Trịnh Hữu Đào chộp lấy tiền vào tay, gào khóc, “Còn ăn hải sản cái gì chứ! Ly hôn đến một phân tiền cũng không có còn ăn hải sản cái gì! Còn tiền đâu mà ăn hải sản!”
Trong lòng Tống Sở hơi không được tự nhiên, mặt càng thêm khó coi. Dường như người nhà cũng nhìn anh như thế? Ly hôn đến cả hải sản cũng ăn không nổi rồi sao?
Anh một đầu đi vào trong phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, ngăn cách mình với cả thế giới này...
Ly hôn, thật sự đã ly hôn....
Đây là căn phòng anh và Thần Hi tân hôn, anh vẫn còn có thể cảm nhận hơi thở của Thần Hi, khoog lâu trước đây, anh vẫn cùng cô nằm trên chiếc giường này, sao giờ đã ly hôn?
Anh đưa mắt nhìn tấm ảnh cưới trên tường, trong hình Thần Hi thân mật dán mũi vào anh, khóe môi tràn đầy nụ cười hạnh phúc...
Tầm mắt anh hoảng hốt, ngã đầu xuống giường, không muốn nghĩ tới nữa.
Mà trong phòng khách lầu dưới, Trịnh Hữu Đào vẫn còn kêu trời trách đất muốn cháu của bà, Tống Ngọc nghe đến phiền, nhìn về mẹ la một tiếng, “ Me! Đừng gào nữa! Anh lên rồi không nghe được!”
Trịnh Hữu Đào nghe được cả giận, “Con, cái nha đầu chết tiệt kia! Trong lòng mẹ thật khó chịu! Con cho là mẹ gào thét cho anh con nghe sao!”
Tống Ngọc chép miệng, “Đừng cho là con không biết, không phải mẹ đang rối rắm chuyện anh không nắm được chút phí phân phát của Thần Hi à!”
“Phí phân phát gì hả thật khó nghe? Cái con ngốc khó ưa này!” Tâm tình Trịnh Hữu Đào thật rất tồi tệ.
Tống Ngọc hừ hừ, “Được rồi được rồi, coi như là mẹ không bỏ được cháu nội trai đi! Vậy cũng không có gì, nếu như mà con và anh... Vậy... Không phải sẽ là cháu trai chân chính nhà họ Tống...” Cô mới nói đến chỗ này, đỏ mặt, tiếng nói câu nói tiếp theo càng nói càng nhỏ.
Tống Lập Danh lại nghe hiểu ý của cô, mặt trầm xuống, dạy dỗ, “Mày đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên người anh trai mày nữa! Vẫn nên tìm bạn trai hợp lý hợp tình đi! Lấy cùng anh trai mình, chuyện như vậy mày không sợ mất mặt, mặt mo tao đây cũng không dám ngẩng lên đâu!”
Tống Ngọc chu miệng, “Cũng không phải là anh trai ruột...”
“Quản nó khỉ gió có phải là ruột hay không! Trên luật pháp nó chính là anh trai mày! Đã đủ loạn lắm rồi, đừng làm cái nhà này loạn thêm!” Tống Lập Danh không nhịn được cau mày, chỉ vào Trịnh Hữu Đào, “Còn không đi làm cơm! Ăn hải sản gì chứ! Nấu cơm đi! Cơm nước xong còn phải thu dọn đồ đạc! Ngày mai phải dọn nhà!”
Trịnh Hữu Đào lưu luyến nhìn thoáng qua biệt thự này, lại muốn thét gào lên, ngày mai không biết sẽ phải dời đến căn nhà nào nữa, bất kể thế nào cũng không tốt bằng biệt thự này, không biết khác nhau như ổ vàng so ổ chó không....
Không nhịn được, ép vài giọt nước mắt rơi ra ngoài, “Thật đã nhìn lầm Thần Hi rồi! Trước kia nhìn cô ta rất hào phóng, đến thời điểm mấu chốt đột nhiên lại vắt chày ra nước! Điều này sao có thể làm với một đại gia đình như chúng ta chứ! Trời ơi, còn tưởng rằng cô ta mới ra tù cũng sẽ không ly hôn với anh trai con chứ!”
Tròng mắt Tống Ngọc đảo quanh, hừ nói, “Nhất định là Tả Thần Hi có người bên ngoài rồi! Nếu không sao lại gấp gáp ly hôn như vậy? Hừ, lần trước con đã nói rồi, người đàn ông cùng trở về với cô ta nhìn không đơn giản! Anh còn nói giúp cô ta! Anh thật là khờ!”
Đôi mắt Trịnh Hữu Đào sáng lên, “Con nói rất đúng... Nói rất đúng... Hừ, mẹ nhất định phải đoạt Hạo Nhiên lại, đoạt lại thứ anh con nên có!”
