“Đừng…… Dừng lại đi…… Thư Khai đang trêu đùa anh đấy!” Anh là Tế Hạ nổi tiếng, lại náo loạn như vậy, đoán chừng ngày mai toàn bộ thành phố Bắc Kinh cũng biết hết, đó cũng không phải ý cô muốn……
Anh vừa khó hiểu ngưng đông tác mở hai nút áo, cài lại cúc áo, một nụ cười lơ đãng hé trên khóe môi, quay đầu lại hỏi cô, “Thật?” Thái độ nghiễm nhiên chính là chỉ cần em vui vẻ, muốn anh làm cái gì cũng được, chỉ nói có hai tiếng thì xem là cái gì?
“Thật! Ngồi lái xe đi!” Cô nhịn cười, rất vất vả.
Lão đại Thư Khai mất hứng, kháng nghị, “Đúng là nữ sinh ngoại tộc mà! (cv là nữ sinh hướng ngoại. Các nàng ai biết edit hay hơn thì cứu ta) Có như thế thôi đã đau lòng cho anh rể! Chơi không vui tí nào!”
Nụ cười trên khóe môi như có như không của Tả Thần An tan biến, nói thật, ngay từ lúc đầu anh cũng không thật muốn lộ diện làm trò cười cho thiên hạ, anh có thể đoán biết một chút tâm tư của Hạ Vãn Lộ, hôn lễ còn không muốn mời khách, sẽ cho phép anh trình diễn một màn như vậy sao? Cho nên, chỉ là làm dáng một chút thôi, Hạ Vãn Lộ nhất định sẽ ngăn cản lại….. (trời ơi, anh phúc hắc quá đi)
Bất kể nói như thế nào, không khí ở trong xe cũng cực tốt, chú rể Tả Thần An tâm tình vui vẻ, Hạ Vãn Lộ đã lâu khó có được vẻ mặt tươi cười, Thư Khai bị anh rể tính kế không được như ý nguyện, nhưng thật tâm vì chuyện vui của chị và anh rể mà cảm thấy cao hứng, Hạ Hiểu Thần lạc lõng, giống như không biết rõ sự tình, thật lâu sau đó mới sững sờ hỏi ra một câu, “Chị, anh rể, hai người…… Kết hôn?”
Hạ Vãn Lộ nghe đến, nhất thời không biết nói như thế nào, Hiểu Thần yêu Thần An, mặc dù chính con bé nói đã buông xuống, nhưng thật sự đã buông xuống rồi ư? Đối mặt với câu hỏi của Hiểu Thần, cô có chút chần chờ, ngược lại Tả Thần An, trả lời như chém đinh chặt sắt, “Đúng vậy! Hôm nay kết hôn!”
Trong mắt Hạ Hiểu Thần hơi xám xịt, nhưng tia xám xịt này chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh, trên mặt cô khôi phục lại nụ cười thật lòng, “Vậy chúc mừng hai người, chị, anh rể!”
“Cảm ơn!” Tả Thần An trả lời có chút lãnh mạc xa cách.
Nụ cười Hạ Hiểu Thần sau khi nghe được câu nói đó cũng dần dần cứng lại, suy nghĩ có chút mông lung, dáng vẻ có chút bất an.
Thời khắc quan trọng thế này, Tả Thần An muốn cùng Hạ Vãn Lộ trải qua giây phút thiêng liêng dành riêng cho hai người, nhưng mà, có người nhà đến chúc phúc cũng không tệ lắm, không phải sao? Mặc dù người nhà của anh không có mặt.
Trong phòng ăn được trang hoàng nội thất ấm áp, bốn người ngồi xuống.
Trong bữa tiệc, Thư Khai không ngừng mời rượu Tả Thần An. Nói đến tửu lượng, Thư Đại Hưng có mở một xưởng rượu, cho nên Hạ Vãn Lộ và Thư Khai cũng được cho là những người có tửu lượng, tương đối, Tả Thần An có vẻ thua kém hơn một chút, hơn nữa dạ dày của anh cũng không tốt lắm, uống được vài chén, Hạ Vãn Lộ liền ngăn cản không cho uống nữa, Thần An nghe theo, làm ra vẻ mặt không thể làm gì khác hơn cho Thư Khai xem, cầm ly rượu để xuống.
Thư Khai lại một lần nữa bày tỏ bất mãn, “Anh rể, anh có còn là đàn ông không? Thế nào lại bị chị em quản gắt gao đến vậy?”
Tả Thần An rất không có tiền đồ mà nhíu nhíu mày, “Chuyện này do chị em quyết định, chị em nói anh là đàn ông thì anh là đàn ông……”
“Thật không có tiền đồ!” Thư Khai lại một lần nữa bày tỏ sự khinh bỉ của mình, hơn nữa còn thề chém đinh chặt sắt, “Sau này em có vợ, em nhất định phải dạy dỗ cô ấy biết ngoan ngoãn nghe lời, không làm cho em mất thể diện đàn ông.”
