Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 308: NGOẠI TRUYỆN 47: EM LÀ CỦA ANH SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

Edit: hoacodat
Đây là chuyện Kỷ Tử Ngang mà Thần Hi không biết.
Cô cảm thán, “Kỷ Tử Ngang, không biết cô gái nào có phúc khí, có thể gả cho cậu...”
Kỷ Tử Ngang khẽ mỉm cười, đôi mắt loe lóe, trong lòng muốn hỏi ra một câu: là cậu, đồng ý không?
Phòng làm việc tổng giám đốc công ty nhà họ Tả.


Thần Hi đang làm việc, thư ký lo lắng gõ cửa đi vào, “Tổng giám đốc, có cô gái tên Phong Tình nói muốn gặp ngài, tôi đã nói với cô ấy phải có lịch hẹn trước, nhưng cô ấy nói chỉ cần nói tên cô ấy ngài sẽ gặp mặt.”
Phong Tình....


Trong đầu Thần Hi hiện ra một bóng dáng dịu dàng, a, một người cô không muốn nhớ đến......
“Để cô ta vào đi.” Đầu cô cũng không ngẩng trả lời.
Cô không hiểu nổi, một tiểu tam tại sao còn xuất hiện trước mặt cô khi cô đã ly hôn rồi.


Cửa vừa đóng lại mở ra, sau đó một đôi giày cao gót giẫm lên mặt đất phát ra tiếng động cộp cộp.
Người tới rất cẩn thận dè dặt. Cô cảm thấy như vậy. Nhưng là, đối phương có biết hay không, cô cũng đang hồi hộp lắm đây?


Dù cúi đầu, nhưng có thể liếc nhìn thấy chiếc váy màu xanh nhạt phản chiếu trước bàn làm việc.
Một giọng nói có chút sợ hãi truyền đến, “Tả học tỷ...” (Chị học lớp trên)


“Mời ngồi.” Cô công thức hóa cắt đứt giọng nói mềm mại của Phong Tình, cô cũng không thích nghe đến xưng hô học tỷ này, Phong Tình là học muội của Tống Sở, không có nghĩa mình cũng là học tỷ của cô ấy, cô và cô ấy, có bắn đại bác cũng không tới!


Phong Tình cúi đầu xuống, mặt đỏ ửng, dường như không biết phải mở miệng thế nào.
Thần Hi chăm chú nhìn cô một lát, muốn nói lại thôi, thân hình mảnh mai mềm mại, người đàn ông nào nhìn thấy chắc cũng đều muốn bảo vệ cô ta...
“Tả học tỷ, xin lỗi...” Giọng nói Phong Tình nhỏ như muỗi kêu.


Chỉ là tới xin lỗi? Vậy cũng không cần thiết rồi...
Thần Hi giễu cợt cười một tiếng, “Chào cô, dường như tôi cũng không biết cô, tại sao lại xin lỗi? Nếu như không có chuyện gì nữa, vậy thì....”


“Không, Tả học tỷ...” Phong Tình nghe cô có ý tiễn khách, vội nói, “Taảhọc tỷ, em biết lòng chị rất hận, nhưng chuyện kia lỗi hoàn toàn do em, là em thích Tống Sở, là em quyến rũ anh ấy, là em không biết liêm sỉ. Chị có hận thì hận em này! Em sẽ rời khỏi anh ấy, rời khỏi công ty, biết mất sạch sẽ, chỉ mong chị đừng hận anh ấy, đừng trả thù anh ấy! Đừng làm anh ấy thảm như thế!”


Tống Sở rất thảm? Chủ nhật tuần trước cô còn nhìn thấy anh ấy, vẫn nhẹ nhàng khoan khoái như thường, vẫn đi chiếc xe sang trọng kia. Đúng là, sau khi người trong nhà biết cô ly hôn, anh trai và Thần An đều chủ trương muốn hủy bỏ việc hợp tác cùng công ty Tống Sở, nhưng mà, công ty nghiệp vụ của Tống Sở, tuyệt sẽ không bởi vì không có sự hợp tác của tập đoàn họ Tả mà đến độ không trụ nổi, này cũng không tính là trả thù, vì theo như tính cách của Tống Sở, một khi hai người đã ly hôn, anh cũng sẽ chủ động rút hợp tác cùng tập đoàn họ Tả, nhưng vì sao Phong Tình lại chạy tới trước mặt cô nói những lời này? Cô cảm thấy buồn cười, thật ra thì từ đầu đến cuối cô đều không có hận, bất kể là Tống Sở hay Phong Tình, cô chỉ là đau đớn và tuyệt vọng mà thôi, chuyện cho tới bây giờ, Phong Tình và Tống Sở có kết quả như thế nào, một người vợ trước như cô đây không có nghĩa vụ phải biết...


