Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 78: Cáp treo hạnh phúc

Cô bị Y Thần kéo thẳng vào cáp treo.
Mua vé, Tả Thần An trước tiên đem hai đứa bé ẵm lên, sau đó cắm đầu cắm cổ bước vào, không để ý đến cô. Cô đứng ở đó, không biết phải chọn lựa thế nào.


Anh lúc nào cũng như vậy, đã không nói thì thôi, nếu nói thì sẽ nói một đống lời không giải thích được.


Hơn nữa, là do anh ép buộc cô tới, nếu dựa theo tính tình của cô thì cô thật sự muốn quay đầu bỏ đi. Trên thực tế, cô quả thật đang định làm vậy thì Y Thần đáng yêu lại chạy lại kéo cô.
Lần trước cáu kỉnh hại Y Thần bị ngã, lần này cô cũng không dám sơ suất, giằng co.


“Cô à…” Đôi mắt trong suốt, sáng ngời của Y Thần giống như có thể giọt ra nước.
Trong lòng cô thở dài, kiếp trước của Hạ Vãn Lộ cô nhất định thiếu nợ hai người này quá nhiều, kiếp này phải tới trả nợ.


Vào cáp treo, cô đang nghĩ phải ngồi ở vị trí nào, Hạo Nhiên lại chỉ vào bên cạnh Tả Thần An và nói: “Cô ngồi chỗ kia đi, bạn nam lớn chăm sóc bạn nữ lớn, bạn nam nhỏ chăm sóc bạn nữ nhỏ.”
Nếu như không ngồi, không khỏi quá mức quái dị?


Cô hạ quyết tâm, ngồi thì ngồi, chẳng lẽ anh còn có thể nuốt mất cô?
Cáp treo từ từ lên cao, ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa thủy tinh chiếu vào, nhiệt độ rất cao. Mắt thấy cách mặt đất càng ngày càng cao, cô bắt đầu có cảm giác không được thoải mái, dạ dày hơi khó chịu.


“Y Thần, Hạo Nhiên, trước kia có một cô nói cho cậu biết, khi cáp treo lên đến điểm cao nhất chính là lúc để ước nguyện, nguyện vọng nhất định sẽ được thực hiện, các cháu có muốn thử một chút không?” Người bên cạnh nói.
“Muốn! Muốn!” Y Thần vội vàng nhắm mắt lại.


Hạo Nhiên nắm chặt bàn tay của em gái, cũng học theo dáng vẻ của Y Thần nhắm mắt lại.
“Cô thì sao?” Anh ngoảnh mặt qua hỏi.
Cô lúng túng mỉm cười, “Trò con nít, không tin…Thật ngây thơ!”
“Vậy sao?” Anh hỏi ngược lại một câu, “Nhưng mà tôi tin.” Nói xong lại giống như Hạo Nhiên nắm tay cô thật chặt.


Tay của anh hơi thấm mồ hôi, nắm lấy tay cô thật chặt. Lòng bàn tay cô tựa như bị nhiều con kiến nhỏ bò lên, hết sức khó chịu.
“Thả tay ra…” Cô đem tay của mình rút ra.
Lại nghe thấy anh nhẹ giọng nói một câu: “Hư…Đừng nói chuyện.”


Cô bị giọng điệu của anh làm cho chấn động, vừa liếc mắt nhìn, chỉ thấy anh cũng nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài, rũ xuống, dưới ánh mặt trời, mí mắt trở nên mờ ảo, khóe môi khẽ nhếch lên, trong khoảng thời gian tĩnh lặng ngắn ngủi, đọng lại một vẻ mỹ mãn yên bình.


Cô giống như vượt qua thời gian, gặp lại anh của năm đó, cũng từ từ nhắm hai mắt lại như vậy, cùng cô, lắng nghe tiếng động, ngửi mùi hoa thơm.


Ngây ngốc nhìn anh như vậy, không nỡ phá vỡ khoảnh khắc bình yên tốt đẹp này, cô cứ như vậy không lên tiếng, vừa lúc cáp treo đạt tới điểm cao nhất, cô nhìn chằm chằm gò má của anh, thầm ước nguyện: tình yêu của em, ước nguyện duy nhất trong cuộc đời này của em chính là anh mãi được bình an, hạnh phúc.


“Ước nguyện xong rồi! Ước nguyện của cháu là, lớn nhanh một chút để bảo vệ mẹ và Y Thần.” Giọng nói của Hạo Nhiên đã phá vỡ sự trầm tình này.
Y Thần mở mắt ra, liếc anh trai một cái, “Ngốc hết biết! Ước nguyện là không thể nói ra được, nói ra rồi sẽ không linh.”


“Sao lại không linh? Anh nói linh là linh!” Hạo Nhiên luôn luôn là đứa trẻ được sủng ái nhất nhà, có dáng vẻ của một Tiểu Bá Vương.
“Cậu, cậu nói là linh hay là không linh?” Y Thần không cam chịu, hỏi lại Thần An.


Tả Thần An gật đầu một cái: “Dĩ nhiên là linh! Bé ngoan ước nguyện nhất định là linh.”


