Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 174: Con nhất định không phụ cô ấy

“XX, ra ngoài bán còn giả bộ thanh cao cái gì! Loại đàn bà này đưa cho tôi tôi còn sợ sẽ bị lây bệnh truyền nhiễm nữa là! Nhắc nhở cậu! Đừng quên dùng bao đấy!” Người nọ bị người của Hứa gia tóm lôi đi xềnh xệch nhưng miệng vẫn còn kêu la, không ngừng tuôn ra những lời lẽ xúc phạm (cv: đầy ô ngôn uế ngữ) trên suốt đường đi.


Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi người, vô số ánh mắt đang nhìn về phía họ, có loại xem náo nhiệt, có loại khinh bỉ, có loại vui mừng vì kẻ khác gặp họa, ngay cả ba mẹ của Tả Thần An, trong ánh mắt cũng chẳng có một tia ấm áp nào, giống như là đang nói, không chịu nghe lời như này chỉ làm cho con hổ thẹn đi?


Đám nhà báo nhìn vào danh vọng của Tả gia, cũng không có người nào dám công khai cười nhạo, chỉ là trong đám người đó cũng có chút tiếng xôn xao bàn luận cùng thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười khẽ, cơ hồ có thể xác định, đám người đó đang bàn luận về cái gì, đang cười nhạo về cái gì……


Đối mặt với các loại ánh mắt không thân thiện, Hạ Vãn Lộ càng núp sâu ở sau lưng Tả Thần An, giống như chú chim non đang hoảng sợ, thân thể khẽ run rẩy.
Tả Thần An trở tay lôi cô vào trong lồng ngực mình, bảo vệ chặt chẽ, chuẩn bị rời đi.


Tiêu Hàn xuất hiện bên người anh, đồng thời, điện thoại của anh khẽ rung chuông.
Anh lấy điện thoại ra nhìn, là một cái tin nhắn Tiêu Hàn vừa gửi cho anh, nội dung là: lập tức phủ nhận cô gái này là vợ của con, hãy nói chỉ là tùy tiện chơi đùa một chút, còn có thể cứu vãn mặt mũi của Tả gia!”


Sau khi xem xong, anh quả quyết xóa sạch, anh phải làm ngược lại hoàn toàn……


Ngay trước mặt rất nhiều người còn ở trong phòng, anh khẽ mỉm cười, dịu dàng nâng người con gái với gương mặt tái nhợt đang ở trong ngực, cúi người khẽ hôn lên mi tâm của cô, sau đó nói ra một câu rất êm ái, “Bà xã, đừng sợ, chúng ta về nhà thôi……”


Một tiếng “Bà xã”, một tiếng “Đừng sợ”, một tiếng “Về nhà”, mặc dù rất nhẹ rất êm ái, lại như từng quả bom, lấn át tất cả giọng nói ở trong phòng, chấn động màng nhĩ của mọi người đến tê dại, sau cơn chấn động, chính là một khoảng yên lặng như tờ…...


Mới vừa rồi có các loại ánh mắt chế nhạo nhìn đến, nháy mắt đã biến hóa, hơn nữa trong ánh mắt của các cô gái, tràn đầy lòng hâm mộ đối với Hạ Vãn Lộ, dưới tình huống thế này, còn có thể được Tả Thần An thương yêu dịu dàng hết mực, là hạnh phúc đến nhường nào? So sánh người đàn ông của mình với Tả Thần An, thật cái gì cũng không sánh nổi……


Chỉ là, ở trong ánh mắt của người nào đó, hành động như thế quả thật chính là mất mặt…….


Tiêu Hàn lớn tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này, “Thần An! Ai là bà xã của con chứ? Ta không có thừa nhận loại con dâu như thế này! Mất hết mặt mũi còn chưa đủ sao? Loại con gái như vậy, ở bên ngoài vui đùa một chút còn chưa tính! Không phải con lại hồ đồ đến như vậy chứ?”
Loại con gái như vậy……


Mấy chữ này làm cho Tả Thần An nhíu nhíu mày, anh rất không thích người khác dùng mấy chữ này hình dung người phụ nữ của anh, ôm chặt Hạ Vãn Lộ hơn, nói với mẹ, cũng là nói với tất cả mọi người, giọng nói có lực vang vang trong sảnh, “Cô ấy là người phụ nữ như thế nào, con còn rõ ràng hơn so với bất cứ ai! Con kiêu ngạo vì cô ấy, vẻ vang vì cô ấy! Không sai, con và cô ấy đã kết hôn, con còn thiếu cô ấy một cái hôn lễ, đây vốn là bữa tiệc đính hôn của người khác, con không muốn làm nhân vật chính, nhưng có người muốn nhân cơ hội này để gây chuyện, vậy con không ngại ở nơi đây lập lời thề đã thiếu khi cưới: có thể lấy được em, là anh tam sinh hữu hạnh (ba đời mới gặp may)! Anh Tả Thần An đời này nhất định không phụ em! Ai không biết mà muốn khi dễ em, chính là khi dễ Tả Thần An anh, tự mình suy tính nặng nhẹ thiệt hơn!”


