“Lùi một bước, hắn có thể làm vua một cõi, tự do tự tại tiến một bước, hắn có thể thống trị toàn bộ địa khu Xuyên Du.”
Tối muộn hôm đó, quả nhiên Diêu Tiềm Giang đã sai người đưa tới hơn hai mươi cân hải sản quý giá, tuy đều đã ướp lạnh từ lâu nhưng từ sau khi sinh vật biển biến dị, họ gần như đã không thể ăn hải sản, bất cứ những thứ chỉ ở thời đại văn minh mới có, đặt trong hoàn cảnh hiện tại đều vô cùng quý giá.
Trước khi đi, người đưa hàng còn đưa cho họ một tấm thϊế͙p͙ mời.
Tùng Hạ mở thϊế͙p͙ ra, là Diêu Tiềm Giang muốn tổ chức một bữa tiệc, ngoại trừ bổ sung lễ mừng thọ cho mẹ, cũng muốn chúc mừng mình đã khỏi hẳn. Vì chuyện Diêu Tiềm Giang bị thương mà quận Cửu Giang đã ủ rũ hơn một tháng, khắp nơi đều phải dè dặt, ngay cả địa bàn cũng bị mấy nhà khác âm thầm nuốt lấy vài chỗ. Bây giờ vết thương đã khỏi, nhất định muốn cho toàn bộ Bắc Kinh biết rằng Diêu Tiềm Giang lại vùng dậy, bữa tiệc này chính là cơ hội thích hợp nhất.
Trang Nghiêu hỏi: “Còn những ai được mời?”
Người đưa hàng khách khí nói: “Những người Quận vương mời đều là những nhân vật có máu mặt ở Bắc Kinh.”
Thành Thiên Bích nói: “Anh về đi, chúng tôi sẽ suy xét.”
Người nọ cúi mình vái chào, dẫn người rời đi.
Tùng Hạ phe phẩy tấm thϊế͙p͙ mời kia, nhìn Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu: “Có đi không?”
Trang Nghiêu cười nói: “Đương nhiên phải đi, đúng lúc tôi đang cần một cơ hội cho Thành Thiên Bích lập uy ở Bắc Kinh.”
“Lập uy?”
“Không sai, hôm nay tôi để anh ta phơi bày khả năng nguyên tố hóa cũng vì muốn ra oai phủ đầu người của tộc Long Huyết. Đám người của tộc Long Huyết vì có điều kiện thiên nhiên ưu đãi, là những người đặc biệt nhất của Bắc Kinh, nhân số không nhiều nhưng ai nấy đều là tinh anh, lại có dị nhân tiến hóa não bộ Đường Đinh Chi trợ giúp, thậm chí còn có quân đội làm chỗ dựa, luận điều kiện phần cứng thì không thua chúng ta. Chúng ta đến Bắc Kinh mới hơn một tuần lễ, căn cơ quá nhỏ bé, tuyệt đối không thể để kẻ khác xem thường trong lúc chúng ta yếu ớt nhất. Đám người đó cũng sẽ không khách khí với chúng ta vì chúng ta có quan hệ với giáo sư Tùng hay tư lệnh Tào, song chính bởi vì chúng ta có quan hệ như vậy lại càng dễ trở thành đối tượng cho họ chèn ép vì không ai muốn nhìn thấy bất cứ phe nào một mình lớn mạnh. Cho nên, Thành Thiên Bích nhất định phải lập uy, khiến họ không dám càn rỡ với chúng ta.”
“Nhưng lập uy thế nào? Không thể động thủ trong bữa tiệc của Diêu Tiềm Giang phải không.”
“Đương nhiên không thể động thủ, ít nhất không thể chủ động động thủ. Nghe nói lão đại của hội Phụng Lam là Chu Phụng Lam tính tình nóng nảy, là kẻ phô trương, lòng dạ hẹp hòi. Hồi ở Lạc Dương, chuyện chúng ta giết chết một phân đội của gã, nhất định gã còn canh cánh trong lòng. Hơn nữa hội Phụng Lam, Trang Du và tập đoàn quân 46 là một phe, bất luận nói từ góc độ nào thì đều là kẻ địch của chúng ta, cho nên không phải khách khí với họ, đến lúc đó thì hành sự theo tình hình, có thể tiêu diệt uy phong của gã là tốt nhất.”
Tùng Hạ có chút lo lắng: “Chu Phụng Lam có sức mạnh tự nhiên Sấm Sét… Chỉ sợ tương đối lợi hại.”
