Cô nở nụ cười xấu xa, ấp a ấp úng, "Cái đó. . . . . . Em . . . . . Không phải dọa anh rồi chứ. . . . . ."
"Em sẽ không dọa anh sợ rồi chứ?"
Cô cười hắc hắc, tiến tới trước mặt anh, vươn tay ra, "Đồ đâu?"
"Ném!" Anh xụ mặt, vẻ mặt mất hứng.
"Tại sao vứt chứ? !" Cô chính là phải lấy dũng khí thật lớn mới dám mua. . . . . . Thậm chí vô cùng ngượng ngùng cùng chủ tiệm trao đổi, dứt khoát mua cho bằng được. . . . . .
"Hạ Vãn Lộ! Anh ở trong lòng em là người như thế nào?" Anh thật sự nổi giận rồi. . . . . .
Giận thật! ? Có cái gì phải tức giận chứ? Cô kinh ngạc nhìn anh, cái này không phải chỉ là vì cô nghĩ đến hạnh phúc của bọn họ thôi sao. . . . . . Còn không phải là đau lòng vì anh kìm nén đến cực khổ sao. . . . . .
Anh thấy biểu tình này của cô, trong lòng không khỏi mềm nhũn, vốn cũng không phải thực sự giận cô, anh thế nào có thể giận cô chứ?
Thầm thở dài một tiếng, sờ sờ tóc của cô, thuận tay kéo cô vào trong ngực, "Heo con, em coi anh là cái gì? Không có thịt thịt liền không sống nổi sao? Không có em ở bên cạnh năm năm anh cũng không vấn đề không phải sao? Loại chuyện đó, anh hi vọng là hai người cùng nhau hưởng thụ, không phải là anh đơn phương phát tiết dục vọng, anh không muốn em có áp lực quá lớn, em cũng không cần làm như vậy! Thuận theo tự nhiên, bây giờ anh, có em ở bên cạnh anh, đã vô cùng thỏa mãn!"
Cô lẳng lặng nghe, trong nội tâm cảm động, chỉ có dùng sức ôm chặt anh hơn để đáp lại anh. . . . . .
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, đánh giá chức vụ cũng đến hồi kết thúc,
Hôm đó cô trực xong ca sáng, giao ban về nhà mới nhớ tới mình đánh rơi một vài thứ ở phòng làm việc, vì vậy quay trở lại lấy.
Y tá trong phòng làm việc không có ai, bên cạnh phòng pha chế thuốc lại truyền đến giọng nói, tựa hồ là việc có liên quan tới cô, không khỏi dừng bước lại lắng nghe.
"Tôi thực sự không hiểu, một nhân viên hợp đồng tại sao có thể cùng tranh giành với tôi! Chú tôi lần này không biết đầu óc có phải bị nước vào rồi không, thế nhưng y tá hợp đồng cũng được đánh giá chức vụ! Tức chết tôi rồi!" Giọng nói này, là Julie, cháu gái của viện trưởng, là một trong những người đầy đủ tư cách đánh giá bình chọn chức vụ y tá trưởng khoa nhi, chỉ là ở trình độ học vấn so với Hạ Vãn Lộ thấp hơn, có thể vào bệnh viện này làm y tá chính thức, hoàn toàn là nhờ chú của cô ta.
Một y tá khác cũng than một tiếng, là giọng nói của Tiểu Văn, "Đây là do cô không biết, lần này chức vụ trưởng ban đánh giá là phó viện trưởng Kỷ, nghe nói chú cô cũng sắp về hưu luôn rồi? Tuy phó viện trưởng Kỷ còn trẻ tuổi, nhưng là người kế nhiệm duy nhất chức vụ viện trưởng, về phần phó viện trưởng Kỷ có quan hệ với Hạ Vãn Lộ, cô cũng không phải không biết. . . . . ."
"Hừ! Một phụ nữ lẳng lơ vô liêm sỉ! Thật là vũ nhục cho danh xưng thiên sứ áo trắng!" Giọng nói của Julie càng thêm phẫn uất.
"Tôi nói này Julie, nói như thế nào cô cũng là cháu gái của viện trưởng, chẳng lẽ so với tình nhân của phó viện trưởng kém hơn sao?" Lời nói của Tiểu Văn chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn mà còn đổ thêm dầu vào lửa.
Mà Julie thì lại bị thù nghịch làm cho đầu óc hôn mê, nói chuyện càng ngày càng chua ngoa, "Cái gì tình nhân của Phó Viện Trưởng? Chẳng lẽ cô ta cũng chỉ có một người đàn ông là Phó Viện Trưởng? Lần trước tôi còn thấy cô ta lên xe của một người đàn ông khác, là lái BMW, cũng là người có tiền!"