Thần Hi ngăn nỗi đau trong lòng, khẽ mỉm cười, “Cô này.... Cô Phong này, cô rất quen biết Tống Sở à?”


Sắc mặt Phong Tình biến đổi, từ ửng đỏ sang tái mét, ngân ngấn nước mắt, “Em biết chị xem thường em, nhưng mà, hôm nay em vẫn đến trước mặt nói với chị, chỉ là cầu xin chị, bỏ qua cho Tống Sở, bỏ qua cho công ty đi, một công ty nhỏ như vậy vốn các người không để vào mắt, cần gì phải làm nó sụp đổ? Huống chi, nó không phải là công ty của một mình Tống Sở, Tống Sở chỉ là một cộng sự mà thôi, một khi nó sụp đổ, sẽ hủy diệt đến mấy gia đình, Tống Sở vì vậy cũng sẽ thấy tội lỗi...”


Trong lòng Thần Hi băn khoăn, công ty Tống Sở? Sụp đổ cả? Ý nghĩ xoay chuyển, cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, trong lòng vừa ấm áp, vừa chua xót...


“Em cầu xin chị, hãy giơ cao đánh khẽ! Không nhìn đâu khác, hãy nhìn vào tình yêu Tống Sở dành cho chị, chị biết không? Người Tống Sở yêu vẫn luôn là chị, anh ấy uống say, ôm em nhưng vẫn gọi tên chị...”


“Đủ rồi!” Phong Tình vẫn còn nói liến thoắng không ngừng, Thần Hi nhanh chóng cắt đứt lời nói cô ta..., trong đầu hiện lên hình ảnh Tống Sở uống say ôm Phong Tình, lòng cảm thấy buồn nôn, giọng nói càng lạnh lùng rét lạnh, “Cô đi đi.”


“Vậy công ty Tống Sở, cầu xin chị...” Khóe mắt Phong Tình ngân ngấn nước.
“Cô Tình, không tiễn...” Sắc mặt cô lạnh như băng.
Phong Tình há miệng, rốt cuộc không nói nên lời, xoay người cúi đầu không cam lòng rời đi, Tả Thần Hi lại rơi vào trầm tư.


Một lúc lâu sau, cô cầm điện thoại, gọi cho Tả Thần Viễn, “Anh cả...”
“Thần Hi, chuyện gì?” Giọng nói Tả Thần Viễn lúc nào cũng ấm áp như vậy.


“Anh cả, hai người... Bỏ qua cho công ty Tống Sở đi thôi.” Cô có thể chắc chắn, nhất định là anh cả và Thần An không cam lòng chuyện Tống Sở phản bội nên trả thù công ty Tống Sở.
“Thần Hi, em đừng ngốc như vậy, anh cả nói rồi, không cho phép ai khi dễ em!”


“Anh cả! Em biết hai người đều suy nghĩ cho em, nhưng mà, nếu như thật sự muốn em vui vẻ, thì để cho những ân oán lúc trước trôi vào quên lãng, chỉ có quên mới là sự trả thù tốt nhất đối với anh ta, anh nói xem?” Thần Hi như nhìn thấy các loại sắc mặt của Tống Sở, khi cười, giận, mặt lạnh, còn có... Ôm Phong Tình, mỗi một hình ảnh đều đâm thật sâu vào trong lòng cô, cô thật sự rất cố gắng rất cố gắng không suy nghĩ gì thêm nữa....


“Đồ ngốc...”
Tả Thần Viễn cưng chiều giọng có chút chua xót làm người ta muốn khóc, cô ngân ngấn lệ, “Anh cả, được không?”
Một lúc lâu, mới truyền đến giọng nói đáp ứng đầy miễn cưỡng của Tả Thần Viễn, “Được...”
“Cám ơn anh cả...” Cô mỉm cười, nước mắt lăn xuống.


Sau khi Phong Tình rời khỏi công ty nhà họ Tả, liền trở về công ty,
Đúng lúc gặp phải Tống Sở từ công ty đi ra, hai người đứng lại từ xa, nhìn nhau trong giây lát rồi từ từ đến gần.
Sau cái nhìn đầy chớp nhoáng kia, cũng không ai nói chuyện, chỉ là đối với nhau càng lạnh lùng.


“Thật xin lỗi...” Mở miệng trước chính là Phong Tình.
“Người nên nói xin lỗi chính là anh.” Tống Sở hít một hơi thật sâu, trong mắt thoáng qua chút hối hận.
Phong Tình cười chua xót, “Không, nếu như không phải em, anh và chị ấy sẽ không ly hôn, công ty cũng sẽ không bị liên lụy...”