Bà dường như thấy được ánh sáng hi vọng, lúc này mới cam tâm tình nguyện đi phòng bếp nấu cơm, mà Tống Ngọc, hai mắt lóe lên ánh sáng kích động, lên lầu, đi đến cửa phòng Tống Sở.
Cô có chút hồi hộp, lại có chút vui mừng, hít sâu vào một hơi, gõ cửa.
Không có lên tiếng?
Lại gõ!
“Đến ngay!” Bên trong truyền đến giọng buồn bã của Tống Sở.
Giây lát, cửa mở ra, Tống Sở mặt mũi tiều tụy xuất hiện trước mắt cô.
“Tống Ngọc à, chuyện gì?” Dường như anh không tính để cho cô vào.
“Anh, em không yên tâm, tới thăm anh một lát.” Ánh mắt Tống Ngọc dịu dàng nhìn chăm chú vào anh.
“Anh không sao, chỉ là muốn ngủ một lát mà thôi.” Gương mặt anh có vẻ mệt mỏi, tỏ rõ lúc này không muốn gặp ai.
Nhưng Tống Ngọc là người ương bướng, liền vào phòng, ngồi trên mép giường, đồng tình nhìn anh, “Anh, em biết bây giờ tâm tình anh không tốt, em sẽ ở bên cạnh anh”
“Không cần, anh rất khỏe...” Cho tới bây giờ Tống Sở cũng không hạ được quyết tâm nói năng nặng lời với em gái, lúc này cũng vậy.
Tống Ngọc thấy anh như vậy, tính toán đến một chuyện khác, “Anh! Không phải anh nói phải dọn nhà sao? Em giúp anh thu xếp đồ đạc!” Nói xong cô cũng nhảy lên, kéo một cái va li, bắt đầu thu xếp toàn bộ.
Đồ đạc Tống Sở cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có một ít sách quần áo gì gì đó thôi, Tống Ngọc bỏ từng bộ từng bộ quần áo của anh vào trong vali, khi cô nhìn đến qυầи ɭót của anh thì đột nhiên nhịp tim đột ngột tăng nhanh, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, không kìm được đưa tay ra, lại nghe phía sau kêu lên một tiếng, “Cái đó để anh tự làm đi!”
Cô bị dọa vội rút tay về, đỏ mặt lên tiếng, “Ha ha...”
Cô đứng qua một bên, nhất thời không biết nên phải làm gì, lơ đãng liếc thấy ảnh cưới trên tường, chỉ cảm thấy rất không vừa mắt, nhưng lại không dám động tới, ngơ ngác đứng yên một lát, Tống Sở không thể làm gì khác hơn là nói ra miệng, “ Tống Ngọc, em đi ra ngoài đi, tự anh sẽ dọn dẹp.”
“A, được rồi..” Tống Ngọc bước từng bước nhỏ chầm chậm đi ra ngoài, thật không đành lòng đi ra.
Lần này, Tống Sở muốn khóa trái cửa.
Đúng vậy, thu dọn đồ đạc...
Anh mang từng cái từng cái quần áo của mình sửa sang lại lần nữa, chợt nhớ đến, anh đã không còn biết rõ mình mặc bộ trang phục gì nữa. Kể từ lúc kết hôn đến nay, trang phục trong trong ngoài ngoài và phụ kiện đều là để Thần Hi xử lý, thân hình anh đã sớm không phải gầy gò như lúc học đại học nữa, vai eo đều nở nang không ít, nhưng anh chưa từng cùng Thần Hi đi dạo mua sắm, sao cô biết mình size số bao nhiêu chứ?
Chưa từng để ý quần áo mình phối hợp thế nào, Thần Hi mua sao thì anh mặc vậy, bây giờ nhìn tới, từng món từng món dường như đều có gu riêng, từng thứ từng thứ đều làm tim anh đau nhói...
Anh vô lực để quần áo xuống, nhét lung tung thành một đống, sau đó đi xếp sách.
Sách chuyên ngành lúc học đại học vẫn còn cất giữ, anh ngưng mắt nhìn những cuốn sách kia hồi lâu lại không có động đến, cũng không dám lật ra, anh sợ, sợ trong sách lưu lại dấu vết của cô, sẽ làm anh đau không chịu nổi...
Anh nhớ đến Thần Hi nghịch ngợm nhiều năm về trước, nói là cùng anh học tập, nhưng lại luôn là quấy rối, lúc anh không để ý đến cô, cô sẽ dùng bút vẽ mâng lên sách anh, tất cả đều là tranh cô tự vẽ, còn chu mỏ thở hồng hộc bực tức, “Xem anh đọc sách không chịu nhìn em! Em xem đọc sách không chịu nhìn em! Mỗi một trang trong sách đều có em! Xem anh làm thế nào!”