“Thần An! Con thật là làm cho chúng ta thất vọng! Con đặt cha mẹ mình ở đâu? Con đặt gia tộc mình ở chỗ nào? Con còn xứng mang họ Tả sao?” Tiêu Hàn nóng nảy, nét mặt của bà luôn luôn dịu dàng đoan trang, phong độ thể hiện ở trước mặt mọi người bây giờ đã hoàn toàn không có.


Tả Thần An nghe lời nói của mẹ mình, không khỏi cười lạnh, “Nếu như cái dòng họ Tả này tượng trưng cho sự cao quý, như vậy, con nghĩ, người chân chính không xứng cũng không phải là con……”


Đột nhiên sắc mặt của Tiêu Hàn bỗng trắng bệch, những lời lẽ này của Tả Thần An giống như đang uy hϊế͙p͙, câu này của nó là có ý gì? Là chỉ chuyện năm năm trước bà ép Hạ Vãn Lộ, hay là nó đã biết thêm chuyện gì?


Tả Thần An thấy rốt cuộc Tiêu Hàn đã ngừng nói, cũng không nói nhiều nữa, ôm lấy Hạ Vãn Lộ rời khỏi chỗ này, đi nhanh đến cửa lớn thì ánh mắt anh thoáng nhìn thấy, liếc thấy một bóng dáng quen thuộc lướt nhanh qua, muốn nhìn rõ thì không kịp thấy nữa……


Vẫn như cũ, Hạ Vãn Lộ mặc quần dài, váy áo bồng bềnh, thân hình nhỏ gầy ở bên cạnh Tả Thần An, đường cong theo gió bay múa phiêu diêu, bóng dáng hai người rời đi nhanh nhẹn như cảnh thần tiên, như một đôi uyên ương cách xa trần thế.


Dường như, tất cả mọi người đã quên chủ nhân bữa tiệc hôm nay là ai, chỉ rung động vì đôi tình nhân này, đại đa số khách khứa, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, ngược lại đối với Tả Thần An lại nảy sinh mấy phần khâm phục. Dĩ nhiên, cũng có người có ánh mắt âm u, cực kỳ khác biệt, đó chính là ba của Diệp Khả Tâm, luôn đứng trong đám người đó cười lạnh, lại không hề lên tiếng……


“Đi! Về nhà!” Tiêu Hàn chỉ cảm thấy mặt mũi mình và Tả gia đã mất hết trong bữa tiệc hôm nay, bảo Tả Tư Tuyền người từ đầu đến cuối đều không nói một lời nhanh rời khỏi chỗ này.


Vào trong xe, Tiêu Hàn mới oán trách ông, “Linh hồn bé nhỏ của ông hồi nãy có ở trong đó không vậy? Thần An hồ đồ sao ông cũng không ngăn cản?”


Tả Tư Tuyền than nhẹ một tiếng, người vợ ngày thường tỉnh táo đoan trang thế nào gặp đến chuyện này của Thần An lại mất khống chế đến vậy? “Tiêu Hàn, hồi nãy đáng lẽ bà cũng không nên day vào! Chẳng lẽ bà còn không hiểu rõ tính tình của Thần An sao? Bà càng buộc nó, nó càng phản lại? Hôm nay cái mặt mũi này, là do bà tự mình đánh mất đấy!”


“Cái gì? Ông còn oán trách tôi?” Tiêu Hàn không cách nào tiếp thu nổi câu nói của chồng mình, kết hôn lâu như vậy, Tả Tư Tuyền khi nào nói bà không đúng đâu?


Tả Tư Tuyền lắc đầu, “Không phải tôi oán trách bà. Chuyện như thế Tả Thần An đã làm tốt hơn bà! Bất kể người say đó nói là thật hay giả, duy nhất có thể giữ lại mặt mũi Tả gia chính là làm giống như Thần An vậy, đối với những lời nói khinh thường cố ý gây chuyện, qua thời gian, dĩ nhiên mọi người cũng sẽ quên, bà thật tốt rồi, cứ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt, bây giờ mới chân chính làm chúng ta mất thể diện!”


Tiêu Hàn sau khi yên tĩnh suy nghĩ, cũng không thể nói gì nữa. Chính mình mấy ngày nay, quả thật gấp gáp ép Tả Thần An, khắp nơi gấp gáp đến mất cả lý trí, đến không còn là chính bà, có lẽ, thật cần phải cẩn thận suy nghĩ bước kế tiếp nên làm cái gì……


“Về nhà đi!” Tả Tư Tuyền cũng không nhẫn tâm nhìn thấy vợ mình có bộ dạng như thế, bảo tài xế lái xe trở về.


Người của Tả gia vừa rời đi, không khí bữa tiệc có chút không giống lúc trước nữa, cũng không nói được không giống ở chỗ nào, tóm lại mọi người giống như đối với cái tiệc cưới này cũng không còn có hứng thú.


