Trong nháy mắt khi tay của người đàn ông sắp chạm vào ngực cô, một giọng nói lạnh nhạt cất lên, như một làn gió mát xông vào góc quán bar ồn ào, không chấn động trời đất nhưng lại đủ để mọi người đều nghe: “Buông cô ấy ra.”
Sau đó, một thân hình màu trắng lập tức xuyên qua đám người, bước tới bên cạnh cô.
Là anh. Tả Thần An.
“Anh Thần An!” Cô gái kia thốt lên.
Hóa ra đều là người quen cả.
Trong thoáng chốc nhìn thấy anh, tâm trạng của cô cũng trầm xuống.
“Anh Thần An!” Người đàn ông đó cũng gọi anh, ngón tay dừng lại ở vị trí cách ngực cô chỉ chừng 1cm, không dám động đậy.
Chỉ thấy Tả Thần An nhẹ nhàng gạt tay của hắn ra, cởi áo sơ mi xuống khoác lên người cô, cũng thuận thế kéo cô thoát khỏi sự kèm cặp của hai người đàn ông đó.
“Anh Thần An, không thể thả chị ta! Chị ta chính là tiểu tam quyến rũ vị hôn phu của em. Anh phải giúp em dạy dỗ chị ta.” Đôi mắt của cô gái như nén lệ.
Vẻ mặt của Tả Thần An không rõ là vui hay giận, ánh mắt quét qua mọi người đang đứng xem náo nhiệt, cuối cùng dừng lại ở trên người cô gái, nhàn nhạt mở miệng: “Vũ Khiêm, cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
“Cái gì?” Cô gái được gọi là Vũ Khiêm trợn tròn mắt vẻ không tin: “Không thể nào! Anh Thần An, mọi người đều nói chị ta là tình nhân của Tiểu Soái, không lẽ anh lại bị chị ta lừa. Loại phụ nữ không biết xấu hổ này câu tam đáp tứ cũng có thể ấy chứ! Anh Thần An.”
“Vũ Khiêm!” Giọng điệu của anh càng nặng hơn: “Tôi nói lại một lần, cô ấy là người phụ nữ của tôi, ai cũng không được phép nói xấu cô ấy trước mặt tôi, dù anh của em có đứng ở chỗ này cũng không thể.”
“Anh Thần An!” Cô gái không dám nhiều lời, lại thật sự thấy không cam lòng.
“Vũ Khiêm, hai bác biết em tới đây không?” Anh nghiêm mặt hỏi.
Nhắc tới hai người kia, cô gái tự nhiên rũ đầu xuống: “Không biết.”
“Còn cậu nữa. Mới từ bộ đội trở về đã gây chuyện?! Không sợ ông cụ nhà cậu cấm cửa sao?” Anh quay lại hỏi người đàn ông lúc nãy muốn hạ nhục Hạ Vãn Lộ.
Người đàn ông đó cũng không dám lên tiếng.
Nhưng vào lúc này, một người khác lại chen vào từ sau đám người đứng xem náo nhiệt, lớn giọng hô: “Hạ Hạ! Hạ Hạ!”
Mà khi anh ta vất vả chen được vào giữa, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy lại chính là Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ đang vùi trong ngực anh, định nói gì đó, sau đó chuyển ánh mắt hùng ác về phía một người khác: “Ninh Vũ Khiêm! Cô tới đây làm gì?”
“Em…” Ninh Vũ Khiêm vừa mới bị Tả Thần An chọc tức, lúc này lại bị Hứa Tiểu Soái mắng, uất ức cực kỳ, hốc mắt cũng đỏ lên như là chực khóc.
“Khóc cái gì mà khóc? Cô nghĩ cô là ai? Dám đến đây gây sự? Còn cậu nữa, vậy mà dám động thủ với cô ấy? Lão tử phế tay cậu. ” Hứa Tiểu Soái chỉ vào người đàn ông vừa rồi xé áo của Hạ Vãn Lộ rống.
“Hứa Tiểu Soái! Anh được lắm! Anh dám vì một…ti tiện bên ngoài”, Ninh Vũ Khiêm vốn định nói “người phụ nữ ti tiện” nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tả Thần An liền lấp tức nuốt lại, đổi lời nói: “Anh vì một người phụ nữ bên ngoài mà mắng em, em sẽ nói lại với bác Hứa.”
Hứa Tiểu Soái chỉ ra cửa: “Đi đi! Cô lập tức đi đi! Tốt nhất là khiến cho lão già đó đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi lại không cần phải cố kỵ gì nữa. Còn nữa…Ninh Vũ Khiêm, tôi cho cô biết, tôi sẽ không đính hôn với cô, sẽ không cưới cô, vĩnh viễn cũng không! Dù có vác đao kề lên cổ tôi tôi cũng không cưới!”
