"Thứ ba. . . . . ." Anh nâng mặt cô lên, vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Về sau bất luận xảy ra chuyện gì đều không cho giấu giếm, nhất định phải nói cho anh biết đầu tiên, trong lòng đối với anh có nghi vấn gì, cũng không được giấu ở trong lòng, phải hỏi rõ ràng, không để cho anh suy nghĩ lung tung, mặc dù anh hiểu rõ em, cũng rất thông minh, nhưng rốt cuộc cũng không phải con giun trong bụng em, nếu để cho anh phát hiện em lừa gạt anh, tiền phạt mười vạn nhân dân tệ!"
Cô nhìn chằm chằm anh, mười vạn. . . . . . Tiền của anh đều là lấy mười vạn làm đơn vị nhỏ nhất sao?
"Có nghe thấy không? Đừng có phát ngốc!" Lần này, anh bóp mặt của cô, cô nước mắt lã chã rơi xuống, trên mặt cũng hiện ra một dấu ấn đỏ.
Cô bất đắc dĩ gật đầu, bày tỏ mình đã nghe, "Còn gì nữa không. . . . . ."
"Còn có. . . . . ." Anh nghĩ nghĩ, cúi đầu tới nhỏ giọng nói, "Điều thứ tư, phải tin tưởng ông xã, ông xã là người thân nhất trên đời này. . . . . . Ừ. . . . . . Ông xã vĩnh viễn đúng, nếu như ông xã phạm lỗi, xin xem thêm điều thứ tư!"
Cái gì? Phản đối? Một vài câu đầu còn giống như người nói, mà vài câu sau lại để cho người ta muốn xù lông!
Nhưng, mà cô còn chưa có xù lông lên trước, anh đã vượt lên trước một bước hôn cô.
Cô không có một tia kháng cự nào, sau khi từ cơn ác mộng tỉnh lại cô đơn cùng cảm giác trống trải luôn bao lấy cô, ngực của anh lại ấm áp và an bình như thế. Cô cũng chỉ là một cô gái mà thôi, vẫn luôn bị bóng ma tâm lý gây áp lực, cũng từng mơ ước có thể ở một nơi nào đó yên tĩnh mà thống khoái khóc một trận, cho nên, cô lựa chọn về nhà, hi vọng ngôi nhà ấm áp có thể để cho cô mềm yếu một lần duy nhất, có thể để cho cô khóc hết nước mắt trong năm năm qua chưa từng rơi trong một lần nào chỉ một lần mà thôi, vậy mà, về đến nhà, cô mới phát hiện, ở trước mặt cha mẹ, cô càng phải kiên cường hơn nữa, cô cố gắng ép nước mắt của chính mình trở về trong lòng, cho là mình cứ như vậy cô đơn suốt đời, kiên cường suốt đời, nhưng tối nay từ trong cơn ác mộng này tỉnh lại cô đã tìm được bến bờ bình yên thật rồi. . . . . .
Không. . . . . . Phải nói, thật ra cô luôn cho rằng, ngực của anh là nơi ấm áp nhất, chỉ là, cô cũng không dám chiếm cứ làm của riêng nữa mà thôi. . . . . .
Cho nên, như thế nào còn có thể kháng cự?
Nụ hôn của anh, mang theo hơi thở của anh, dịu dàng mà triền miên, cùng trong trí nhớ hoa hòe bay múa đầy trời, không khí ngọt ngào, môi của anh cũng ngọt ngào, tựa như mùi thơm hoa lài kẹo bạc hà. . . . . .
Anh nói, cô là hạnh phúc của anh, khi mất đi, sinh mạng liền giống như mất đi sức sống; thật ra thì với cô, cảm giác không phải quá giống như vậy?
Nếu như vậy, cần gì phải kiên trì cùng cố chấp thêm nữa?
Cô ở trong lòng than nhẹ, vòng chắc cổ của anh, răng môi cùng. . . . . .
Mập mờ, rốt cuộc trở lại mùa hòe bay như tuyết năm ấy, Molly sương đọng, thì ra là, có một số thứ, thật chưa từng thay đổi. . . . . .
Sau nụ hôn nóng bỏng thật dài, anh buông cô ra, lôi kéo cô xuống giường, đẩy cô đến trước bàn đọc sách, ấn bả vai cô để cho cô ngồi xuống, sau đó từ trong ngăn kéo lấy một tờ giấy ra ngoài, đưa cho cô một cây viết, "Viết giấy cam đoan!"
"Cái . . . . . . Cái gì?" Cô không hiểu ý tứ của anh?
"Viết bốn điều em mới vừa rồi đáp ứng anh ra, giấy trắng mực đen rõ ràng!" Anh vẻ mặt nghiêm túc không cho thương lượng, tựa hồ là thật sự muốn cô viết.
Cô híp mắt, nghiêng người nhìn anh ở trước mặt.
Anh sờ sờ đầu của cô, "Nhanh lên một chút! Viết xong rồi đi ngủ!" Nói xong anh trở lại trên giường, nửa nằm xuống, nghiêng người dựa vào đầu giường nhìn cô, giống như đang giám thị.
