Hà Khả Chí nhìn cô chằm chằm, thần sắc trong mắt bắt đầu có chút phức tạp, tức giận, đồng tình, dường như còn có chút đau lòng, phức tạp đan xen, Hạ Vãn Lộ không biết cái đau lòng ẩn chứa đó là gì, chỉ là, cô lờ mờ sáng tỏ, nhất định đó không phải vì cô……
Chỉ thấy dường như không có chút liên quan gì với những bão tố năm năm trước của cô, “Gần đây Ngô Tĩnh Nhã đang tranh chấp con trai với anh, khí thế khá lớn, lại còn mời được một luật sư rất có tiếng ở Kinh Thành làm luật sư biện hộ tranh chấp trên tòa với anh, lấy quan hệ xã hội của cô ấy, vốn không thể quen biết được một luật sư như vậy. Để đảm bảo anh không thua kiện vụ tranh chấp này trên tòa, anh không thể không đi điều tra rốt cuộc quan hệ giữa cô ấy và vị luật sư kia có bí mật gì. Kết quả, anh điều tra được, lại là, hóa ra là nhà họ Tả mời luật sư giúp cô ấy, anh lại càng cảm thấy kỳ quái, vợ trước của anh ra nước ngoài bốn năm năm nay rồi, sao cùng nhà họ Tả quan hệ sâu sắc như vậy? Anh lại điều tra thêm một chút, thậm chí tra ra được chuyện của bốn năm về trước……”
Lực chú ý của Hạ Vãn Lộ dần dần bị anh hấp dẫn, Ngô Tĩnh Nhã, bác sĩ, nhà họ Tả, bốn năm trước…… Những danh từ này hình như không có liên quan gì nhau, chẳng lẽ có chuyện kinh người gì sao?
“Vợ trước Ngô Tĩnh Nhã của anh là học y, lại vẫn muốn ra nước ngoài tu nghiệp, mà nghề nghiệp này của anh, ra nước ngoài là điều không thể, cho nên từ lúc tụi anh ở cùng nhau vẫn thường hay xảy ra chuyện cãi cọ này nọ. Bốn năm trước, Tôn Tôn chưa được sáu tháng, rốt cuộc Ngô Tĩnh Nhã có cơ hội ra nước ngoài, lần này rất quyết tâm, bỏ anh và Tôn Tôn, ra đi. Anh khi đó, cũng không nghĩ cô ấy làm sao có được cơ hội ấy, cũng không có ý muốn biết, nếu đã không còn tình cảm, hôn nhân đã tan, cũng không cần thiết dây dưa với nhau làm gì, cho đến lần này, phát hiện cô ấy có quan hệ với nhà họ Tả, đột nhiên anh mới nghĩ đến, có phải bốn năm trước cô ấy nhận được sự trợ giúp từ nhà họ Tả hay không, nhưng mà, khi đó làm sao cô ấy quen biết với người nhà họ Tả? Tại sao nhà họ Tả lại giúp đỡ cô ấy nhiều như thế? Nếu anh có lòng muốn tra, không có chuyện không thể tra ra……”
Hạ Vãn Lộ thấy trong mắt Hà Khả Chí có chút do dự, trong lòng giống như bị quấn chặt, bàn tay dưới chăn cũng đã nắm chặt thành quả đấm, “Cảnh sát Hà, anh có lời gì muốn nói cứ nói thẳng ra đi, em có thể chịu đựng được……” Thật ra thì hôm nay Hà Khả Chí đã đến đây, cũng đã quyết định sẽ nói ra, cô thậm chí có thể loáng thoáng bắt được chút thông tin, có lẽ chuyện đứa con chết non bốn năm trước của cô có lẽ không phải là chuyện đơn giản như thế…… Chỉ là, cô lại không thể suy đoán ra được trong này còn có ẩn tình gì nữa, cô không thể chờ để biết, chỉ hy vọng Hà Khả Chí không cần phải thắt thêm nút thắt…… Bạn đang đọc truyện của diễn đàn lê quý đôn.
Lúc này Hà Khả Chí mới nói tiếp, “Anh tra được chút điểm khả nghi, lúc Ngô Tĩnh Nhã ra nước ngoài lại có một khoản tiền rất lớn, nếu như anh đoán không lầm, khoản tiền này nhất định là của người nhà họ Tả, rốt cuộc cô ấy đã làm gì cho nhà họ Tả, vì sao nhà họ Tả lại cảm kích cô ấy đến như vậy? Anh nghĩ tới nghĩ lui, mới tình cờ nhớ ra bốn năm trước Ngô Tĩnh Nhã từng nói với anh, nhà họ Tả danh tiếng hiển hách, thiên kim tiểu thư nhà họ vào bệnh viện, sắp sinh con rồi, cô ấy là trưởng nữ hộ sinh. Nếu như chỉ là đỡ đẻ, người ta tội gì cảm kích cô ấy như thế……”
Đứa trẻ…… Thần Hi…… Hạ Vãn Lộ nhớ, lúc mình rời khỏi nhà họ Tả, Thần Hi vừa được xét nghiệm đã mang thai……
“Anh đến khoa phụ sản bệnh viện điều tra, phát hiện ra một chuyện khá kỳ lạ, hơn bốn năm trước, cùng một thời gian, khoa phụ sản bệnh viện này đồng loạt có ba bốn y tá bị điều đi hoặc là từ chức, dĩ nhiên, còn có bác sĩ ra nước ngoài, vợ trước của anh, hơn nữa cũng đều là không lâu sau khi vị thiên kim nhà họ Tả sinh con. Dựa vào nhạy cảm nghề nghiệp, anh càng cảm thấy kỳ lạ, sau khi nhiều ngày liên tục tìm kiếm nơi ở của những y tá này, thời gian không phụ người có lòng, rốt cuộc cũng để cho anh tìm ra một người. Lúc đầu cô ta cũng không chịu nói, nhưng mà em biết đó, thẩm vấn là sở trường của anh……” Anh gượng cười, nhưng thật chẳng buồn cười gì cả, “Em biết anh tra ra được gì không?”
