Tả Tư Tuyền đóng sập cửa một cái. . . . . .
Sau một tiếng “Phịch” cực to, căn phòng trở nên yên tĩnh một cách khó thở, phòng làm việc to như vậy cũng chỉ còn lại một mình Tiêu Hàn, trong không gian tĩnh mịch này đau lòng khóc nấc lên.
Cả đời Tả Tư Tuyền chính trực, nhìn vào không phải là người làm những chuyện bẩn thỉu, mặc dù trên trường cũng thường sử dụng một ít mánh khóe, nhưng cũng có thể xem là quang minh chính đại, mánh khóe cũng cực kỳ chính đáng.
Tiêu Hàn hiểu rất rõ tính cách này của chồng mình, cũng chính bởi vì hiểu rõ, cho nên mới sợ, hiện giờ Tả Tư Tuyền đã nhận định bà cấu kết với Diệp Thuần Lập, Tả Tư Tuyền, sẽ không bao giờ tin tưởng bà nữa. . . . . .
Nghĩ đến điều này, tâm bà đã đau đến không thở nổi.
Cả đời của bà, coi trọng nhất chính là ông xã, chính là cái này nhà, mà hôm nay, ở trong nhà này đã không còn chỗ cho bà rồi? Ông xã vứt bỏ bà, con trai oán hận bà. . . . . . Không! Bà còn có Thần Viễn và Thần Hi! Bà muốn gọi điện thoại cho Thần Viễn, Thần Viễn là kiêu ngạo của bà, là đứa bé mà người lớn không cần quan tâm nhất, nhất định có thể hiểu được bà. . . . . .
Bà rất muốn gọi điện thoại cho Thần Viễn, nhưng mà, cái suy nghĩ này vừa mới nảy ra, bà liền lùi bước, gọi điện thoại cho Thần Viễn thì nên nói gì? Nói chuyện xấu của bà và Diệp Thuần Lập? Không. . . . . . Bà ném mặt mũi của mình đi đâu, không thể ở trước mặt con trai nói cái đề tài này. . . . . . Huống chi, rất có thể, bọn nhỏ cũng đã biết chuyện này. . . . . . Bọn họ sẽ nghĩ gì về người mẹ này?
Bà cảm thấy mình không có chỗ nào để đi. . . . . .
Nhưng mà, bà thật sự rất là oan uổng! Nhưng ai sẽ tin tưởng đây?
Bà đoán không sai, tin tức lớn như vậy, sáng sớm ba đứa con đã nhìn thấy, hơn nữa, còn liên lạc với nhau, lúc này tất cả ba người đều tụ tập đầy đủ trong công ty Tả Thần Viễn.
Ba người nghiêm túc tụ chung một chỗ như thế này vẫn là chuyện chưa từng có bao giờ, không khí rất quái dị, hơn nữa Tả Thần An, lười biếng dựa vào ghế sa lon, hai chân còn duỗi thẳng, áo khoác vứt lên trên khay trà, mà tờ báo lại để bên cạnh chân của anh, hơn phân nửa hình chụp trên báo thật là chói mắt.
"Các người thấy chuyện này thế nào?" Tả Thần Viễn là anh cả, hội nghị này cũng là do anh triệu tập người, rót cho em trai em gái mỗi người một ly nước nóng bưng tới, ý bảo Tả Thần An bỏ chân xuống, ngồi lại đàng hoàng!
Tả Thần An lơ đễnh, ở trong mắt người nhà, cho tới bây giờ bộ dạng anh đều là ăn chơi trác táng, vì vậy không chỉ có thờ ơ, còn rất là khinh bỉ nhìn tấm hình kia cười lạnh, "Đúng là, mẹ với người này nhìn thật là xứng đôi. . . . . ." Giọng nói vô cùng bất kính.
"Thần An!" Tả Thần Viễn tự nhiên hiểu rõ tâm tình em trai, hiểu được em trai có thành kiến với mẹ, nhưng là hôm nay gọi bọn họ tới, không phải để chế nhạo cùng châm chọc.
"Thật là khó hiểu em nói sai cái gì sao?" Tả Thần An nhíu mày, chế nhạo còn dẫn theo xúc động phẫn nộ, "Em vẫn luôn không hiểu, tại sao mẹ luôn đứng về phía nhà họ Diệp, tại sao trở nên âm hiểm và ác độc như vậy, dịu dàng hiền thục lúc trước đi nơi nào rồi? Bây giờ nghĩ lại, coi như là đã có đáp án, gần mực thì đen! Thì ra nguyên nhân là ở chỗ này! Tại sao em không nghĩ tới sớm một chút chứ!"
Mà sắc mặt Thần Hi lại tái nhợt đến đáng sợ, mặt môi đều là trắng bệch, đôi tay đang cầm ly nước nóng thật chặt, dường như muốn nhiệt độ từ cái ly truyền sang cho mình một chút ấm áp.