"Thật muốn viết à?" Cô cau mày, còn tưởng là anh nói giỡn, cô Hạ Vãn Lộ đời này còn chưa có viết qua giấy cam đoan đâu, lúc còn ở trường học đọc sách nhân phẩm học vấn đều ưu tú, chuyện như viết giấy cam đoan như vậy cùng cô bắn đại bác cũng không tới. (chị muốn nói là chị là thanh niên nghiêm túc đấy mọi người)
"Đương nhiên là thật!" Anh đưa ánh mắt trong suốt nhìn sang, trong ánh mắt viết đều là kiên định.
Cô tối nay khóc lớn một trận, nói ra lo lắng đè nén ở trong lòng năm năm, còn được anh dịu dàng che chở, tâm tình đã dễ chịu hơn phân nửa, mặc dù cảm giác vẫn còn có vướng mắc ở trong lòng, nhưng đã không giống ngày trước đè nén khó chịu như vậy nữa, có lẽ, đây chính là nói "Một thống khổ hai người chia sẻ liền thay đổi thành nửa thống khổ" đi, cho nên, anh kiên quyết như vậy, cô cũng chỉ có thể phụng bồi anh, thật sự nghiêm túc chăm chỉ bắt đầu viết.
Anh đưa cổ dài đến xem, đọc từng tờ từng tờ, thấy cô không có viết trừng phạt như thế nào, làm sao cũng không tuân theo, nhất định ép cô viết "Mười vạn" lên.
Cô bất đắc dĩ, thêm vào từng tờ một, cuối cùng, dùng bút chống cằm hỏi, "Nhưng là toàn bộ tư sản (tài sản của chị ó) của em cũng không có đến mười vạn nhân dân tệ! Em làm việc cả đời cũng không thể có nhiều tiền như vậy được. . . . . ."
Anh liếc mắt lườm cô, "Ý của em là, bây giờ em muốn lật lọng phải không?"
". . . . . ." Cô có chút yếu ớt , "Em chỉ là sợ ngộ nhỡ mà thôi? Ngộ nhỡ. . . . . ."
Anh nhìn chằm chằm cô, chợt buông lỏng vẻ mặt, từ từ khạc ra mấy chữ, "Có thể. . . . . . Lấy em bồi thường. . . . . ."
". . . . . ." Cô cúi đầu, vội vàng ký tên, hay là..." Mười vạn" tốt lắm. . . . . .
Sau khi viết xong, giao cho anh xem qua, anh hài lòng cười một cái, liền xem giấy cam đoan như bảo bối trân quý nhất, sau đó hướng cô giang hai cánh tay, "Đến đây đi, ngủ nào!"
Nhưng là, sau một hồi náo loạn như vậy, cô làm sao cũng không ngủ lại được nữa, ở trong lòng anh lăn qua lộn lại, không ngừng thay đổi tư thế, thật sự không thể an tĩnh được.
Anh bất đắc dĩ, định rời giường, kéo ra rèm cửa sổ sát đất, làm cho cảnh đêm rực rỡ huy hoàng đều hiện lên trong đáy mắt, sau đó ôm cô ngồi ở phía trước cửa sổ, "chúng ta trò chuyện đi!"
Đêm đã khuya, mọi âm thanh đều như tăt hẳn, huống chi cửa sổ thủy tinh khổng lồ sát đất đều ngăn cách tiếng động lướn ồn ào ở bên ngoài, cô dựa vào ngực anh, tiếng tim đập của anh có thể nghe rõ ràng, "Đông, đông, đông, đông", mỗi một cái đều mạnh mẽ mà có lực. . . . . .
Tiếng đập này, đủ để cho tất cả hoang mang lo sợ của cô đều kết thúc, khiến cho ưu phiền trong lòng cũng an tĩnh lại.
Bọn họ nói rất nhiều, đã lâu không có tán gẫu như vậy rồi, hết sức thoải mái, cũng nói đến chuyện của năm năm trước, Hạ Vãn Lộ lần đầu tiên ở trước mặt người khác xé ra vết sẹo làm cho nó máu chảy đầm đìa, vẫn là tản ra không khí đau buồn, "Thời điểm sinh em bé có vấn đề, bác sĩ phòng khám bệnh kia không đủ chuyên môn, vẫn là đưa em đi bệnh viện lớn, hơn nữa con phải nộp trước một số tiền lớn, làm tiền chữa bệnh cho em, nhưng là, kết quả cuối cùng còn là. . . . . . Em vẫn không thể sinh được nữa rồi. . . . . ."
Tả Thần An sắc mặt bình tĩnh lắng nghe, tâm, đã sớm đau đến vặn vẹo, cắn răng hỏi, "Phòng khám này ở đâu? Tên gọi là gì?"
