Cô và chị là hai đứa con cùng cha mẹ sinh ra, tại sao số mệnh lại bất đồng như vậy?
Ba mẹ ly hôn, mẹ mang theo chị, mà cô phải đi theo người cha cờ bạc ma men đó, một bữa no ba bốn bữa đói còn không nói, còn phải thường xuyên bị ba đánh, mỗi lần bị ba đánh thương tích đầy người, cô đều núp vào một góc khóc, nhưng mà khóc thì có lợi ích gì? Khóc cũng không đổi trở lại được hạnh phúc gia đình, không đổi trở lại được ba mẹ thương yêu cô.
Cô hận, cô oán.
Hận mẹ thiên vị, tại sao người mẹ mang đi là chị chứ không phải cô? Mỗi lần nhìn thấy chị ăn mặc gọn gàng tươm tất, cô sẽ tự ti mặc cảm, đôi tay nhỏ bé của cô làm thế nào cũng không giặt sạch được những vết bẩn trên quần áo, theo tuổi khôn lớn, chiều cao không ngừng tăng trưởng, quần áo của cô cũng càng ngày càng ngắn, thời điểm cùng chị đứng chung một chỗ, cô cảm thấy mình tựa như một đứa trẻ ăn xin……
Nhưng mà, chị cũng cho cô quần áo xinh đẹp. Lúc ban đầu, cô mặc quần áo vui vẻ hưng phấn đứng trước gương đi tới đi lui, nhưng vui vẻ này cũng không kéo dài được lâu, rất nhanh sắc mặt cô sẽ như đưa đám, nếu như, người mẹ mang đi là cô, cô mỗi ngày đều có thể mặc quần áo xinh đẹp sạch sẽ, cần gì người khác mang tới bố thí?
Đúng vậy, cô nhỏ tuổi như vậy, đã nghĩ đến cái từ bố thí này, không chỉ bố thí quần áo cho cô, còn bố thí cho cô ăn ngon, những cây kẹo rực rỡ sắc màu, chị từ nhà cha dượng sẽ mang đến đùi gà, cô no nê được hưởng lộc ăn, rồi lại để cho cô sinh lòng hâm mộ, tất nhiên sẽ nghĩ, nếu như cùng mẹ rời đi không phải là chị mà là mình, vậy những thứ ăn ngon này tất cả đều là của mình, cần gì phải lén lén lút lút như thế này sao? Như thế nào lại bị cái kẻ đáng ghét Thư Khai cười nhạo nói đồ cô ăn tất cả đều là của nhà cậu sao? Vì thế, cô và Thư Khai không biết đã đánh nhau bao lần, mà lần nào cô cũng thắng, cô bắt cậu, cắn cậu, Thư Khai cũng không dám đánh trả, bởi vì chị sẽ đánh chửi Thư Khai, bởi vì cô nhỏ nhất, bởi vì, cô là người đáng thương nhất……
Dĩ nhiên, cô cũng biết là chị thương cô, cô biết ơn chị, nhưng mà, cũng rất hâm mộ chị, qua thời gian, trong lòng chất chứa nhiều loại tình cảm, loại tình cảm hâm mộ này khó tránh khỏi sẽ biến thành ghen tỵ, cô biết mình không nên như vậy, chị thương cô như thế, cô sao có thể ghen tỵ? Vậy mà, có lúc, con người, chính là mâu thuẫn ở chỗ này……
Cho đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ thật kỹ, cô còn nhỏ tuổi nhưng phải nấu nước nấu cơm, có một ngày, cô nấu cho mình một bát mì con, trong lúc bê nồi không cẩn thận, bát nước đang sôi, toàn bộ phất lên chân của cô, cô đau điếng đến oa oa khóc lớn, nhưng không có ai tới đến giúp cô. Ba không có ở đây, mẹ thì không cần cô, chị thì không phải lúc nào cũng ở bên để chăm sóc cô……
Thời khắc đó, cô cảm thấy cô độc bị cả thế giới đều vứt bỏ. Cô là đứa trẻ không ai cần…… Nếu như vậy, tại sao lại muốn sinh ra cô?
Một lần kia, cô khóc đến giọng nói cũng lạc hẳn đi, cũng không có ai để ý đến cô, cô dần dần nín khóc, cô còn nhỏ, đã mơ hồ hiểu, thút thít khóc cũng vô ích……
Đôi chân nhỏ bé của cô nóng đến đỏ bừng, chính mình cũng không biết đã làm thế nào lết đến máy điện thoại bên cạnh gọi điện thoại cho chị, trong lòng nghĩ, chị vẫn là cứu tinh duy nhất của cô, là nơi cô có thể dựa vào, chỉ có chị mới có thể giúp cô……
Sau đó, chị và mẹ đều đến, hai người cũng ôm cô mà khóc.