"Dạo này, lái BMW cũng không là gì! Cô biết không? Bạn thân của chị họ tôi, người ta mới gọi gia đình thế gia vọng tộc, thiên kim tiểu thư, lần trước tham gia bữa tiệc đính hôn, chính mắt thấy được mấy người đàn ông vì tranh giành tình nhân là cô ta, còn đánh nhau, nghe nói có một người đàn ông giàu có đẹp trai bao nuôi cô ta bốn năm, chú rễ vì cô ta, ngay cả lễ cưới đều không chịu tiếp tục! Julie, cái này kêu là bản lãnh! Cô có bản lãnh này sao?"
"Hừ! Dạo này, thật chẳng lẽ tình nhân cũng hơn cả vợ cả rồi sao? Tôi cũng không tin loại chuyện này!"
A! Hạ Vãn Lộ nghe đến đó, lấy đồ rời đi, không ai biết cô đã đứng đó. Cô tới khoa nhi lâu như vậy, theo tính tình của cô, cùng đồng nghiệp chung đụng coi như hòa hợp, cũng chỉ có hai người kia cùng cô là không hợp nhau, nếu như nói Julie cùng cô mâu thuẫn là vì chức vụ, vậy Tiểu Văn này là tại sao? Làm sao khắp nơi đều nhằm vào cô để khiêu khích chứ?
Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một lý do. Có một lần, Tiểu Văn tiêm thuốc cho một đứa trẻ bốn tháng tuổi, tiêm vài lần cũng không có thành công, làm cho mọi người trong nhà đau lòng khóc không ngừng, dứt khoát không cần cô tiêm lại nữa, đích danh muốn Hạ Hạ đi. Kể từ đó, ánh mắt Tiểu Văn nhìn cô giống như địch nhân (kẻ thù cho dễ hiểu).
Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, nếu như là năm năm trước, cô nhất định sẽ chạy đến trước mặt bọn họ chỉ vào mặt các cô mà nói cho các cô biết, chị đây có bản lãnh đó thì sao! Chị đây có thể quyến rũ! Hơn nữa còn “thông đồng” với nhân vật các ngươi không chọc nổi! Thế nào! ? Cáo mượn oai hùm chuyện này ai mà không biết làm? Viện trưởng coi là cái gì? Cùng Thần An nhà cô so ra kém thật xa!
Chỉ là, cô đã không còn là cô gái năm năm trước, bị chó cắn, cũng không thể quay đầu lại đi cắn nó chứ? Phải! Về nhà! Thần Anh nhà cô vẫn đang đợi cô! Những thứ bát quái nhàm chán kia mọi người nhanh chóng đến xem đi, hôm nay lại là một chiếc xe có giới hạn, Thần An lái không phải BMW trân quý nữa, cho nên cô lại đổi chủ rồi!
Tất cả những chuyện này, cô cũng không có nói với Thần An. Chính cô cũng thanh tỉnh không ít, có phải cô cùng Kỷ Tử Ngang quá thân thiết hay không? Nhưng là giống như cũng không có! Muốn trách chỉ có thể trách Thần An, mỗi lần xin nghỉ cứ thông qua Kỷ Tử Ngang tới truyền lời, khó trách người khác sẽ có suy đoán như vậy. . . . . . Chỉ là, Kỷ Tử Ngang người này cũng quá kỳ quái, tuổi cũng không còn nhỏ, lại không thấy bên cạnh anh từng có một người phụ nữ, nếu không, lời đồn đãi cũng không tự xuất hiện!
Tiếng còi xe hơi ở phía trước cắt đứt suy nghĩ của cô, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia, bên môi cô hiện lên một nụ cười.
Bước nhanh lên xe, mới vừa đóng cửa lại, liền bị Thần An nâng mặt lên một cái.
Anh hôm nay, thật là càng ngày càng thích dính người rồi, luôn thích như vậy, đưa cô đi làm lúc tạm biệt hôn, tới đón cô về nhà gặp mặt cũng hôn, bất qua, anh như vậy, cô thích. . . . . .
Sau khi hôn, tất cả không vui đều biến mất, cuộc sống như vậy, để ý nhiều việc nhiều người như vậy làm gì, cần gì vì mấy thứ râu ria kia mà cảm thấy khó chịu? Cuộc sống của cô, chỉ cần có Thần An là đủ rồi. . . . . .
Nhưng, có người chính là như vậy, mình càng ẩn nhẫn, người ta càng ngông cuồng. Hạ Vãn Lộ thế nào cũng không ngờ được, tại buổi đánh giá chức vụ cuối cùng, xảy ra chuyện như vậy. . . . . .
Ngày đó, cô vẫn còn đang làm việc, liền bị gọi vào phòng làm việc của viện trưởng, nói là có chuyện khẩn cấp.
Chờ cô thở hổn hển chạy vù vù đến, trong phòng làm việc đã có vài người ngồi, tất cả đều là những người có chức vụ tổ trưởng, đứng đầu là viện trưởng, cư nhiên lại không có Kỷ Tử Ngang, lúc này mới nhớ tới, mấy ngày trước nghe nói Kỷ Tử Ngang phải đi vùng khác dạy học.
