Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 244: Chờ thần an trở về

Hạ Vãn Lộ và Thần An nói điện thoại xong, vẫn ngồi trên ghế không ngừng rơi nước mắt, không ngừng mỉm cười.
Chợt nhớ tới phải đến nhà trẻ gặp Y Thần một chút, nhìn đứa con gái cưng của mình một lát, đã lâu rồi không có gặp bé!


Nhất thời cũng quên chân mình còn đau, cô “dứt khoát” đứng lên một cái, thật may là Thư Khai kịp thời chạy tới, đỡ cô, giọng mang vẻ trách cứ, “Chị, chuyện gì xảy ra với chị vậy? Bị thương cũng còn hấp tấp như vậy!” Bỗng dưng, lại phát hiện mặt cô đầy nước mắt, lại càng kinh ngạc hơn, “Chị, chị bị sao vậy? Anh rể bắt nạt chị sao?”


“Không có! Không phải!” Cô vội vàng lắc đầu, “Chị là do vui quá mới khóc! Thật! Đi, cùng chị đi đến một nơi!”
Thư Khai chở cô đến nhà trẻ.
Hạ Vãn Lộ đã từng tới nhà trẻ để đón Y Thần, cho nên chỉ cần nói đến tặng Y Thần quà rất dễ dàng vào được cổng.


Đúng lúc là giờ ra chơi của Y Thần, cô ở một bên nhìn, trong nháy mắt tình cảm trong lòng như bị lấp đầy.
Đủ rồi……
Cuộc sống của cô, vậy đã đủ……
Chỉ cần có Y Thần, thế là đủ……


Xa xa nhìn Y Thần vui vẻ, cô cảm thấy hạnh phúc lớn nhất trên đời này cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi……
Không khỏi lại nghĩ tới câu hỏi vừa rồi lúc ở quán cà phê Thần Hi đã hỏi cô, có hận chị ấy hay không, có oán giận chị ấy hay không……


Lúc này, lòng cô càng thêm sáng tỏ, không phải là không hận, không phải là không oán, cô hôm nay, hạnh phúc còn không hết, làm gì còn có thời gian nghĩ đến hận, đến oán đây? Cô mím môi cười, có nhóc thiên sứ này, sau này mỗi một ngày, đều trải qua hạnh phúc……


Là do có tâm linh tương thông sao?


Đang cùng các bạn nhỏ chơi đùa, chợt Y Thần quay đầu lại nhìn thấy cô, sau một tiếng ngọt ngào gọi mợ út, nhóc nho nhỏ hoạt bát chạy tới, cái đầu nhào thẳng vào trong lòng cô, “Mợ út…… Sao người không chịu đến đón Y Bảo…… Y Bảo nghĩ mợ út không cần đến Y Bảo……”


“Sao lại như vậy chứ? Mẹ……” Hạ Vãn Lộ nói tới chỗ này lại dừng lại, Y Thần, vẫn không biết cô là mẹ của bé, nếu như bây giờ bé biết được, sẽ có phản ứng ra sao? Có thể tiếp nhận được sự thật này không? Mình lại làm thế nào để giải thích chuyện mợ út trở thành mẹ đây?


“Vậy sao người lại không……” Lời Y Thần còn chưa nói hết đã nhìn thấy chân của Hạ Vãn Lộ, trợn to hai mắt hỏi, “Chân của mợ út sao vậy? Bị té ngã sao? Có đau hay không? Thì ra là mợ út bị thương nên không đến đón Y Thần? Đúng không ạ?”


Vấn đề liên tiếp nhau, muốn cô trả lời bé câu nào trước đây?
Cô mỉm cười, “Mợ út không đau, không sao cả! Hôm nay Y Thần cùng mợ út đi về nhà có được không?”
“Dạ!” Y Thần sung sướng gật đầu, “Y Thần nhớ mợ út lắm……”


“Tốt…… Vậy Y Thần đi học đi, buổi chiều tan giờ học mợ út trở lại đón con!” Hạ Vãn Lộ tạm thời bỏ qua ý định nói cho Y Thần chân tướng sự thật, dù sao nơi này không phải là nơi thích hợp, lúc này cũng không phải là thời cơ thích hợp, sau này hãy nói đi, phải suy nghĩ cặn kẽ một chút, có cần phải nói hay không, hay là phải làm như thế nào nói trắng ra, có lẽ, chờ Thần An về phải cùng anh bàn bạc một chút……


Y Thần quay trở lại học, Hạ Vãn Lộ đứng lại nhìn một lát, cùng Thư Khai rời khỏi nhà trẻ.


