nói xong, anh lui về phía sau.


Thẩm Trường Trạch bước lên một bước, hai tay nắm chặt thành đấm.


Tùng Hạ chăm chú nhìn Thẩm Trường Trạch, đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến Thẩm Trường Trạch bộc lộ khả năng, lần trước Diêu Tiềm Giang và Chu Phụng Lam thể hiện thực lực đều vô cùng khiến cậu khϊế͙p͙ sợ, không biết năng lực Lửa sẽ tạo ra cảnh tượng như thế nào.


Thẩm Trường Trạch đột nhiên mở năm ngón tay ra, từ trong lòng bàn tay hắn đột nhiên thoát ra hai quả cầu lửa sôi trào bùng cháy hừng hực trên tay hắn. Hắn tập trung hai luồng lửa hai tay vào làm một, một quả cầu lửa lớn hơn được ủ ở trước ngực. Sau đó, quả cầu lửa kia bị hắn ném cách không ra ngoài, đánh trúng bụi cỏ cách đó không xa, ngọn lửa điên luồng lan ra toàn bộ bãi cỏ, đi đến đâu đốt trụi cỏ dại đến đó.


Thành Thiên Bích lập tức hình thành một luồng gió lưu động xung quanh cỏ dại đang cháy, không ngừng khiến ngọn lửa kia càng cháy càng vượng, cuối cùng thế lửa lan ra xung quanh, lửa dữ nhất thời cắn nuốt thực vật trong phạm vi hơn chục mét. Rất nhanh thôi đã thấy ánh lửa tận trời, rất có tư thế thả lửa đốt đồng.


Mọi người chứng kiến mà trợn mắt há mồm, ngọn lửa hừng hực như vậy từ không đến có chỉ mất một khoảng thời gian không đến mười giây.
Tùng Chấn Trung lập tức nói: “Dừng lại, đủ rồi.”


Thành Thiên Bích dừng tay, thế lửa nhất thời yếu đi một chút nhưng vẫn không có xu thế dừng lại mà còn lan thêm ra ngoài. Tiết trời khô ráo, quanh đây đều là thực vật, nếu không dập tắt nó thì rất có khả năng nó sẽ cháy mãi, vậy thì phiền toái.


Tùng Hạ cười gượng: “Này… dập lửa kiểu gì bây giờ?”
Đường Đinh Chi nhìn Thẩm Trường Trạch: “Chỉ bảo cậu thử thôi mà.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Là anh ta mạnh tay thổi gió.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt đáp: “Là anh ta dùng lửa quá lớn.”


Thật ra mọi người đều nhìn ra được, kẻ mạnh gặp nhau, chẳng ai chịu rơi xuống thế hạ phong, vì thế hai người cố ý vô tình đều thể hiện mình, hậu quả là tạo thành thế lửa mãnh liệt như lúc này.


Tùng Chấn Trung nhíu mày nói: “Hai cậu như vậy không được, làm thế chỉ làm lãng phí năng lượng mà thôi. Không gian bên trong tháp Đại Nhạn hạn hẹp, lại có kết cấu kiến trúc cổ xưa, rất sợ lửa. Hai cậu không thể để ngọn lửa không chút kiêng nể cháy mạnh như vậy được mà phải đạt được mục đích tiêu diệt bầy sâu và làm chúng chấn động, cho những người khác tranh thủ thời gian lấy được ngọc Con Rối. Nhớ kỹ, hai cậu đi không phải để phóng hỏa đốt tháp, nếu không thì một trái tên lửa tầm xa là giải quyết được toàn bộ vấn đề rồi.”


Trang Nghiêu nói: “Thẩm Trường Trạch phải học được cách khống chế thế lửa, phải biết cách đốt một vật thể lớn thì cần sử dụng bao nhiêu năng lượng lửa, trong lòng anh nhất định phải có một sự chắc chắn tốt nhất, nếu không thì chỉ làm lãng phí năng lượng mà thôi. Thành Thiên Bích thì phải khống chế tốt phương hướng lửa cháy, phải cho ngọn lửa tập trung tiêu diệt mục tiêu chứ không phải thổi lan nó ra, cuối cùng biến thành chính anh cũng không thể khống chế ngọn lửa.” Nó chỉ lửa cháy hừng hực trước mắt: “Nếu hai anh tạo ra ngọn lửa lớn như thế trong tháp Đại Nhạn thì nhiệm vụ sẽ thất bại.”


Đường Đinh Chi nói: “Chuyện huấn luyện hai người họ tạm thời giao cho Trang Nghiêu.” Anh gọi một cuộc điện thoại về viện khoa học, tìm người đến dập lửa.


Bị một đứa bé mười một mười hai tuổi giáo dục, Thành Thiên Bích đã sớm thành thói quen, song sắc mặt Thẩm Trường Trạch thì không dễ coi cho lắm, hắn không nhịn được liếc mắt nhìn Thiện Minh.
Thiện Minh cười nhạo: “Rêu rao [167].”


[167] Từ gốc là “đắc sắt” (得瑟), vốn xuất phát từ từ “phấn chấn” để hình dung tinh thần hay sự vật trong tình trạng rạng rỡ phấn chấn, sau còn dùng với nghĩa trêu chọc chế giễu người hay khoe khoang rêu rao, như kiểu khinh khỉnh nói “Lên mặt cho lắm vào”.


Đoàn người quay trở về viện khoa học. Uy lực do gió và lửa tạo thành quả thật đã khiến họ rung động, tuy hiệu quả hơi quá trớn nhưng có đồng đội có có thực lực lớn mạnh như vậy khiến họ thêm vài phần tin tưởng đối với chuyện tiến vào tháp Đại Nhạn.


Sau khi về đến viện khoa học, Trang Nghiêu lập tức đưa Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch đi.
Tùng Chấn Trung thì bảo Tùng Hạ đi cùng mình xem quần áo bảo hộ.


Quần áo bảo hộ đã được cải tiến một chút, màu trắng vốn có đổi thành màu đen, tạo hình có khác biệt không lớn so với trước kia nhưng các chi tiết được cải tạo rất nhiều.


Tùng Chấn Trung nói: “Bọn chú định độn bông cháu đã cải tạo vào bên trong, tăng thêm một lớp bảo vệ, bầy sâu khó mà cắn nát. Nước sơn màu đen là bọn chú căn cứ từ nghiên cứu lũ sâu rồi chế tạo ra một loại nước sơn có mùi đặc biệt, con người không ngửi được nhưng sâu lại rất ghét mùi này, có thể tạo ra tác dụng nhất định. Đây là bình phun khí gas cung cấp hỏa lực, trang bị ở sau lưng, chất liệu đổi thành titan, dung lượng nhiều hơn trước kia, hơn nữa giảm bớt được một lượng phụ trọng nhất định. Đương nhiên, căn cứ theo khả năng biến dị của mỗi người, ví dụ như có cánh và thay đổi hình thể, trang phục bảo hộ cũng được cắt may điều chỉnh.” Tùng Chấn Trung giới thiệu một lượt các đặc tính của trang phục bảo hộ, Tùng Hạ rất nghiêm túc lắng nghe.


Cuối cùng, Tùng Chấn Trung mở ra một bản vẽ: “Đây là phương án cải tiến chú và đại tá Đường đưa ra sau khi nghiên cứu. Chất liệu này gồm b