Trang Nghiêu cười đắc ý: “Quả thật lợi hại, nhưng chỉ cần Thành Thiên Bích có thể khống chế tốt sức gió của mình, sấm sét miễn dịch với anh ta. Có thể nói rằng, khắc tinh lớn nhất của Chu Phụng Lam chính là Thành Thiên Bích.”
Tùng Hạ đột nhiên hai mắt tỏa sáng: “Đúng rồi, nếu có thể khống chế tốt sức gió… sấm sét khi đi qua không khí có thể sinh ra nhiệt độ lên đến hàng chục ngàn độ, mà sấm sét truyền trong không khí cần ion hóa không khí trong nháy mắt, hình thành một con đường. Khả năng của Thiên Bích vừa vặn có thể khống chế không khí lưu động quanh thân, chỉ cần điều khiển sức gió trong khoảnh khắc sấm sét xuất hiện, bẻ cong luồng khí, kiểm soát đường truyền của tia sét là có thể thay đổi hướng đi của tia sét khiến nó không thể đánh vào Thiên Bích, hơn nữa không khí là một chất dẫn nhiệt kém, nếu phản ứng kịp thời có thể ngăn cản sấm sét và nhiệt độ cực nóng một cách hiệu quả.”
“Không sai, phương pháp này có thể thành công hay không đều dựa vào tốc độ phản ứng và khả năng điều khiển sức gió của Thành Thiên Bích. Từ giờ đến bữa tiệc còn ba ngày, Thành Thiên Bích, trong ba ngày này anh nhất định phải khổ luyện khả năng điều khiển sức gió, nếu anh không đấu lại được Chu Phụng Lam, tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Thành Thiên Bích gật đầu, trầm giọng: “Tôi sẽ không thua bất cứ ai.”
Tùng Hạ thở dài: “Không biết là trùng hợp, hay là… bây giờ Bắc Kinh đã vừa vặn tập trung năng lượng Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, hơn nữa giữa năm loại năng lượng này đều có chỗ tương khắc.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Trong bốn người khác, kẻ có uy hϊế͙p͙ lớn nhất với Thành Thiên Bích tuyệt đối không phải Chu Phụng Lam, nếu nói từ khả năng thì kẻ mà Thành Thiên Bích khó đối phó nhất hẳn là Lý Đạo Ái mang năng lượng Thổ, đất có thể ức chế gió. Một khi Thành Thiên Bích sử dụng sức gió tạo thành bão cát, kẻ được lợi cũng là Lý Đạo Ái. Người tương khắc nhất với Chu Phụng Lam hẳn là Diêu Tiềm Giang, nước dẫn điện có thể sẽ tạo cho Diêu Tiềm Giang thương tổn lớn, mà Diêu Tiềm Giang và Thẩm Trường Trạch thì khắc chế lẫn nhau. Đương nhiên, mặt khác, giữa họ cũng có thể có rất nhiều phối hợp, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch, gió và lửa tương sinh tương vượng. Cho nên, trong mấy người này, bao gồm cả Ngô Du, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chỉ cần vùng dậy một lần, nhất định sẽ tạo thành đại tàn cục khó có thể thu dọn. Bây giờ ngẫm lại, Ngô Du là kẻ thông minh nhất, dù rốt cuộc thì dã tâm của hắn có lớn thế nào thì bây giờ hắn lựa chọn ở lại Trùng Khánh, độc bá địa khu Xuyên Du, ẩn thân giấu tài. So với chuyện đến Bắc Kinh bị kiềm chế mọi nơi, bị những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác tiêu giảm thực lực thì tốt hơn biết bao nhiêu. Ở Bắc Kinh, không ai cho hắn một mình lớn mạnh. Lùi một bước, hắn có thể làm vua một cõi, tự do tự tại tiến một bước, hắn có thể thống trị toàn bộ địa khu Xuyên Du. Nuôi dưỡng vài năm, thế lực của hắn đủ để uy hϊế͙p͙ Bắc Kinh. Ngô Du được lắm. Hồi ở Trùng Khánh, tôi đã nhận ra Trần thiếu không đấu lại hắn, kẻ có dũng có mưu là kẻ khó đối phó nhất.”
Tùng Hạ nói: “Đáng tiếc hắn suy tính bao nhiêu cũng không tính đến chuyện tiến hóa có giới hạn, ngọc Con Rối có tác dụng phụ.”