“Hay quá! Vậy chúng ta mỗi người đều đem ước nguyện của mình nói ra được không? Ước nguyện của cháu là: hi vọng ba mẹ, ông nội bà nội, cậu cả, mợ cả, cậu nhỏ, cô Hạ Hạ, còn có chú Lục, dì Niệm Niệm, còn có ông cố, ông cố Lục, còn có ông nội Tống, bà nội Tống, rất nhiều rất nhiều người, mọi người mỗi ngày đều thật vui vẻ, không gây gổ cãi nhau!” Y Thần ríu rít đọc liền một mạch.


“Thật dài dòng!” Hạo Nhiên cấp cho em gái một ánh mắt khinh bỉ.
“Ước nguyện của Y Thần rất hay!” Tả Thần An không biết là vô tình hay cố ý liếc Hạ Vãn Lộ một cái.


Cô cảm thấy buồn bực, khen ngợi Y Thần lại nhìn cô làm gì? Nhớ lại lời ước nguyện của Y Thần, cô đột nhiên tỉnh ngộ, Y Thần đọc một chuỗi tên rất dài, tất cả đều là từng cặp vợ chồng, lại lấy tên cô và Tả Thần An đọc liền một chỗ.


“Cô Hạ Hạ, ước nguyện của cô là gì ạ?” Y Thần hỏi.
“Cô à?” Cô suy nghĩ một lát, “Của cô cũng không khác Y Thần lắm, hy vọng mỗi người đều hạnh phúc và mạnh khỏe.”
“Thật là có lòng nhân ái!” Có người chua lòm đánh giá.
“Vậy cậu thì sao ạ?”


“Cậu à…Cậu hi vọng mợ nhỏ của Y Thần cũng ngoan ngoãn nghe lời giống Y Thần vậy!” Người nào đó thản nhiên nói. Cái gì yêu thương nhân loại, hòa bình thế giới, anh nhỏ mọn một chút, cái gì gọi là “Tề gia trị quốc bình thiên hạ”, tề gia phải đặt trước tiên.


“Mợ nhỏ? Cậu nói là chị Như Ý sao? Sao chị Như Ý lại không nghe lời?” Hạo Nhiên chen vào hỏi.
Trong mắt Y Thần cũng viết ra một nghi vấn như vậy.
Tả Thần An mỉm cười không đáp, chỉ là nắm tay siết lại thật chặt.


Hạ Vãn Lộ lúc này mới ý thức được, tay của cô từ đầu tới cuối vẫn bị nắm gọn trong lòng bàn tay anh, quên phải rút ra.
“Đã nắm lâu như vậy rồi, còn giãy giụa gì nữa…” Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, dáng vẻ lười biếng.


Ánh mắt Y Thần và Hạo Nhiên lập tức nhìn chằm chằm vào nơi bọn họ nắm tay, hai đứa trẻ thế nhưng đồng thời bịt mắt lại: “Không nhìn thấy, chúng cháu không nhìn thấy gì hết…”
Anh mỉm cười, nắm tay cô thật chặt.


Sau khi xuống khỏi cáp treo, Y Thần và Hạo Nhiên lại tiếp tục chiến đấu ở những chiến trường khác, Thần An mua vé cho bọn trẻ lên chơi, cô đứng ở một bên chờ đợi.


Đầu óc nhao nhao hỗn loạn, mặt trời quá chói, quá nhiều người, cô cảm thấy sự khó chịu từ lúc ngồi cáp treo trước đó ngày càng rõ ràng, cho nên, cô tự mình lẻn ra khỏi đoàn người chen chúc, tìm một nơi thoáng mát ít người để nghỉ ngơi.


Chẳng qua là, cô vẫn cam thấy khó chịu, cảm giác buồn nôn ập tới, đầu cũng choáng váng theo. Có phải là do bữa sáng chỉ ăn được một cái bánh bao? Hay là ánh mặt trời quá chói nên bị cảm nắng rồi?


cô quyết định mua một chai nước uống.... đi được hai bước, trước mặt liền trở nên tối sầm. Trong biển người, đã không còn nhìn thấy Thần An ở chỗ nào, cô tự nhủ, không, không thể té xỉu, nhất định không thể, phải kiên trì, đi mua nước, chỉ cần uống nước là được rồi.


Cứ tiếp tục đi trong tình trạng như vậy, cái trán lại không biết đụng phải vật cứng rắn gì, đau đến nỗi mắt cô nổ đom đóm, đau đến nỗi nước mắt cũng sắp chảy ra, lại nghe được giọng nói trầm thấp vang lên: "Tôi ngược lại muốn nhìn xem cô đi bộ còn suy nghĩ gì. thật đúng là đụng phải."


Giọng nói quen thuộc, trán cũng nhói đau làm cô thoáng chốc tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn lại, mình không thể thuận lợi đi tới quầy bán đồ vặt mà đụng phải gốc cây ở trước quầy bán đồ vặt rồi.
cô lệ rơi đầy mặt, thì ra là thật sự không thể tùy tiện nguyền rủa.