Mỗi lần cô làm ra biểu tình như vậy, cũng đều làm cho anh cảm thấy buồn cười, có lúc, anh sẽ thừa dịp người khác không chú ý, thật nhanh cắn một cái vào môi cô, coi như trừng phạt nho nhỏ, kể từ đó, cô cũng càng yêu cái trò chơi này rồi...
Bên môi không tự chủ tràn ra nụ cười dịu dàng thảng thốt, giống như nhìn thấy cô vẫn còn ngồi ở bên cạnh anh, bĩu môi khi anh viết loạn vẽ loạn trên sách...
Rốt cuộc không nhịn được rút ra một quyển, tùy ý mở ra, liền thấy một cái lỗ mũi của một cô gái nhỏ hướng anh cười lên, bên cạnh còn có chữ cô viết lên: Đại mỹ nữ Thần Hi đã du ngoạn đến đây.
Lật tiếp, cô gái nhỏ tết tóc đuôi ngựa nhăn lỗ mũi, bên cạnh viết: Tống mỹ nhân bảo bối đang tức giận!
Lại tiếp tục lật, cô gái nhỏ với những thần thái khác nhau như từng con dấu khắc vào trong sách, năm tháng thấm thoát qua đi, vẫn không thể phai nhòa.
Ngón tay anh sờ lên gương mặt nhỏ nhắn cô gái mâng, đau lòng cùng hối hận ray rứt trong lòng, thì ra, rời khỏi thì thật rất dễ dàng, khó khăn, là quên đi...
Một đêm này, anh lật từng quyển sách, nhớ lại từng câu cô viết trong sách, mấy năm trước đã từng viết, rất lâu rồi không nghĩ sẽ nhớ lại, lúc này nhớ đến, lại giống như vẫn còn rõ ràng như ngày hôm qua, từng chút từng chút, đều ở trong lòng anh, chưa từng quên đi, có điều, đã nhiều năm nhiễm phải bụi trần...
Hôm sau lúc công ty chuyển nhà đến, anh vẫn còn ngồi giữa một đống sách, Trịnh Hữu Đào dùng sức gõ cửa mới đánh thức anh trở về từ trong ký ức.
Mở cửa, trong phòng một mảnh hỗn loạn.
Trịnh Hữu Đào thở dài nói, “Làm sao vẫn còn rối loạn vậy! Không phải con nói muốn dời đi sao? Bây giờ không dời đi nữa sao?: Trong mắt bà không khỏi có chút hi vọng mỏng manh, bà thật không muốn rời xa cái biệt thự thoải mái này đâu...
“Không! Phải đi chứ! Chuẩn bị đi!” Anh lại lần nữa dọn dẹp từng quyển từng quyển một, có điều tốc độ rất chậm, một quyển lại một quyển, sắp xếp thật chỉnh tề, giống như đây là một thứ bảo bối vô cùng trân quý.
Trịnh Hữu Đào nhìn thấy không khỏi nóng nảy, “Nhanh lên chút đi! Sửa sang như vậy thì phải chỉnh sửa đến khi nào? Những sách này con cũng không cần đọc qua nữa, không bằng bán đi!” Nói xong bà cũng đi tới giúp một tay.
“Không! Mẹ! Để con tự làm!” Hai tay anh bảo vệ những cuốn sách kia, không muốn mẹ chạm tay đến.
Trịnh Hữu Đào cảm thấy anh là lạ, nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo anh phải nhanh hơn một chút.
“Dạ! Mọi người dọn những thứ khác ra trước đi, con nhanh chóng làm xong là được!” Anh cúi đầu, chỉ lo loay hoay với những cuốn sách kia.
“Haizz... Ở trong căn nhà này lâu như vậy, phải ra đi thật đúng là không bỏ được...” Trịnh Hữu Đào nói nhỏ một câu, cuối cùng đi ra ngoài.
Đồ đạc gì đó nhà họ Tống cũng không nhiều, đồ đạc điện máy trong nhà tất cả đều là của Thần Hi, cho nên trong một tiếng cũng mang ra gần hết rồi, lúc này Tống Sở mới đi ra ngoài, hai vali quần áo, mấy chồng sách lớn, sau đó là vài bức lớn ảnh cưới.
Tống Ngọc nhìn thấy liền nói, “Anh! Cái này còn mang đi làm gì! Không cần!”
Tống Sở im lặng, mang những thứ đồ gì đó lên trên xe, người của công ty chuyển nhà đến giúp một tay, anh vẫn không ngừng dặn dò, nhẹ một chút, nhẹ một chút.
Nhân viên làm việc công ty chuyển nhà cảm thấy lỳ lạ, không phải chỉ là một chút sách sao? Bảo bối gì chứ!