Trang Nghiêu nói: “Trùng Khánh có sở nghiên cứu, không bao lâu nữa họ cũng sẽ phát hiện, cho nên Ngô Du cũng có tai hoạ ngầm, nhưng dù sao thì hắn cũng là con người có chỉ số thông minh, khi hoạn nạn của cộng đồng xảy ra trước mắt, có thể hắn sẽ được chiêu hàng. Bởi vậy bây giờ Bắc Kinh chưa định động tới hắn, tôi hy vọng cả đời này hắn đừng đến Bắc Kinh, nơi này đã đủ loạn rồi.”
“Về thôi, chuẩn bị một chút cho bữa tiệc.”
“Chuẩn bị gì?”
Liễu Phong Vũ nói: “Chuẩn bị tiệc tùng, đương nhiên là quần áo và nước hoa.”
Đặng Tiêu nói: “Chuẩn bị tiệc tùng, chính là một ngày trước đó không ăn cơm.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi không đi đâu.”
Tùng Hạ ngạc nhiên: “Vì sao?”
Đường Nhạn Khâu lắc đầu: “Tôi không quen chỗ có nhiều người.”
Liễu Phong Vũ bá cổ hắn: “Gì thế này, cậu có bệnh sợ xã giao à, Đường đại hiệp.”
Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Chắc vậy, mọi người cứ đi đi.”
Trang Nghiêu nói: “Nhóm chúng ta vốn ít người, trong nhóm ngoại trừ Thành Thiên Bích thì chỉ có anh nhìn còn được, anh nhất định phải đi.”
Đặng Tiêu bất mãn: “Cái gì là mỗi ảnh nhìn còn được, tui cũng cao lớn oai phong anh tuấn phóng khoáng mà.”
Tùng Hạ cười nói: “Ý của Trang Nghiêu là hai người họ là nhìn lợi hại với trưởng thành hơn, Tiểu Đặng cậu ấy à, nhìn kiểu gì cũng vẫn là trẻ con.”
“Trang Nghiêu mới là trẻ con, em không phải.” Đặng Tiêu cố ý hoa chân múa tay miêu tả chiều cao của Trang Nghiêu.
“Phải đó, đây là hoạt động tập thể.” Liễu Phong Vũ chọc chọc cơ ngực cứng rắn của Đường Nhạn Khâu: “Ngày mai đi dạo bách hóa với tôi, tôi giúp cậu chọn bộ quần áo nào cho ra hồn một chút, đừng có cả ngày mặc đồ đen chứ, khác quái gì đồ tang.”
Đường Nhạn Khâu nhíu mày: “Sao anh có thể nói mà không kiêng dè gì thế.”
Liễu Phong Vũ dửng dưng: “Bộ mới là ngày đầu cậu quen tôi hở?”
Trang Nghiêu nói: “Chuẩn bị cho bữa tiệc mà tôi nói có hai ý chính, một là muốn chọn lễ vật cho mẹ của Diêu Tiềm Giang, bữa tiệc đó chẳng phải tiệc chúc thọ sao, không thể tay không mà đi được Chuyện thứ hai là muốn dẫn các anh đi gặp mặt, đến lúc đó có thể tìm hiểu, quan sát quan hệ giữa các thế lực.”
Liễu Phong Vũ nói: “Chuyện quà cáp giao cho Tiểu Vương giúp đi, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền.”
“Ừm, hôm nay về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ mang tư liệu đến thảo luận với giáo sư Tùng, sáng mai lại nói.” Trang Nghiêu dặn: “Thành Thiên Bích, hôm nay lúc về phải tranh thủ thời gian luyện tập khả năng điều khiển, ngày mai tôi sẽ nghĩ cách mang máy mô phỏng đến giúp anh, bữa tiệc ba ngày sau, anh tuyệt đối không thể trúng tia sét của Chu Phụng Lam, nếu thật sự không được thì anh còn có tuyệt chiêu nguyên tố hóa.”
Thành Thiên Bích gật đầu.
Sau khi họ về phòng, Thành Thiên Bích rửa mặt qua rồi an vị trên sô pha, bắt đầu rèn luyện khống chế sức gió. Sức gió mà lúc trước hắn sử dụng đều rộng mở thoải mái, dùng để tấn công diện tích lớn, hắn gần như chưa bao giờ thử điều khiển sức gió trong phạm vi nhỏ. Nếu muốn sấm sét của Chu Phụng Lam mất hiệu quả thì nhất định phải huấn luyện cách khống chế sức gió thật kỹ càng, nhưng lại phải tìm đúng thời cơ.