Hạ Vãn Lộ chuẩn bị thu lại hai chai rượu, Hạ Hiểu Thần nãy giờ vẫn không nói gì cũng vào lúc này mới mở miệng, mắt nhìn Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ, mang theo ngữ điệu không thể nói rõ cười nói, “Chị, anh rể, em cũng mời anh một ly, cũng không thể không nể mặt đi?”
Ánh mắt Tả Thần An lúc trước còn ôn nhu hòa thuận vui vẻ, bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, sắc mặt cũng khôi phục thành lạnh lùng như lúc đối mặt với người lạ vừa quen biết, “Con nít, uống rượu gì chứ!”
“Em…… Em không còn con nít rồi……” Hạ Hiểu Thần có chút uất ức, hốc mắt trong nháy mắt thoáng ửng hồng.
Hạ Vãn Lộ biết tửu lượng của Hiểu Thần còn non lắm, cũng không đồng ý cho cô uống rượu, đem tới mấy ly nước trái cây, “Đổi sang uống nước trái cây đi!”
Thư Khai và Tả Thần An ghét bỏ nhìn màu sắc chất lỏng trong ly nước trước mặt mình, nhíu chặt chân mày, Tả Thần An xem như tàm tạm, vợ ra lệnh, không dám nói thêm cái gì, Thư Khai trực tiếp đẩy nước trái cây đến trước mặt Tả Thần An, “Em mới không uống thức uống của phụ nữ!”
Hai đường ánh mắt muốn giết chết người hướng cậu đánh tới, một đến từ Hạ Vãn Lộ: ai nói nước trái cây là dành cho phụ nữ uống? Ai nói?!
Một đường khác đến từ Tả Thần An: phụ nữ uống vậy em đẩy cho anh làm gì?
Thư Khai cười hì hì, bắt đầu múc canh, “Chị, anh rể, ăn canh thôi….. Ăn canh…… Canh ba ba nha…… Tráng dương…… Anh rể cực khổ, uống nhiều một chút……”
“Thư Khai! Em tự đâm đầu vào chỗ chết đúng không?!” Nếu như không phải đang cách một cái bàn, nhất định Hạ Vãn Lộ sẽ dùng gia pháp mà hành hạ, thật là con nít miệng lớn không thể ngăn, nói năng lung tung! Cô cơ hồ có thể cảm giác Tả Thần An ở bên cạnh đang nhìn cô cười với bộ dạng không có ý tốt, hơn nữa, chính anh uống mấy ly rượu, có chút mất hình tượng, tay để trên chân cô mè nheo cái gì đây?
Hạ Hiểu Thần nhìn ba người đùa giỡn, trong lòng lành lạnh, giống như, mình không thể chen vào, kể từ khi yêu Tả Thần An sâu đậm, hơn nữa sau khi Thư Khai tới đây, không khí giữa cô và chị dường như có chút thay đổi, chị của cô cũng không còn thuộc về riêng cô, cô không thích loại cảm giác này……
Cầm trong tay ly nước trái cây, cô lại một lần nữa cắt đứt sự đùa nghịch giữa chị và Thư Khai, “Chị, anh rể, vậy em sẽ dùng nước trái cây mời chị đi, chúc hai người…… Đầu bạc răng long……”
Hiểu Thần mỉm cười, nhưng mỉm cười ấy phản chiếu trong ánh mắt lại khiến Hạ Vãn Lộ không thoải mái, cổ họng như bị nghẹn, có chút khó chịu, cũng cầm nước trái cây lên, chạm vào ly của em gái, “Cũng chúc em tiền đồ như cẩm!”
“Cảm ơn chị!” Nụ cười Hiểu Thần càng giương lên, ánh mắt nhìn về phía Tả Thần An, “Đây anh rể?”
Tả Thần An nhìn chằm chằm vào cô, giống như phải xem thấu cô là dạng gì, sắc mặt vẫn lạnh lùng, diieen daan lee quyy dooon, lười biếng bưng lên nước trái cây, chỉ giơ giơ lên giữa không trung, không cụng ly với cô, nhàn nhạt nói, “Cố gắng lên!”
“Cám ơn anh rể!” Hạ Hiểu Thần ngửa cổ, một hơn liền uống cạn ly nước trái cây, nước trái cây lạnh giá uống xuống, trong lòng cũng lạnh thấu xương……
Cuối cùng, cô lau khóe môi còn vương lại nước trái cây, cúi đầu nói nhỏ, “Ngại quá, em phải đi rửa tay!” Sau đó liền vội vã rời khỏi ghế.
Hạ Vãn Lộ quay đầu đi, nhìn theo bóng lưng Hiểu Thần, cảm giác trong lòng thật không nỡ.
Qua một lúc lâu, mà Hiểu Thần vẫn chưa quay lại, cô ngồi không yên, đứng dậy, “Em cũng đi rửa tay.”