Ninh Vũ Khiêm là một cô gái, dưới con mắt mọi người sao chịu nổi đả kích này, nước mắt chảy ròng ròng: “Hứa Tiểu Soái! Anh thật khốn kiếp! Em mới không cần phải gả cho anh.” Mắng xong trừng mắt hung hăng liếc Hạ Vãn Lộ, sau đó co cẳng chạy.
Mấy người mà cô gái mang đến thấy thế cũng chạy theo ra, một người trong đó còn quay đầu lại uy hϊế͙p͙: “Hứa Tiểu Soái! Nếu Vũ Khiêm xảy ra chuyện gì, anh gánh không nổi.”
Quán bar ầm ĩ thoáng chốc đã yên tĩnh lại, Hứa Tiểu Soái thực sự phiến não, phất tay: “Đóng cửa! Đóng cửa!”
Tả Thần An lẳng lặng liếc nhìn người trong ngực, trước nay chưa từng mềm mỏng dựa sát vào anh, trong lòng dâng lên một tia ấm áp thỏa mãn, cúi người dùng sức bế cô lên, yên lặng bước ra ngoài.
“Hạ Hạ!” Hứa Tiểu Soái gọi cô.
Bước chân của Tả Thần An dừng lại, cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Cậu nên trấn an Vũ Khiêm cho tốt đi.”
“Hạ Hạ!” Anh ta chạy tới trước mặt hai người, ngăn trở đường đi của họ: “Hạ Hạ, không có đính hôn, không có Ninh Vũ Khiêm, không có gì cả. Em biết mà, anh chỉ có em, chỉ cần em.”
Tả Thần An nghe được, chân mày dần nhíu lên: “Hứa Tiểu Soái, cậu không có tư cách nói những lời như vậy.”
Hứa Tiểu Soái vốn đang cùng anh em tụ họp thì nhận được điện thoại của A Tạp gọi tới từ trong tiệm, nói rằng Hạ Hạ bị người ta bắt nạt, anh ta lập tức lao xe tới đây. Nhưng mà, cảnh tượng đầu tiên mà anh ta nhìn thấy lại là Hạ Hạ đang được Tả Thần An đỡ dậy, trong lòng cũng không thoải mái. Lúc này, nghe Tả Thần An nói những lời như vậy anh ta lại càng khẩn trương. Vốn dĩ vẫn luôn giả bộ không nhìn thấy người đàn ông này, chỉ nói chuyện với Hạ Hạ, hiện tại lại bị anh nói như vậy không thể không đpá lại: “Sao tôi lại không có tư cách được chứ? Chẳng lẽ Tả Tam thiếu có tư cách?”
Anh ta không hiểu, Tả Thần An và Hạ Hạ rốt cuộc biết nhau thế nào, chỉ là lần trước từng gặp ở quán bar sao sao? Nhìn thế nào cũng không giống.
Sắc mặt của Tả Thần An lạnh nhạt, lời nói lại kiên định vô cùng: “Có!” Nếu như cõi đời này anh còn chưa đủ tư cách để lấy cô, vậy thì không có ai có.
“Tại sao? Chỉ bằng Tả Tam thiếu có thể có một bầu trời sao với bao nhiêu hồng nhan tri kỷ?” Hứa Tiểu Soái mỉm cười trào phúng. Tả Thần An này luôn ru rú trong nhà, bình thường rất khó gặp, cũng không có quan hệ qua lại với anh ta, nhưng tên tuổi lại nổi như cồn, bất quá, cũng chỉ là cái dạng hoa hoa công tử* mà thôi.
Tả Thần An lại cúi đầu, cô vẫn yên lặng dựa vào ngực anh, để mặc anh ôm, yên tĩnh đến mức không giống cô bình thường.
Anh không có ý định giải thích, cũng không thấy cần phải giải thích, chỉ nói với Hứa Tiểu Soái, giọng điệu như đinh chặt sắt: “ Người phụ nữ này, tôi muốn!”
Sắc mặt của Hứa Tiểu Soái đỏ tía, vọt tới cướp người trong ngực anh, nghiến răng nói: “Không thể nào! Hạ Hạ, xuống!”
Tả Thần An ôm rất chặt, giọng nói cũng rất lạnh nhạt: “Hứa Tiểu Soái, buông ra, cậu đang làm cô ấy đau đấy!”
“Anh buông tay!” Muốn anh ta buông tay? Làm sao có thể? Nhưng mà, hôm nay Hạ Hạ sao vậy? Soa lại không mở miệng nói một tiếng, sao lại để mặc cho Tả Thần An ôm ấp mà không phản đối?Anh ta cũng sợ làm cô đau, vì vậy không dám dùng sức kéo, chỉ lớn tiếng nói: “Hạ Hạ! Đến chỗ tôi!”
Tả Thần An cười nhạt, tỏ vẻ đắc thắng: “Hứa Tiểu Soái! Cô ấy sẽ không. Tối nay là cậu làm tổn thương cô ấy, ngay cả người phụ nữ bên cạnh cậu cũng không quản được, để mặc họ tới làm tổn thương cô ấy, câu nói xem, cậu có tư cách gì mà nói những lời khốn kiếp đó?”
