Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 306: Em là của anh sớm sớm chiều chiều

Edit: hoacodat


“Tả Thần Hi, đừng cho là tôi không biết chút chuyện bẩn thỉu của cô! Tống Sở nhà chúng tôi hiền lương dễ bắt nạt, nhưng tôi không dễ bị khi dễ thế đâu! Luật pháp qui định thế nào? Ly hôn là bảo vệ người không phạm sai lầm đúng không? Cái người phụ nữ nhẫn tâm này, mình làm chuyện mất mặt, lại có mặt mũi chiếm đoạt Hạo Nhiên, còn để Tống Sở nhà chúng tôi không một phân tiền đi ra cửa? Tả Thần Hi, cô ỷ có tiền mà khi dễ người hả?” Trịnh Hữu Đào khí thế hung hăng ngay tại cửa ra vào.


Mặt Thần Hi trầm xuống, “Dì à, dì vẫn nên đi về hỏi Tống Sở tại sao chúng con ly hôn đi!” Gọi bà một tiếng dì, là bởi vì kính bà là trưởng bối, mặc dù cùng Tống Sở ly hôn rồi, bà vẫn còn là trưởng bối, nhưng mà, trưởng bối cũng không thể lên tiếng vũ nhục người khác.


“Gì chứ? Tôi còn không biết vì sao hả?” Trịnh Hữu Đào cười lạnh, “Còn không phải là vì cô cùng gian phu có thể song túc song tê (kề vai sát cánh)! Người khổ chính là Tống Sở nhà tôi!”


Nhìn cái người phụ nữ sáu năm qua mình gọi là mẹ, Tả Thần Hi hoàn toàn không muốn nói: “Dì à, nếu như không có gì để nói thì con đóng cửa đây, tạm biệt!” Cô không muốn cãi nhau, không muốn đánh thức người trong nhà, càng không muốn kinh động đến hàng xóm, hơn nữa, Trịnh Hữu Đào là phận trưởng bối, sáu năm qua, cô đều chưa từng cao giọng nói nhiều trước mặt bà ấy, bây giờ không có quan hệ gì nữa, càng không cần thiết lại nảy sinh tranh chấp, nói thẳng ra, gặp thoáng qua, từ đây cũng chỉ như người qua đường xa lạ mà thôi.


Nhưng Trịnh Hữu Đào làm sao dễ dàng thả cô như thế, nhìn thấy cô muốn đóng cửa, cánh tay vươn dài ra, suýt chút bị kẹt tay.
Thần Hi cả kinh, cũng sợ làm bà bị thương, lúc cánh cửa sắp làm bà bị thương liền buông lỏng tay.


Trịnh Hữu Đào bắt đầu lớn tiếng kêu gào, “Ôi chao! Cái người này là có tật giật mình à! Sợ tôi vạch trần nên cô trốn sao? Cái người đàn bà không biết xấu hổ này! Có mặt mũi vụn trộm đàn ông mà không có mặt mũi thừa nhận! Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không nói rõ ràng với tôi, tôi sẽ huyên náo cho mọi người đều biết, muốn cho cô thân bại danh liệt! Cô là cái đàn bà không biết xấu hổ!”


“Là ai đấy?” Bên trong truyền ra giọng nói của Thần An.
Người nhà đã bị đánh thức...
Thần Hi còn chưa kịp trả lời, Thần An đã đi tới cửa, nhìn một cái đã nhìn thấy Trịnh Hữu Đào đang kêu gào.


Bởi vì không rõ tình huống, lại thấy bà là mẹ chồng Thần Hi, không tiện đắc tội, chỉ kéo Thần Hi vào trong lòng, dáng vẻ bảo vệ cô, hỏi, “Là dì à, sao không vào trong nhà ngồi?”


Thần An trời sanh sắc mặt lạnh lùng, lời tuy nói có chút khách khí, Trịnh Hữu Đào lại nhìn thấy ánh mắt như thế, mặt không kìm hãm mà khϊế͙p͙ sợ, nhưng chỉ co rụt lại giây lát, lập tức lại ưỡn ngực, “Ngồi? Tôi làm sao có phúc khí vào nhà họ Tả các người ngồi cơ chứ? Cũng không có phúc tiêu thụ nổi cô con dâu không biết xấu hổ như vậy!”


Lúc đó, cửa đối diện mở ra, hàng xóm ló đầu ra ngoài dò xét.


Trịnh Hữu Đào nhìn thấy có người đến xem náo nhiệt, càng không sợ nữa, buông lời nói, “Lại đây xem một chút nhà họ Tả có cô con gái không biết không xấu hổ này này! Vụn trộm đàn ông sau lưng chồng! Lương tâm đen tối còn đuổi chồng mình ra khỏi cửa! Nhà họ Tả cậy mình có tiền thì muốn làm xằng làm bậy gì cũng được sao?Tôi nói cho các người biết, các người sẽ bị báo ứng! Trách sao mẹ các người ngồi tù! Làm nhiều việc trái lương tâm! Thật là mẹ loại nào dạy con gái loại đó!”