Vợ chồng Ninh Tổ Tắc thấy thế liền bảo phát nhạc, hơn nữa còn đi thúc giục Ninh Vũ Khiêm và Hứa Tiểu Soái chuẩn bị xuống lầu.
Vậy mà, không có ai hay biết, lúc này trong căn phòng ở lầu hai, Hứa Tiểu Soái và Ninh Vũ Khiêm đang cãi vả nhau kịch liệt.


Hứa Tiểu Soái sắc mặt trắng xanh chất vấn Ninh Vũ Khiêm “Ai mời cô ấy tới hả? Ai đã bày ra cái trò này chứ? Là cô! Đúng không?”


Ninh Vũ Khiêm chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng tức giận đến như vậy của Hứa Tiểu Soái, gương mặt dữ tợn giống như một ngụm đã nuốt chửng cô vào bụng, trong lòng thật sợ hãi, không tự chủ lui ra sau, “Không…… Không phải……”


“Cô còn nói dối?! Hồi nãy cái người đàn ông kia chẳng phải là người lần trước đi chung với cô đến Ám Hương náo loạn sao?” Ngọn lửa trong mắt anh càng ngày càng dâng cao. Lấy tính tình của Tả Thần An, anh ta chắc chắn không muốn dây dưa ở một bữa tiệc đính hôn như vậy, đáp án duy nhất chính là Hạ Hạ muốn tới, Tả Thần An không thể không đi theo, mà Hạ Hạ sao vô duyên vô cớ lại tới tham gia tiệc cưới mà không được mời? Nếu anh đã không mời Hạ Hạ, vậy ngoại trừ Ninh Vũ Khiêm còn có ai sẽ làm cái chuyện này?


Ninh Vũ Khiêm vốn cũng không phải là một người giỏi che giấu chuyện nói dối, tính tình cũng thẳng thắn, thấy dáng vẻ này của Hứa Tiểu Soái, trong lòng cũng tức giận, “Đúng! Là em mời cô ấy, vậy thì sao chứ? Loại phụ nữ như cô ấy, nếu có làm chuyện xấu, còn sợ người ta nói sao? Còn anh vẫn cứ che chở cho cô ấy là ý tứ gì? Chẳng lẽ anh còn muốn đánh em sao?”


Trong mắt Hứa Tiểu Soái thoáng qua nét đau đớn, cái tiệc cưới này, vốn cũng không phải là anh nguyện ý, khi anh bất đắc dĩ tổ chức tiệc đính hôn, còn trả lại cho Hạ Hạ một sự thương tổn, tổn thương này so với tổn thương của anh còn khó chịu hơn, “Ninh Vũ Khiêm, tôi thật sự đã nhìn lầm cô, cô khi nào bắt đầu biến thành một cô gái giỏi mưu kế đến vậy, một lòng muốn hại người?”


Ninh Vũ Khiêm vô cùng không phục, “Em nào có hại người?! Em là cứu người! Cứu anh! Cũng cứu Khả Tâm! Hạ Hạ là loại con gái không biết xấu hổ, lúc trước quyến rũ anh, sau đó lại cướp Tả Tam Thiếu của Khả Tâm, cô ta chính là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ! Em muốn vạch trần diện mạo thật của cô ta! Em muốn thay mình thay Khả Tâm làm một chút công sức.”


“Chát”, Hứa Tiểu Soái đánh một bạt tai vào mặt Ninh Vũ Khiêm, cũng tức giận đến cực điểm, “Ninh Vũ Khiêm, tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ! Cô đã làm tôi phá lệ! Cô nghe đây, tôi và Hạ Hạ có quan hệ thế nào, Hạ Hạ và Tả Thần An có cái quan hệ gì, từ nay về sau với cô cũng không có quan hệ gì nữa!”


“Ý anh là gì?” Ninh Vũ Khiêm uất ức khóc lóc, từ nhỏ đến lớn, ba mẹ còn không dám động đến một ngón tay của cô, thế nhưng Hứa Tiểu Soái lại dám ra tay đánh cô, còn là vì một cô gái như vậy mà đánh cô!


“Ý của tôi là, cái tiệc này, tôi không đính hôn nữa! Tôi tuyệt đối sẽ không cưới một cô gái có đầy một bụng ý nghĩ xấu!” Hứa Tiểu Soái nói xong đi ra khỏi phòng, nhanh chóng xông ra phía cửa chính, Ninh Vũ Khiêm bất chấp mặt mũi khóc nháo cả lên.


Trong đám người có người cười nhạo, “Ơ, chú rể xuống rồi sao! Cô dâu đâu rồi?”


Mấy người khác cũng ồn ào phụ họa theo, cho đến khi phát hiện Hứa Tiểu Soái cứ xông về phía cửa, lại thấy sắc mặt anh âm trầm, có điểm khác thường, cảm thấy có cái gì không đúng, dần dần trở nên yên tĩnh lại, vừa mong đợi vừa hoài nghi, chẳng lẽ tối nay còn có một màn kịch vui còn chưa được xem?