Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 91: Bà xã, đừng nóng giận

Giờ tan việc, Bành Đại đứng đợi bên ngoài văn phòng khoa của cô.
Trong thoáng chốc nhìn thấy Bành Đại, cô có chút hối hận. Việc không muốn gặp Thần An nhiều hơn nữa sao lại có thể bắt Bành Đại phải gánh chịu? Sáng nay cô thật là quá kích động rồi.


Có lẽ, cả đời này cô cũng không đủ tư cách có người yêu mới.
“Đi thôi! Muốn đến chỗ nào ăn cơm?” Bành Đại nhìn thấy cô ra ngoài, cười vui vẻ tiến lên.
Cô cười gượng: “Sao cũng được, tôi không có yêu cầu gì đối với việc ăn uống cả.”


Trong lòng lại nghĩ, sau này vẫn nên giữ một khoảng cách với Bành Đại thì hơn.


Hai người sóng vai đi ra ngoài, vừa ra khỏi cổng khu phòng bệnh đã thấy một bóng dáng nhỏ màu lam vội vã chạy tới , sau đó, một bàn tay nhỏ bé mềm mại đút vào tay cô, trên gương mặt nhỏ nhắn nở ra một nụ cười tươi rói. Là Y Thần!
Cô nhóc này! Quả nhiên vẫn là một đại gai hỏa.


Cô vừa mới nghĩ vậy, cô bé liền thốt lên một chữ kinh người: “Mẹ!”
Cái gì? Cô bé gọi cô là gì? Mẹ?! Cô nghe nhầm sao?
Cô giật mình đứng yên tại chỗ.
“Y Thần, cháu…”
Cô bé lập tức nhanh nhạy cắt lời cô: “Mẹ! Ba chờ chúng ta bên đó kìa.”


Bàn tay nhỏ bé của Y Thần chỉ chỉ, chỉ về phía bãi đậu xe ở cách đó không xa, yêu nghiệt kia cũng mặc một chiếc áo thun màu lam nhạt giống Y Thần, dựa vào sườn xe mỉm cười.


Việc này! Cô chợt thấy ngốc trệ, cảm thấy hình như mình phải lên tiếng giải thích với Bành Đại chút gì, nhưng mà trong đầu hoàn toàn rối loạn, không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Hạ Hạ, đây là còn gái của cô à?” Bành Đại vẫn giữ vững phong độ, “Thật đáng yêu ”


Không được, không thể để cho Bành Đại hiểu lầm, cũng không phải muốn cùng Bành Đại có tương lai, mà là không thể khiến mình phải phùng mang trợn má đi giải thích với mọi người trong bệnh viện : “Không phải tôi.”


Nhưng mà, lời nói của cô còn chưa thốt ra miệng thì Y Thần đã khóc thét lên: “Mẹ, mẹ thật sự không quan tâm con và ba nữa sao? Ba nói ba đã sai lầm rồi! Mẹ đã nói, biết sai thì sửa là một đứa bé ngoan, ba nói ba sẽ sửa! Mẹ, cầu xin mẹ, đừng ly hôn với ba, đừng bỏ lại Y Thần, có được không?”


Cô muốn ngất xỉu. Cô bé này, còn khóc thật thê thảm nữa chứ.
“Y Thần, chớ có hồ đồ!” Cô quẫn bách muốn độn thổ, bệnh nhân và đồng nghiệp quanh đó cũng nhìn lại phía bên này rồi.


“Y Thần không có hồ đồ! Ba nói buổi tối sẽ mời mẹ ăn cơm để xin lỗi, ba còn nói sáng nay lúc mẹ ra khỏi nhà cũng mặc váy màu lam, còn và ba cũng mặc váy màu lam, cả nhà chúng ta cùng mặc áo tình nhân.” Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ, mới nói chuyện đã nói lộn xộn, “ba” đâu có mặc váy? Là áo thun màu lam đấy có được không? Đây cũng không gọi là áo tình nhân, là đồng phục gia đình.