Thần Hi không nghĩ Trịnh Hữu Đào sẽ la lối om sòm như vậy, tức giận đến toàn thân phát run.


Rốt cuộc Thần An cũng biết, thì ra Thần Hi đã ly hôn, trong đầu anh thoáng qua hình ảnh lần ở KTV, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt càng thêm tối sầm, “Câm miệng! Vừa ăn cướp vừa la làng! Tống Sở nhà bà làm chuyện mất mặt còn vu khống lên đầu Thần Hi nhà chúng tôi sao, tôi còn chưa đi tìm anh ta tính sổ đã may rồi đấy!”


Thần An chỉ kém không xông tới đánh người, bị Thần Hi gắt gao kéo lại. Lúc này, Tả Tư Tuyền và Tả Thần Viễn cũng nghe thấy tiếng ồn ào đi ra, hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
“Không có gì!” Thần Hi sợ ba tức giận, lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm số gọi điện cho Tống Sở.


Điện thoại chỉ vang lên một tiếng, Tống Sở liền nhận, giọng nói rất mừng rỡ, “Thần Hi...”
“Tống Sở, anh nghe xem mẹ anh đến trước cửa nhà tôi nói gì này, anh tới dẫn bà đi đi!”
Giọng nói Trịnh Hữu Đào rất lớn, từng lời nói bẩn thỉu thông qua điện thoại Thần Hi truyền vào tai Tống Sở...


Nghe lời nói Trịnh Hữu Đào càng ngày càng càn rỡ, Tả Thần Viễn cũng hiểu được nguyên do, không thể nhịn nổi nữa, gọi bảo vệ lên, để bọn họ dẫn người đi ra ngoài.


Đối mặt với sắc mặt lạnh lùng dữ tợn của Thần An, hai người bảo vệ liên tục nói lời xin lỗi, không nên để người này đi vào, sau đó mỗi người một bên, cắp Trịnh Hữu Đào ra ngoài, hai chân Trịnh Hữu Đào đá trên không trung nhưng miệng vẫn không ngừng la hét mắng Thần Hi, cho đến khi vào thang máy, giọng mắng chửi mới không còn nghe nữa.


Thần An tức giận đứng trước cửa, hung hăng trừng mắt nhìn Thần Hi rống lên, “Chị thật có tiền đồ đấy! Ly hôn cũng không nói cho chúng ta biết! Bị người khi dễ cũng không nói người nhà! Để người ta hùng hổ lấn lướt đến nhà mắng luôn hả?!”


“Được rồi! Trong lòng Thần Hi cũng không dễ chịu!” Tả Thần Viễn kéo cô ngồi cạnh bên mình.
“Bà nó chứ!” Thần An văng tục, “ Cái thằng Tống Sở này, không muốn sống!”


“Em muốn làm gì?” Thần Hi vội hỏi, chuyện cô và Tống Sở, cô không hi vọng người nhà can dự vào càng không muốn làm lớn chuyện, chủ yếu là không muốn Hạo Nhiên chịu ảnh hưởng.
Thần An tức giận trừng mắt nhìn cô, “Em muốn làm gì?! Em bị chị chọc muốn hộc máu rồi đây!”


Thần Hi biết, Thần An là đau lòng thay mình....
Chột dạ lén nhìn ba một cái, sắc mặt Tả Tư Tuyền rất khó coi, cô sợ ba bị chọ tức mà tổn hại sức khỏe, tay áp lên bàn tay ba, nhẹ nhàng nói, “Ba, con không sao, thật, ba nhìn xem không phải con vẫn rất tốt sao?”


Tả Tư Tuyền nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nhìn lâu đến nỗi cô cũng phải ngượng ngùng, mới thở dài, “Là ba không tốt...”
Chóp mũi Thần Hi đau xót, nước mắt tràn đầy khóe mi, nghẹn ngào nói, “Không phải, ba...” Ly hôn, vốn là chuyện đau thương của mình cô, sau khi ly hôn làm người nhà


Thương tâm, càng làm cô đau lòng khổ sở....
Tả Tư Tuyền phong vân một thời tóc bây giờ cũng đã bạc, đưa tay kéo Thần Hi vào lòng, vuốt tóc cô, “Ba từng thề, phải bảo vệ con, bảo vệ mẹ con, bảo vệ cái nhà này, nhưng mà, một cái ba cũng không làm được... Ba thực sự xin lỗi con...”


“Không phải vậy, ba!” Thần Hi ôm eo ba mình, áp vào lồng ngực ấm áp của ba, “Ba, không phải lỗi của ba, là chúng con không tốt, ba, người vĩnh viễn là người ba tốt nhất trong lòng con!”
“Dạ! Con biết rõ, ba!” Buổi nói chuyện làm tất cả nỗi đau trong lòng Thần Hi bộc phát ra, không nhịn được ôm ba khóc.