Cô có một loại dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, vẻ mặt viện trưởng nghiêm túc, mời cô ngồi xuống, sau đó liền chậm rãi tuyên bố, "Hạ Hạ, chúng tôi có chuyện cần cùng cô nói rõ, từ khi cô tới viện công tác, nghiệp vụ luôn nổi trội, làm việc chăm chỉ, trên cương vị y tá có thể nói không thể bắt bẻ, nhưng là, chúng ta thân là thiên sứ áo trắng, đầu tiên nhân phẩm phải đoan chính, nhưng là cô. . . . . . Ai. . . . . . Nếu như có thể mở một mắt nhắm một mắt, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm khó dễ cô, nhưng là hiện tại đơn tố cáo đều đã giao cho tổ bình chọn chức vụ cùng khoa y rồi, chúng ta không thể che chở cô thêm được nữa. Nhưng là, trên nguyên tắc giúp đỡ quý trọng nhân tài tuổi trẻ, chuyện như vậy chúng tôi cũng không phơi bày, cũng không xử phạt, chỉ là, nếu như cô vẫn tiếp tục đánh giá chức vụ này, khó tránh khỏi sẽ khiến cho nhiều người tức giận, đến lúc đó, chỉ sợ chúng tôi nghĩ muốn bảo vệ cô cũng không giữ được! Cho nên, tư cách bình chọn cô, liền hủy bỏ đi!"
Nói thật, chuyện chức vụ này Hạ Vãn Lộ thật đúng là chưa từng hy vọng xa vời, bởi vì cô quá rõ ràng thân phận y tá hợp đồng của mình, nhưng là, hiện tại cho cô hi vọng, sau đó lại không giải thích được dập tắc hi vọng của cô, là có ý gì?
Nếu như nói Hạ Vãn Lộ cô không bằng người ta, bị chấm điểm so với người khác thấp hơn, cô sẽ tâm phục khẩu phục, không có nửa câu oán hận, nhưng lại bị buộc một tội danh vô thực, cái gọi là nhân phẩm không đứng đắn liền muốn bỏ qua cô, cô cũng nuốt không trôi giọng điệu này!
Cô cố gắng để cho mình bình tâm tĩnh khí (bình tĩnh), cùng những người lãnh đạo nỗ lực tranh luận, "Viện trưởng, các vị lãnh đạo, lời này không thể nói tùy tiện, nhân phẩm không đủ từ này cũng quá nặng rồi, Hạ Hạ tôi tự thấy đảm đương không nổi, cho nên kính xin các vị lãnh đạo nói rõ ràng, nhân phẩm tôi làm sao lại không đủ rồi?"
Viện trưởng cùng mấy vị lãnh đạo tổ bình chọn chức vụ trao đổi ánh mắt, lấy ra một xấp hình, ném ở trên bàn, "Chính cô nhìn đi! Tin tố giác tôi cũng lấy ra rồi! Đây là vật chứng, lúc cần thiết, chúng tôi còn có người làm chứng!"
Hạ Vãn Lộ vừa nhìn, phần lớn là hình Thần An tới bệnh viện đón cô. Chỉ là, Thần An chưa bao giờ xuống xe, cho nên chỉ là chụp được hình cô lên Mercerdes-Benz, hình ảnh lên xe, nghiêm trọng nhất, chính là hình cô cùng Thần An ở trong xe hôn nhau, nhưng mà bởi vì thủy tinh phản chiếu, mặt Thần An thấy không được phải rất rõ ràng, cô cũng chỉ có thể dựa vào quần áo cùng hình dáng để nhận định là cô.
Trừ lần đó ra, còn có mấy hình là cô cùng Kỷ Tử Ngang ở chung một chỗ vừa nói vừa cười, điều này có thể nói rõ cái gì? Là ai làm những thứ chuyện nhàm chán này? Trong lòng cô cũng hiểu rõ mấy phần.
"Hạ Hạ, người ở trong hình là cô sao?" Viện trưởng lại hỏi.
Cô thở nhẹ một hơi, thản nhiên thừa nhận, "Là tôi!"
Viện trưởng cười, "Vậy còn có cái gì có thể nói? Người trẻ tuổi, cuộc sống bừa bãi một chút, tôi hiểu, nhưng là cũng phải có chừng mực, dù sao chúng ta cũng là những thiên sứ áo trắng. . . . . . Được rồi, chuyện này chúng ta liền xử lý nội bộ trong viện thôi, về phần Phó Viện Trưởng Kỷ, tôi sẽ nói chuyện với anh ta một chút, cô có thể đi ra ngoài."
Cuối cùng vẫn là muốn kéo Kỷ Tử Ngang vào! Nếu như lời đồn đãi bên trong viện là thật, như vậy việc Kỷ Tử Ngang làm viện trưởng nhiệm kỳ sau cực kỳ có sức cạnh tranh rồi, nếu không làm sao viện trưởng lại muốn gặp, viện trưởng nghĩ cất nhắc người khác là chuyện hoàn toàn dễ dàng đi?