Anh cười khổ. Công ty bị tai họa ngập đầu cũng là vì anh mà ra, anh không còn mặt mũi nào đối mặt với các anh em, nhưng mà, trách nhiệm này sao có thể để Phong Tình gánh vác? Suy cho cùng, chính là tình yêu của anh không đủ kiên định, lòng không chống đỡ nổi dụ hoặc bên ngoài...


Có điều, việc đã đến nước này, nói lại chuyện này còn ý nghĩa gì sao?
Anh không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, cúi đầu cười, “Thôi, không nói chuyện này nữa, sau này định làm gì?”
“Anh thì sao? Sẽ rời khỏi Bắc Kinh sao?” Phong Tình cẩn thận hỏi.


Trong đầu anh hiện lên bóng dáng Thần Hi, núm đồng tiền đã từng cười như hoa, sau lại từng ngày từng ngày khô héo, đều đã cắm sâu vào trong lòng anh. “Không biết...” Nhớ đến gương mặt của cô, phun ra hai chữ này, giống như một lời thề, cũng là quyết tâm.


Đôi mắt Phong Tình đen lại, cười lớn, “Vậy anh tính làm gì?”
Lông mày đầy rối rắm của Tống Sở cũng dần dãn ra, “Bắt đầu từ đầu!”
Phong Tình cắn cắn môi, lấy dũng khí, nhẹ giọng nói, “Tống Sở, em và anh cùng nhau...”


Ánh mắt Tống Sở nhìn vào mặt cô, đáy mắt hiện lên chính là áy náy, “Phong Tình, thật xin lỗi...” Anh nghĩ, giữa anh và cô, lần ở quán cà phê kia đã nói rõ ràng, sẽ không có tương lai.
“Vì sao? Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, em mới vừa đi...” Cô mới nói một nửa, lập tức ngậm miệng.


Lòng Tống Sở nhạy bén đã nổi lên nghi ngờ, “Em mới vừa đi đâu? Tìm cô ấy?”
Phong Tình cúi đầu xuống, cam chịu.


Anh tức giận, muốn nổi giận, nhưng ý muốn chỉ là thoáng qua, anh có tư cách gì khiển trách Phong Tình? Sau đó cười khổ, “Thôi, anh có lỗi với mọi người. Phong Tình, quên anh đi, anh không đáng giá.”


Nói xong, anh lướt qua Phong Tình, hai người lướt qua nhau, rời đi. Chỉ còn lại Phong Tình nhìn bóng lưng anh rời đi, lệ rơi lã chã.
Chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Phong Tình có kết quả.


Gặp lại Phong Tình, là đầu mùa xuân năm trước, mấy cộng sự khác của công ty mang cô đến gặp mặt lần đầu, nói cho anh biết, đây là học muội của bọn họ, nộp đơn vào công ty, cùng bọn họ làm việc với nhau.


Lúc đầu anh đối với cô học muội này cũng không có cảm giác gì đặc biệt, thế mà, một ngày rồi một ngày bởi vì công việc mà gần gũi, anh dần dần đọc được trong mắt Phong Tình là ánh mắt sùng bái và thưởng thức, anh cảm thấy Phong Tình đối với mình hơi khác với người khác. Anh bắt đầu xa lánh, nhưng vì cùng làm chung một công ty, sau có thể tránh né được? Huống chi, phần lớn tinh lực của anh là ở công ty nhà họ Tả, công việc công ty mình đều làm trong giờ tăng ca, khi anh đến công ty làm, làm cùng với anh, chỉ có Phong Tình.


Anh là một người đàn ông, một người đàn ông sống dưới hào quanh của bà xã mình, một người có tâm cao ngạo nhưng không thể thoát khỏi bóng ma của người đàn ông, một khi có cô gái nào đó dùng ánh mắt sáng quắc sùng bái anh, một khi có một cô gái nào đó như chim nhỏ nép vào người mình ở bên cạnh mình, anh vừa kháng cự, lại không tự chủ có chút hưởng thụ...


Anh sợ hãi, sợ mình sẽ phản bội tình yêu với Thần Hi, bởi vì, cô yêu anh sâu đậm như vậy, nếu biết anh phản bội sau lưng, cô sẽ tổn thương thế nào, anh biết rõ. Anh giằng co, bắt đầu thường xuyên về nhà, bắt đầu đối tốt với Thần Hi, bắt đầu cùng Thần Hi điên cuồng hoan ái, tất cả tất cả, đều là anh muốn bức bách mình không được phản bội, nhưng mà, cuối cùng anh cũng phạm lỗi giống như những người đàn ông khác, dưới thế công mạnh mẽ dịu dàng của Phong Tình, sau lần say rượu đầu tiên, sau khi Phong Tình rơi nước mắt nói với anh chuyện hôn nhân bất hạnh của mình, cuối cùng anh cũng đặt cô xuống phía dưới....