Mà cô, lại không thể khóc nổi rồi, khóc, ngoại trừ có thể lừa gạt người khác thương hại, thật một chút tác dụng cũng không có……
Vậy mà, cô khi đó, được mẹ và chị ôm mình khóc một chút đồng tình trong cô cũng không có, cho nên cô biến thành như vậy, đều là lỗi của bọn họ, ba lỗi, mẹ lỗi, chị cũng lỗi……
Về sau khi cô chữa khỏi vết phỏng, hai mu bàn chân cũng để lại một mảng vết sẹo rất lớn, làm cho cô lúc trời oi nóng nhất cũng không thể để chân trần mang giày xăng đan. Những vết sẹo kia, không chỉ lưu trên chân cô, cũng khắc vào trong lòng cô, mỗi lần nhìn đến vết sẹo trên cơ thể, cô sẽ nhớ đến tuổi thơ xám xịt của mình, hơn nữa còn thề với chính mình, cảm giác không an toàn như thế này không thể lại có nữa, mà cô cần phải có cảm giác an toàn như thế nào mới được đây?
Trong quá trình khôn lớn, cô từng bước từng bước suy nghĩ, ban đầu cảm thấy chỉ cần có một công việc an ổn, thu nhập ổn định là có thể cho cô cuộc sống an nhàn, mong muốn khi đó, đối với người không có bối cảnh như các cô mà nói, tốt nghiệp sau đó về quê dạy học hoặc ở Bắc Kinh làm giáo viên thanh nhạc sẽ là nghề nghiệp nhẹ nhàng mà thích hợp, nhưng mà, sau đó lại phát hiện, công việc của chị coi như là ổn định,d_i_e_n_đ_a_n_l_e_q_u_y_đ_o_n, tuy nhiên nó không thể đem đến cuộc sống mong muốn cho hai chị em, nhà ở cũng là thuê, ăn cơm cũng phải tiết kiệm, nơi cô học là Học viện âm nhạc, nữ sinh mỗi một người đều giống như phượng hoàng, đề tài mỗi ngày nói không phải nhãn hiệu này cũng là nhãn hiệu kia, trong sân trường, xe sang trọng thường xuyên đi tới đi lui, quả thật khác biệt một trời một vực so với cuộc sống của cô, vì vậy, cô mới hiểu được, cái có thể mang cho cô cảm giác an toàn chính là tiền, hơn nữa còn phải rất nhiều rất nhiều tiền, có tiền về sau muốn mua cái gì thì mua cái đó, nghĩ muốn cái gì sẽ có cái đó, không cần tự mình vất vả, không cần ai tới bố thí, bố thí ăn mặc, bố thí thương yêu……
Bên cạnh cô, cũng có không ít nam sinh theo đuổi, điều kiện không tốt, cô tự nhiên sẽ không để vào mắt, Hải Khang là một người tương đối xuất chúng, gia đình cũng coi như là giàu có, nếu là lúc trước, cô sẽ cảm thấy chàng trai như vậy là hoàng tử trong sinh mệnh của cô, thế nhưng, bây giờ hiểu biết nhiều, so với những chàng trai hay nam nhân tới đón bạn gái trên những chiếc xe sang trọng, Hải Khang thật sự yếu thế hơn nhiều, bỏ thì thương, vương thì tội, cho đến khi cô tham gia cuộc thi ca nhạc, cho đến khi cô gặp được Tả Thần An……
Nam nhân như vậy, mới là hoàng tử……
Trước mắt cô là bầu trời cao rộng.
Chỉ là, tất cả tốt đẹp của thế gian đều là của chị……
Đây là sao chứ? Số mệnh tại sao lại không công bằng như vậy? Rốt cuộc cô không bằng chị ở điểm nào? Tại sao chị lại may mắn như vậy? Họ cùng một ngày gia đình tan nát, cô mất đi tất cả, nhưng chị vẫn như cũ may mắn có gia đình mới hạnh phúc, có mẹ thương ba yêu, thậm chí còn có một cậu em trai to khỏe hết lòng bảo vệ? Mà nay, rốt cuộc trưởng thành, cô lần đầu tiên trong đời yêu một nam nhân hoàn mỹ nhất toàn thế giới nhưng cũng thuộc về chị luôn sao?
Cô ở trong phòng bếp, mắt lạnh nhìn tất cả hình ảnh náo nhiệt bên ngoài, trong lòng trăm mối ngổn ngang nghìn lần dằn xé, một lần nữa nhớ về quá khứ tuổi thơ đầy thê thảm của mình.