Tùng Hạ tắm rửa xong rồi đi ra, ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ nói: “Tôi có thể giúp cậu gì không?”
“Không cần, anh đi ngủ đi.”
“Cậu như vậy tôi cũng không ngủ được.”
“Tôi về phòng tôi.”
Tùng Hạ ấn hắn xuống ghế: “Đừng, ở lại đây đi.” Cậu nằm trên sô pha, thở dài: “Tuy nói lời này có thể không may, có điều thành thật mà nói, nói không chừng một ngày nào đó tất cả mọi người trong chúng ta đều sẽ không còn, cho nên nhân lúc chúng ta còn có thể đứng bên nhau, đừng bỏ qua thời gian tốt như vậy.”
Thành Thiên Bích buông tay xuống, nhìn Tùng Hạ: “Anh sợ sao?”
“Có thể không sợ sao, vừa nghĩ đến đám sâu ấy tôi đã buồn nôn rồi, còn có Thông Ma, cao hơn sáu trăm mét, má ơi, lớn hơn cả đảo Hải Nam. Cả khu rừng đều là phạm vi thế lực của nó, tôi không thể tưởng tượng sẽ cướp ngọc Con Rối từ tay nó như thế nào nữa. Còn có sinh vật biển gì đó, cậu còn nhớ hồi trước lúc chúng ta tắm sông gặp con cá da trơn khổng lồ không? Một cái rãnh sông đã có thể nuôi được con cá lớn như vậy, động vật biển phải lớn thế nào, còn có Thanh Hải… Thiên Bích, nói thật, có đôi khi tôi cảm thấy rất mệt mỏi, thường xuyên có suy nghĩ… có ra sao thì mặc xác nó, sống được ngày nào hay ngày đấy. Nhưng tôi cũng biết, nếu chúng ta không đấu tranh, đó chính là chờ chết.”
Thành Thiên Bích nói: “Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác, không thể chờ chết.”
Tùng Hạ nhìn hắn một cái rồi cười: “Tôi rất hâm mộ cậu, tôi chưa từng thấy cậu sợ hãi, trên đời này có thứ gì khiến cậu sợ hãi không?”
“Có.”
“Nó là cái gì?”
Thành Thiên Bích nhìn sâu vào cậu: “Tôi sợ anh chết trước tôi.”
Trong lòng Tùng Hạ run lên, gượng cười: “Chúng ta vẫn nên tranh thủ cùng nhau sống sót đi.” Nếu cậu chết trước, tôi sẽ đi theo cậu.
Thành Thiên Bích xoa xoa tóc Tùng Hạ, kiên định nói: “Cùng nhau sống sót.”
Tùng Hạ vỗ vỗ tay hắn, cười nói: “Rồi, tôi cũng không ngủ, cậu cứ tiếp tục luyện, tôi đi nghiên cứu ngọc cổ, cụ thể hóa vũ khí phòng ngự là một mảng rất quan trọng, tôi muốn lấy thêm một chút kiến thức rồi nghiên cứu với Trang Nghiêu.”
“Được.”
Hai người vai kề vai, dựa vào nhau trên sô pha, trong hoàn cảnh gần kề một người có thể khiến mình hoàn toàn an tâm, vượt qua đêm dài không ngủ.
Sáng hôm sau, họ tập trung đến phòng họp trong khu thí nghiệm, Trang Nghiêu đã chờ ở đó.
Trang Nghiêu điều chỉnh máy chiếu: “Ngồi đi, chúng ta nhìn xem những nhân vật chủ chốt ngày kia có lẽ sẽ đến bữa tiệc.”
Trên màn chiếu xuất hiện bức ảnh thứ nhất, một người đàn ông anh tuấn xuất hiện trước mắt mọi người, Tùng Hạ nhìn một cái đã nhận ra người đó là Diêu Tiềm Giang, nhưng những người khác chưa từng gặp anh.
Trang Nghiêu nói: “Người này chính là Diêu Tiềm Giang, năm nay hai mươi tám tuổi, trong thời đại văn minh thì là luật sư, là người khá kiêu ngạo nhưng trí óc sáng suốt, có thể phát triển quận Cửu Giang thành bang phái lớn có nhân số nh