Hạ Vãn Lộ lắc đầu một cái, "Sau khi xuất viện về nhà em đã đi tìm, phòng khám đã đóng cửa, người lại càng không biết đi nơi nào, chỉ biết bác sĩ phòng khám họ Hồ, bệnh nhân cũng gọi cô là bác sĩ Hồ. Sau đó Tiểu Soái cũng giúp em đi tìm, nhưng là không tìm được tung tích, nghĩ là sau khi xảy ra chuyện chính cô sợ ở Bắc Kinh sẽ gặp phiền toái, chắc đã đi về tỉnh khác, em cũng vậy liền thôi, không hề đi tìm nữa, khi đó nghĩ, coi như tìm được thì thế nào đây? Đứa bé sẽ không sống lại, em cũng không cách nào có thể sinh con được nữa. . . . . ."
Nói đến chuyện cũ, tất nhiên đau thấu tâm can, hơn nữa nhớ tới đứa bé bị bỏ lỡ, là đứa con duy nhất trong cuộc đời của cô, cô thật vất vả không khóc nữa thì nước mắt lại bắt đầu tuôn, bị Tả Thần An nhìn thấy, lập tức uy hϊế͙p͙, "Khóc đi khóc đi! Em thử tính thử mình khóc bao nhiêu giọt nước mắt, muốn lấy thân ra bồi thường bấy nhiêu lần!"
Nước mắt thực sự dừng lại, chỉ là bi thương trong lòng vẫn là còn đau âm ỉ, nhưng mà, đã đáp ứng anh, phải vui vẻ, cô sẽ cố gắng làm đến cùng, anh nói, cô cao hứng, anh mới cao hứng, cho nên, về sau nhất định cho dù khó hơn nữa cô cũng có thể vượt qua. . . . . .
Cố gắng mỉm cười, nước mắt rốt cuộc là bị cô ép trở về, cô ôm hông của anh thật chặt, nhẹ nhàng khép lại mí mắt, "Thần An, em không khóc, thật. . . . . ."
Thông minh như anh, như thế nào không nhìn ra cố gắng của cô chỉ là ngụy trang? Nhưng là, anh cũng biết, nỗi đau sâu tận xương tủy này như thế nào trong một buổi tối chỉ đôi ba lời liền hoàn toàn tiêu trừ hết? Cũng may cô không hề giống như trước nữa chỉ một lòng biến thành đà điểu, chính là một bắt đầu tốt nhất rồi, có những vết thương, cần phải có thời gian đi trị liệu, cũng cần hai người giúp đỡ lẫn nhau cùng đi qua, anh sẽ cùng với cô, cùng nhau từ từ chữa trị vết thương này, từ từ đi về phía hạnh phúc. . . . . .
"Ngoan! Này cũng không sai biệt lắm. . . . . ." Như dụ dỗ đứa bé dỗ cô, ôm cô từ từ dao động, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô.
Cảm giác như thế, giống như khi còn bé ở trong lòng mẹ ngủ vậy, thật ấm áp, rất ấm áp. . . . . .
Cô bị anh lắc lư đến chóng mặt, ngáp một cái, bây giờ thật sự rất mệt mỏi, muốn ngủ rồi. . . . . .
Lần này, sẽ không còn ác mộng nữa chứ? Anh nói, về sau đều sẽ không còn, cô tin tưởng. . . . . . Hôn nhân bảo đảm điều thứ tư: phải tin tưởng ông xã, ông xã vĩnh viễn đúng, nếu như ông xã phạm lỗi, xin xem thêm điều thứ tư!
Nhìn cô rốt cuộc chìm vào giấc ngủ, vẻ mặt của anh mới trở nên trầm trọng. . . . . .
Tối nay tất cả đối với anh mà nói giống như một chốc thì ở thiên đường, một chốc thì rơi xuống địa ngục, anh thậm chí còn không kịp tiêu hóa thật tốt những điều này. . . . . .
Anh từng có một đứa con, từng có một thiên sứ cùng anh chảy chung dòng máu, tuy nhiên nó vẫn còn chưa kịp được nhìn thấy mặt thì đã rời đi nhân thế này. . . . . .
Cô không thể sinh con nữa, bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không có con của mình, cái này ngược lại chỉ là thứ yếu, quan trọng là, vì thế cô đau khổ suốt năm năm. . . . . .
Này tất cả tất cả, cũng làm cho lòng anh như đao cắt, chỉ là, ở trước mặt cô, nhất định phải đóng vai nhân vật ung dung, nếu không, như thế nào giúp cô mở ra khúc mắt? Giúp cô giải trừ lo lắng trong lòng?
Cho nên, đau lòng cùng nặng nề, cứ như vậy núp ở trong đêm tối đi, trước mặt cô Tả Thần An phải là người mang lại ánh mặt trời cho cô. . . . . .
Cùng lúc đó, anh nghĩ nhà của anh, bối cảnh gia tộc hào môn vọng tộc (gia đình giàu sang quyền thế) bất phàm. Gia đình bọn họ phòng ốc ngược lại càng ở càng lớn, càng ở càng hào hoa, tuy nhiên nó cũng càng ngày càng lạnh như băng. . . . . . Tại sao phòng ốc lớn như vậy, lại không tha cho một cô gái nhỏ bé như cô? Hại cô trải qua nhiều năm thống khổ như vậy. . . . . .