Một câu đánh trúng chỗ đau của Hứa Tiểu Soái.
Đúng vậy, hôm nay Ninh Vũ Khiêm chạy tới gây sự, để cô phải chịu nhục nhã, đó là chuyện mà anh ta đau nhất. “Thật xin lỗi, Hạ Hạ, anh không nghĩ tới nó lại như vậy. Ninh Vũ Khiêm không hề có quan hệ với anh, chỉ do người trong nhà.”
“Đủ rồi!” Tả Thần An đánh gãy lời anh ta, “Đừng kiếm cớ cho việc mình vô năng.”
Lòng tự ái của Hứa Tiểu Soái bị nhục mạ, sắc mặt khẽ biến: “Anh TM nói người nào vô năng?”
Anh vẫn bình tĩnh: “Không bảo vệ được người phụ nữ mình yêu chính là vô năng! Tránh ra!”
“Không được đi! Nếu anh không đặt cô ấy xuống, đừng mơ tưởng ra khỏi chỗ này!” Nghĩ đến Hạ Hạ bị một người đàn ông khác mang đi, trong lòng Hứa Tiểu Soái đau như bị dao cắt một nhát.
“Đủ rồi! Đừng có cãi nhau nữa!” Hạ Vãn Lộ đột ngột thét lên, hai người đàn ông giành giật khiến cô phiền lòng.
“Hạ Hạ!” Hứa Tiểu Soái thấy cô như vậy, trong lòng không dễ chịu, buông người bắt lấy cánh tay cô.
“Tôi muốn về nhà.” Cô nhỏ giọng nói.
Cánh tay của Tả Thần An ôm càng chặt: “Anh đưa em về.” Nói xong, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích nhìn Hứa Tiểu Soái, ý bảo anh ta tránh ra.
Hứa Tiểu Soái tâm loạn như ma, yên lặng lùi bước.
Mắt thấy Hạ Hạ trong lòng một người đàn ông khác bị ôm đi, trong lòng anh ta có một loại dự cảm chẳng lành. Có lẽ nào, hôm nay anh ta lùi một bước cũng chính là vĩnh viễn? Sợ hãi trong lòng càng lúc càng lan tràn, anh không nhịn được nhìn theo bóng lưng bọn họ hét lên: “Hạ Hạ! Nhớ đấy! Trong lòng anh chỉ có em! Đừng quên chuyện em đã hứa với anh! Người đầu tiên suy nghĩ đến sẽ là anh! Là anh!”
Lời nói của Hứa Tiểu Soái lọt vào tai anh, ghi tạc trong lòng. Nhưng mà, hiện tại anh không có thời gian, cũng không có tâm trạng để suy nghĩ về ý nghĩa ẩn chứa đằng sau những lời đó. Lúc này, cả lồng ngực của anh đã bị cô lấp đầy, trái tim cũng bị cô lấp đầy. Cô thật ngoan, ôm được cô ngoan ngoãn như vậy lại có cảm giác giống như ôm được cả thế giới.
Anh may mắn vì không chịu buông tha.
Hôm đó tạm biệt, anh cũng chưa từng xuất hiện lại trước mặt cô, nhưng không có nghĩa là anh không nhớ. Trên thực tế, anh đại thiếu gia tính tình nóng nảy, vừa lao ra khỏi cửa đã lập tức hối hận ngay. Cho nên, anh mới vất vả tìm gặp chủ cho thuê nhà, đưa cho bà ấy một khoản tiền, bảo bà ấy giúp đỡ chăm sóc cô. Còn anh, tự ép mình không được đến gặp cô, nhưng lại không chịu nổi một ngày, chỉ là, cô không biết.
Cô không biết, trước đó vài ngày cô trực phải ca đêm, mỗi đêm anh đều đứng ở bên ngoài bệnh viện, chờ cô tan việc, sau đó nhìn Hứa Tiểu Soái đón cô về nhà.
Còn mấy ngày cô không trực ca đêm, lại tới Ám Hương ca hát, mỗi đêm anh đều ở đó, ngồi ở một góc bí mật, nghe cô hát, nhìn cô và Hứa Tiểu Soái cùng nhau rời đi.
Nhìn cô vui vẻ, cười lộ ra hai lúm đồng tiền trước mặt Hứa Tiểu Soái, trong lòng anh đau thắt, tự khinh bỉ mình, nhưng mà, tối hôm sau lại tiếp tục tự khinh bỉ.
Anh tìm cô năm năm, vất vả lắm mới tìm được, sao có thể để cô tiếp tục biến mất trong sinh mệnh của anh?
Anh may mắn đã tự khinh bỉ bản thân rất nhiều lần, nếu không, tối nay sao có thể cứu cô được?