Hô hấp của cô trong nháy mắt như dừng lại, cổ họng như bị người ta bóp chặt, không thốt nổi nên lời, chỉ thẫn thờ nhìn anh chằm chằm……
Anh lại cười một tiếng, trong nụ cười có chút châm chọc xen lẫn chút đắc ý không nói rõ, “Thì ra, ngày đó thật ra nhị tiểu thư nhà họ Tả chỉ sinh ra một đứa bé trai, mà trước khi nhị tiểu thư nhà ấy vào phòng đã đưa vào một đứa bé gái, cũng không biết họ dùng cách nào mà làm đứa bé đó cứ ngủ mà không khóc, cho đến khi nhị tiểu thư kia phẫu thuật sinh ra đứa con trai, mới nhéo cho đứa bé gái đó khóc, rồi báo với người ngoài là sinh ra một đôi long phượng……”
Chợt hai mắt Hạ Vãn Lộ mở to, suy nghĩ như dừng lại, mấy giây sau đột nhiên kích động muốn ngồi dậy, một phát bắt được cổ tay Hà Khả Chí, “Ý của anh là…… Y Thần không phải là con của Thần Hi sao?”
Hà Khả Chí nhìn cô, im lặng gật đầu.
“Vậy nó là con của ai? Chẳng lẽ……” Trong đầu cô rục rịch có một đáp án, nhưng mà cô không thể tin được, sự thật là thế này sao? Gương mặt của Y Thần hoàn toàn là đặc điểm của người nhà họ Tả, cùng Thần Hi như là một khuôn đúc ra, nếu như không phải là con của Thần Hi, cũng chỉ còn một đáp án – Thần An……
Nhớ đến vô số lần cô mang Y Thần ra ngoài, người ta đều cho rằng ba người bọn họ là người một nhà, mà cảm giác cô thân thiết với Y Thần cũng không phải theo kiểu bình thường, cô có loại trực giác vô cùng mãnh liệt, loại trực giác này không cần chứng cớ, dường như cô và Y Thần thân thiết với nhau là không cần có lý do gì cả……. Y Thần, bốn tuổi, rất giống Thần An, không phải con Thần Hi sinh ra, những tin tức liên tiếp này làm cho trực giác của cô càng thêm mãnh liệt đập mạnh vào trái tim cô, có lẽ…… Có lẽ…… Y Thần thật sự là con gái của cô…… Nhưng mà, đứa bé trai năm đó chết non phải giải thích sao đây?
Trong lòng cô rối loạn, ký thác hết hi vọng tìm ra sự thật lên trên người Hà Khả Chí, “Vậy anh nói cho em biết, Y Thần là con của ai? Là ai……” Cô nghe thấy giọng nói của mình có chút run rẩy có chút khàn khàn, vừa nói, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi, rơi xuống mu bàn tay cô, cũng rơi trên cánh tay của Hà Khả Chí……
“Chuyện của cô và Tả Thần An, anh loáng thoáng cũng có biết qua chút……” Hà Khả Chí nói tới đoạn này, màu da ngăm đen có chút đỏ, chỉ là tâm trí Hạ Vãn Lộ đã rối loạn, vì thế không có nhìn thấy.
Đối với Hạ Vãn Lộ, anh từng đã xa xa nhìn ngắm. Trong nhà cha mẹ già đều thúc giục anh tái giá, hơn nữa sau khi gặp Hạ Vãn Lộ, còn khoe khoang rằng Hạ Vãn Lộ là cô gái tốt mà đời này khó gặp được, hận không được bắt anh ngay lập tức cưới Hạ Vãn Lộ làm con dâu mình, anh cũng đã từng suy nghĩ qua tình cảm, cân nhắc qua lý trí, tính tình Hạ Vãn Lộ rất tốt, người cũng xinh đẹp, quan trọng là đối tốt với Tôn Tôn, Tôn Tôn cũng vô cùng thích cô, mà Tôn Tôn, thật cũng rất cần một người mẹ quan tâm chăm sóc, chuyện
Này, anh không chú tâm cho lắm, chỉ là, đến từng tuổi này, đã sớm không giống như thời còn trẻ kích động, tình cảm mãnh liệt gì đó nữa, chuyện tình cảm dựa vào ổn định nhiều hơn, mơ hồ cảm thấy cô và Tả Thần An quan hệ cũng không thân thiết đến mức ấy, nên cũng từng lấy ý nghĩ của mình biểu lộ ra, nhưng, chưa có đáp án thực sự cuối cùng vẫn chưa từ bỏ ý định, liền ở sau lưng nói bóng nói gió hỏi thăm Lục Hướng Bắc.