Thật vất vả mới lau khô nước mắt, ra lệnh mình phải cười tươi cầm chén đũa bê ra ngoài, nghe tiếng nói tiếng cười ở bên trong, cô cảm thấy tim của mình, càng ngày càng lạnh, càng ngày càng cứng rắn……
Tối nay Hạ Vãn Lộ quả thật thở phào nhẹ nhõm, cô không thể xác định Hiểu Thần có thật hay không đã từ bỏ mê luyến đến Tả Thần An, nhưng là, ít nhất còn có ý nghĩ này và thêm quyết tâm, đây chính là chuyện tốt. Cô so với bất cứ ai càng rõ ràng hơn, Tả Thần An không yêu Hiểu Thần, Hiểu Thần nếu như cứ khăng khăng một mực ngoan cố, thì sai lầm chính là con bé, trên mặt cô đã lâu rồi không nở ra nụ cười nào, đang thay em trai em gái mời rượu thậm chí vì người thân ở Bắc Kinh đoàn tụ cũng có chút vui mừng ngắn ngủi.
Cho nên nói, cái ngắn ngủi vui mừng này, là bởi vì bọn họ được đoàn tụ là do Tả Thần An ban cho……
Tả Thần An cho, cô nhận không nổi nha……
Vì vậy, sau cái vui mừng ngắn ngủi, vẻ u sầu càng dâng lên sâu đậm.
Vấn đề căn bản nhất của Cô và Tả Thần An, không phải Hiểu Thần…… Cho tới bây giờ vấn đề đều không phải là……
Quanh đi quẩn lại, cô và anh, lại đi tới điểm ban đầu.
Trên đường một chỗ cùng anh về Vân Hồ, Y Thần gọi điện tới, anh đang lái xe, giọng nói Y Thần ở trong xe yên tĩnh xuyên qua ống nghe nghe loáng thoáng khó rõ ràng, đã lâu không thấy con bé đó rồi, ngược lại có mấy phần thương nhớ, cảm giác như thấy thân thể Y Thần mềm mại non mềm ục ịch, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp vui vẻ, chỗ đau sâu dưới đáy lòng cũng thức tỉnh.
Cũng không hoàn toàn nghe rõ Y Thần nói cái gì, đoán chừng nghe được vài từ, mơ hồ là “Cậu út…… Thật lâu…… Nhớ cậu…… Bà nội…… Điện thoại” gì đó, như là đang nói……, Y Thần thật lâu không gặp được cậu út rồi, thật nhớ cậu quá, bà nội để cho Y Thần gọi điện thoại tới.
Khóe mắt cô chiếu tia sáng len lén nhìn anh, nhìn thấy anh sau khi nghe được những lời này trên gương mặt liền lóe ra nét rực rỡ ấm áp, giọng nói cũng ấm áp, cổ họng và giọng nói trộn lẫn vào nhau, nhỏ giọng cười nói, “Ưhm…… Cậu út cũng muốn gặp Y Thần……”
Bên kia liền truyền đến tiếng cười vui sướng của Y Thần, sau đó lại nói một tràng chuyện, cuối cùng cô nghe được một câu, “Mợ út Như Ý…… Ở nhà ăn cơm……”
Cái tên này, để trong lòng cô đột nhiên giật mình, tỉnh ngộ, đúng vậy, được nghỉ hè, Như Ý nên trở về rồi……
Mà anh ở bên cạnh, trên mặt thế nhưng vẫn là vẻ mặt không đổi, không tỏ vẻ sợ hãi gì, cười cùng Y Thần nói nhăng nói cuội mấy câu, còn liên tiếp đồng ý “Được được được”, rồi sau đó, nghe được anh gọi một tiếng “Mẹ”, điện thoại này chắc đã về trong tay Tiêu Hàn, Bạn_đang_xem_tại_ diễn_đàn_lê_quý_đôn, cũng không biết Tiêu Hàn và anh nói chuyện gì, chỉ nghe anh, “Ừ ừ” đáp lại, dường như anh có chút không nhịn được, nói tiếng, “Biết”, rồi cúp điện thoại.
Biết cái gì đây? Cô không muốn suy nghĩ thêm.
Những chuyện trên đời này, luôn theo một quy luật nhất định hòa cùng quy luật lúc trước mà xoay vần, chuyện nên tới sẽ tới, vừa nghe cái tên “Như Ý” này, trong lòng ngược lại nhẹ nhõm.
Khổ sở, là tất nhiên, nhưng mà, giải thoát cũng là tất nhiên……
Thế nhưng, anh lại giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, rất hào hứng.
Tối nay, anh, vẫn rất cao hứng, bởi vì nhìn thấy nụ cười của cô. Cô cười, là điều cả đời anh mong muốn.
Chỉ là, khi cô tách khỏi Hiểu Thần và Thư Khai, lại khôi phục dáng vẻ nhàn nhạt vô cảm, vừa vào phòng ngủ, khóa cửa lại, trực tiếp vào phòng tắm.
Cô cảm thấy đầu nặng như chì, rất đau, giống như bên trong chứa quá nhiều đồ, cô không thể nhét vào thứ gì nữa.
Vì vậy mở vòi sen, trực tiếp xông tắm.
Nước, xối xuống một trận, những cái tên hỗn độn trong đầu dần dần rõ ràng, Hiểu Thần, Như Ý, Thần An, mợ út……