Lúc Tả Thần Viễn đưa ánh mắt nhìn về phía cô, nhìn thấy cô chính là như vậy, giống như một chú chim nhỏ trong gió rét, không khỏi nhíu chặt chân mày, "Thần Hi, em rất lạnh sao?"
Tả Thần Hi giống như xuất thần, bị lời nói của Tả Thần Viễn thức tỉnh, thân thể khẽ đung đưa, khiến cho nước bên trong cốc cũng văng tung tóe ra ngoài, trong đôi mắt là hốt hoảng và dao động, "Anh cả, anh nói cái gì?"
"Em đang suy nghĩ cái gì?" Tả Thần Viễn đoạt lấy ly nước của cô, dùng khăn giấy lau sạch tay cho cô, rồi sau đó lấy áo khoác của mình phủ thêm cho cô, sau đó còn kéo cao lên cho cô, chân mày lại vì vậy mà nhăn được càng chặt hơn, áo khoác của anh vẫn còn rất lớn, thân thể Thần Hi nhỏ đến đau lòng, "Thần Hi, người khác qua lễ mừng năm mới đều mập lên, em nhìn lại mình xem, làm sao lại gầy nhiều như vậy?"
Áo khoác trên người có hương vị của anh cả. . . . . .
Thần Hi hít mũi một cái, mùi vị đó liền biến thành từng dòng khí ấm áp, liên tục thấm sâu vào trong lòng, cô mím môi cười một tiếng, "Em giảm cân. . . . . ."
"Giảm cân cái đầu chị! Xem sắc mặt của chị, trắng giống như quỷ vậy!" Tả Thần An cũng phát hiện cô có cái gì không đúng, đâm cô một câu.
"Được rồi! Chỉ là lần trước bệnh nặng một trận, thân thể còn chưa có phục hồi như cũ mà thôi! Được rồi! Đừng có chỉ trích chị nữa! Hôm nay không phải tới thảo luận chuyện của mẹ sao! Trở lại chuyện chính đi! Hai người nói có ba biết chuyện này không?" Thần Hi vội vàng chuyển đề tài từ trên người mình sang chuyện chính.
"Nói nhảm! Khẳng định biết! Lúc này chắc chắn có trò hay để xem rồi!" Bộ dạng Tả Thần An vẫn là không chút để ý.
"Anh nói này Thần An! Em có thể không cần có cái bộ dạng chuyện không liên quan đến tôi hay không? Coi như em không muốn gặp mẹ, cũng phải suy nghĩ đến cảm thụ của ba, suy nghĩ cho Tả thị một chút chứ! ?" Tả Thần Viễn.
Thần An nhấp một ngụm nước, "Không sai, người lớn đúng là đáng thương, nhưng cái này gọi là gì? Bồi thường cả vợ lẫn tài sản! Anh cả, anh nói xem cái này là gì? Thật tốt!"
Tả Thần Viễn đối với việc chuyển đề tài nhanh như chớp của Tả Thần An, chỉ có thể lắc đầu, nhưng mà cũng biết em trai là điển hình cho loại người ăn ở hai lòng, nói không quan tâm chỉ là giả, nếu không cũng không thể nói ra việc bồi thường cả vợ lẫn sản nghiệp bằng giọng điệu như vậy.
"Hai người tin tưởng rằng mẹ thật sự phản bội ba sao?" Cuối cùng Thần Hi cũng lên tiếng xen vào đối thoại của hai người, đôi môi trắng bệch gắt gao mấp máy, "Không, em không tin."
"Đây cũng là mục đích anh gọi hai đứa tới!" Trong mắt Tả Thần Viễn có một tia áy náy, "Nhiều năm như vậy, anh và Thần An hoàn toàn cũng không có xem qua chuyện trong công ty, có một số việc chỉ có em rõ ràng nhất, cho nên, em hãy nói sự thật cho chúng ta biết."
Thần Hi lấy áo khoác của anh trai càng bọc chặt chính mình hơn, khẽ mỉm cười, nhìn tờ báo trên khay trà nhẹ nhàng nói, "Thật ra thì hai người suy nghĩ nhiều quá rồi, thật. Em và mẹ mỗi ngày đều ở công ty, mẹ đã làm gì em là người rõ ràng nhất, chỉ là, tuyệt đối sẽ không phản bội ba, công ty quả thật có hợp tác với nhà họ Diệp, những hạng mục hợp tác này ba cũng biết, cho nên, hoàn toàn không có vấn đề gì, tấm hình này, không thể nói rõ cái gì. Yên tâm đi, giữa vợ chồng, làm sao không có mấy lần cãi vã được chứ, cả đời ba mẹ hòa thuận mỹ mãn, đến khi già ồn ào mâu thuẫn cũng là bình thường, sẽ không cãi nhau lâu lắm đâu, tất cả đều sẽ qua đi, phải tin tưởng tình cảm mấy chục năm qua của ba mẹ chứ. . . . . ."