Anh và Lục Hướng Bắc quan hệ coi như khá thân thiết, tỷ như Loan Loan là con dâu cả nhà họ Tả, cùng nhị tiểu thư nhà họ Tả lớn lên cùng nhau, cho nên chuyện của nhà họ Tả càng biết rõ, vì vậy liền biết được năm năm trước Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ là một đôi yêu nhau, sau khi biết được chuyện này, cũng từ trực giác nghề nghiệp, anh cảm giác cái đứa bé tên là Y Thần có lẽ liên quan đến Hạ Vãn Lộ, Y Thần họ Tả, dáng dấp mặt mày đều rất giống Tả Thần An, tuổi cũng vừa đúng bốn tuổi, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?
Vì vậy, anh tiếp tục điều tra, may mắn lại tra ra được tư liệu Hạ Vãn Lộ từng là bệnh nhân bệnh viện, cô là từ một bệnh viện tư nhân chuyển đến, bởi vì bệnh viện tư nhân kia sau khi cô sinh con ra xong đã xảy ra chút sự cố, chuyển đến bệnh viện lớn cấp cứu, vậy mà, tung tích cuối cùng của đứa bé đó, lại không hề có bất cứ dấu vết nào, mà cái bệnh viện nhỏ kia lại càng không tra ra được, chỉ là, có một số việc cũng đã hiển sơn lộ thủy rồi…… (phô bày ra ngoài)
Nếu như quả thật Hạ Vãn Lộ có một đứa con, như vậy Y Thần có 80% khả năng sẽ là con của Hạ Vãn Lộ và Tả Thần An……
Dĩ nhiên, tra ra điểm này, đối với việc tranh chấp quyền giám hộ con trai của mình càng nắm chắc hơn, nhưng làm cảnh sát, anh cũng có nghĩa vụ nói phát hiện của mình cho Hạ Vãn Lộ , cho nên, sau một hồi do dự, anh lựa lời tìm câu nói, “Y Thần có phải là con của hai người hay không, anh không dám chắc chắn một trăm phần trăm, anh chỉ nói dựa theo trực giác của mình. Anh biết rõ, làm cảnh sát, nói chuyện dựa vào trực giác quả thật không đúng, nhưng mà, lúc này ở trước mặt em không phải là cảnh sát Hà Khả Chí, mà là một người cha bình thường, anh hoàn toàn có thể hiểu tầm quan trọng của đứa trẻ đối với cha mẹ chúng, cũng hiểu nỗi khổ khi con không sống cùng mình, cho nên, anh nói cho em biết nghi ngờ của anh, anh sẽ tiếp tục cố gắng chứng minh sự thật, em cũng có thể nghĩ cách chứng minh sự thật đi!”
“Cám ơn anh! Cám ơn……” Hạ Vãn Lộ đã khóc không ra tiếng, đầu óc càng suy nghĩ càng loạn, một giọng nói lại nói, Y Thần là đứa con của cô! Đứa con của cô vốn không có chết! Mà ngược lại lại có một giọng nói khác cứ lặp đi lặp lại, không thể nào! Chuyện này là không thể nào……
Chứng minh……
Lời nói của Hà Khả Chí như một tiếng sét đánh vỡ sự hỗn loạn trong đầu cô.
Đúng! Chứng minh! Bất kể Y Thần có phải là con của cô hay không, cô đều muốn biết được sự thật! Nhưng cô làm sao có thể chứng thật được đây? Hỏi Tiêu Hàn? Không? Đây không phải là biện pháp tốt nhất! Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Y Thần, cô buộc mình phải bình tĩnh lại, trong sự hỗn loạn tìm ra con đường sáng……
Đúng rồi! Thần Hi! Tại sao Thần Hi lại có thể dễ dàng đồng ý để Y Thần làm con thừa tự của cô? ! Thậm chí không cần bàn bạc thêm với Tiêu Hàn? Thần Hi là đau lòng sao? Bất kể như thế nào, có lẽ Thần Hi là người duy nhất không cứng rắn của nhà họ Tả ……
Vào giờ phút này, cô thậm chí quên mất Tả Thần An ở bờ bên kia đại dương, hoàn toàn bị những tin tức Hà Khả Chí mang tới chấn động rồi, sau khi ruột gan lẫn lộn, tim phổi giày xéo, bị giày xéo đau đớn như vậy làm cô chỉ muốn nhanh nhanh biết được sự thật, chỉ nghĩ đến cảm giác thân thể mềm mại nhỏ bé của Y Thần ở trong lòng mình, sau đó lòng đau như cắt mà rơi nước mắt, nếu như tất cả đều là thật, Y Thần của cô thật quá đáng thương……