Trời đánh Hứa Tiểu Soái đã nguyền rủa cô đi bộ bị đụng phải gốc cây, hôm nay quả nhiên bị ứng nghiệm rồi.
cô cảm thấy ủy khuất, anh cho rằng cô muốn đụng phải gốc cây sao? Đầu óc choáng váng, trước mặt biến thành màu đen.


"Tôi muốn uống nước...." cô cảm thấy mình chống đỡ không nổi, xoay người, phát hiện anh ở phía sau, cô theo bản năng vươn tay vịn vào gốc cây.
Rốt cuộc cũng phát hiện cô có chút khác thường, anh tiến lên ôm chặt lấy cô, để cô tựa vào trong ngực mình, "Sao vậy?"


cô thề, không phải cô muốn dựa vào người anh, nhưng trong nháy mắt lúc anh đem thân hể của cô ôm vào trong ngực, trong thoáng chốc đầu cô tựa vào lồng ngực của anh, thật sự không khó chịu, tựa như trong thế giới u mê đột nhiên tìm được một điểm tựa, cô có thể ngừng lại, tìm được phương hướng của mình.


không tự chủ được, cô nắm chặt quần áo của anh.
"không có việc gì..." Giọng nói của cô tự nhiên bị mắc lại nơi cổ họng, cổ họng tắc nghẽn, hơi khó chị.


Rất hiếm khi thấy được dáng vẻ của cô yếu đuối thế này, anh không kìm hãm được cánh tay lần nữa nắm chặt lấy cô, "Có thể đi được không?" Anh làm bộ muốn ôm cô.


cô bị anh dọa sợ, tạm thời dựa vào một chút như vậy là đã quá tham lam, sao còn có thể tiến thêm một bước? cô hoảng sợ đến nỗi vội vàng đẩy anh ra, "không cần! Tôi có thể đi! Tự tôi có thể!"
Xoay người, cô liều mạng lác ra, bước tới quầy bán đồ vặt.


Thắt lưng cô lại bị ôm chặt lần nữa, giọng nói tức giận của anh truyền xuống từ trên đỉnh đầu: "Đừng tỏ ra mạnh mẽ! một người phụ nữ quá mạnh mẽ thật không đáng yêu."
cô không đủ hơi sức để đấu lại anh nữa.


Anh thích làm gì thì cứ làm như vậy đi. cô ngay cả đứng cho vững còn không được nữa là.
"Ông chủ, cho một chai nước..." cô yếu ớt gọi, cảm giác toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi, sống lưng rét lạnh, đây là đang đổ mồ hôi lạnh sao.


Ông chủ quầy bán đồ vặt đưa tới một chai nước, cô chuẩn bị trả tiền lại bị người bên cạnh đang ôm mình vượt lên thanh toán trước, hơn nữa còn đem nước đẩy trở về, "không cần ướp lạnh! Đổi một chai khác đi!"


cô là y tá, cũng biết lúc này mà uống nước đá sẽ không tốt, nhưng cô lại muốn uống, muốn uống mà.
Ôm oán hận trừng mắt liếc anh một cái, đôi mắt ướt át kia khó có được dáng vẻ mềm mại, lê hoa đái v*, anh trước giờ vẫn chưa từng thấy nên thoáng chốc lại bị ngây người.


Cho đến khi bàn tay run rẩy của cô vặn mở nắp bình nhưng vặn mãi thế nào cũng không được, anh mới kịp hoàn hồn, đoạt lấy chai nước từ tay cô, vặn cô, một tay chế trụ eo cô, một tay đỡ bình nước đưa đến gần miệng cô để cô uống nước.


"Tôi tự uống được." cô đảo mắt nhìn quanh một chút xem có người nào để ý tới hành động thân mậ của bọn họ không.
Anh khẽ cau mày: "Đến lúc nào rồi mà còn giả bộ. Mau uống!"


Đúng vạy, đến lúc nào rồi, cô sắp ngã quỵ rồi... Trời cao nhất định là thấy hai mươi mấy năm qua của cô quá khỏe mạnh nên hiện tại mới bắt đầu trừng phạt cô, để cô cũng có lúc bị kiệt sức như vậy, mặc anh la mắng cũng không còn sức để phản kháng lại nữa rồi.


thật sự không còn sức nữa rồi.
cô đành ngoan ngoãn ghé gần tay anh uống vài ngụm nước, nước tràn ra khóe miệng chảy xuống dưới, anh đặt chai nước xuống, dịu dàng dùng ngón tay lau sạch giúp cô.


Trong nháy mắt khi ngón tay đẹp đẽ của anh chạm vào da thịt cô, làn da vốn bị phơi nắng đến ửng hồng của cô nàng thêm kiều diễm, phối hợp với dáng vẻ mềm mại ướt át bởi vì khó chịu của cô làm lòng anh bị dấy lên từng đợt sóng, thật muốn cứ như vậy kéo cô ôm chặt vào ngực mình thôi.


_______________
*Lê hoa đái vũ: xinh đẹp, được dùng để miêu ta hình ảnh người phụ nữ khi khóc.