Cuộc trò chuyện của hai cha con cô cũng làm Tả Thần Viễn và Tả Thần An nghe thấy trong lòng cũng chua xót, xoay đầu đi...
Cổng Vân Hồ.


Trịnh Hữu Đào bị bảo vệ đưa ra ngoài, nhất quyết không buông tha, lúc thì la hét nói bảo vệ đánh bà, muốn bảo vệ bồi thường tiền chữa bệnh thuốc men, lúc thì nói bảo vệ và nhà họ Tả cấu kết nhau cùng làm chuyện xấu, là chó săn nhà họ Tả, một lúc lại nói Thần Hi là người không biết xấu hổ thế nào, người xung quanh xúm lại một vòng xem náo nhiệt....


Lúc Tống Sở đi đến, nhìn thấy chính là một màn này....
Anh thầm thấy nhức đầu, xuống xe chen vào đám người, kéo tay mẹ mình khuyên bảo, “Mẹ, đi thôi! Đừng ở đây nháo loạn nữa!”


“Cái đứa nhỏ ngốc này! Mẹ là hả giận cho con! Con có biết không hả?! Thần Hi cái ả tiện nhân này làm chuyện có lỗi với con, còn đối con như vậy, vậy mà con con ngốc nghếch nhận lấy sao chứ!?” Trịnh Hữu Đào nhìn con trai, vô cùng đau đớn.


Hồi nãy ở trong điện thoại cũng đã nghe mẹ mình vu oan Thần Hi ra làm sao rồi, mà quần chúng vây chung quanh vây xem không biết chuyện gì lúc này đang châu đầu ghé tai chỉ chỏ, sắc mặt anh đen lại, khẽ nói với Trịnh Hữu Đào, “Mẹ, ngài đừng nói nữa, vấn đề ly hôn của con và Thần Hi là ở trên người con!”


Trịnh Hữu Đào không tin nhìn vào mặt anh, “Làm sao có thể? Cái đứa nhỏ ngốc này, còn biện hộ cho con nhỏ đó! Con không biết đó chứ, con nhỏ đó chân trước mới vừa ly hôn con, chân sau liền mỗi ngày cùng gian phu của nó đi đánh tennis! Đứa con ngốc của tôi, con bị đội nón xanh (cho cắm sừng) thì cũng thôi đi, còn bị lừa gạt nữa!”


“Mẹ!” Sắc mặt Tống Sở càng khó coi, nhỏ giọng nói, “Con nói thật! Mẹ đừng làm ầm lên nữa, về nhà đi! Chúng ta về nhà lại nói! Mẹ, đừng làm cho con trai mất thế diện! Thật là lỗi của con! Là con có lỗi với cô ấy!” Trong lòng Tống Sở như bị một tảng đá chặn lại, sau ly hôn mỗi ngày đều cũng Kỷ Tử Ngang đi đánh bóng sao? Xem ra Kỷ Tử Ngang thật chưa từng quên Thần Hi, chẳng lẽ anh ta không ngại Thần Hi từng ly hôn sao? Sẽ không để ý cô ấy có con trai rồi sao? Dù cho anh ta không ngại, người nhà anh ta cũng không ngại sao? Phải biết, dư luận xã hội này là như thế, phụ nữ một khi ly hôn còn có con, muốn kết hôn lần nữa phạm vi lựa chọn cũng rất nhỏ, còn đàn ông lại khác, huống chi Kỷ Tử Ngang cho đến bây giờ còn chưa kết hôn, được xem là người đàn ông độc thân hoàng kim đấy...


Trịnh Hữu Đào thấy sắc mặt con trai nghiêm túc, lúc này mới tin tưởng lời nói Tống Sở một chút, theo con trai lên xe.


Đợi lái xe đi rồi, đám người cung quanh vẫn còn ở đó bàn tán, có người cười nhà họ Tả suy tàn, có người nói Thần Hi không biết kiềm chế, cũng có người nghi vấn nói mới vừa rồi con rể nhà họ Tả nói gì mà khuyên được người đi.


Có người trả lời, “Hồi nãy tôi đứng gần đó, nghe được, con rể nhà họ Tả nói là anh ta có lỗi với Tả Thần Hi...”


Vì vậy đám người lại bắt đầu nghị luận, bắt đầu than thở thế đời bạc bẽo, đàn ông đều là kẻ không đáng tin..., nói ông xã nhà nào nuôi Tiểu Tam (tình nhân), nói đàn ông của ai có nhân tình...


Lên xe Tống Sở, Trịnh Hữu Đào không cam lòng hỏi, “Con trai, rốt cuộc con và Thần Hi là ai không đúng?”