Cũng không đi chỗ nào xa, chỉ ở gần nhà trẻ, tìm một nhà hàng nho nhỏ ấm áp, hai chị em chậm rãi ăn cơm trưa, Hạ Vãn Lộ (hoacodat: trong cv để là Thần Hi nhưng mình nghĩ là Hạ Vãn Lộ mới đúng) nhân tiện cũng nói chuyện của Y Thần cho em trai nghe, cuối cùng còn không quên dặn dò em trai mình, “Trước đừng nói chuyện này với mẹ, tới bây giờ mẹ còn chưa hết giận đâu, chuyện như vậy mà nói ra, mẹ còn chán ghét người nhà họ Tả hơn nữa.”


Thư Khai nghe xong, mấy phút sau vẫn chưa hồi phục lại được, cuối cùng thật vất vả mới hồi phục tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là đầy bụng tức giận, “Bọn họ vốn đáng hận a! Chuyện như vậy mà cũng làm được? Em còn tưởng rằng là tuồng kịch cung đấu đó!”


Ngược lại lúc này Hạ Vãn Lộ lại cực kỳ bình tĩnh, khẽ trầm ngâm, “Lúc đầu khi chị nghe chuyện này, cũng đã rất chấn kinh (chấn động + kinh ngạc), rất kích động, rất đau lòng, nhưng bây giờ khi chị nhìn thấy gương mặt tươi cười của Y Thần như nhìn thấy được ánh mặt trời ấm áp xua tan khí lạnh mùa đông, giống như tất cả đều có thể bốc hơi dưới ánh mặt trời ấy, chị không biết em có hiểu tâm tình chị lúc này hay không, này giống như chết mà được sống lại vậy……”


“Dù sao em cũng ghét cái bà mẹ nhà đó! Tính tình anh rể tốt như vậy, tại sao lại có bà mẹ như vậy chứ!” Thư Khai oán hận lầm bầm.
“Thôi, không nói chuyện này nữa, nhóc con, em làm cậu rồi đó!” Cô cười cười nói đùa với Thư Khai.


Thư Khai nghe vậy, cũng cười một tiếng, sờ sờ tóc, “ Thật đúng là vẫn chưa chuẩn bị gì về chuyện này! Anh rể biết không? Chừng nào trở về?”


“Sẽ nhanh chóng trở về thôi……” Nhớ đến anh vô cùng lo lắng vừa gọi điện thoại vừa chạy đến sân bay, trong lòng càng sung mãn (sung sướng + mãn nguyện) chờ đợi, cả nhà bọn họ, cuối cùng cũng được đoàn tụ rồi! Chỉ là, chuyến bay này khá dài đi! Thật hy vọng thời gian qua nhanh nhanh một chút!


Hai chị em dây dưa cà kê trong nhà hàng, ông chủ rất dễ chịu, cũng không có đuổi bọn họ đi, vì vậy cũng qua hết một buổi chiều, đến giờ tan học của nhà trẻ, Hạ Vãn Lộ muốn đến sớm một chút, đến trước cổng nhà trẻ đứng đợi.


Y Thần và Hạo Nhiên tay trong tay dắt nhau ra ngoài, khuôn mặt Hạ Vãn Lộ cười như nở hoa, giang hai cánh tay đi đến, “Y Thần, Hạo Nhiên, đến chỗ mợ út nè!”


Nhìn thấy Hạ Vãn Lộ, Y Thần luôn luôn kích động hơn so với Hạo Nhiên, bé vùng tay khỏi Hạo Nhiên liền vội vàng chạy tới, quả cầu nhỏ trên mũ nhảy lên nhảy xuống, cực kỳ đáng yêu. Bạn đang đọc truyện của diễn~đàn~lê~quý~đôn~com


Nhưng, bé còn chưa chạy được tới trong lòng Hạ Vãn Lộ, liền nghe ngay bên cạnh đưa tới một giọng nói, “Y Bảo, Hạo Nhiên, bà nội đến đón các con!”
Là Tiêu Hàn……
Nụ cười Hạ Vãn Lộ thoáng chốc cứng lại.


Y Thần nào biết sự phức tạp giữa những người lớn với nhau? Dừng lại chạy đến chỗ bà nội, lôi kéo tay bà nội làm nũng, “Bà nội, hôm nay Y Bảo muốn theo về nhà mợ út……”


Tiêu Hàn ngồi xổm xuống, cười thân thiết, “Y Bảo quên rồi sao, ngày hôm qua chúng ta đã nói với nhau rồi, cùng anh Hạo Nhiên về nhà bà nội ăn cơm mà, ba mẹ cũng tới đó!”
“Nhưng mà……” Y Thần nhìn sang Hạ Vãn Lộ, nhưng mà Y Bảo cũng đã lâu rồi không gặp mợ út mà……


Tiêu Hàn lại nói, “Y Bảo, con xem chân của mợ út con kìa, bị thương còn chưa khỏe, Y Bảo đi theo sẽ tăng thêm gánh nặng cho mợ út, chăm sóc Y Bảo, sẽ làm đau chân mợ út con……”
Trên mặt Y Thần lộ ra vẻ mặt không đành lòng, nhìn Hạ Vãn Lộ, lưu luyến.