Vì vậy, “ba” mặc váy màu lam đi tới, dắt tay khác của Y Thần, gật đầu với Bành Đại, mỉm cười: “Chào anh, anh là đồng nghiệp của Hạ Hạ phải không? Tôi họ Tả.” Hiếm khi Tả Tam thiếu lại chủ động đưa tay phải ra bắt tay người khác.


Bành Đại cũng phong độ không kém, nhẹ nhàng bắt tay với anh, cười nói: “Anh Tả, hân hạnh gặp mặt, tôi là Bành Đại.”
“Y Thần, chào hỏi chú Bành đi.” Anh Tả vẫn ra dáng của một người “ba”.


“Chào chú Bành ạ!” Giọng nói của Y Thần trong trẻo, một tay dắt Hạ Vãn Lộ, một tay dắt “ba”, thân thể nhỏ bé đu lên.
“Đứa nhỏ thật dáng yêu! Rất giống anh Tả.” Bành Đại nhìn Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ nói.
Xong rồi!
Hạ Vãn Lộ hoàn toàn im lặng.


Thần An và chị gái sinh đôi Tả Thần Hi là cùng một khuôn mẫu đúc ra, mà Y Thần và Thần Hi đúng lúc cũng cùng một khuôn mẫu, cho nên có thể nói Y Thần và Thần An cũng được


đúc từ một khuôn. Lúc này, một lớn một nhỏ đứng ở trước mặt, cho dù ai cũng sẽ tin tưởng hai người bọn họ chính là cha con. Nói cách khác, cô cũng nhân tiện “ bị” tin tưởng chính là mẹ của Y Thần.


“ Thật sao? Bạn bè của tôi đều nói giống mẹ hơn một chút, xinh đẹp giống mẹ.” Đôi mắt đẹp của Tả Thần An đáng đánh đòn kia khẽ nghiêng, liếc sang Hạ Vãn Lộ, tỏ vẻ dắc ý, còn âm thầm nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Y Thần.


Giống cái em gái của anh ý! Cô âm thầm nghiến răng, chẳng qua là lập tức phản ứng kịp, mắng cũng không được, nhưng thật ra là giống với chị anh, thật sự giống với chị anh.


Còn Y Thần nhần được tín hiệu, lập tức bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ không chịu được: “ Mẹ! Y Thần đói bụng rồi! Chúng ta đi ăn đi!”
Vẻ mặt của cô cứng ngắc, toàn thân cũng cứng ngắc. Gặp phải hai người có một không hai này, cô có thể làm thế nào?


Tả Thần An khẽ buông tay, mỉm cười đúng mực: “ Vậy anh Bành, tôi đón vợ đi ăn trước, có gì thất lễ mong được lượng thứ.”


“ Ai là vợ của anh!” Cô rốt cuộc không nhịn được nữa. Sự trong sạch của cô, thanh danh của cô. Cô phải giải thích trước mặt Bành Đại. Tránh cho ngày mai cả bệnh viện đều biết rõ cô không chỉ kết hôn mà còn có một đứa con đã lớn nữa, hơn nữa rất có thể sẽ ly hôn.


Tả Thần An nhìn Bành Đại cười xấu hổ, tỏ vẻ bao dung, nháy mắt cầu khẩn: “Bà xã, đừng nóng giận, có việc gì về nhà lại xả được không? Người ngoài nhìn thấy thật mất mặt.”
“ Ai là bà xã của anh?! Đừng có gọi lung tung!” Anh dừng lại không hả?


“ Được được được! Anh không gọi nữa! Thật xin lỗi, đừng nóng giận nữa được không?” Dáng vẻ của anh hoàn toàn là đàn ông dỗ vợ.
Nhưng mà, càng như vậy, người ngoài nhìn thấy càng giống như vợ chồng.


Bành Đại thấy thế, cảm thấy có ở đây nữa cũng không tiện. “ Tôi còn có việc, cũng không dám làm chậm trễ việc gia đình đoàn tụ, tôi đi trước vậy, cáo từ.”
“ Tạm biệt, anh Bành.” Anh Tả tiếp tục tao nhã lễ độ, mỉm cười tạm biệt “ đồng nghiệp của vợ”.