Thần Hi nói đến đây, ánh mắt lại dần dần hiện ra một mảnh sương mù mênh mông mờ mịt.
Cuối cùng, lại bổ sung, "Anh cả, Thần An, gia đình mình không giống với những gia đình khác, phương thức giáo dục của ba là độc nhất, giống như con người truyền thống của ba vậy, nhưng lại có thể lấy giáo dục phương Tây dạy chúng ta cách tự lập, từ sớm đã khích lệ chính các người đi ra ngoài gây dựng sự nghiệp, ba gây dựng nên sản nghiệp Tả thị lớn như vậy, cũng không đề cập tới cho các người thừa kế, ngày trước lúc nói giỡn ba có nói qua, để lại cho ta 50%, còn lại 50% toàn bộ quyên góp cho từ thiện, nếu hai người không có bản lãnh thì để cho đói chết, còn nhớ rõ không?"
Làm sao không nhớ rõ? Nhà họ Tả chính là trọng nữ khinh nam chứ sao. . . . . .
Chỉ là, hai anh em bọn họ cũng không chịu thua kém, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới nhờ vào sự giúp đỡ của ba, cho nên mỗi người đều ở trong lĩnh vực sở trường của mình mà phát triển.
"Nhưng là Thần An, anh cả, cho dù như thế nào, hai người đều là con trai của nhà họ Tả, gánh nặng của nhà họ Tả đúng là vẫn do hai người phải gánh vác, tuổi ba mẹ cũng càng ngày càng lớn, người lớn tuổi sẽ cảm thấy tịch mịch, hiện tại hai người mỗi người đều có sự nghiệp thành công, nếu có thời gian cũng nên về thăm nhà nhiều một chút. Hơn nữa Thần An, chị biết mẹ làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, muốn em và Lộ Lộ tha thứ cho bà là chuyện quá khó khăn rồi, chỉ là, nếu sau này, khi ba mẹ ốm đau, em cũng hãy bỏ xuống quá khứ, nghĩ lại hai mươi mấy năm qua mẹ đã thương yêu em như thế nào. . . . . ."
Tả Thần Viễn và Tả Thần An cùng nhìn chằm chằm cô, hai người nhìn nhau, càng cảm thấy Thần Hi khác lạ, "Chị/em có ý gì?" Hai người không hẹn mà cùng hỏi.
"Không có ý gì!" Thần Hi vỗ vỗ tay anh trai và em trai, "Em là con gái, nguyện vọng của em rất đơn giản, chính là hi vọng người trong nhà bình an hạnh phúc, người một nhà hạnh phúc vui vẻ ở chung một chỗ. . . . . . Hôm nay ba người chúng ta có thể tụ lại tại nơi này, cũng chứng tỏ thật ra chúng ta vẫn là hết sức quan tâm ba mẹ, như vậy, anh cả, Thần An, làm từ việc nhỏ nhặt đi! Mặt khác, anh cả, anh không cần lo lắng, em có thể bảo đảm, ba mẹ nhất định không có chuyện gì!"
Cô giơ cổ tay nhìn đồng hồ, "Em còn hẹn, đi trước đây!"
Cô cúi đầu nhìn một chút áo khoác trên người mình, muốn cởi ra, Tả Thần Viễn ngăn lại, "Mặc đi đi! Trời lạnh như thế này, muốn phong độ mà không cần nhiệt độ sao, ngay cả áo khoác mà cũng không mặc ra ngoài làm sao không bị cảm lạnh được chứ, Tống Sở cũng không chăm sóc em!"
Thần Hi đổi lại áo khoác của chính mình, suy nghĩ một chút, vẫn là mặc lại áo khoác của anh trai ra bên ngoài, đứng cách Tả Thần Viễn hai mét, ánh mắt hoảng hốt nhìn anh.
"Làm sao vậy?" Tả Thần Viễn cảm giác Thần Hi hôm nay khác thường, kinh ngạc hỏi.
Thần Hi bỗng nhiên chạy tới, nhào vào trong ngực anh, cọ mặt vào trong ngực anh, giống như là làm nũng, đôi môi còn cong lên, "Ông xã tốt nhất thế giới chính là anh trai, đáng tiếc từ sớm đã bị chị Loan Loan đoạt đi rồi. . . . . ."
Tả Thần Viễn giật mình sau đó bật cười, vuốt vuốt tóc của cô, "Nha đầu ngốc!"
"Em đi đây! Không đi sẽ tới trễ mất!" Thần Hi hít sâu một hơi, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng làm việc của Tả Thần Viễn, vừa ra khỏi cửa, liền ôm chặt áo khoác của Tả Thần Viễn, làm cho hơi ấm của anh trai bao kín toàn bộ bản thân. . . . . .
Mà trong phòng làm việc, sắc mặt Tả Thần Viễn nặng nề, "Thần An, chúng ta cần nói chuyện một chút. . . . . ."