“Cho nên, Y Bảo chờ chân của mợ út lành rồi lại đến nhà mợ út, thế nào? Đến lúc đó, cậu út con cũng trở về rồi, bảo cậu út đến đón con, được không?” Giọng nói của Tiêu Hàn thật êm ái như gió mát thổi qua.


“Không! Chân của con đã tốt lắm rồi! Trả Y Thần lại cho con đi!” Hạ Vãn Lộ thấy Tiêu Hàn nói như thế với Y Thần, lửa giận trong lòng càng lúc càng dâng cao ngút trời, không chút nghĩ ngợi còn dùng từ “Lại”.


Trước tình thế như vậy, Tiêu Hàn nhạy cảm mãnh liệt, ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng vẫn dịu dàng như cũ, ôm Y Thần lên, nhẹ nhàng mỉm cười mà nói, “Y Bảo, tự con nói xem, là theo bà nội về? Hay là theo mợ út về hả? Mợ út rất nhớ con, nhưng mà chân của mợ út……”


“Y Thần! Chân mợ út thật đã không sao, ngoan, theo mợ út về đi con!” Cô vươn tay về phía Y Thần.


Y Thần nhướng mày lên suy nghĩ, phong phạm rất giống người lớn mà nói với Hạ Vãn Lộ, “Mợ út, Y Bảo vẫn nên theo bà nội về, chờ cậu út trở về, con gọi cậu út đến đón con, mợ út phải ở nhà ngoan nha, chờ chân khỏe rồi, lại có thể cùng chơi với Y Bảo.”


“Y Bảo……” Hạ Vãn Lộ kích động muốn khóc lên, cô rất muốn ngay trong lúc này nói với Y Thần, mẹ chính là mẹ con! Nhưng mà, há miệng, vẫn là nói không nên lời……
Thư Khai ngược lại không kiên nhẫn nổi, muốn xông lên giành cháu, bị Hạ Vãn Lộ gắt gao níu lại.


Thôi…… Nhịn một chút thôi…… Kích động chỉ làm hỏng việc…… Thần An sẽ trở về nhanh thôi, chờ Thần An trở về hẵng nói, nghĩ một chút làm như thế nào để Y Thần có thể bị ảnh hưởng đến mức thấp nhất.


Trơ mắt nhìn Y Thần và Tiêu Hàn lên xe, Thư Khai tức giận không thôi, “Chị, tại sao lại để cái lão yêu bà đó mang Y Thần đi chứ?”


Trong lòng Hạ Vãn Lộ cũng không phải không khó chịu, nhưng mà cố gắng làm mình bình tĩnh lại, “Thư Khai, không nên tranh cướp trẻ con như vậy, đối với Y Thần sẽ không tốt, bây giờ chị em cũng rất kích động, sau khi chuyện đã rồi sẽ chỉ làm người ta hối hận, hơn nữa, Y Thần vốn cũng là con cháu nhà họ Tả, bọn họ cũng sẽ không bạc đãi nó, chỉ là gặp nhau chậm một chút mà thôi.”


Trong lòng cô cảm khái chính là, thật ra, Y Thần cũng thế, Tiêu Hàn cũng thế, bao gồm cả Thần An và cô, đều là người một nhà, lại xảy ra tình cảnh như thế này……


Vừa nghĩ như thế, trong lòng cũng bình tĩnh lại, Y Thần là đứa con của cô, đây là sự thật không thể chối cãi, ai cũng không thể thay đổi được!
Chiều nay, đột nhiên cô lại ngủ rất ngon giấc, đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp chuyện bắt cóc kia.


Hôm sau Thư Khai phải đến công ty, cô một mình ở nhà, có cây nạng trợ giúp đi lại nên cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn. Lúc Thư Khai đi cũng đã làm xong cơm trưa, mà cô cũng không có đói bụng, chỉ là đến buổi chiều, không có việc gì làm nên cô lại nằm trên ghế sopha ngủ tiếp, hơn nữa bắt đầu nằm mơ, hình ảnh trong mơ tất cả đều là dáng vẻ sôi nổi hoạt bát của Y Thần, lúc chạy, quả cầu nho nhỏ trên đầu nhảy lên nhảy xuống, miệng gọi, “Mẹ…… Mẹ……”


Vì vậy, cô ở trong mơ cũng cười ra tiếng.
Khóa cửa nhẹ nhàng vặn một cái, có người đi vào.
Cô đang ngủ mơ mơ màng màng, mở mắt ra, cái người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen không phải là người mà cô vẫn ngày nhớ đêm mong đó sao?