Rốt cuộc cũng tiễn được Bành Đại, nụ cười của anh Tả vẫn như cũ: “ Bà xã, đi ăn thôi.” Anh phát hiện anh đột nhiên rất thích cách gọi “ bà xã” này.
Cô nghiêm mặt: “ Tả Thần An! Anh nào loạn đủ chưa? Rốt cuộc anh có ý gì?”


“ Không có ý gì, chỉ là muốn cùng em ăn một bữa cơm, sau đó dẫn Y Thần đi xem phim.”


“ Muốn ăn thì các anh tự đi đi! Muốn xem phim, mời các anh cứ tự nhiên. Tôi còn phải bôn ba vì cuộc sống, không có nhiều thời gian để theo hầu các thiếu gia công chúa như vậy.” Cô lạnh mặt, thả tay Y Thần, cất bước rời đi.
“ Em có thể không cần bôn ba.” Anh lên tiếng ngay ở phía sau.


Cơ thể của cô khựng lại: “ Tôi tự nguyện!”
Cô vừa mới nhấc chân chuẩn bị đi đã bị hai cánh tay ôm chặt bắp đùi từ phía sau, sau đó là giọng nói có vẻ sợ hãi: “ Dì à, dì giận Y Thần sao?”
Cô nhóc này, trở mặt thật là nhanh, không phải vừa rồi mới gọi mẹ sao?


Ừ, phải để cô bé biết sợ một chút, không thể để cố bé tiếp tục kêu loạn. Nghĩ như vậy, cô xoay người, ngồi xổm xuống, sắc mặt âm trầm: “Mới vừa rồi cháu còn gì đó mà?”


Vốn là một câu trách cứ nhưng nghe vào tai Y Thần lại bị thay đổi ý tứ, y Thần ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn cô: “ Mẹ sao? Dì thích Y Thần gọi dì là mẹ à?”
“ Phụt!” Tả Thần An đứng bên cạnh bật cười.


Được rồi, là lỗi của cô, cô đã đánh giá cao năng lực lý giải của một đứa trẻ.
“ Không phải, không thể gọi mẹ bừa bãi như vậy, sau này Y Thần không được gọi thế nữa.” Dạy con nít là phải nói một cách rõ ràng.


“ A !” Y Thần ủy khuất liếc qua cậu của mình, lại ủy khuất bĩu môi: “ Vậy có phải dì không thích Y Thần nữa không ạ ? ”


Vẻ mặt ủy khuất như vậy, giọng nói mềm mại như vậy, giống như một bàn tay nhỏ bé mơ hồ xoa nhẹ tim cô, khiến cô phát đau, sự tức giận ngụy trang ở trên mặt không giữ được nữa, nhe nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Thần : “Sao có thể như thế được ? Sao dì không thích Y Thần chứ ? ”


“ Vậy sao dì không muốn cùng Y Thần đi ăn rồi đi xem phim ? ” Khuôn mặt của Y Thần hơi nhỏ nhắn, nhăn lại, khóe miệng trễ xuống như muốn khóc lên.
Trái tim của cô hoàn toàn bị nhéo mạnh.


Cô có thể cứng rắn hạ quyết tâm với Tả Thần An, cũng có thể buộc mình nói ra những lời độc ác với Tả Thần An những đối với tiểu thiên sứ ác ma này lại không được. “ Y Thần, chỉ vì dì phải đi làm nên thấy hơi mệt mỏi. ”


“ Không sao ! Y Thần có thể tự mình đi, nhường lưng của cậu lại cho dì được không ? ” Y Thần rất muốn ở cùng một chỗ với dì nha, cho nên gắng sức nghĩ kế đấy.
Hơn nữa, cái chủ ý này được cậu gật đầu mạnh mẽ : “ Ý kiến hay ! ”


Hạ Vãn Lộ im lặng, trợn mắt trừng Tâ Thần An một cái, đứng dậy dắt tay Y Thần : “ Đi thôi, dì vẫn có thể đi được. ”
“ Woa, tốt quá rồi !” Y Thần mỗi tay dắt một người, ở giữa đu mình, còn nhảy chân sáo.