Tả Thần An nghe thế liền cũng đứng dậy theo cô, kéo tay cô, “Anh cùng đi với em!”
Cô vừa nghe, sắc mặt đỏ hồng, “Anh uống say rồi sao? Thần kinh a! Em đi rửa tay mà!” Nói xong hất tay anh ra phải đi tìm Hiểu Thần rồi.
Anh đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng của cô nói thầm, “Anh biết rõ em đi rửa tay!” Sau đó, vẫy vẫy tay với Thư Khai, “Đi, chúng ta cũng đi rửa tay!” (Hoacodat: cả nhà cùng đi rửa tay nào….)
Trên đường đến phòng rửa tay, Hạ Vãn Lộ tìm thấy Hạ Hiểu Thần, lại thấy cô tựa người bên cửa sổ mà ngẩn người, mắt hồng hồng, dường như còn rơi nước mắt.
“Hiểu Thần!” Trong lòng cô có một cỗ xúc động, Hiểu Thần như vậy, rõ ràng vẫn chưa chân chính muốn quên Thần An……
“Chị……” Hiểu Thần đáng thương gọi cô, nhào vào lồng ngực cô, “Em……”
“Bà xã!”
Hạ Hiểu Thần sắc mặc thay đổi, lời muốn nói vừa mới nói ra một chữ, liền bị Tả Thần An tìm thấy mà cắt đứt, cô im lặng, có chút u oán, có chút phẫn hận.
Chỉ thấy Tả Thần An đi tới, dễ dàng kéo Hạ Vãn Lộ đang ôm Hạ Hiểu Thần ra ngoài, ôm lấy, trong ánh mắt một mảnh băng lạnh, nói với Thư Khai đang đi theo bên cạnh, “Thời gian không còn sớm, ăn uống no say chưa? Nếu no say rồi thì em và Hiểu Thần cùng nhau bắt xe về đi thôi, anh không tiễn các em, đưa em chìa khóa này!”
Hạ Vãn Lộ cảm thấy, Tả Thần An là cố ý, lạnh lùng với Hạ Hiểu Thần……
Cô vì Hiểu Thần mà đau lòng đồng thời, cũng tán thành cách làm của Tả Thần An. Bất kể từ thời điểm ban đầu phát hiện Hiểu Thần yêu Tả Thần An, còn thời điểm cô rời khỏi Bắc Kinh, cô đều khuyên Hiểu Thần không cần cứ khăng khăng chấp niệm, những ý định kia của Hiểu Thần chỉ là không tưởng và yêu đơn phương mà thôi, nếu là không tưởng, không bằng không cần cho bất cứ hy vọng nào……
Cho nên, mặc dù đau lòng, mặc dù thương tiếc, nên lúc Tả Thần An ôm lấy mình cô cũng không có phản kháng, chỉ là trên đường đi về thật không yên tâm.
Đối với Hiểu Thần, cô phải làm gì đây? Muốn quên đi một người, phương thức tốt nhất có lẽ là thời gian và không gian đồng thời cùng tác động……
Cô suy nghĩ một chút, hỏi anh, “Thần An, em cảm thấy bây giờ Hiểu Thần còn nhỏ tuổi, có thể đi nước ngoài đào tạo chuyên sâu được hay không?” Có lẽ, rời khỏi Bắc Kinh con bé sẽ dần dần quên đi, hơn nữa đi nước ngoài đào tạo chuyên sâu cũng là việc có lợi đối với tương lai sự nghiệp sau này của Hiểu Thần. Cái ý nghĩ này của cô lúc trước khi rời Bắc Kinh về nhà không có nói ra, là bởi vì chính cô không có năng lực gánh vác chi phí Hiểu Thần ra nước ngoài học tập, mà khi đó một lòng muốn cắt đứt quan hệ với anh, nên ngại ngùng muốn anh giúp đỡ, nhưng bây giờ, có phải có thể hay không?
Tả Thần An nghe chủ ý này ngược lại rất tán thành. “Anh nghĩ là được! Lần sau chúng ta cùng nhau hỏi em ấy một chút!”
“Vâng……” Cái ý nghĩ này làm trong lòng cô thoáng nhẹ nhàng hơn.
Tả Thần An quan sát nét mặt của cô, khẽ mỉm cười, nắm tay cô. Bởi vì uống rượu, nên anh không trực tiếp lái xe về nhà, hai người ngồi taxi, ngồi cạnh nhau, chân của anh tựa sát bên chân cô, hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô đang truyền đến, một cảm xúc không an phận đang ngọ nguậy trong thân thể anh, rất nhanh, tập trung vào một điểm, nhanh chóng bành trướng.
Tối nay, là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ……
Hạ Vãn Lộ cũng hiểu điều này, nhưng mà, Tả Thần An cũng thật quá gấp đi?
Vừa vào cửa liền “Phanh” một tiếng đóng lại cửa, quay người liền đè cô lên trên cửa, lửa nóng hôn như thiêu đốt.